Đại Sát Tinh

Chương 40: Biển lửa ngập đất trời




Hiển nhiên trong cuộc ác chiến vừa qua Thiết Độc Hành cũng không hề được thanh thản, thần sắc ông có vẻ bơ phờ nhợt nhạt, trông thấy nhóm Hạng Chân liền bước nhanh tới, mỉm cười nắm tay Hạng Chân và Tây Môn Triều Ngọ, khàn giọng nói:

- Nhị vị lão đệ vất vả quá.

Hạng Chân cười:

- Không hề gì, đại chưởng môn thần sắc không tốt, nhất định là hồi hộp lo lắng lắm?

Thiết Độc Hành cười nói:

- Cũng chẳng sao ... Hiện cục thế đã tạm thời ổn định, trận đầu chúng ta đã giành được ưu thế, nhưng phía trước nhất định hãy còn rất nhiều chông gai nguy hiểm, đối phương không bao giờ chịu thua dễ dàng như vậy đâu.

Hạng Chân gật đầu:

- Đương nhiên.

Thiết Độc Hành thoáng chay mày:

- Hạng lão đệ có cao kiến gì về hành động tiếp theo không?

Hạng Chân ngẫm nghĩ một hồi, chậm rãi nói:

- Đối phương đã có đặt một số lượng lớn hỏa dược ở bên kia Hạt Thạch Giản.

Trước hết chúng ta phải phá hủy số hỏa dược ấy, sau đó bố trí thuộc hạ Sư Tự Môn ở lại đây phòng thủ, tạo thành một hảo lũy có thể tấn công triệt thoái. Trong khi chủ lực của phía ta tiếp tục tiến công, các môn sẽ luôn phiên nhau xuất trận, hầu bảo tồn sức lực; trừ phi thật cần thiết, tuyệt đối tránh toàn quân xuất chiến.

Thiết Độc Hành gật đầu:

- Rất có lý. Những điều Hạng lão đệ đã nói hầu hết đều hợp ý nghĩ của Thiết mỗ, Thiết mỗ cũng quyết định giao cho bộ phận Sư Tự Môn canh giữ Hạt Thạch Giản. Phi Tự Môn là chủ lực trong cuộc chiến sắp tới với sự hiệp trớ của Mãng Tự Môn, hiện tại điều cần thiết hơn hết là bàn định kế hoạch cho cuộc tiến công sắp tới.

Hạng Chân mím môi suy nghĩ, hồi lâu mới nói:

- Theo tại hạ suy đoán, trong cuộc chiến vừa qua, lực lượng tham chiến của đối phương chỉ là một bộ phận nhỏ, thành phần tinh nhuệ vẫn chưa tung ra. Như ta đã thấy, đối phương chỉ có người của Hắc Thủ Đảng và Xích Xam Đội theo sự cung khai của Bạch Duy Minh. Xích Xam Đội xuất động hơn , Hắc Thủ Đảng hơn , tại hạ nhận thấy không ngoa. Hơn nữa, qua sự thăm dò của chúng tại hạ ở Đại Hà Trấn và Bào Hổ Trang, Xích Xam Đội tối đa cũng chỉ có hơn người, nói khác đi, trong trận chiến vừa qua bọn chúng đã tổn thất hơn nửa phần ...

Ngưng chốc lát, Hạng Chân lại nói tiếp:

- Còn về Hắc Thủ Đảng, sau cuộc chiến tại Bỉ Thạch Sơn, chúng chỉ còn lại chừng ngàn người lui đến Đại Hà Trấn và một số cũng đã thọ thương, vậy mà chúng lại tung ra đến hơn người trong cuộc chiến vừa qua, tức là dùng hết nửa số lực lượng còn có khả năng chiến đấu. Do đó bắt đầu từ đây đến Đại Hà Tấn, đối phương nhất định hãy còn nhiều mai phục, chẳng còn nghi ngờ gì nữa. Bọn địch mà chúng ta sẽ gặp tới đây chính là Đại Đao Giáo và Thất Hà Hội, thậm chí cả Thanh Tùng sơn trang. Theo tại hạ suy đoán, lực lượng phòng thủ Đại Hà Trấn hiện nay nhất định là thủ hạ của Hắc Nhiễm Công, còn tàn dư của Hắc Thủ Đảng và Xích Xam Đội chỉ là vây cánh mà thôi.

Tây Môn Triều Ngọ bỗng xen lời:

- Vậy là bọn Hắc Thủ Đảng và Xích Xam Đội chẳng đã từ vai chính bỗng chốc tụt xuống vai phụ sao?

