Đái Trứ Không Gian Thượng Đại Học

Chương 33: Thước Nhạc và Khúc Phàm




Tiễn bước hai vị cảnh sát nhân dân, Khúc Phàm đóng cửa ôm lấy thắt lưng Thước Nhạc, tay sờ trán Thước Nhạc “Sao vậy, không sốt, thế nào bệnh nặng như vậy. Đi anh đưa em tới bệnh viện.” Nói xong kéo Thước Nhạc vào phòng ngủ, tìm quần áo cho Thước Nhạc thay.

Thước Nhạc ngồi trên giường nhìn Khúc Phàm đến tủ quần áo lấy quần áo, đưa tay kéo anh lại “Không có việc gì, em khỏe.”Tay không có khí lực, Khúc Phàm sợ cậu ngã, nhanh ngồi vào bên cạnh.

Khúc Phàm nhăn mày “Khỏe thế nào, nhìn sắc mặt của em tái nhợt như vậy.”

Thước Nhạc nghiêng đầu nở nụ cười “Thật, buổi chiều ngủ một giấc liền thấy tốt hơn nhiều, chỉ là không nghĩ tới vừa tỉnh thì thấy anh, từ Bắc Kinh chạy tới rất mệt đi.” Vươn tay sờ mặt Khúc Phàm có chút bụi, người này thật sự là, hôm qua ngồi xe đò một đêm, chiều nay lại vội chạy đến đây, đột nhiên cảm thấy đặc biệt ấm áp, ấm đến bệnh trong cơ thể cũng nhẹ đi.

Thước Nhạc tựa đầu lên vai Khúc Phàm, lẳng lặng dựa vào anh, Khúc Phàm ôm thắt lưng cậu, trong lòng cũng dần yên xuống, lo lắng dọc theo đường đi cuối cùng cũng buông xuống, “Trong điện thoại nghe giọng em không tốt, lòng anh lo lắng, thế nào cũng phải thấy em bình an mới tốt.”

Thước Nhạc ừ một tiếng, ngửi mùi mồ hôi trên người Khúc Phàm an tâm mà ngủ.

Một lát sau Khúc Phàm nghe thấy tiếng hô hấp vững vàng của Thước Nhạc, cẩn thận đặt Thước Nhạc lên giường đắp chăn tốt, ngồi ở bên giường nhìn cậu một lúc, cảm thấy Thước Nhạc ngủ an ổn, đi ra phòng ngoài gọi điện cho một người bạn nhờ anh ta tìm một bác sĩ, kêu họ tới đây khám cho Thước Nhạc.

Khoảng hai mươi phút sau bác sĩ tới, vì dụng cụ dùng ở nhà không dễ, bạn Khúc Phàm tìm một vị trung y, bác sĩ hơn bốn mươi tuổi, kiểm tra cho Thước Nhạc xong, cũng không phát hiện Thước Nhạc có bệnh gì nặng, chỉ cần tĩnh dưỡng tốt là được, cẩn thận đừng mệt nhọc.

Bác sĩ đi rồi, Khúc Phàm khó hiểu, xem bộ dáng của Thước Nhạc, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt xanh cũng không giống không có việc gì, chỉ sợ vị bác sĩ này là lang băm. Đợi ngày mai vẫn là dẫn cậu tới bệnh viện kiểm tra đi.

Khúc Phàm tắm sơ qua, bỏ đi một thân bụi đất, từ đêm qua tới giờ hai mươi mấy giờ đi đường Khúc Phàm cũng có phần mệt mỏi. Tắm xong đi vào phòng bếp, đồ trong nhà thực đầy đủ, nấu một nồi cháo rau, bao há cảo cà chua thịt bò, nghĩ đến Thước Nhạc có lẽ một ngày không ăn cơm, bao há cảo xong, Khúc Phàm tới trước giường, dùng khăn ấm lau tay sau đó lau mặt cho Thước Nhạc, ma xát ấm áp làm cho Thước Nhạc tỉnh lại, mở to mắt thấy Khúc Phàm thì có chút mê mang.

Khúc Phàm tiếp tục lau nhẹ trán Thước Nhạc thấy cậu tỉnh lại “Từ từ hãy ngủ, đói bụng một ngày đúng không, ăn chút trước đã rồi lại ngủ tiếp.” Nâng Thước Nhạc dậy để gối ở sau cậu, lấy nước ấm bên cạnh đưa cho Thước Nhạc.

Thước Nhạc nhận ly nước uống ngay nửa ly, “Em ngủ bao lâu, cơ thể tốt hơn nhiều.”

