Đại Vũ Trụ Thời Đại

Chương 16: Màu lam thân thương...Tạm biệt, cố hương!





Trương Hằng nghe vậy thì vô cùng mừng rỡ, nhưng còn chưa kịp nói lời cảm ơn thì Diêu Nguyên đã xông vào trong đồn cảnh sát, bắt đầu càn quét các loạn quân trong đồn. Nên Trương Hằng chỉ đành hớt hải chạy xuống hầm ngầm của cục cảnh sát.

Chạy không bao lâu thì hắn đã tới nơi. Ở đó, hắn thấy được mấy cô gái trẻ tuổi đang làm nhiệm vụ canh gác, khuôn mặt ai cũng lộ vẻ tiều tụy, tay thì trống trơn không có lấy một tấc sắt, quần áo thì rách nát tơi tả. Thay vì nói các cô gái trẻ tuổi này là thủ vệ, thì không bằng nói ra là đây những người có “trách nhiệm” hầu hạ các tên loạn quân hôm nay thì đúng hơn. Cũng phải nói thêm rằng, hơn một trăm cô gái bị giam giữ ở đây đều là những cô gái trẻ đẹp, tùy tiện chọn lấy một cô đều là những hoa khôi học đường, người đẹp công sở, siêu mẫu lúc trước,… (Hèn gì ku này mới tích cực đi cứu như vậy =)))

Khi các nàng thấy Trương Hằng thì ai ai cũng ngạc nhiên, các nàng dĩ nhiên biết Trương Hằng bởi khi hắn bị trúng đạn thì trong ba ngày sau vốn được an bài ở trong đây. Hơn nữa còn cho ba cô gái chăm sóc hắn, cho nên các cô gái bị giam ở đây đều gặp qua hắn, nguyên nhân là vì ai cũng đều tò mò vì sao một người đàn ông như hắn lại bị nhốt tại tầng hầm này.

Nhưng lúc này Trương Hằng lại đến một lần nữa, mà bên ngoài lại vang lên tiếng súng, cho nên trong lòng các cô gái này nảy sinh ra một loại dự cảm, cả người khẽ run rẩy hi vọng nhìn về phía Trương Hằng.

Trương Hằng cũng không làm cho các nàng thất vọng, khi vừa gặp phải mọi người đã rống lớn:
-Có quân đội chính quy tới giải cứu cho mọi người! Tất cả nhanh chóng thu thập vật dụng tư trang của mình ngay, không mang theo nhiều đồ quá, chỉ mang một ít vật trọng yếu như nhẫn, đồng hồ kỷ niệm thôi, nhanh tay lên, quân đội chỉ chờ mọi người mười phút thôi, sau thời gian đó thì sẽ lập tức rời khỏi, nhanh tay lên nào, a, nhớ báo cho tất cả cùng biết!

Mấy cô gái sau một hồi ngẩn người thì lập tức hoan hô, nhanh chóng chạy vào bên trong, vừa đi vừa gọi lẫn nhau. Bởi các nàng đã bị giam ở đây mấy tháng trời, cho nên ít nhất cũng có vài bạn bè quen thuộc, vì vậy khi biết được tin liền lập tức chạy vào thông báo cho bạn bè. Kết quả là trong hành lang xuất hiện càng lúc càng nhiều cô gái, thậm chí một số người không chờ được đã sớm chạy ra ngoài.

Trương Hằng không có theo các cô gái rời đi, bởi dù sao thân phận của hắn và họ khác nhau. Có thể mười phút sau các nàng không tới kịp thì Diêu Nguyên sẽ quyết định bỏ rơi họ, nhưng nếu Trương Hằng không tới, thì Diêu Nguyên nhất định sẽ đợi hắn. Trải qua biến cố này, Trương Hằng lại càng hiểu thêm về tính cách của Diêu Nguyên, cho nên hắn không hề lo lắng việc mình có tới trễ hay không…Chỉ cần không chậm quá mức tới mấy chục phút là được.

