Đại Tụng Sư

Chương 17: Chương 17: Gặp Qua Không Quên




Q1 – CHƯƠNG 17: GẶP QUA KHÔNG QUÊN

Editor: Luna Huang
Đỗ Cửu Ngôn suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Bởi vì cha ngươi là ta đây nói chuyện nhất ngôn cửu đỉnh!”

“Di?” Vẻ mặt Củ cải nhỏ kỳ quái, “Vì sao không gọi Đỗ Cữu Đỉnh?”

Trần Lãng và mấy người Ngân Thủ đều cười.

“Đỉnh nặng.” Đỗ Cửu Ngôn cau mày nói, “Ngươi gánh nỗi không? Gánh không nỗi chờ ta già rồi ngươi làm sao nuôi ta?”

Củ cải nhỏ nhíu mày, cảm giác mình bị đùa bỡn, vì vậy lảng tránh vấn đề này. Chôn chôn trong lòng Đỗ Cửu Ngôn, nước mũi chưa lau s thành công lau sạch, “Cha, chúng ta có nhà rồi.”

Đỗ Cửu Ngôn túm cổ áo của hắn, lạnh buốt nói: “Tiểu hài tử, y phục ngươi giặt.”

“Ta giặt ta giặt.” Củ cải nhỏ ôm nàng cọ nhiều lần, “Phản chính đều là ta giặt, đơn giản giặt một chút là sạch thôi.”

Đỗ Cửu Ngôn ghét bỏ nhồi mặt của hắn thành bánh bao.

Buổi tối, Đỗ Cửu Ngôn cùng mọi người ăn thật ngon, thịt heo xào đầy nồi, mỗi người ăn no ngồi đờ ra trong viện hóng gió. Đêm khuya, Ngân Thủ lặng yên không tiếng động ra ngoài, bất quá một canh giờ thuận lợi trở về.

“Cửu ca.” Ngân Thủ gõ cửa, Đỗ Cửu Ngôn liền mặc thật chỉnh tề mở cửa, “Tất cả thuận lợi chứ?”

Ngân Thủ cười hắc hắc, đắc ý từ trong lòng ngực xuất ra một cuốc《 Chu Luật 》dày nửa thước, “Ta xuất mã, chưa từng thất thủ!”


Bìa mặc lục sắc, chữ dán vàng, Đỗ Cửu Ngôn nhận lấy mở một trang ra, bên trong kẻ dọc, nhưng từng mục bên trong ghi rất chi tiết rõ ràng.

Ngân Thủ ngáp một cái, “Cửu ca, ngươi thật chuẩn bị đọc cuốn sách dày như thế?”

“Ta đã đọc qua thì không quên được.” Đỗ Cửu Ngôn cười khanh khách, lúc nói chuyện vỗ vỗ vai Ngân Thủ, “Cực khổ rồi.”

Ngân Thủ mất tự nhiên khoát tay áo, “Ta đi ngủ, sáng mai còn phải làm việc.” Lúc nói chuyện, mặt không thay đổi xoay người quay về phòng mình, chờ cửa phòng vừa đóng hắn lập tức ghé vào khe cửa nhìn đối diện, trên mặt chất đầy tiếu ý.

Làm việc cho bằng hữu đáng giá, so với làm việc cho mình, càng cao hứng hơn.

Đêm nay làm trộm, đáng giá.

Ngân Thủ ngủ mỹ tư tư, Đỗ Cửu Ngôn lại đi thư phòng, nói là thư phòng bất quá là một gian trống, bên trong ngoại trừ cái bàn ra không có gì cả.

Thắp đèn, nàng dựa bàn lật xem.

Càng xem nàng càng cảm thấy kinh ngạc, bởi vì 《 Chu Luật 》bộ này, phân minh chính là kết hợp luật pháp của Thanh triều cùng với Minh triều, thậm chí còn có cái bóng của luật pháp hiện đại.