Khúc Phàm nhận lại ly nước “Khoảng nửa giờ đi, rốt cục em không thoải mái chỗ nào, vừa rồi anh tìm bác sĩ tới khám, ông ta cũng không thấy cái gì. Thế nào vô duyên vô cớ liền sinh bệnh.”

Thước Nhạc không biết trả lời câu hỏi của anh thế nào, cũng không phải không muốn nói chuyện không gian cho anh, sau khi nói với cha mẹ, cứ việc biểu hiện giống như không có chuyện gì mà vui vẻ chấp nhận, nhưng Thước Nhạc ở một lần cha mẹ trò chuyện biết bọn họ vẫn lo lắng về không gian, sợ gây chuyện xấu cho cậu. Hơn nữa lần nở hoa sen này việc cải tạo có lẽ ảnh hưởng tới Thước Nhạc một thời gian dài mới có thể bình phục, nói ra chính là vô duyên vô cớ làm cho họ lo lắng, việc này trước hết vẫn là hoãn lại từ từ suy nghĩ rồi nói với Khúc Phàm “Không sao có lẽ là cảm lạnh, nghỉ ngơi một ngày là tốt rồi. Hại anh đi một chuyến.”

Khúc Phàm thở dài, “Anh đi một chuyến tính cái gì, chỉ cần em không sao là tốt rồi. Em dựa vào một lúc trước đã, anh đi nấu há cảo.”

Lại uống một ngụm nước, Thước Nhạc đứng dậy vào phòng bếp, có thể là ngủ một lúc, có chút sức lực, song lần này tinh thần của cậu tiêu hao rất lớn, e là còn rất lâu mới khôi phục lại.

Dựa vào cửa phòng bếp, Thước Nhạc mỉm cười nhìn Khúc Phàm đứng ở bệ bếp nấu há cảo, ngẫm lại Khúc Phàm thứ khác không biết làm, làm há cảo thì sở trường nhất, vừa mau vừa ăn ngon.

“Sao em lại đi ra, ngồi ở kia, bác sĩ nói không được để em mệt. Phải nghỉ ngơi tốt.” Khúc Phàm thấy Thước Nhạc liền nhanh lấy ghế để cạnh cậu.

Thước Nhạc nghe lời ngồi xuống, nhìn Khúc Phàm mỉm cười không ra tiếng, thấy Khúc Phàm vì cậu mà bận rộn, cảm giác hạnh phúc tràn đầy.

Khúc Phàm thấy khuôn mặt mỉm cười của Thước Nhạc, nhịn không được tiến lên trộm hôn, sau đó đưa lưng về phía cậu vui vẻ lật há cảo. Không nói gì, ái muội cùng ấm áp chảy chậm trong phòng bếp nhỏ.

“Đừng chỉ uống cháo, ăn há cảo, cà chua bổ sung vi-ta-min C, thịt bò bổ sung năng lượng.” Khúc Phàm gắp há cảo đặt vào chén Thước Nhạc.

Thước Nhạc vui vẻ ăn, cười tủm tìm nhìn Khúc Phàm cũng không nói gì.

Khúc Phàm thấy khóe miệng Thước Nhạc vẫn giương lên.

Nếm quá cơm chiều ấm áp, Thước Nhạc cũng không chuẩn bị nằm xuống nhanh như vậy, hai người ngồi trên sô pha xem TV, Thước Nhạc sờ đầu tóc có chút mỡ, vì ra không ít mồ hôi, trên người cũng không thoải mái, đứng lên “Em phải đi tắm. Trên người không thoải mái.”

Khúc Phàm thấy Thước Nhạc có chút tinh thần “Anh mở nước cho em, em ngâm sơ trước, lúc sau anh giúp em tắm.”

Thước Nhạc đỏ mặt “Không cần, em có thể tự tắm.”

Khúc Phàm gõ đầu Thước Nhạc “Yên tâm đi, anh sẽ không làm gì.”

Không ngờ Khúc Phàm nói câu đó xong Thước Nhạc càng đỏ thành một con tôm nấu chín.

Thước Nhạc ngâm mình trong nước tâm không thể bình tĩnh, Khúc Phàm đang ở bên ngoài thay ra giường, lát nữa sẽ tiến vào, dù hai người thành người yêu đã lâu, nhưng chưa từng thẳng thắn ra như vậy, muốn tự tắm, song lại không có khí lực.