Hạng Chân gật đầu:

- Chính vậy. Kể từ khi lui đến Đại Hà Trấn, bọn Hắc Thủ Đảnh đã không còn khí thế như trước nữa. Còn Xích Xam Đội thì xưa nay vẫn nhờ vào sự hậu thuẫn của Hắc Nhiễm Công. Hắc Thủ Đảng đến nương náu vào Xích Xam Đội thì bắt buộc phải luồn cúi thôi. Hiện nay bọn đầu lĩnh Hắc Thủ Đảng nhất định là hết sức đau khổ, song ngoài mặt thì bắt buộc phải gượng cười ...

Hà Hướng Nguyệt cười khanh khách:

- Ăn nhờ ở đậu là phải vậy thôi ...

Thiết Độc Hành mỉm cười:

- Sự phân tích và suy luận của Hạng lão đệ quả là rõ ràng, chính xác, Thiết mỗ hết lòng khâm phục. Theo ý lão đệ thì chúng ta nên triển khai tấn công như thế nào?

Hạng Chân chậm rãi đáp:

- Với lực lượng của Phi Tự Môn tấn công vào thẳng chính diện, Mãng Tự Môn án binh ở hai cánh, sẵn sàng thừa cơ xuất binh công kích. Tập trung lực lượng của tổng đường chờ lệnh, chuẩn bị khinh kỵ đột kích Đại Hà Trấn. Trước khi tiêu diệt bọn địch từ Hạt Thạch Giản đến Đại Hà Trấn, tại hạ cùng Tây Môn huynh và Kha huynh chọn lấy vài cao thủ xuất sắc trong quý phái đột nhập tìm kiếm tông tích Thiết tiểu thư ...

Thiết Độc Hành gật đầu:

- Mọi sự xin tuân theo ý kiến của Hạng lão đệ. Nếu như gặp Nương Nương mà ả nha đầu ấy vẫn chấp mê bất ngộ, không biết hối cải thì lão đệ hãy ... cứ bắt lấy ... sống chết bất kể ...

Hạng Chân đưa mắt nhìn Thiết Độc Hành, chàng rất hiểu tâm trạng của vị đại chưởng môn Vô Song phái này, bèn cười thông cảm nói:

- Đại chưởng môn an tâm, tại hạ tự có mực thước, chỉ cần tìm gặp Thiết tiểu thư, nàng ấy khó mà thoát khỏi tay tại hạ.

Tây Môn Triều Ngọ vỗ tay tiếp lời:

- Đúng vậy, chúng ta đây mà không bắt được nàng ta thì mai sau còn mặt mũi nào đứng chân trên chốn giang hồ?

Thiết Độc Hành cảm kích:

- Thiết mỗ hết sức lấy làm hổ thẹn, ân huệ của các vị lão đệ đối với Vô Song phái thật quá cao dày ...

Tây Môn Triều Ngọ vội xua tay:

- Xin đại chưởng môn chớ khách sáo như vậy, trên chốn giang hồ chúng trọng hơn hết là chữ “Nghĩa”, dù phải hy sinh tính mạng cũng chẳng quản ngại, huống chi là việc nhỏ mọn này!

Hạng Chân cười xen lời:

- Thôi, đại chưởng môn không nên nhọc tâm nữa, kẻo càng khiến chúng tại hạ ái ngại thêm. Giờ đại chưởng môn định lúc nào thì triển khai tấn công?

Thiết Độc Hành ngẫm nghĩ chốc lát mới nói:

- Một giờ nữa được chăng?

Hạng Chân gật đầu:

- Được, hãy truyền lệnh cho mọi người ăn uống no nê trước đã.

Thiết Độc Hành quay sang gật đầu ra hiệu với Hà Hướng Nguyệt. Hà Hướng Nguyệt liền bỏ đi truyền lệnh, Thiết Độc Hành lại quay sang Đồ Viễn Công trong Xích Đởm Tứ Kiệt nói:

- Viễn Công, ta ở đây dùng bữa với nhị vị sư thúc.

Đồ Viễn Công liền cùng ba người kia vội vã đi lo liệu, họ vừa đi khỏi thì có một đại hán áo trắng mặt đỏ bừng và thở hào hển chạy đến. Trên gương mặt đen đúa của y đầm đìa mồ hôi, vừa trông thấy Thiết Độc Hành, liền vội cung kính thi lễ nói:

- “Song Đại Chùy” Sài Lập thuộc hạ Sư Tự Môn xin khấu kiến đại chưởng môn, kính chúc đại chưởng môn vạn an.

Thiết Độc Hành mỉm cười khoát tay nói:

- Bất tất đa lễ.

