Đại Thiếu Gia, Em Lạy Cậu!

Chương 29: Điều ước năm xưa




Trời ơi, giật mình! Tại sao mẹ có thể nhìn ra cơ chứ?

Hoàng Thế Hiển căn tội, ở cùng với một con nghiện phim tình cảm sến sủa lâu năm, nên giờ cũng hơi chột dạ. Nó vốn chỉ là con hầu thôi, còn nhà cậu, cậu cũng chẳng biết gia thế tới mức nào, nhưng chắc cũng giàu, liệu chuyện này lộ ra, có gây bất lợi gì cho nó không?

Liệu có như trên phim, bọn chúng sẽ bị cấm đoán?

-“Con…mẹ nói linh tinh gì vậy?”

Cậu trả lời, sau khi đã suy nghĩ, hết sức là “chính chắn”.

-“Không thích thì lôi nó đi Mỹ cùng làm gì?”

Mẹ cậu lại hỏi.

-“Thì để có người hầu con.”

-“Mẹ thuê người khác cho bảo bối, nhé!”

-“Không, con quen nó rồi, chỉ muốn nó thôi.”

-“Úi trụi ui…bảo bối của mẹ…bảo bối vừa bảo chăm em…xong giờ bảo bối lại bảo em hầu…câu trước với câu sau đánh nhau bôm bốp…thế rốt cuộc là bảo bối muốn sao đây?”

Thôi, đã bị mẹ cậu tóm đúng chỗ hiểm. Đại thiếu gia chỉ biết cười trừ, sơ xuất tới thế là cùng!

-“Con…con…chả muốn sao cả…”

-“Thế bảo bối thích em Sen hả?”

Hoàng Thế Hiển đỏ bừng, một mực phủ nhận. Mẹ cậu cũng không có gì là vội vã, giọng đều đều nói.

-“Ừ, vậy thì may quá, cha đẻ của Sen vừa mới liên lạc, định đón Sen về ở cùng, ông ấy là người có tấm lòng nhân ái, không như mẹ Sen, nên mẹ đang định tháng sau gửi nó về sống với cha nó…”

-“CÁI GÌ VẬY MẸ?”

-“Làm gì mà sửng sốt thế? Liên quan gì tới con?”

Ánh mắt mẹ cậu, rất chân thật, dọa ai đó sợ tái mặt.

-“Nhỡ may ba nó là người xấu thì sao ạ? Khổ thân con bé, nhỡ nó lại bị ba nó bắt nạt thì sao ạ?”

-“Không sao đâu bảo bối, lần này mẹ cho bác Hồng đi cùng, không ai bắt nạt được Sen cả.”

-“Nhưng nhà mình nuôi nó từ bé, tốn cơm tốn gạo, mẹ phải giữ nó lại phục vụ cho gia đình mình chứ, cho đi dễ dàng thế à?”

-“Tiền cơm tiền gạo là của ba mẹ, ba mẹ không tiếc thì ảnh hưởng gì tới bảo bối đâu?”

-“Con…con…”

-“Thôi, đi về phòng con đi, hay hôm nay lại quý mẹ thế hả?”

Đấu với mẹ mày à? Còn non lắm con ạ, xem kìa, mới bịa tý chuyện cha đẻ đòi đưa con bé về nhà mà thằng bé đã xoắn hết cả quẩy rồi kìa, haha! Người mẹ ngồi thư thả, khẽ cười mỉm, ép đứa con trai duy nhất phải lộ bộ mặt thật.

-“Thôi được rồi, nhưng mẹ phải hứa không được làm gì nó!”

Ai chà chà, con với chả cái. Mới tý tuổi ranh đã giữ “người thương” như giữ ngọc thế này?

-“Thế bảo bối nói xem tôi làm được gì nó?”

-“Con…con…”

-“Con làm sao?”

-“Con…thích…”

-“Thích ai? Đàn ông đàn ang, thích gì ghét gì thì đường hoàng mà nói!”

-“Rồi, con thích nó, được chưa? Trương Ngọc Uyển Nhi, con thích nó, vô cùng, vô cùng thích. Mẹ cho nó sang Mỹ với con!”

Mẹ mày đã biết từ lúc mày bước vào phòng đề nghị cơ con ạ, chỉ muốn trêu mày chút thôi. Bà chủ bình thản.

-“Đã hiểu, giờ mời bảo bối về phòng, tôi sẽ cân nhắc!”