Đổi ra xong, Khúc Phàm đứng ở cửa phòng tắm nửa ngày, hít sâu một hơi rồi đi vào, thấy Thước Nhạc ở bên trong cúi đầu nhìn mặt nước, trong bồn tắm Thước Nhạc đổ một ít xà phòng, bọt xà phòng che đậy thân thể Thước Nhạc lại, chỉ lộ ra hai vai, Khúc Phàm âm thầm thở nhẹ ra, trước mặt Thước Nhạc anh hoàn toàn không nắm chắc sự tự chủ của mình.

Trước để Thước Nhạc nằm ngửa ra bồn tắm gội đầu cho cậu, chất tóc của Thước Nhạc phi thường tốt, đen thuần khiết, tóc thật dày sờ lên dị thường mềm mại, làm cho Khúc Phàm yêu thích không muốn buông tay. Xả xà phòng trên đầu một cách cẩn thận không cho nước tiến vào mắt Thước Nhạc.

Gội đầu xong, Khúc Phàm ngồi bên bồn tắm giúp Thước Nhạc lau cơ thể, da Thước Nhạc nhẵn nhụi trắng nõn, bọt xà phòng trong bồn muốn vỡ đi, cơ thể Thước Nhạc ở trong nước như ẩn như hiện, Khúc Phàm nghĩ cách dời lực chú ý đi, không để ý cảm nhận về sự mềm mại trên tay, “Cô chú…” khàn giọng thốt ra, khiến Khúc Phàm không thể tiếp tục nói.

Từ lúc Khúc Phàm tiến vào Thước Nhạc không dám nhìn anh, giọng khàn khàn của Khúc Phàm làm cho Thước Nhạc biết, lúc này bị dày vò chỉ sợ không chỉ có cậu. Giương mắt nhìn phía Khúc Phàm, ánh mắt Khúc Phàm đỏ lên tràn ngập dục vọng.

“Anh/em (chỗ này là mình để thêm vào chứ thực chất hai người phát ra cùng một chữ, vì trong tiếng trung không phân anh-em)” hai tiếng trọng điệp khiến hai người dừng nói, ánh mắt nóng cháy của Khúc Phàm dừng lại ở đôi môi đạm phấn của Thước Nhạc, Thước Nhạc nhắm mắt lại, ngẩng đầu.

Tiếp xúc mềm mại khiến Khúc Phàm mê muội, động tác dần dần tăng lớn, Khúc Phàm ôm Thước Nhạc từ bồn tắm ra, hai tay vuốt ve cơ thể bóng loáng của cậu, dừng lại ở hai mảnh thịt mềm nhô lên, Khúc Phàm khống chế không được chuẩn bị làm động tác kế tiếp thì thấy trên mặt Thước Nhạc ửng hồng, còn có cơ thể vô lực, thầm mắng chính mình một câu, dừng lại động tác, ôm Thước Nhạc bình tĩnh hô hấp.

Đặt Thước Nhạc vào bồn tắm, tầm mắt dừng lại trên mặt cậu, xem nhẹ trắng nõn trong tầm mắt, ho nhẹ một tiếng, “Anh thay quần áo, em ngâm một chút thì đi ra. Đừng tắm quá lâu.” Nói xong đi ra phòng tắm như chạy trốn.

Hai tay Thước Nhạc che mặt, tận lực xem nhẹ cảm xúc khác thường của mình.

Thước Nhạc đi ra phòng tắm, tuy vẻ ám muội vẫn còn trôi nổi giữa hai người, song đã dần khôi phục bình thường, dù sao cơ thể của Thước Nhạc không cho phép hai người làm gì nhiều. Sấy khô tóc Thước Nhạc, hai người nằm lên giường, chiếc giường đôi rộng một mét năm của Thước Nhạc hai người nằm cũng sẽ không thấy chật, ghé vào nhau khiến họ ngủ còn ngọt hơn.

Sáng hôm sau hai người rời giường tinh thần không tồi, cơ thể Thước Nhạc trên cơ bản đã khôi phục, chẳng qua tinh thần còn kém rất nhiều, có điều cái này thì cần thời gian dưỡng bệnh.

Buổi sáng vẫn là Khúc Phàm làm cơm, cháo bí đỏ và bánh nướng, bánh nướng là Thước Nhạc chỉ anh làm, tuy rằng Thước Nhạc muốn tự tay làm bất quá vẫn bị Khúc Phàm cự tuyệt. Hiển nhiên Khúc Phàm là học sinh giỏi, bánh nướng sừng tròn tròn cỡ bàn tay nhân trứng, làm ra thơm ngát ngon miệng.

Đang ăn sáng thì nghe tiếng mở cửa, cha mẹ Thước Nhạc đã trở lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.