Sài Lập dường như có vẻ khờ khạo, y đứng thẳng người, toét miệng cười ngơ ngác, đưa tay lau mồ hôi rồi mới nói:

- Bẩm đại chưởng môn, đệ tử là do Vu tôn chủ phái đến để bẩm cáo với đại chưởng môn về nhân số thương vong trong cuộc hiến vừa qua.

Thiết Độc Hành gật đầu:

- Nói đi.

Sài Lập hắng giọng, chậm rãi nói:

- Lũ khốn kiếp Hắc Thủ Đảng tổng cộng chết hai trăm tên, thọ thương bảy mươi tên, bọn Xích Xam Đội càng nhiều hơn nữa, bỏ mạng gần một ngàn hai trăm tên, thọ thương chừng năm trăm tên, thật là thê thảm, bọn chúng chẳng kịp cứu đi một tên thọ thương nào cả ...

Nuốt một ngụm nước bọt, Sài Lập lại toét miệng cười nói:

- Bởi chúng ta đã truy kích quá nhanh, cũng như Vu tôn chủ đã nói, chúng ta đã với thế tấn công sấm sét, đánh cho bọn chúng kinh hoàng khiếp vía, cuống quýt bỏ chạy như một đàn chó ...

Thiết Độc Hành mỉm cười:

- Vậy phía ta tổn thất thế nào? Cũng rất trầm trọng phải không?

Sài Lập lặng thinh, mặt ngập đầy vẻ đau xót, nụ cười vừa rồi bỗng chốc tan biến đâu mất.

Thiết Độc Hành khẽ thở dài:

- Nói đi, trang nam nhi da ngựa bọc thây, hy sinh trên chiến trận là cái chết hào tráng nhất, có gì phải đau buồn chứ? Lẽ ra ngươi còn phải lấy làm kiêu hãnh mới đúng. Nào, hãy cho ta biết, sự tổn thất của chúng ta như thế nào? Nặng nề hơn bọn chúng phải không?

Sài Lập khóe môi co giật một cái, khản giọng nói:

- Sư Tự Môn trận vong bốn trăm hai mươi đệ huynh, thọ thương nặng nhẹ hơn hai trăm. Thuộc hạ tổn đường tử vong một trăm năm mươi người, thọ thương nặng nhẹ năm mươi người, tổng cộng đến hơn tám trăm. Hiện những người thọ thương đang được chữa trị, mười sáu vị đại phu bận đến không có thời gian để thở, nhìn thấy máu chảy mà lòng như cắt, ước cho đó là máu của chính mình. Tuy nhiên, các huynh đệ đều rất có cốt khí, không hề rên la ...

Thiết Độc Hành lim dim mắt chậm rãi nói:

- Cuộc chiến vừa qua chúng ta đã tiêu diệt bọn địch gấp bội, lẽ ra mọi người nên vui sướng mới phải, không nên chán chường vì sự tổn thương của bản thân, mà hãy mang niềm bi thương ấy trở về Đại thảo nguyên, khi ấy chúng ta hẵng mặc tình mà khóc cho hả. Còn bây giờ, Sài Lập ...

Sài Lập cúi thấp đầu che giấy đôi mắt ngập lệ, nghẹn ngào đáp:

- Đệ tử đây ...

Thiết Độc Hành giọng u uất nói:

- Hãy bảo chúng huynh đệ chốn hết vào người và ngựa ngay tại chỗ, toàn lực cứu chữa những đệ tử thọ thương. Đồng thời, chúng ta cũng không thể bỏ mặc người của đối phương. Họ cũng phải được đối xử như người của chúng ta.

Sài Lập vẻ không phục:

- Đại chưởng môn, bọn khốn kiếp ấy ...

Thiết Độc Hành nghiêm giọng ngắt lời:

- Hãy nghiêm chỉnh chấp hành, bảo với Vu tôn chủ lo liệu, đừng quên là họ cũng như chúng ta, đều là người có cha mẹ, vợ con ...

Sài Lập không dám nói nữa, riu ríu vâng lời bỏ đi.

Ngay khi ấy, Xích Đởm Tứ Kiệt mỗi người bưng một hộp thức ăn đi đến, Tây Môn Triều Ngọ liền sờ bụng nói:

- Đến rồi, đến rồi. Buổi sáng này thật đói meo cả ruột, phải ăn một bữa no nê thì mới phát huy được uy lực.

Hạng Chân cười:

- Tây Môn đương gia bất kỳ ở đâu cũng chằng quên được cái ăn!

Tây Môn Triều Ngọ liền toét miệng cười:

- Đương nhiên, ăn là một lạc thú trên đời mà!

