Đại Thần Tiềm Quy Tắc

Chương 25: Một câu chờ đợi




Lúc đứng thẳng dậy, lông mày Tiêu Quân Lâm nhướn một cái, chú ý tới trong tiểu viện nhiều thêm hai người.

Đúng là lão cha hung hãn, giảo hoạt và vị “thanh mai chúc mã” mà hắn không muốn gặp nhất trong mấy ngày này.

Kỳ thực lúc trước Vệ Danh Viễn đã lập ra một loạt phương án kế hoạch nhằm vào Hướng Dịch, bất quá hết thảy đều bị Tiêu Quân Lâm ngăn cản, cũng không có nói cho Hướng Dịch.

Vệ gia tuy rằng thế lực không nhỏ, nhưng dù thủ đoạn thiên hình vạn trạng thế nào đi nữa, đến tay vị đại thiếu gia của Tiêu gia từ nhỏ đến lớn đã ngoạn đủ các thủ đoạn hắc ám, thì đều chỉ có một kết quả việc sắp thành lại bại mà thôi.

Cũng không phải Vệ Danh Viễn vô năng, chỉ là Tiêu Quân Lâm từ nhỏ cùng Vệ gia huynh muội cùng nhau lớn lên, hơn nữa mấy năm nay nghe ngóng đủ chuyện trong sáng trong tối của hắn, đối với thủ đoạn của Vệ Danh Viễn không nói hiểu rõ thập phần, nhưng chung quy tám, chín phần thì vẫn có.

Vì vậy động tĩnh gì Hướng Dịch đều không nghe được, lại không biết ở trong mấy ngày nay Tiêu Quân Lâm đã vì cậu giải quyết rất nhiều nguy cơ.

Về phần tình trạng hôm nay... Khu biệt thự phòng ngự xuất sắc, người bình thường đương nhiên không vào được.

Bất quá, Tiêu lão thái gia đương nhiên là ngoại lệ.

Nhi tử cùng ông nháo thì nháo, khi mua biệt thự với tư cách cha ruột, ở chỗ này ông vẫn có vân tay ghi chép, không ai có thể ngăn ông tiến vào.

Tiêu Quân Lâm ngẩn ra, lập tức phản ứng, nhìn Vệ Danh Viễn bên cạnh, sắc mặt hơi u ám.

“Thế nào, tiểu tử thối, thấy lão tử ta đây ngươi mất hứng sao?”

Ở trước mặt nhi tử, Tiêu lão thái gia cũng là một người tính tình nóng nảy, lập tức nói.

“Ba, sao ngươi lại tới đây?” Tiêu Quân Lâm đi tới trước người Hướng Dịch, ngăn cản phụ thân quan sát cậu, thần sắc rất nhanh khôi phục tự nhiên, cười híp mắt nói, “Sớm biết ngài muốn tới, ta đã tự mình lái xe tới đón.”

Lời này tựa hồ rất có lòng thành, Tiêu lão thái gia cũng không truy cứu thật giả thế nào. Bước sang bên cạnh vài bước, lủi đến bên cạnh Hướng Dịch, thiêu mi: “Người này chính là?”

“Hảo bằng hữu.”

“Có kẻ nào đè hảo bằng hữu ra rồi hôn sao?”

“Đương nhiên là có.” Tiêu Quân Lâm trịnh trọng kể chuyện lạ, nhìn Hướng Dịch nói, “Hảo nam bằng hữu.”

...

“Ngươi khi nào thì kết giao bạn trai, ta thế nào không biết?” Lão nhân gia cơn tức dâng lên.

“Ít ngày trước kết giao, còn chưa kịp báo lại.” Tiêu Quân Lâm dừng một chút, “Vốn có dự định sau khi kết hôn mới mang Tiểu Dịch đến gặp lão nhân gia ngài.”

“Ngươi còn muốn cùng cậu ta kết hôn? Thân phận của cậu là gì?”

“Đúng, sau này sẽ kết hôn.” Tiêu Quân Lâm ngoài miệng cố trả lời, trong đầu cấp tốc suy nghĩ đối sách.

Hắn chậm rãi ngẩng đầu cười: “Thân phận thứ này... Ta chỉ lo lắng là ta không xứng với cậu ấy.”