“Không thể nào, trùng hợp như vậy?” Đỗ Cửu Ngôn cấp tốc lật, để chứng minh suy đoán của mình, giống như đói liếc nhìn, chờ thấy bên trong, nàng đã có thể kết luận, vị Thái tổ hoàng đế này giống như nàng, là một vị luật sư xuyên không đến.

Bởi vì hắn là luật sư, nên nâng địa vị xã hội của tụng sư lên.

Nàng đây coi như là tiền nhân trồng cây hậu nhân hái quả?


Không có Thái tổ hoàng đế, vậy nàng dù là xuyên tới, cũng chỉ có thể yên lặng làm người phụ trách văn thư viết mẫu đơn kiện?

“Đa tạ.” Đỗ Cửu Ngôn hướng lên trời chắp tay, Mặc dù chẳng biết người cao tính đại danh, nhưng để ta có cảm giác sở hữu a. Nếu có một ngày thấy linh vị của ngươi, ta nhất định thượng hương, kính bái.”

Đáng tiếc nàng muộn hai trăm năm, không thôi cùng nhau giành chính quyền với vị Thái tổ hoàng đế này.

“Gương mẫu, tấm gương a!” Đỗ Cửu Ngôn không ngừng hâm mộ.

Người ta xuyên qua làm hoàng đế, nàng xuyên qua làm khất cái.

“Bất quá, khởi điểm để có không gian phấn đấu to lớn, phải cố gắng a!”

Trời bất giác sáng lên, Đỗ Cửu Ngôn nhìn mệt mỏi liền kéo áo ngủ một giấc, tỉnh lại xem tiếp. Ngoài cửa tiếng bước chân vang lên lại biến mất, nàng tâm vô bàng vụ, chờ bầu trời tối đen lại sáng mấy lần nàng mới thả sách xuống.

Bụng đói kêu vang, nàng đỡ bàn đứng lên, cửa vừa mở ra, củ cải nhỏ lăn vào.

“Nương.” Củ cải nhỏ vuốt mắt ôm chân Đỗ Cửu Ngôn, “Ngươi đang bế quan luyện công sao?”

Đỗ Cửu Ngôn ôm hắn lên đi ra ngoài, cười nói: “Không, ta bế quan tu tiên!”

Củ cải nhỏ chúi trong ngực nàng, mơ mơ màng màng lầu bầu, “Nương, ta cũng muốn tu tiên, phản chính nương làm cái gì, ta làm cái đó.”


“Vậy ngươi liền làm một thiện tài đồng tử.” Đỗ Cửu Ngôn cười khẽ, đặt củ cải nhỏ lên giường. hắn như một con chuột, nhắm mắt lại tự động chui rúc trong chăn, lẩm bẩm: “Được, ta thích tiền nhất.”

Liền ngủ.

Đỗ Cửu Ngôn xoa bóp mặt của hắn, “Rõ ràng mấy ngày hôm trước còn kiên cường độc lập dũng cảm, thế nào hiện tại biến thành bánh bao dính người manh mềm.” Lúc nói chuyện, sờ sờ mặt mình, “Nhất định là do mị lực của ta quá lớn.”

“Củ cải nhỏ quả thực khác trước đây.” Trần Lãng bưng một chén tiến đến, “Đại khái là bởi vì ngươi thông minh cường đại rồi, hắn biến trở về bộ dáng hài tử nên có.”

Đỗ Cửu Ngôn quả thực đói bụng, ngồi xuống lang thôn hổ yết ăn hết nửa chén mới hoàn hồn, cười nói: “Cũng không phải hồ ly, còn có thể biến thân?”

Có khác gì với hồ ly bao nhiêu đâu. Trần Lãng phúc phỉ một câu, hỏi: “Ngươi thật dự định làm tụng sư? Chu luật có thể đọc hiểu sao, nếu có chỗ không hiểu, ta có thể giải thích cho ngươi.”

“Ta thật có mấy từ không hiểu.” Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Từ dùng quá ngắn, ta không mò ra ý.”