Hắn chạy thẳng vào trong hành lang, thấy được rất nhiều mỹ nữ quần áo sộc sệch, thậm chí có người trần truồng thay đồ, lựa lấy những bộ đồ đẹp nhất, còn hoàn chỉnh nhất của mình mặc vào. Trương Hằng chỉ kịp nhìn thoáng qua rồi vội vã chạy tới gian phòng nơi hắn bị nhốt lúc trước. Quả nhiên, đã thấy được ba cô gái đang ở trong đó.

Trong đó có một cô gái da trắng như tuyết, có mái tóc màu vàng kim đang ôm lấy một cô bé chừng mười lăm, mười sáu tuổi đang không ngừng run rẩy. Cô bé này có một suối tóc dài đen nhánh như mực, khuôn mặt vô cùng ngây thơ xen lẫn nét tinh nghịch, nhìn qua cứ như là một con mèo nhỏ nhát gan vậy.

Về phần cô gái còn lại thì ngồi nơi xa xa, đang thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, thậm chí khi Trương Hằng chạy vào thì nàng cũng không hề quay đầu lại, cứ như không hề hay biết tất cả những chuyện xảy ra xung quanh vậy.

Trương Hằng cũng thấy điều đó nhưng không hề trách cứ, qua ba ngày tiếp xúc thì hắn cũng coi như quen biết cả ba nàng. Cô gái xinh đẹp có làn da trắng như tuyết kia tên là Bạch Ngưng Tuyết, còn cô bé nhát gan như một con mèo nhỏ kia thì gọi là La Miêu Miêu, các nàng tựa hồ là tỷ muội từ lúc trước khi phát sinh bạo loạn, Bạch Ngưng Tuyết luôn lấy thân phận tỷ tỷ của mình để bảo vệ La Miêu Miêu.

Về phần cô gái còn lại thì tên là Ba Lệ, biểu hiện của nàng có chút kỳ quái, không hề thích nói chuyện mà chỉ thích ngồi đọc sách một mình, thích ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ mà không hề động đậy gì cả, cứ như là một cô gái ngớ ngẩn vậy.

Trương Hằng đi vào giữa phòng, sau khi xác nhận cả ba đều an toàn thì lớn tiếng kêu lên:
-Mọi người nhanh chóng đi theo ta, loạn quân đã bị tiêu diệt rồi, là do quân đội chính quy làm. Bọn họ cho chúng ta thời gian mười phút, nhanh lên nào, các người có thể cùng nhau rời khỏi nơi này rồi!

Khuôn mặt của Bạch Ngưng Tuyết cùng La Miêu Miêu hiện lên vẻ kinh hỉ, sau khi liếc nhìn lẫn nhau thì lớn tiếng hoan hô. Hai người liền bắt đầu chạy tới góc phòng bắt đầu thu dọn các thứ lặt vặt, nhưng Trương Hằng sau có thể chờ các nàng làm đủ thứ như vậy, lập tức kéo hai người lại rống lên:
-Còn thu thập các thứ này làm gì? Đây chính là ngồi khinh khí cầu rời đi a, tải trọng có hạn, hơn nữa thời gian chỉ có mười phút thôi! Hai cô còn không mau lên! Ba Lệ, nàng cũng mau lên một chút! Nhanh nhanh, chỉ đem theo vật kỷ niệm cực kỳ quan trọng thôi, còn lại mọi thứ đều bỏ lại!

Bạch Ngưng Tuyết cùng La Miêu Miêu đều hiện lên vẻ mặt không đành lòng, nhưng cuối cùng thì Bạch Ngưng Tuyết vẫn tìm kiếm trong hành lý của hai người, lấy ra ví tiền cùng mấy tấm hình, những thứ phụ tùng,…rồi không nói gì thêm, lập tức kéo La Miêu Miêu chạy ra ngoài. Về phần Ba Lệ thì vẫn giữ bộ dáng an tĩnh thoát tục, không vướng sự đời (Sorry, cái này khó dịch quá nên mình chế đại, mong bà con thông cảm). Nàng không hề tìm kiếm cái gì mà đi thẳng ra ngoài cửa.