Thiết Độc Hành mỉm cười:

- Lát nữa Thiết mỗ phải kính nhị vị một ly đây!

Tây Môn Triều Ngọ cười hề hề:

- Lại còn có rượu nữa ư?

Thiết Độc Hành gật đầu:

- Vâng, mà còn là loại Thêu Đao Tử thượng hảo hạng nữa đấy!

- Thêu Đao Tử ư?

Tây Môn Triều Ngọ nuốt nước miếng đánh ực, hớn hở nói:

- Hay quá, chúng ta hãy nốc vào nửa cân tám lạng trước đã, lát nữa ra tay lại càng hăng say hơn nữa!

Hạng Chân mỉm cười đón lấy hộp thức ăn do Đồ Viễn Công hai tay trao cho, chiếc hội bằng gỗ đen bóng loáng. Chàng mở nắp ra, mùi thức ăn xộc vào mũi thơm phức. Bên trong được chia làm sáu ngăn, bốn ngăn thức ăn, một ngăn súp và một ngăn bánh nướng, tất cả đều còn nóng bốc hơi.

Một thanh niên tướng mạo rắn rỏi trong Xích Đởm Tứ Kiệt lại mang đến một hũ rượu to, mở nắp ra cung kính đặt xuống bên cạnh.

Tây Môn Triều Ngọ hít mạnh mấy hơi, cười ha hả nói:

- Quý quá! Quý quá! Trong lúc chiến đấu mà còn có rượu ngon để uống, món ngon để ăn, sung sướng thế này thì Tây Môn mỗ sẵn sàng tham dự thêm vài trận nữa.

Thiết Độc Hành thành khẩn:

- Khi nào xong việc, Thiết mỗ nhất định phải mời các vị đến Đại thảo nguyên tha hồ mà uống ba năm, chỉ sợ lúc ấy Tây Môn đương gia không chịu nể tình đó chứ!

Tây Môn Triều Ngọ vội nói:

- Tây Môn mỗ chắc chắn sẽ đi, nhưng có điều ... e rằng ở Đại thảo nguyên ăn uống suốt ba năm sẽ khiến người ta chán ghét thôi.

Thiết Độc Hành cười:

- Đón tiếp còn chưa kịp, lẽ nào lại chán ghét kia chứ? À, đúng rồi ...

Đoạn quay nhìn xung quanh nói:

- Kha lão đệ đâu rồi nhỉ?

Hạng Chân đưa tay chỉ phía trước đáp:

- Kha huynh cùng Vu đại tôn chủ áp trận đằng kia!

Thiết Độc Hành liền quay sang gọi:

- Viễn Công!

Đồ Viễn Công vội khom mình cung kính đáp:

- Đệ tử đây!

- Hãy tức khắc đi mời Kha sư thúc đến dùng bữa.

- Tuân mệnh!

Đồ Viễn Công liền vội vã bỏ đi. Lúc này người thanh niên rắn rỏi đã mang đến bốn chiếc ly bằng sừng trâu đặc trên phiến đá, bưng hủ rượu lên thận trọng rót đầy ly.

Kha Nhẫn phi thân như bay đến, chưa đến nơi đã ôm quyền thi lễ nói:

- Đến muộn một bước đề phiền các vị phải chờ lâu. Thật hết sức đáng tội, dùng bữa ở đâu thì cũng vậy thôi mà!

Ba người cùng đứng lên đón Kha Nhẫn. Thiết Độc Hành lần lượt cầm ly trao cho ba người và nói:

- Ân nghĩa mà cảm tạ bằng lời lại hóa ra phàm tục, Thiết mỗ xin mượn chung rượu này tỏ lòng thành kính với ba vị.

Hạng Chân ba người cũng chẳng khách khí, cùng ngửa cổ uống cạn, người thanh niên rắn rỏi lại lần lượt rót đầy ly cho họ.

Nhanh chóng ăn uống xong, Tây Môn Triều Ngọ mặt đỏ bừng, vỗ bụng nói:

- Rượu đủ cơm no, đã đến lúc xông trận rồi!

Kha Nhẫn khẽ hỏi:

- Hạng huynh, chúng ta giải quyết thế nào về hỏa dược của đối phương?

Hạng Chân cười:

- Tại hạ tự đã có cách!

Đoạn quay sang Thiết Độc Hành hỏi:

- Đại chưởng môn, theo lời đại hộ chủ, quý phái có mang theo hỏa khí phải không?

Thiết Độc Hành gật đầu:

- Vâng, là Liệt diễm cầu và Hỏa Phiêu, sáng chế mới của bổn phái.