Hoàng Thế Hiển đóng cửa phòng, mẹ cậu bên trong cười như nắc nẻ. Cái ông tướng con, trông “nạnh nùng” thế mà “nguy hiểm”. Tốt quá, người ta chẳng lo mẹ chồng nàng dâu chiến nhau sao, nếu Sen mà là con dâu á? Quá tốt, vừa xinh xắn, vừa đáng yêu, vừa biết nghe lời. Ôi trời ơi, phúc khí ở đâu mà dồn lên hết cái nhà này thế này? A a, giờ mới hiểu, vì sao nó không cho mình nhận con bé làm con nuôi, hóa ra…hóa ra…

Mừng thì mừng được một lúc thôi, nhưng còn chuyện cho Sen sang Mỹ thì vẫn không thể đồng ý được. Thứ nhất, việc Thế Hiển đi du học, mẹ cậu cũng cực kì không thích, chẳng qua là vì nguyện vọng trước lúc mất của bà nội Hoàng Thế Lân thôi. Có mỗi thằng con quý, ai mà thích xa. Giờ con Sen cũng đi nốt, nhà trở thành cái viện dưỡng lão mất. Không thể, không thể nào!

Phận làm mẹ di cư theo con á? Càng không, CL Group, ai quản lý? Mà Hoàng Thế Lân ở trong nước, vợ hắn thoát được ra nước ngoài chăng? Mơ đi! Bình thường thì hắn yêu chiều vậy thôi, chứ chuyện quan trọng thì khởi nghĩa mười năm cũng còn lâu mới thắng được! Với lại, ai đó làm sao có thể để ông xã đào hoa ở nhà một mình?

Thứ hai, không nói tới nhớ tới nhung, giả sử cứ thế cho con bé đi, sang đó ai chăm sóc nó, thằng bé thì mới tiếp thu môi trường mới, còn phải thích nghi, Sen sang đó một mình, lại còn ngốc nữa, tiếng Anh mù mờ, liệu học ở trường nào cho được? Chả nhẽ nó cứ suốt ngày ở nhà với giáo viên dạy riêng, người giúp việc…Nó khéo mắc thêm bệnh tự kỉ mất thôi!

Thứ ba, Hoàng Thế Hiển không biết có được hưởng cái gien chơi gái tùm lum như ba nó không? Nếu vậy thì chắc Sen khổ chết mất, mà con bé đâu có mạnh mẽ, lúc đó ai ở bên, nhỡ nó nghĩ bậy bạ thì sao?

Thứ tư, …

Thứ năm,…

…..

Mấy chục cái lí do hết sức chính đáng cứ luẩn quẩn trong đầu, thằng con trai thì khó thuyết phục rồi, rốt cuộc bà quyết định tấn công vào đứa con gái, rất có thể còn là “con dâu tương lai”!!!

……

……

-“Mẹ, mẹ chưa ngủ ạ?”

-“Làm gì thế con?”

-“Con xem phim!”

-“Còn đau đầu không?”

-“Hôm nay hết đau rồi mẹ ạ!”

-“Tốt, mẹ nằm với…”

Mẹ nằm trong giường với nó, có mẹ ở cùng, nó chẳng thấy phim hay nữa, thích nói chuyện với mẹ hơn à, mẹ Sen giỏi lắm, cái gì cũng biết, kể chuyện gì cũng hay.

-“Lớn rồi còn thích nằm giường lâu đài nữa không con? Nếu không muốn thì mẹ mua giường khác cho, nhé!”

-“Không không không…con vẫn thích lắm, con mãi mãi thích luôn, nằm giường này thích lắm, giống như công chúa vậy!”

-“Ừ, Nhi xinh như công chúa vậy!”

-“Thật á mẹ, cậu cũng khen con xinh nha, từ ngày con hút mỡ hình như con xinh ra thì phải…”

Mẹ nhìn con gái nuôi, cái vẻ ngây thơ của nó, nghĩ tới cái lần phẫu thuật đáng sợ kia, mẹ mắt đỏ hoe.

-“Mẹ sao vậy? Con là công chúa, mẹ là hoàng hậu, mẹ xinh đẹp nhất, mẹ đừng buồn nha!”

-“Ừ, Uyển Nhi mà xa mẹ thì mẹ buồn lắm!”

-“Sao con lại xa mẹ? Con sẽ luôn ở bên mẹ!”

-“Hiển sắp đi Mỹ, nó muốn mang con đi theo…”

-“Dạ?”

