Người hàng xóm mới quen không lâu là fan của cô, lại còn sửa cầu chì giúp cô. Không chỉ vậy lại còn đề cử Loan Cung Ẩm Vũ với cô nữa.
Khúc Hoàn Hoàn nghiêng đầu nhìn bóng dáng Trương Mặc Thâm đứng trên thang, trong chốc lát cô không biết phải nói gì, lòng cảm thấy vô cùng rối bời.
Vừa rồi cô nghĩ gì nhỉ? Nếu Trương Mặc Thâm hỏi bút danh của cô, có nên nói bút danh của mình ra không nhỉ? Loan Cung Ẩm Vũ khá nổi tiếng, cũng không thể tránh khỏi việc gặp được độc giả đã từng đọc sách của mình. Khúc Hoàn Hoàn im lặng một lúc lâu, bất kể như nào cũng chẳng thể ngờ được Trương Mặc Thâm lại là fan của cô, bây giờ còn nhiệt tình đề cử với chính chủ nữa chứ.
Khúc Hoàn Hoàn hé môi, suy nghĩ có nên nói bút danh của mình ra hay không đã tiêu tan không dấu vết. Cô lặng lẽ nâng tay cầm đèn pin lên, vừa rọi đèn cho Trương Mặc Thâm vừa tỉnh bơ lên tiếng: “Tôi từng đọc truyện của tác giả này rồi… Anh ấy khá nổi tiếng với loại truyện nam tần, tôi đã thấy tên anh ấy ở rất nhiều nơi.”
“Cô cũng từng đọc rồi sao?” Trương Mặc Thâm vui mừng quay đầu lại, nhất thời quên luôn chuyện sửa cầu chì, ánh mắt sáng đến nỗi khiến cô lo lắng: “Tôi đã đọc truyện của Loan Cung Ẩm Vũ từ rất lâu rồi, có thể nói anh ấy chỉ dùng một quyển truyện đã trở thành đại thần, quyển sách đầu tiên của anh ấy rất nổi tiếng, luôn đứng top một ở từng bảng xếp hạng và đè bẹp nhiều đại thần khác, lúc đó tôi đã bắt đầu theo đọc rồi, những truyện sau của tác giả này càng viết càng hay, tôi thấy quyển đầu tiên cũng rất hay, nhưng anh Loan lại cảm thấy đó lại là lịch sử đen tối của mình… À, anh Loan là biệt danh của anh ấy, bọn tôi đều gọi anh ấy như thế.”
Vừa nhắc đến đại đại (1) mà mình thích là Trương Mặc Thâm nói không ngừng nghỉ, suýt nữa khiến Khúc Hoàn Hoàn quên mất dáng vẻ lầm lì ít nói trước kia của anh.
(1) Đại đại: Ban đầu dùng để gọi các anh hùng và những vị thần vĩ đại, về sau trở thành cách gọi tôn trọng những người nổi tiếng, có tài năng trong một lĩnh vực nào đó của người hâm mộ.
Khúc Hoàn Hoàn không quá tập trung lắng nghe, chỉ cố gắng giấu chiếc đuôi đang vểnh lên của mình, thầm nghĩ: hoá ra cô ở trong mắt độc giả lại ngầu lòi như vậy đó! Trùng hợp là cô cũng rất tán thành!
Trương Mặc Thâm vẫn chưa nói xong, thấy dáng vẻ mờ mịt của cô thì mới phát hiện ra bản thân vừa nói gì. Lần đầu tiên gặp được người cũng viết truyện, lại còn nhắc đến tác giả mà mình thích nhất khiến anh đắc ý nên mới nổi hứng nói nhiều với Khúc Hoàn Hoàn như vậy.
Loan Cung Ẩm Vũ là đại thần mà Trương Mặc Thâm thích nhất, lại còn siêu nổi tiếng nữa, có lẽ Khúc Hoàn Hoàn đã từng đọc truyện nhưng mức độ yêu thích chắc không bằng anh, anh nói nhiều như vậy, nói không chừng cô không thấy hứng thú chút nào. Trương Mặc Thâm ngại ngùng xoay người lại, bối rối lấy cầu chì mới trong thùng dụng cụ ra, nhanh chóng xử lý tất cả rồi mới bước xuống thang.
“Cô thử bật đèn xem, chắc là sửa xong rồi đấy.” Trương Mặc Thâm thấp giọng nói, xấu hổ cúi đầu nhìn vẻ mặt của cô rồi cầm thùng dụng cụ muốn đi ra ngoài.
Khúc Hoàn Hoàn tắt đèn pin, lọ mọ mở đèn trong phòng. Cô nắm rõ kết cấu phòng mình như lòng bàn tay, mà Trương Mặc Thâm cũng nhanh chóng đi ra ngoài ngay khi trong phòng sáng trở lại khiến Khúc Hoàn Hoàn còn chưa kịp nói cảm ơn.
Fan của mình không chỉ nhiệt tình đề cử lại còn giúp cô sửa cầu chì, nhưng phản ứng của cô lại quá lạnh nhạt. Đừng nói là đã khiến anh tổn thương rồi nhé? Khúc Hoàn Hoàn cảm thấy hơi bối rối, cô sững sờ suy nghĩ, biết thế vừa rồi cô đã không ngây người, ôi! Nhìn phản ứng của Trương Mặc Thâm mà xem, chẳng lẽ anh xấu hổ ư? Không đến mức đấy chứ… Cô còn chưa nói mình là Loan Cung Ẩm Vũ mà.