Hạng Chân mỉm cười:

- Vậy xin đại chưởng môn hãy hạ lệnh tấn công bằng hai món ấy, một là đẩy lùi bọn địch, để phía ta có chỗ tiến tới, hai nữa là có thể khiến cho hỏa dược đối phương nổ tung.

Thiết Độc Hành gật đầu liên hồi:

- Đúng vậy! Đúng vậy!

Hạng Chân nói tiếp:

- Khi khởi sự tấn công, chúng tại hạ sẽ vượt qua đây, thẳng đến Đại Hà Trấn tìm kiếm lệnh thiên kim.

Thiết Độc Hành đứng lên, nghiêm giọng nói:

- Viễn Công, triệu Trường Tôn Kỳ tôn chủ Phi Tự Môn cùng Uất Trì Hàn Ba tôn chủ Mãng Tự Môn đến đây ngay!

Đồ Viễn Công liền lập tức phóng đi. Hạng Chân trông theo bóng vạm vỡ của y, buột miệng khen:

- Vị Đồ huynh ấy quả là một trợ thủ đắc lực.

Thiết Độc Hành vuốt râu cười:

- Y ngoan ngoãn và tháo vát lắm!

Lát sau đã thấy ba bóng người lao nhanh đến; khi còn cách chừng tám trượng, chỉ thấy một người trung niên vóc dáng mảnh khảnh, gương mặt xanh xao thần thái nghiêm lạnh tung mình lên cao, hệt như tên bắn loáng cái đã đến nơi.

Theo sau là một lão nhân đầu trọc miệng to, mập lùn và mặt tròn như Phật Di Lạc, hai người trước sau chỉ kém nhau một bước, còn Đồ Viễn Công thì bị bỏ rơi phía sau một khoảng xa.

Thiết Độc Hành mỉm miệng cười, người trung niên mặt xanh khom mình thi lễ, giọng thấp trâm nhưng hùng hồn nói:

- Trường Tôn Kỳ bái kiến chưởng môn đại sư huynh!

Lão nhân mập lùn cũng cười ha hả nói:

- Lão sư ca lại có việc gì sai bảo Mãng Tự Môn của ngu đệ phải không?

Thiết Độc Hành gật đầu, lần lược giới thiệu mọi người với nhau. Người trung niên mặt xanh chính là “Thanh Ma Quân” Trường Tôn Kỳ, đại tôn chủ Phi Tự Môn thanh uy hiển hách nhất trong Vô Song phái. Lão nhân mập lùn là “Càn Khôn Nhất Toàn” Uất Trì Hàn Ba, đại tôn chủ Mãng Tự Môn.

Sau đó, Thiết Độc Hành nói:

- Trường Tôn sư đệ, trong cuộc tấn công sắp tới, Phi Tự Môn của sư đệ chịu trách nhiệm chủ công, còn Mãng Tự Môn của Uất Trì sư đệ lo việc yểm trợ.

Trường Tôn Kỳ nhẹ gật đầu:

- Ngu đệ biết rồi, khi nãy Hà hộ chủ đã có cho người thông báo.

Uất Trì Hàn Ba cũng cười nói:

- Ngu đệ cũng biết rồi, tin do lão Hà truyền đi là nhanh hơn ai hết.

Thiết Độc Hành gật đầu:

- Vậy thì tốt, sau thời gian tàn một nén nhang, hai vị sư đệ hãy cho thuộc hạ chuẩn bị sẵn sàng. Khi nào người của Vu sư đệ và Hà hộ chủ làm nổ hỏa dược của đối phương, nghe hiệu lệnh triển khai cuộc tấn công ngay.

Nói đến đây, hai mắt ông ngập đầy sát cơ, quả quyết nói tiếp:

- Lúc tấn công, cần phải nhanh chóng quyết liệt, không được kéo dài thời gian, càng chậm là phía ta càng tổn thất nhiều hơn, hẳn là nhị vị sư đệ đã hiểu rõ.

Trường Tôn Kỳ cùng Uất Trì Hàn Ba gật đầu không nói gì, Thiết Độc Hành nói tiếp:

- Hãy tàm thời phái “Trường Luyện” Lê Đông thuộc Phi Tự Môn và “Hành Giả” Lỗ Hào thuộc Mãng Tự Môn theo Hạng lão đệ tiềm nhập vào Đại Hà Trấn trước tiếp ứng.

Trường Tôn Kỳ hỏi:

- Hai người đủ chăng?

Hạng Chân gật đầu:

- Đủ rồi.

Trường Tôn Kỳ và Uất Trì Hàn Ba không nói gì nữa, khom mình thi lễ với Thiết Độc Hành, đoạn lại quay sang chào nhóm Hạng Chân ba người, rồi tung mình phóng đi nhanh như lúc đến.