Thể văn ngôn và bạch thoại văn khác nhau, hai loại chữ như nhau thì thôi, nhưng ý lại khác nhau một trời một vực.

Lúc nói chuyện, nàng cầm《 Chu Luật 》, có vài trang nàng đều đánh ký hiệu, “Ở đây, ta không hiểu lắm.”

Vọng Thư Uyển.com
“Chức thôi quan, do tiền triều thiết lập, chuyên quản hình danh.” Trần Lãng gật một cái nói câu kế tiếp, “Bổn triều vẫn dùng chức này, chuyên hình danh, chỉ điểm chuyện hình ngục.”

Nguyên lai là như vậy, Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Thôi quan là tất cả phủ huyện thành đều có?”

“Cũng không phải, chỉ có châu phủ lớn có thôi quan, huyện thành nha môn không có chức vị này.” Trần Lãng nói xong, hỏi: “Hiểu chưa?”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, ăn luôn thìa cuối cùng, cầm《 Chu Luật 》, lại chỉ một chỗ, “Ở đây, không hiểu lắm.”

“Hai ngày một đêm, ngươi đã xem xong rồi?” Trần Lãng không che giấu được kinh ngạc, năm đó hắn đọc sách cũng từng đọc《 Chu Luật 》, trước sau tròn nửa tháng, bất quá hắn từng đọc sách, cơ bản đều có thể nhớ kỹ.


“Đọc nhanh như gió, xem giản lược trước nhớ kỹ nội dung.” Từ trước đến nay Đỗ Cửu Ngôn đọc sách như thế này, lần này là cổ văn nàng dùng thời gian lâu, “Đợi rảnh lại tỉ mỉ xem lại.”

Đọc nhanh như gió, nhớ kỹ nội dung. Trần Lãng lần đầu tiên biết, trên đời này thật sự có người như vậy.

“Ta giải thích cho ngươi.” Trần Lãng chậm rãi giải thích, Đỗ Cửu Ngôn chăm chú nghe, chờ hừng đông, Đỗ Cửu Ngôn đã xem xong《 Chu Luật 》.

Sáng sớm ăn cơm, nàng ngáp, Bả Tử từ bên ngoài trở về, tóc tựa hồ rửa rồi, nhưng như trước có tóc dày che khuất nửa mặt, hắn khinh thường nói: “Băng dày ba thước, đọc sách chú ý kết hợp lao động.”

“Hiện tại liền chuẩn bị kết hợp lao động. Chờ tỉnh ngủ đi Tây Nam hành hội.” Đỗ Cửu Ngôn uống cháo, ăn no người mệt rã rời, Bả Tử ngạc nhiên, hỏi: “Đọc hai ngày liền muốn đi hành hội? Ngươi tự tin thật hay là người không biết không sợ?”

Đỗ Cửu Ngôn lau miệng, lạnh nhạt nói: “Ta đi là tự tin, ngươi đi mới là người không biết không sợ!”

Lúc nói chuyện, đóng cửa đi ngủ.

Bả Tử nhìn về phía Trần Lãng, Trần Lãng hướng về phía hắn cười khổ.

“Bả Tử ca, cửu tỷ thực sự xem xong rồi, sáng sớm tiên sinh giúp nàng trả bài rồi.” Nháo nhi tiến tới thu thập chén đũa, vẻ mặt kinh ngạc hưng phấn nói: “Một chữ cũng không sai!”

Bả Tử kinh ngạc một chút, xoa xoa mi tâm lầu bầu nói: “Thật đúng là. . . Có chút bản lãnh.”

“Để cho nàng đi hành hội thử xem.” Trần Lãng lại cười nói: “Năng lực của Cửu Ngôn, chúng ta thấy bất quá là một góc băng sơn!”

Nói không chừng có thể thành.

—— lời nói ngoài ——
Chúc tất cả mẫu thân đều vui vẻ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.