“Ngươi tự hạ thấp giá trị con người mình! Cậu ta chỉ là huynh đệ của Lăng Ti Hữu.” Tiêu lão thái gia chống quải trượng trừng mắt nhìn.

“Ba, đừng hồ đồ không chịu thay đổi, tùy ngươi có đáp ứng hay không. Cửa củaLăng Ti Hữu ta đã khó qua rồi, mấy ngày trước thật vất vả mới tìm được vị nhạc phụ tương lai của ta giúp ta giải quyết, ngài còn chen vào một chân, nhi tử ta càng khó khăn.”

Vốn Hướng Dịch đã đối với hành động thân thiết của hắn cực kỳ kháng cự, nếu lại nói thêm vài câu, không chừng sáng mai rời giường trong biệt thự liền không người.

“Quân Lâm, ngươi làm sao có thể cùng cậu ta kết hôn?” Thấy một màn như vậy, Vệ Danh Viễn khiếp sợ khó nhịn, ánh mắt thống khổ, “Nếu như ngươi muốn cưới nam nhân, chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, không phải là thích hợp hơn sao?”

Tiêu lão thái gia nghe vậy, hơi híp mắt một cái, trong mắt bỗng nhiên sinh ra vài phần cực kỳ bất mãn, khó hiểu.

Không để ý đến ánh mắt của Vệ Danh Viễn ở đối diện, Tiêu Quân Lâm nhìn vị trưởng bối trước mắt người duy nhất hắn quan tâm, tiếp tục nói: “Ba, ta nghĩ nói chuyện riêng với ngươi.”

Hắn thoải mái sờ sờ đầu Hướng Dịch, rất sợ Vệ Danh Viễn thừa dịp hắn không có ở đây khi dễ Hướng Dịch, lúc này cong môi cười cười: “Tiểu Dịch, nếu có người nói gì khiến ngươi không vui, không nên khách khí.”

Hướng Dịch trong con ngươi xẹt qua một tia mờ mịt, bất quá hai ba giây sau, nhìn nhãn thần phẫn hận của Vệ Danh Viễn ở đối diện, Hướng Dịch hướng về phía Tiêu Quân Lâm ly khai, nhẹ nhàng trừng mắt nhìn.

Bên trong thư phòng, Tiêu Quân Lâm rót bình trà đưa tới trước mặt phụ thân.

Không có người ngoài trước mặt, Tiêu lão thái gia híp đôi mắt hồ ly, ngữ khí nói chuyện cũng không giống bình thường: “Ngươi thực sự nghĩ sau này không kế thừa gia nghiệp của ta? Hàng tỉ tài sản, thực sự cam tâm tình nguyện toàn bộ tặng cho đệ đệ ngươi? Sẽ không hối hận?”

Tiêu Quân Lâm nở nụ cười: “Điều này có gì tốt mà hối hận.”

Hắn nhàn nhạt liếc mắt nhìn phụ thân nhà mình, “Ta từ mười lăm tuổi đã bắt đầu cảm thấy, tiền vẫn là chính mình kiếm dùng thoải mái hơn.”

Dựa vào bối cảnh trong nhà che giấu, tận dụng tất cả các tài nguyên có thể điều động dưới quyền, Tiêu Quân Lâm dần dần có được năng lực thoát ly khỏi sự khống chế của Tiêu gia, tạo dựng công ty của chính mình.

Ngắn ngủi vài năm hiển nhiên sẽ kém hơn so với Tiêu gia, các chi nhánh khác nhau xuất hiện cùng lúc không nhiều lắm, Tiêu lão thái gia lại không dám nhẫn tâm đem cơ nghiệp mà nhi tử tự mình sáng lập một phát phá hủy.

Thấy lão gia tử không nói gì, Tiêu Quân Lâm lại bỏ thêm lửa: “Ta khó lắm mới gặp được người vừa ý, không lẽ ý của cha là để ta và Danh Viễn cùng nhau cả đời?”