Khúc Hoàn Hoàn chợt nhớ lại lần gặp mặt đầu tiên của mình và Trương Mặc Thâm, trước tiên là ngã sấp mặt trước mặt anh, sau đó đói đến mức mơ hồ nhờ người ta mua cơm hộ, hơn nữa còn để Trương Mặc Thâm gặp người giao đồ ăn ngay trước cửa nhà. Cô đã gây ra bao nhiêu chuyện phiền phức cho Trương Mặc Thâm, còn ăn chực rất nhiều bữa cơm của anh khiến anh tưởng cô là kẻ tham ăn, mà hiện giờ Trương Mặc Thâm lại nói rằng mình… là fan của cô!!
Nếu nếu nếu… Nếu mà anh biết được sự thật thì chắc chắn sẽ thoát fan!
Không không không, không chỉ thoát fan mà còn chuyển thành anti-fan luôn ấy chứ.
Khúc Hoàn Hoàn rùng mình, sau đó nhanh chóng tắm rửa và đi ngủ.
Trương Mặc Thâm không biết bản thân mình đã bỏ lỡ điều gì, vừa về đến nhà anh đã che mặt ngồi xổm xuống một góc rất lâu. Trong đầu lặp lại những điều mình vừa nói cực kỳ nhiều lần, càng nghĩ thì nhiệt độ trên mặt càng cao. Tuy từng câu từng chữ đều là những lời thật lòng của bản thân, nhưng nghĩ lại mới thấy nói những câu này trước mặt người khác kiểu gì cũng cảm thấy rất xấu hổ. Mặc dù Loan Cung Ẩm Vũ – nhân vật chính anh nhắc đến không ở hiện trường nhưng mấy câu nói kia chẳng khác gì những lời tỏ tình chân thành!
Trương Mặc Thâm vùi mặt vào giữa hai đầu gối.
Ngoại trừ việc tặng mìn thì anh chưa bao giờ để lại bình luận cho đại thần, mỗi lần ngoại trừ việc tặng mìn ra thì sẽ chỉ gõ thêm mấy chữ “hóng chương mới”, không bao giờ làm những việc thừa thãi. Anh biết rõ Loan Cung Ẩm Vũ rất thích những người để lại bình luận dài cho anh ấy, hồi trước Loan Cung Ẩm Vũ từng bàn luận về nội dung truyện dài bằng tòa nhà cao tầng với một độc giả đã bình luận rất dài nữa, kiểu độc giả chỉ biết hóng chương mới mà không nói gì cả thì cho dù là fan của Loan Cung Ẩm Vũ từ lâu, chắc hẳn đại thần cũng chẳng nhớ được.
Nói với đại thần rằng mình cực kỳ thích đại thần, thì… Thì chẳng khác gì gõ chữ tỏ tình với người ta cả!
Trương Mặc Thâm mím môi, chần chừ lấy di động ra. Anh nhớ rõ hôm nay đại thần đã nói chương mới sẽ được cập nhật vào buổi tối, do tối nay bị Khúc Hoàn Hoàn quấy rầy nên anh vẫn chưa kịp đọc.
Dưới chương mới đã có rất nhiều bình luận, Trương Mặc Thâm nhanh chóng đọc hết chương mới ngày hôm nay, sau đó đọc lại từng câu chữ thêm lần nữa rồi mới để lại bình luận ở phía dưới. Lúc gõ chữ, anh nghiêm túc suy nghĩ, sau đó xoá hết dòng chữ hóng chương mới rồi chậm rãi gõ lại: “Anh Loan viết hay quá, tôi rất thích.” Rồi tiện tay tặng mìn.
Nhẹ nhàng ấn vào màn hình, gửi bình luận thành công.
Trương Mặc Thâm nhìn dòng bình luận mình vừa đăng lên hồi lâu thì đột nhiên đỏ mặt rồi vội vàng ném điện thoại sang một bên.
Sau đó Trương Mặc Thâm cầm lấy điện thoại rồi tải lại khu bình luận, mà bình luận của anh đã bị những bình luận mới đẩy xuống, người thích không chỉ có mình anh, người tặng mìn cũng không chỉ có mình anh, bao nhiêu bình luận như thế, chắc Loan Cung Ẩm Vũ sẽ không trả lời nữa. Trương Mặc Thâm kéo xuống dưới hồi lâu mà vẫn không tìm thấy bình luận của mình.
Trương Mặc Thâm đang định thoát khỏi khu bình luận, cuối cùng vuốt màn hình điện thoại một cái, vừa chuẩn bị thoát ra thì đột nhiên nick anh xuất hiện trên màn hình.
Không chỉ vậy, bình luận vừa rồi của anh cũng đã có hồi âm.
Trương Mặc Thâm đờ ra.
“Cảm ơn nhé ^_^.”
Trương Mặc Thâm:???
Trương Mặc Thâm:!!!
Nội tâm của Trương Mặc Thâm gào thét, theo bản năng anh ngã nhào ra đất rồi lại lộn ngược về sau, anh cầm lấy điện thoại và vùi mặt vào đầu gối, bả vai run rẩy đã phơi bày nỗi kích động trong lòng.
Một lúc sau, Trương Mặc Thâm mới chụp ảnh màn hình lưu vào trong máy rồi sao chép ra thành nhiều bản. Thậm chí còn sao lưu vào máy tính nữa.
Khúc Hoàn Hoàn cách mấy bức tường đột nhiên rùng mình một cách khó hiểu.
~~~ Tác giả có lời muốn nói:
Tam Thập: Nhìn bộ dạng cậu đi, sau này ở chung với Loan Loan thì phải làm sao đây?
Nam chính: *vừa mừng vừa lo* Thật thật thật thật… thật ư?! Tôi? Tôi và đại thần?! Thật sự có thể ở chung với nhau ư?