-“Nhưng mà nếu con đồng ý, chỉ có con và Hiển đi thôi, sẽ xa gia đình, xa tất cả mọi người, tới đó, Hiển còn phải đi học, cũng không chơi được với con, mẹ chỉ sợ con buồn thôi…”

Cậu phải đi du học nhỉ? Đúng rồi, học hết lớp 9 là cậu phải đi du học, không nhắc thì nó cũng quên. Sen yêu mẹ, yêu ba, yêu các bác, yêu căn phòng này, ngôi nhà này. Mọi người cũng rất quý nó nữa, sao nó có thể rời xa nơi đây?

Nó ngốc nghếch lắm, nó căn bản cũng không biết nước Mỹ rất xa, nó lại cứ nghĩ cậu cũng chỉ đi học giống anh Sên thôi, rồi lúc nào được nghỉ, cậu lại về với nó mà! Vì vậy, nó không ngần ngại mà quyết định luôn.

-“Con sẽ ở nhà với mẹ, con không đi theo cậu đâu!”

-“Ừ…”

Mặc dù đạt được mục đích, nhưng mẹ nó xem ra cũng không vui vẻ lắm. ‘Bé con à, xin lỗi nhé, chỉ lần này thôi, sau này lớn rồi, tự chăm lo được bản thân rồi, mẹ sẽ không can thiệp vào việc của các con nữa!’

*****

Hoàng Thế Hiển hôm nay vui lắm. Việc này, tới 90% sẽ thành công rồi, Sen mà, Sen kiểu gì cũng nghe lời cậu thôi. Cậu chạy rất nhanh, khuôn mặt rạng ngời chưa từng thấy.

-“Sen…Sen…”

-“Dạ!”

-“Mở cửa!”

Chưa kịp dậy thì cậu đã đạp cửa rồi, cậu đúng là…bá đạo mà!

-“Sen, tao hỏi mẹ tao rồi, mày đi Mỹ với tao nhé!”

-“Em…em…”

-“Nước Mỹ đẹp lắm, tao sẽ đưa mày đi chơi nhiều nơi!”

Sen đã chuẩn bị tình huống này, tập luyện rất nhiều lần, nhưng đứng trước mặt cậu, sao khó khăn thế nhỉ?

-“Em, em không muốn đi đâu!”

-“Mày điên hả?”

-“Em ở nhà, nhé!”

-“Mày nói lăng nhăng gì thế?”

-“Em nói thật!”

-“Mày nằm mơ hả?”

-“Không…em tỉnh mà…cậu cứ đi học đi, em ở nhà…”

-“Mày là đang cãi tao đấy phải không?”

-“Không mà, em sẽ nhớ nhà lắm, nhớ ba mẹ, các bác, các chị,…”

-“Chả nhẽ tao không quan trọng như thế? Mày tính toán lại xem?”

Cậu hỏi Sen, ánh mắt rất chân thật. Sen ngây ngốc, rồi Sen tính, tính xong đường hoàng trả lời cậu.

-“Đi với cậu, thì có mỗi mình cậu…còn ở nhà…em đếm sơ sơ thôi cũng mấy chục người rồi…rõ ràng mấy chục người phải lớn hơn một người chứ, cậu học toán giỏi thế cơ mà?”

Con bé vừa dứt lời thì cậu đã đi thẳng. Cậu, hình như rất giận thì phải.

…..

Tưởng chuyện cứ thế là xong, ai ngờ cậu vẫn không hề bỏ cuộc, đợt Sen nhập học trường mới, cậu chăm sóc nó rất tử tế, hàng ngày, ở bên cạnh nó nhiều nhất có thể, cậu khơi gợi, cậu kể bao nhiêu chuyện tốt đẹp ở nước Mỹ xa xôi, cậu tận dụng mọi cơ hội lấy lòng.

Tiếc là, cậu dù sao cũng chẳng thể cao tay bằng mẹ cậu, Sen vẫn không lay chuyển.

Rồi cậu đánh đòn tâm lý, cậu hỏi Sen, Sen nỡ xa cậu ư?

Sen không biết trả lời ra sao cả? Đại thiếu gia lại bảo, từ giờ tập xa nhau, nghĩa là hai người sẽ không gặp nhau nữa, xem Sen thấy sao?

Qua một tuần, đại thiếu gia nóng lòng phát điên. Khi đồng hồ chỉ 8 giờ, chính là thời điểm bọn nó hẹn nhau, cậu chạy như bay xuống phòng nó, thực sự là rất nhớ, rất khó chịu.

-“Sen!”

Hiển gọi, tim còn run lắm. Ngỡ được đáp lại tiếng Sen, cũng ngọt ngào, cũng thổn thức y như mình, ai dè, Sen đang xem phim. Trông nó vẫn rất vui tươi, rất bình thản. Lòng tự ái của cậu bị tổn thương ghê gớm.