Trương Hằng khẽ sửng sốt, vội nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Ba Lệ, nói:
-Nàng không có vật kỷ niệm gì sao? Yên tâm đi, trong mười phút vẫn còn tới bảy tám phút nữa mà, vẫn đủ cho nàng tìm kiếm.

Ba Lệ khẽ liếc qua Trương Hằng, rồi lắc đầu nói:
-Không, không có vật gì cả…Đã không còn gì là kỷ niệm nữa rồi.
Nói xong, nàng khẽ đẩy cánh tay Trương Hằng ra, rồi đi thẳng ra ngoài, xen lẫn vào trong dòng người tấp nập.

Lúc này bên ngoài cục cảnh sát, Diêu Nguyên đang ngồi trên bậc thang không ngừng thở dốc, hắn đã dọn sạch tất cả loạn quân trong đây. Chỉ cần trạng thái kỳ lạ mà Lăng Ba Đào gọi là tân nhân loại này thì hắn đã dư sức dọn sạch cả nơi này mà không hề sứt mẻ gì. Nhưng sau đó thì thân thể hắn vô cùng mệt mỏi, khiến cho hắn hận không thể nằm xuống đất ngủ một giấc cho đã. Cảm giác mỏi mệt này quả thật quá mãnh liệt, ngay cả mí mắt hắn cũng rung lên, phảng phất như đeo nặng nghìn cân vậy.

Nhưng dù gì thì hắn vẫn là binh lính đặc chủng tinh nhuệ nhất, ý chí của Diêu Nguyên vượt xa người thường, gắt gao chống chọi với con mỏi mệt này, cứ như vậy mà ngồi điều tức trên cầu thang. Mà cách đó không xa, chiếc khinh khí cầu mà hắn ngồi trước đây đã hạ xuống, từ bên trong chạy ra hơn hai mươi binh lính vũ trang hoàn hảo. Tất cả đến trước mặt hắn, thực hiện động tác nghiêm chào, một người trong đó rống to:
-Thiếu tá! Tiểu đội thứ hai mươi mốt đã tập họp xong!

Diêu Nguyên cố gắng cưỡng lại cơn mỏi mệt, đứng lên nói:
-Lập tức liên lạc thượng úy Vương Quang Chính ở tòa nhà bên cạnh, để cho hắn chỉ huy mọi người rời khỏi đó. Con tin đã giải cứu thành công, hơn nữa báo cho hắn nghĩ biện pháp để mang theo hơn một trăm cô gái bị bắt làm tù binh ở đây. Nhớ tiến hành sàng lọc các nàng kỹ càng…Nếu có thể qua được vòng kiểm tra thì cho phép các nàng lên phi thuyền, nhưng phải hỏi rõ họ tên cùng trình độ học vấn, vân vân…Đồng thời chuyển giao quyền chỉ huy ở đây cho thượng úy Vương Quang Chính, hiện tại hắn sẽ trở thành chỉ huy tạm thời.

Đội trưởng kia lập tức giơ tay chào, nói:
-Rõ, thưa trưởng quan, nhất định sẽ hoàn thành mệnh lệnh!
Đang lúc nói chuyện thì trừ một quân y chạy tới bên Diêu Nguyên, các binh lính còn lại thì phân ra làm hai tổ, một tổ xông vào cục cảnh sát…tổ còn lại thì đi tới tòa nhà cao tầng kế bên.

Khi thấy được như thế thì trong lòng Diêu Nguyên như được nhắc xuống gánh nặng, rốt cuộc không thể chống lại cơn mỏi mệt, cả người ngã gục xuống đất chìm vào giấc ngủ.

Khi Diêu Nguyên tỉnh lại thì hắn đã nằm trên một chiếc giường đơn giản, đập vào mắt là lớp vỏ của khinh khí cầu, còn ngồi bên cạnh hắn là tất cả thành viên Hắc Tinh còn lại, kể cả Trương Hằng cũng ở bên cạnh hắn.

Diêu Nguyên ngồi dậy thì phát hiện các chỗ bị phi đao găm trúng đều đã được băng bó, nhưng cũng không để ý lắm mà lập tức hỏi:
-Thế nào? Đã tiếp nhận các cô gái kia xong chưa?