Thiết Độc Hành thở phào một hơi dài, lại nói:

- Trường Tôn Kỳ là người có võ công cao nhất trong số sáu vị tôn chủ bổn phái, y đa mưu túc trí và rất dũng mãnh; tuổi đã ngũ tuần mà tính tình vẫn còn hết sức nóng nảy, đó chính là khuyết điểm lớn nhất của y.

Tây Môn Triều Ngọ cười tiếp lời:

- Nhưng trong bề ngoài thì không nhận thấy.

Thiết Độc Hành khẽ thở dài:

- Vâng, y rất xấu tính và ương ngạnh, nhưng lại chẳng chút biểu hiện ra ngoài mặt. Phen này nếu Thiết mỗ không nhiều lần ngăn cản thì y đã bất chấp tất cả xông thẳng vào Đại Hà Trấn rồi. Tuy nhiên cũng may là y phản ứng nhanh nhạy, trong lúc khích phẫn mà lý trí không rối loạn, nên cho đến nay cũng không gặp thua thiệt gì to tát.

Hạng Chân thành thật tiếp lời:

- Vậy cũng không phải dễ, người nóng tính luôn hữu dũng vô mưu, khó làm nên đại sự; Trường đại tôn chủ như vậy cũng thật đáng khâm phục.

Thiết Độc Hành sâu lắng nhìn Hạng Chân nói:

- Chẳng phải Thiết mỗ tán tụng lão đệ, phóng mắt đương kim võ lâm thiên hạ, thật khó mà tìm gặp một nhân tài siêu tuyệt như lão đệ.

Tây Môn Triều Ngọ vỗ tay cười:

- Tây Môn mỗ hoàn hoàn tán đồng về nhận định của đại chưởng môn!

Kha Nhẫn mỉm cười:

- Tây Môn đương gia đã đồng ý, Kha mỗ không tán thành cũng không được.

Thế là mọi người đều cười vui vẻ. Ngay khi ấy, hai đại hán cao to vạm vỡ như cơn gió cuốn phóng tới.

Người đi đầu mắt to mũi tẹt, miệng rất to và màu da đen bóng, hai cánh tay to khỏe, bắp thịt nổi lên cuồn cuộn, cơ thể rắn chắc hệt như một ngọn tháp sắt.

Người thứ nhì cũng to lớn như vậy, mày rậm mắt to, tóc dài phủ vai, tay cầm một ngọn “Hành giả côn” đen nhánh, sắc mặt hồng hào, hàm răng trắng và sắc nhọn như dã thú.

Thiết Độc Hành đưa tay chỉ đại hán mũi tẹt nói:

- Hạng lão đệ, y là Lê Đông, một trong số đệ tử đắc lực của Phi Tự Môn.

Đoạn chỉ tay sang đại hán kia, nói:

- Còn đây là Lỗ Hào, một cao thủ thuộc Mãng Tự Môn.

Hạng Chân liền ôm quyền cười nói:

- Được hợp tác với hai vị thật vô cùng vinh hạnh.

Hai đại hán này hiển nhiên rất vụng ăn nói, lập tức đỏ bừng mặt bối rối, một hồi lâu Lê Đông mới ấp úng nói:

- Đừng ... đừng khách sáo, Hạng sư thúc. Chúng đệ tử đều rất vụng về ...

Thiết Độc Hành cười mắng:

- Thôi được rồi, thấy điệu bộ ngốc nghếch của các người thế này là ta đã bực tức rồi, đi theo Hạng sư thúc! Mọi sự đều phải nghe theo Hạng sư thúc cùng Tây Môn đương gia và Kha đại hiệp, tuyệt đối không được trái lời, nhớ chưa?

Hia người vội đồng thanh đáp:

- Thưa vâng, chúng đệ tử nhất định tuyệt đối tuân mệnh.

Hạng Chân ngước mặt nhìn trời, vừa định nói gì thì tứ phía đã nổi lên tiếng tù và thê lương và bi tráng vang vọng cả núi rừng, đồng thời còn nghe thấy tiếng ngựa hí, tiếng reo hò và tiếng bước chân chạy rầm rập ...

Lập tức, Thiết Độc Hành quay sang Đồ Viễn Công đứng cạnh, khoát tay. Đồ Viễn Công lại vội vã phóng nhanh đi, lát sau từ trong Hạt Thạch Giản cũng vang lên tiếng tù và inh ỏi.

Thiết Độc Hành trầm giọng nói:

- Nhân cơ hội này ba vị hãy xem uy lực hỏa khí của bổn môn.