Tiêu lão thái gia ngẩn người, mạnh mẽ trợn mắt: “Không phải! Vệ gia tiểu tử kia tuy rằng năng lực không sai, nhưng dáng vẻ bám dính lấy nhìn thật khó chịu, hai người các ngươi nếu cùng một chỗ, sớm muộn ngươi sẽ nổ súng bắn hắn! Đến lúc đó hai bên hai ba ngày lại động đao kiếm, một cái gia đình tốt đẹp sao có thể như vậy!”

Ngồi xuống ghế salon, Tiêu Quân Lâm hài lòng nở nụ cười: “Vẫn là lão gia tử ngài hiểu ta.”

Hắn suy nghĩ một chút, lại nói, “Ta hơn mười tuổi đã ra ngoài, sau này gia sản Tiêu gia để nhị đệ quản lý đi. Hắn tuy rằng tính tình ôn hòa, làm việc cũng không đủ linh hoạt, bất quá sau này lấy vợ sinh con, tìm một người có thể tin được lấy về, cũng có thể kế thừa gia nghiệp Tiêu gia.”

Mấy tháng này cũng đủ để Tiêu Quân Lâm đem các tình huống có thể phát sinh sắp xếp xong, nguyên bản phụ thân là trở lực lớn nhất của hắn.

Bất quá, hắn có một ưu thế lớn nhất: Hắn không phải con trai độc nhất, còn có một cái đệ đệ.

Hai cha con đều là người quyết đoán, Tiêu lão thái gia tuy rằng muốn đại nhi tử kế thừa gia nghiệp của mình, bất quá khi hắn nhiều lần không tiếc đả thương bảo tiêu để cự tuyệt, Tiêu lão thái gia cũng chậm chậm hiểu rõ tâm tư của hắn.

Lão nhân gia tuy rằng ngoan cố, cũng không dám quá mức ép buộc hắn.

Huống hồ, đại nhi tử tự mình sáng lập ra công ty game online 《 tứ quý 》.

Thành tích như vậy, mặc dù là bậc cha mẹ xoi mói nhất, cũng đủ để lấy nó làm tự hào.

Ngoài miệng tuy rằng la hét chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng với tư cách là phụ thân, trong lòng Tiêu lão thái gia, cũng tự hào.

Đương nhiên, về điểm này, lão nhân gia ông ta là chết không chịu thừa nhận.

...

Bàn luận dài đến hơn một giờ, phụ tử hai người đều tự thỏa hiệp với vài điều kiện. Tiêu Quân Lâm được phép tự do lựa chọn hôn nhân, bất quá, thời gian tới trong vòng một năm phải trợ giúp hôn nhân giữa nhị đệ Tiêu Quân Hoa cùng Vệ gia, trong vòng ba năm phải ôm được tôn tử.

Về phần chuyện cùng Hướng Dịch, Tiêu lão thái gia cũng không có đáp ứng rõ ràng, nhưng cũng không phản đối.

Lúc trong tiểu viện quan sát cậu, tiểu tử kia có đôi mắt rất trong suốt cho ông ấn tượng không sai.

Không có tâm cơ tính toán gì, người như thế mà nói đối với bọn họ, ngược lại chính là có lực hấp dẫn nhất.

Dù thế nào đi nữa, cũng tốt hơn Vệ Danh Viễn.

Vị thiếu gia Vệ gia kia ông nhìn từ nhỏ đến lớn, đối với Tiêu Quân Lâm độc chiếm dục càng ngày càng nặng. Làm phụ thân, ông hiểu rõ lấy cá tính của đại nhi tử, nếu như cho phép hai người cùng một chỗ, sớm muộn sẽ nghiêng trời lệch đất.

Bất quá, hợp tác của hai nhà Tiêu, Vệ điều kiện tiên quyết là hôn nhân.

Nếu như không phải Tiêu Quân Lâm cùng Vệ Danh Viễn, thì chính là nhị nhi tử tính tình ôn hòa cùng Vệ gia tiểu thư.

Lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay cũng là thịt.

Lưỡng bề cân nhắc, cuối cùng đạt thành hiệp nghị như vậy.

Khi từ thư phòng đi ra trở lại tiểu viện, Tiêu lão thái gia đem Vệ Danh Viễn mang đi, trên mặt hắn có vài vết bầm tím.