Khi các thành viên tiểu đội Hắc Tinh xung quanh còn đang vừa mừng vừa sợ nhìn hắn thì Vương Quang Chính đã trả lời:
-Đã thu dụng xong, cũng may là khinh khí cầu có thể chở thêm nhiều người như vậy, thời gian bây giờ là bốn giờ hai mươi phút chiều, chúng ta đã đến nước Mỹ rồi, cách trụ sở ở Tennessee khoảng mười phút phi hành, nhất định sẽ về kịp lúc phi thuyền cất cánh vào khoảng sáu giờ như kế hoạch.

Lúc này Diêu Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm, đang khẽ giật giật tay trái để cảm thụ vết thương mà thanh phi đao kia gây cho hắn thì bỗng nhiên Vương Quang Chính hỏi:
-Đúng...là Lăng Ba Đào sao? Khi ta biết ngài đến thì cẩn thận lục soát một hồi ở tòa nhà, phát hiện được rất nhiều thuốc nổ được bí mật đặt ở khắp nơi, cách thức này….là Lăng Ba Đào sao?

Diêu Nguyên hơi trầm mặc, rồi gật gật đầu nói:
-Không sai, là hắn…Nhưng bất quá hắn đã chết rồi.

Vương Quang Chính khẽ thở dài:
-Ân…Ngài không sao chứ? Ngài hôn mê đã bảy giờ rồi, trong lúc đó thì Tiểu Bạch cũng đã khám qua, nhưng không phát hiện ngài có vết thương gì trí mạng cả…

Về vấn đề này thì Diêu Nguyên vốn không hề có ý định giấu diếm, trực tiếp nói ra:
-Đúng là đã có tình huống khác thường xảy ra, lúc trước ta còn cho đó là tình cờ nhưng bây giờ đã có thể xác nhận, tựa hồ thật sự tồn tại một trạng thái như vậy, hay có thể nói là tiến hóa…Chờ lúc phi thuyền ra ngoài không gian, thoát ly khỏi Địa Cầu thì ta sẽ nói cặn kẽ mọi chuyện cho tất cả biết, nếu như chuyện này có thật thì vấn đề mộ lính ở đâu của chúng ta có thể giải quyết được rồi.

Vấn đề mộ lính ở đâu…Đúng rồi, vấn đề mộ lính ở đâu!

Cả phi thuyền có tổng cộng là mười hai vạn người, hơn nữa tất cả đều là những người có thành tựu, có IQ cao, có kỹ năng xuất sắc,…Bọn họ đều là những người ưu tú trong xã hội mà các tên nhà giàu không sao có thể sánh bằng. Nhưng còn thừa lại chỉ có 1500 quân nhân, tỷ lệ này quá thấp.

Diêu Nguyên cũng đã nghĩ tới việc mở rộng bộ đội, bởi dù sao ngoài không gian có nguy hiểm gì thì không ai biết trước cả. Nhưng chắc chắn đó không phải là một nơi hòa bình. Bộ đội chỉ có 1500 người, chết một người là ít đi một người, làm sao mới tốt đây? Không thể nào bắt các nhân viên kỹ thuật ưu tú, các nhà khoa học xuất chúng đi làm lính được. Đó chính là lãng phí!

Về phần tìm kiếm ở thế giới bên ngoài thì…Nói thật, sau khi bạo loạn bắt đầu thì hắn bỏ ra mấy tháng thời gian, cũng chỉ tìm được 1500 quân nhân này, là những quân nhân trong thời loạn thế vẫn không sa đọa mà cầm súng bảo vệ người khác, cho nên muốn chiêu mộ thêm từ bên ngoài đúng là khó càng thêm khó.

Chẳng qua nếu loài người khi tiến vào vũ trụ, xác xuất tiến hóa thành tân nhân loại là có thật thì vấn đề mộ lính ở đâu sẽ được giải quyết. Một tân nhân loại có thể so sánh với mười, không phải là mười mấy quân nhân chuyên nghiệp. Nếu số lượng không thể tăng lên thì đề cao chất lượng cũng tốt.