Hạng Chân cười:

- Hẳn là hết sức kinh người rồi.

Thiết Độc Hành nhếch môi cười lặng thinh, lúc này trong Hạt Thạch Giản bóng người qua lại vội vã, binh khí trong tay sáng ngời, thoáng chốc thuộc hạ Phi Tự Môn đã xếp hàng tề chỉnh ở phía trước, thuộc hạ tổng đàn yểm trợ phía sau, sẵn sàng đợi lệnh tiến công.

Phía đối diện cũng thấp thoáng bóng người di động, áo đỏ lẫn áo đen, thỉnh thoảng cũng có một số áo xám, họ đều ra chiều hết sức căng thẳng.

Hạng Chân đưa mắt nhìn, chỉ thấy những đệ tử Vô Song phái ở phía trước thảy đều tay cầm ba chiếc ống tròn màu đen nối liền nhau, phần đuôi xòe ra như cánh chim, đầu hướng về phía địch. Phía sau, thuộc hạ tổng đàn Vô Song phái cũng đã dựng xong mười khung thép hình vuông đóng chặt dưới đất, nơi giữa có một thanh sắt cách mặt đất ba tấc; trên thanh sắt có sợi dây thép màu bạc được kéo ra phía sau, trên dây thép có một vật hình chén và bên trong có một vật tròn màu đen. Lúc này, một chiếc móc sắt câu chặt lấy sợi sây thép, vậy có nghĩa là chỉ cần đá chiếc móc sắt ấy ra, sợi dây thép sẽ lập tức đàn hồi và quả cầu đen trong vật hình chén sẽ được bắn đi.

Trước mỗi khung thép đều có bốn người áo trắng đứng nghiêm lặng, dưới chân họ chất đống mấy mươi quả cầu đen, sẵn sàng nạp vào dây thép bắn đi.

Chiếc ống tròn đen thì Hạng Chân đã thấy qua rồi, còn khung thép thì hết sức mới lạ. Song dù thế nào chăng nữa thì đây cũng chẳng phải trò đùa, mà là một loại hung khí giết người vô cùng ghê gớm.

Thiết Độc Hành cười đắc ý, chậm rãi nói:

- Hạng lão đệ, vật cầm trên tay của chúng đệ tử Sư Tự Môn ở phía trước có tên là Hỏa Phiêu, được bắn đi bằng sức bật của lò xo, thân phiêu thoa đầy lân tinh và dầu cam, gặp gió là bốc cháy ngay, có thể bắn xa từ một đến hai trăm bước.

Ngưng chốc lát, Thiết Độc Hành lại nói:

- Khung thép mà chúng đệ tử tổng đàn đã bố trí phía sau có tên là Cực Nỏ dùng để bắng Liệt diễm cầu đi. Liệt diễm cầu được chế tạo bằng diêm sinh, lưu huỳnh và bạch lân, uy lực hết sức mạnh mẽ, có sức công phá trong vòng mười trượng, bắn xa hơn tám mươi trượng. Loại hỏa khí này bởi quá khủng khiếp nên bổn phái ít khi dùng đến, trừ khi kẻ địch quá ngoan cố, hoặc có thâm thù đại hận.

Hạng Chân mỉm cười:

- Bắt đầu chứ?

Thiết Độc Hành gật đầu:

- Vâng.

Đoạn ông chầm chậm đưa tay lên rồi phất mạnh xuống.

Hà Hướng Nguyệt đứng ngoài mười trượng, liền hô to:

- Bắn!

Mười đệ tử Vô Song phái đứng bên khung thép lập tức cùng một động tác tung chân phải đá vào móc sắt, rồi thì ...

“Pặc ... vù ... Pặc ... vù ...” Những quả cầu đen tròn bay vút đi, thành đường vòng cầu rơi xuống trận địa địch phía bên kia Hạt Thạch Giản.

Tiếp theo là tiếng nổ chát chúa liên miên không dứt, lửa bắn tung tóe, khói bốc mù mịt và theo gió lan tỏa, hệt như một chiếc lưới trắng khổng lồ.

Cùng lúc ấy, đệ tử Sư Tự Môn cũng bắt đầu triển khai cuộc tấn công, chỉ nghe tiếng “Pặc pặc” vang lên liên hồi, hàng ngàn vệt lửa đỏ phủ trùm xuống trận địa địch.

Chỉ thoáng chốc, những thấy lửa cháy rừng rực, khói đen ngùn ngụt bốc lên cao, bên kia Hạt Thạch Giản đã biến thanh biển lửa.