Trái lại Hướng Dịch, rất sạch sẻ, một điểm cũng không nhìn ra dấu vết đánh nhau.

Tiêu lão thái gia gật đầu, trong đầu hài lòng.

Sau này thực sự kết hôn rồi, lúc đánh nhau với người ta, con dâu này tuyệt đối sẽ không chịu thiệt.

Lão nhân gia ông bao che khuyết điểm, nhưng bản thân có chấp nhận Hướng Dịch hay không là một chuyện khác.

Chẳng qua đây là người đại nhi tử thích, nếu bị người ngoài khi dễ, lại là một chuyện khác.

Chờ hai người đi, trong tiểu viện tử chỉ còn lại có hai người Tiêu Quân Lâm và Hướng Dịch.

Thừa dịp Hướng Dịch không chú ý, Tiêu Quân Lâm từ phía sau ôm cậu, cười khích lệ: “Tiểu Dịch, làm được không sai!”

Hướng Dịch ngẩng đầu nhìn hắn liếc mắt, biết hắn nói là chuyện vừa rồi cùng Vệ Danh Viễn đánh nhau.

Nghe được khích lệ, ngực không biết vì sao có chút hài lòng.

“Ngươi còn nhớ rõ chúng ta ở trong 《 tứ quý 》gặp Vệ Danh Viễn không?  Đó chính là hắn.” Tiêu Quân Lâm kéo cậu nằm xuống trên cỏ, hỏi, “Lúc các ngươi ở chung với nhau hắn chọc giận ngươi mất hứng phải không?”

Hướng Dịch gật đầu, vừa rồi người nam nhân kia nói rất nhiều thứ không hiểu được.

Tuy rằng cậu có chút nghe không hiểu, nhưng trong lòng lại loáng thoáng khó chịu.

Lần trước ở trong trò chơi Mộc Bạch cũng dài dòng, thế nhưng còn hơn ngữ khí vừa rồi của Vệ Danh Viễn, Hướng Dịch cảm thấy rõ ràng, Mộc Bạch đối với cậu vẫn là tốt vô cùng.

Âm thầm hạ quyết tâm, lần sau gặp mặt cậu sẽ không cầm kiếm đuổi theo chém Mộc Bạch.

Ân, giúp hắn ức hiếp A Quyền là được rồi ~~

Mộc Bạch nhất định sẽ rất vui vẻ.

Nghĩ tới đây, Hướng Dịch đồng học bên môi hiện lên một nụ cười vui vẻ.

Tiêu Quân Lâm rất chuyên chú nghiên cứu vẻ mặt của người nào đó ở bên cạnh, nhìn cậu thoáng cái đắc ý, thoáng cái nhíu, thoáng cái lại phấn khởi, không khỏi bật cười.

Tiểu Hướng nhà hắn a ~~ bình thường lúc nào đờ ra, mặt tê liệt không chút biểu tình, thỉnh thoảng tự hỏi vấn đề gì đó, vẻ mặt lại rất đa dạng, vạn phần khả ái.

Thật hận không thể túm mặt cậu hung hăng niết hai phát.

Lấy chút đồ ăn lót dạ trong tủ lạnh, rồi hai người nằm trên cỏ, Tiêu Quân Lâm hai tay khoanh lại đặt sau đầu, lẳng lặng nhìn người bên cạnh.

Mặt trời chiều ngả về tây, Hướng Dịch vừa gặm bánh ga-tô vị xoài vừa chùi miệng.

Hướng Dịch đang chuyên tâm ăn, bên môi bỗng nhiên thêm một ngón thon dài, nhẹ nhàng lau đi vụn bánh ga-tô không cẩn thận dính trên khóe miệng cậu.

Động tác này rất ôn nhu, như cơn gió mát trong ngày xuân, làm người khác thấy dễ chịu không gì bằng.

Hướng Dịch dừng lại, mím môi nhìn Tiêu Quân Lâm.

“Hướng Dịch.”

Tiêu Quân Lâm cười cười, thanh âm của hắn trong trẻo mà trống vắng, lại mang theo một chút chờ đợi.

“Ngươi nói sau này chúng ta cứ như vậy qua cả đời, được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.