Trên đường phi hành cũng không còn xảy ra cuộc nói chuyện nào nữa, cho tới lúc khinh khí cầu đưa bọn họ tới trụ sở, thông qua một lối đi bí mật mà trực tiếp đến thẳng chỗ sâu nhất dưới trụ sở. Mà bên trong, hơn ba ngàn kỹ thuật viên ưu tú, chín trăm nhà khoa học gia xuất sắc cùng với 1500 quân nhân đều đã lên phi thuyền vũ trụ. Hơn nữa bên trong cũng đã phân chia khu vực xong, định ra nơi ở của nhân viên kỹ thuật, nơi ở của các nhà khoa học gia cùng với nơi ở của các quân nhân và người nhà của bọn họ.

Về phần các quân nhân thì đều đứng xung quanh phi thuyền cảnh giới, tất cả đều vũ trang bởi vũ khí hạng nặng, sử dụng đội hình phòng ngự.

Khi đám người Diêu Nguyên vào tới trong căn cứ thì lập tức ra lệnh mở ra lối đi, khởi động tất cả xe cộ đưa mười hai vạn dân chúng vào, dựa theo quốc tịch, ngôn ngữ mà phân loại, tất cả bắt đầu di chuyển trật tự vào trong phi thuyền.

Tuy thế, quá trình vận chuyển cũng mất hơn một giờ, cũng may là mọi việc đã sớm định trước kế hoạch, hơn nữa phương tiện vận chuyển đều là các xe tải có tải trọng lớn nhất, nếu không có trời mới biết để di dời mười hai vạn người này cần mất biết bao thời gian.

Đây là lần đầu tiên những dân chúng này tận mắt nhìn thấy phi thuyền, mỗi người đều ngẩn người ra nhìn mà thầm cảm thán trong lòng, cũng có người vì tìm được con đường sống thì tỏ ra mừng như điên. Cho nên ở quãng trường xảy ra hỗn loạn một lần nữa, cũng may còn có các quân nhân vũ trang hạng nặng chung quanh, đồng thời không ngừng cử ra các binh lính để duy trì trật tự nên cuộc hỗn loạn nhanh chóng bị dập tắt. Tất cả bắt đầu trật tự di chuyển lên phi thuyền, tổng cộng có hơn mười hai cánh cửa được mở ra, mỗi dân chúng chỉ cần trình ra thẻ từ xác minh của mình thì đã có thể lên được phi thuyền.

Nhưng cứ như vậy, thời gian đã vượt qua lúc sáu giờ, cho đến tận tám giờ thì tất cả mọi người mới chính thức lên phi thuyền.

Nhưng bên trong phi thuyền lại xảy ra hỗn loạn một lần nữa, bởi dù sao các người dân thường thì không có quyền lựa chọn gian phòng cho riêng mình, mà phòng ốc bên trong phi thuyền cũng không đủ để chứa mười hai vạn người. Trước đây Diêu Nguyên đã từng suy nghĩ qua về vấn đề này nhưng quả thật rất khó để phân chia. Nếu như ngươi có chân tài thực học thì còn dễ sắp xếp, tỷ như các nhà khoa học xuất sắc, các học giả ưu tú, còn có các nhân viên kỹ thuật,…Bọn họ có điều kiện sống tốt hơn thì không khiến cho mọi người oán trách, thậm chí có rất nhiều người trong mấy tháng này không ngừng tìm kiếm tư liệu trong thư viện, không ngừng tự học để đạt được trình độ như vậy, cũng có thể coi như đó là một phần thưởng khích lệ tinh thần học tập của mọi người.

Nhưng nếu đều là dân thường, người thì có phòng người thì không có phòng, như thế tất nhiên dẫn đến hỗn loạn.

Cho nên Diêu Nguyên dứt khoát ra quyết định, tất cả dân thường không có phòng thì bắt đầu dựng liều ở các quảng trường trong phi thuyền.