Từ đó, cậu cũng chẳng thèm nịnh nọt nó nữa, cậu ghét Sen, cậu thề cậu sẽ cho nó nếm mùi khổ sở là gì. Tất nhiên là không phải bây giờ, sắp xa nhau rồi, bây giờ mà cạch mặt nó khác gì làm khổ chính mình, để sau đi, con này, sẽ xử nó sau!

…..

…..

Ngày Hoàng Thế Hiển bay, cả nhà làm cơm rộn ràng.

Trong căn phòng xa hoa ở biệt thự phía trên, có ai đó đang quát ai đó.

-“Nhanh cái tay lên!”

-“Rồi, em đang xếp đây mà!”

-“Làm mới chả ăn, chậm chạp!”

-“Sao cậu không bảo các bác ý, em chậm cậu còn bảo em xếp làm gì?”

-“Cái mồm, cái mồm kìa, cãi cứ nhem nhẻm nhem nhẻm!”

-“Em có cãi đâu, em nói thật mà!”

-“Mày tập trung vào! Tao lại tẩn cho một trận giờ!”

Sen xị mặt. Đại thiếu gia bị làm sao không biết? Áo quần giặt là thơm tho gấp sạch sẽ rồi cậu lại ném lung tung, bắt nó gấp lại từng cái một.

-“Mày lơ là gì thế? Mày phải đặt tình cảm vào đấy, hiểu không?”

Hả? Gấp quần áo mà phải đặt tình cảm vào hả? Có chuyện lạ đời thế hả? Sen trợn tròn.

-“Đặt như thế nào hả cậu?”

Tâm trạng Hiển hôm nay rất không tốt, nhưng cậu vẫn kiên trì ngồi xuống trước mặt Sen, cầm tay nó, dạy nó đặt gần trái tim, rồi lại tay cùng tay, vuốt từng mép vải.

-“Thế này? Biết chưa?”

-“Rồi, dễ ợt ý mà!”

Sen học nhanh lắm, trước khi lấy mỗi chiếc áo, nó đều chạm tay lên ngực, sau đó mới cẩn thận gấp gấp. Cuối cùng, nó xếp sắp vào vali cho cậu.

-“Đặt cả cái gối NYHTD vào nữa!”

-“Cái gối ấy to lắm, không đủ vali đâu, gối thì mua ở đâu chẳng được, bà chủ dặn rồi, quan trọng là cậu phải mang sấu, me, ớt, muối tôm, măng khô…những thứ đó bên Mỹ khó kiếm, mà có kiếm được thì hương vị cũng không bằng ở mình đâu ạ!”

-“CÂM MỒM!”

Sen giật cả mình, chẳng hiểu sao, chẳng hiểu nữa, chẳng hiểu làm gì mà khiến cậu phát điên lên như thế? Dù sao đại thiếu gia cũng sắp đi rồi, nó tới gần cậu, nịnh ngọt.

-“Cậu đừng buồn mà! Cậu sao vậy? Ai bắt nạt cậu? Ai bắt nạt cậu thì nói với em nào?”

Cậu ngồi yên lặng, khuôn mặt nhìn về phía cửa sổ xa xăm. Nhìn cậu, lòng nó cũng thấy lành lạnh theo. Nó khẽ lại trước mặt cậu, khẽ ngẩng lên, làm bộ dạng thật đáng yêu, năn nỉ.

-“Đại thiếu gia đẹp trai ơi, đừng thế nữa mà, vui lên chứ!”

Sẽ không được nhìn thấy khuôn mặt trắng ngần này hàng ngày, đôi mắt long lanh này nữa, cả đôi môi đỏ mọng, cả giọng nói ngọt như mía lùi này…Ai đó càng dỗ dành, lòng ai đó lại càng trống trải.

Để rồi, trong một giây bốc đồng, cả người cô bé bị nhấc bổng. Quần áo xếp gọn bay tứ tung, có thằng bé, điên tiết ném con bé trên tay vào chiếc vali trống.

-“Cậu…cậu…”

-“Im miệng!”

-“Thả em ra…cậu…làm gì thế?”

-“Tao nghĩ rồi, tao không cần gì hết, chỉ cần mang mày thôi!”

-“Em đau lắm, cho em ra đi mà…”

Mặc cho cô bé van nài, cậu chủ vẫn một mực không tha, cậu cương quyết ấn nó lại.

-“Khó thở lắm, đừng nhốt em…em sợ tối lắm…xin cậu đấy!”

-“Tất cả là tại mày đấy, ai bảo mày đáng yêu quá làm gì cơ chứ?”