Lúc này, đám người Diêu Nguyên cùng với mấy trăm nhà khoa học, học giả, các nhân viên kỹ thuật cùng với một số quân nhân đang làm nhiệm vụ, tất cả đều tập trung tại vị trí của mình. Còn Diêu Nguyên cùng các đội viên trong tiểu đội Hắc Tinh, bao gồm cả Trương Hằng thì tập trung tại phòng hạm trưởng.

-Ra lệnh mở lối ra bên trên của trụ sở!

-Hạm trưởng ra lệnh, mở lối ra bên trên của trụ sở!

-Mở lối ra bên trên của trụ sở….

Ngay lập tức, tầng kim loại bên trên phi thuyền chậm chạp tách ra, bởi vì đã sớm thử qua nên bước này không hề có trục trặc gì. Mấy phút sau, cả bầu trời rộng lớn đã hiện ra ở bên trên mọi người, không gian xuất hiện đủ để phi thuyền bay lên.

-Ra lệnh khởi động hệ thống phản trọng lực của phi thuyền, thiết lập thời gian đếm ngược là mười giây!

-Hạm trưởng ra lệnh, khởi động hệ thống phản trọng lực của phi thuyền, thời gian đếm ngược là mười giây!

-Mười, chín, tám, bảy…

Trước một vài giây cuối cùng, cả ba lò phản ứng hạt nhân trên phi thuyền đồng thời khởi động. Cả phi thuyền khẽ rung lên, rồi chậm chạp nhưng vững vàng nổi lên trên. Mà mọi người bên trong phi thuyền mặc dù không thể thấy được bên ngoài, nhưng dựa vào sự rung động của phi thuyền thì hô hấp của tất cả như ngừng lại, bọn họ biết thời điểm quyết định đã tới.

Trong ánh mắt chờ mong của mọi người, tốc độ bay lên của chiếc phi thuyền càng lúc càng nhanh, bởi vì do hệ thống phản trọng lực khởi động nên phi thuyền càng lúc càng nổi lên cao, cho đến độ cao mấy ngàn mét, mấy vạn mét…Thẳng tới khi chiếc phi thuyền đã vượt ra ngoài tầng khí quyển của Địa Cầu thì vẫn còn tiếp tục bay lên, nhưng tốc độ đã giảm xuống rõ rệt.

-Ra lệnh khởi động hệ thống mạch xung động lực, gia tốc rời khỏi Địa Cầu!

-Hạm trưởng ra lệnh, khởi động hệ thống mạch xung động lực, gia tốc rời khỏi Địa Cầu!

-Khởi động hệ thống mạch xung động lực, tổng xuất lực tăng đến 123%, hệ thống hoạt động bình thường!

Trong lúc phi thuyền rời xa Địa Cầu, trong phòng hạm trưởng thì ánh mắt mọi người đều nhìn qua cánh cửa sổ khổng lồ, nhìn về viên tinh cầu màu xanh lam ở trong vũ trụ tối tăm. Sự mỹ lệ của nó khiến cho người ta phải khẽ cảm thán trong lòng…

Một màu xanh thật đẹp a…

Trong lòng mọi người đều khẽ đau xót, thậm chi Trương Hằng đã không kiềm được nước mắt.

-Ra lệnh khởi động động cơ bước nhảy không gian, thiết lập thời gian đếm ngược là ba mươi giây, trị số phụ hà xuất lực tiêu chuẩn!

-Hạm trưởng ra lệnh, khởi động động cơ bước nhảy không gian, thiết lập thời gian đếm ngược là ba mươi giây, trị số phụ hà xuất lực tiêu chuẩn!

-Khởi động động cơ bước nhảy không gian, thời gian đếm ngược là ba mươi giây, trị số phụ hà xuất lực tiêu chuẩn đạt mức 92,23 %, các lò nhiên liệu hoạt động bình thường, ở lò năng lượng thứ ba xuất hiện sự chấn động rất nhỏ…

Diêu Nguyên khẽ nhìn qua lần cuối về viên tinh cầu xanh lam kia, sự kích động trong lòng hắn khó mà hình dung được…

Tạm biệt! Cố hương!

-Ra lệnh…bước nhảy không gian…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.