Chiếc khóa kéo lên, tiếc là kéo mãi không thể hết, bên trong, con bé tội nghiệp bị ngạt, ho sặc sụa. Lúc cậu bất lực mở ra, nhìn thấy nó mặt tái mét, cả người cũng bàng hoàng theo.

Thế Hiển ngồi một chỗ, khổ sở thở dài. Cậu chắc hóa điên mất. Cớ sao lại suy nghĩ như một thằng ngốc không biết gì vậy? Cho dù nhét nó vừa cái vali đó, thì nó có thể đi theo cậu sao? Không, chẳng thể nào!

Giờ mới thấy thấm thía cái câu, con người một khi vạn bất đắc dĩ có thể làm ra nhiều chuyện ngu xuẩn!

Ở trong nhà vệ sinh, Sen vừa nãy bị một hồi khó chịu, còn đang nôn thốc nôn tháo, đại thiếu gia đứng sau, khẽ đập vào lưng nó, nói vỏn vẹn một câu.

-“Xin lỗi!”

…..

…..

Rồi chiếc máy bay cũng cất cánh! Người đi thì đi, người ở lại vẫn ở lại.

Mười tiếng sau khi cậu đi, Sen cảm thấy rất trống vắng, nó bảo mẹ muốn gọi điện nói chuyện với cậu. Mẹ bảo, cậu vẫn ở trên máy bay. Sen ngạc nhiên lắm, nó chưa bao giờ nghĩ ra, nước Mỹ lại xa tới vậy, mười tiếng rồi, cậu đi mười tiếng rồi mà vẫn chưa tới nơi!

Cuộc điện thoại đầu tiên cậu gọi về nhà, nói chuyện với mấy người, nhưng không hề nhắc tới Sen. Mẹ nhắc khéo cậu, nhưng đại thiếu gia một mực từ chối.

Bốn ngày, bốn ngày trống vắng tới lạ kì. Trước kia từng chơi trò xa nhau một tuần, nó thấy rất bình thường, còn bây giờ, mới bốn ngày thôi, sao cảm thấy kinh khủng tới thế?

Có phải chăng trước kia nó biết chắc cậu ở trên phòng, cách nó rất gần? Còn bây giờ, cậu…xa quá!

Thời gian của nó dường như dài vô tận, trước kia anh Sên đi học, nó đâu có cảm thấy buồn nhiều như vậy?

Cuộc điện thoại thứ hai, nghe nói cậu đã ổn định được nơi ở, đã tới nhập học.

Cuộc điện thoại thứ ba, thấy bảo cậu đăng kí mấy câu lạc bộ thể thao bên đó.

Cuộc điện thoại thứ tư…

Cuộc điện thoại thứ năm…



Cuộc điện thoại thứ mười…là Sen nhờ mẹ gọi điện, Sen muốn nói chuyện với cậu. Nhưng cậu dập máy luôn, cậu không hề muốn nói chuyện với nó!

Cậu quên Sen rồi sao? Nó làm gì mà cậu ghét nó vậy? Nó nhớ cậu tới buồn thiu, còn cậu thì có vẻ như rất vui với cuộc sống bên đó! Con bé lên phòng cậu nhiều hơn, loanh quanh, loanh quanh, nó thực sự muốn tìm kiếm hình bóng cậu nơi đây.

Bàn học, giường ngủ, tủ sách, không biết nó đã lau mấy trăm lần? Lau tới sáng bóng rồi! Cậu biết chắc sẽ khen nó chứ?

Sách cũ của cậu, nó cũng mang ra xếp sắp cẩn thận. Đột nhiên, nó thấy một mảnh giấy nhỏ gấp vuông vắn rơi ra, nét chữ trên đó rất nắn nót, cẩn thận.

“Điều ước ở lễ hội thả đèn.”

-“Đưa đèn đây!”

….

-“Mày không phần tao cái nào hả?”

-“Dạ? Cậu cũng cần ước ạ?”

-“Con hâm này, thôi được, để tao mua cái khác…”

Ký ức hiện về, có chỗ nó nhớ, có chỗ nó không, nhưng hình như hồi đó nó dùng hết cả đèn ước của cậu thì phải. Đây là điều ước năm xưa của cậu sao? Sen biết nó xấu tính, nhưng nó tò mò không chịu nổi rồi, nó nín thở, hồi hộp mở ra…

“Hoàng Thế Hiển ước mai sau được lấy Trương Ngọc Uyển Nhi làm vợ!”

HẾT PHẦN 1.

(Còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.