Thiết Độc Hành điềm nhiên nói:

- Bổn phái có những xạ thủ hết sức điêu luyện đã từng trải qua hơn ba năm kinh nghiệm, có thể nhanh chóng phán đoán chuẩn xác độ rơi và vị trí an toàn, cho nên trăm phát như một, không bao giờ gây ra ngộ thương ...

Hạng Chân thoáng rợn người:

- Uy lực của món hỏa khí này quả là khủng khiếp.

Thiết Độc Hành vuốt râu:

- Bổn phái có năm người thợ chuyên phụ trách chế tạo môn hỏa khí này, vùng quan ngoại bình nguyên mênh mông, nhất là căn cứ bổn phái không có địa thế hiểm trở, chế tạo hỏa khí này chủ yếu để phòng thủ, thứ đến mới dùng để tấn công. Khi xưa ...

Vừa nói đến đây, bỗng một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, mặt đất rung chuyển, cát đá tung bay mịt mù, một cuộn khói đen với cột lửa đỏ bốc lên cao tận mây xanh.

Tiếp theo là tiếng “đùng đùng” rền rã vang lên liên hồi, từng cụm cát đá to tung bổng lên trời cao, rồi lại ào ào rơi xuống đất, trông thật cực kỳ khủng khiếp.

Thiết Độc Hành, Hạng Chân, Tây Môn Triều Ngọ, Kha Nhẫn, cùng Xích Đởm Tứ Kiệt ngay khi tiếng nổ long trời lở đất vang lên thì đều đã nằm mọp xuống đất, tất cả những đệ tử Vô Song phái quanh đó cũng lẹ làng tìm nơi che chắn. Không một người thọ thương, song ai nấy khắp người đều dính đầy bụi cát hệt như mới từ dưới chất chui lên.

Mặt đất vẫn còn rung động, mọi người đều ù cả tai, một số đệ tử Vô Song phái thậm chí sắc mặt đã trở nên tai mét.

Hạng Chân hất mạnh đầu, khản gọng nói:

- Thật là khủng khiếp.

Mọi người vừa từ trong khói cát đứng lên, chỉ thấy bóng trắng nhấp nhoáng, Hà Hướng Nguyệt đã phi thân đến, mặt y cũng dính đầy bụi đất, hơ hãi cất tiếng gọi:

- Đại chưởng môn ... Đại chưởng môn ...

Thiết Độc Hành đưa tay xoa huyệt Thái Dương đáp:

- Hà hộ chủ đó phải không?

Hà Hướng Nguyệt mừng rỡ reo to, lao nhanh đến hối hả:

- Bồ Tát phù hộ, đại chưởng môn cùng chư vị thân hữu không bị thương chứ?

Thiết Độc Hành lắc đầu:

- Không, Hà hộ chủ, uy lực vụ nổ này đã vượt ngoài dư liệu, hộ chủ hãy lập tức phái người đến phía trước xem thử đệ tử Sư Tự Môn có bị thương vong không?

- Tuân mệnh.

Hà Hướng Nguyệt lập tức phái người đi tra thám, đoạn quay lại nói:

- Đại chưởng môn, có tiếp tục tấn công không?

Thiết Độc Hành thoáng ngẫm nghĩ:

- Khoan đã, hãy chờ một khắc, nếu ngừng nổ thì hẵng truyền lệnh cho đệ tử sở thuộc tránh đường cho Phi Tự Môn triển khai tấn công.

Vừa dứt lời thì gã đệ tử được phái đi tra thám đã quay về đến, y mồ hôi đầm đìa, thở hào hển nói:

- Bẩm đại chưởng môn, đệ tử trong phái đều bình yên vô sự, chỉ có hơn hai mươi vị huynh đệ vì tránh không kịp nên thọ thương vì khói lửa và đá văng trúng ...

Thiết Độc Hành thở phào:

- VU tôn chủ không sao chứ?

Gã đệ tử lắc đầu:

- Không, khi nãy chính Vu tôn chủ dặn bảo đệ tử báo cáo lại như vậy.

Thiết Độc Hành quay lại đanh giọng nói:

- Hà hộc hủ truyền lệnh tránh đường.

Hà Hướng Nguyệt lập tức cất lên một hồi tiếng huýt lảnh lót và hối hà, liền sau đó một hồi dài tiếng tù và bi tráng vang lên. Ngay lập tức, những đệ tử Vô Song phái xung quanh lũ lượt tránh sang hai bên, đồng thời từ phía trước, Sư Tự Môn cũng đáp lại bằng một hồi tù và dài.

Thiết Độc Hành đăm mắt nhìn ra phía trước, những thất trong khói bụi lờ mờ, bóng trắng lố nhố di động, ông thở hắt ra một hơi dài, bụ cười phơn phớt trên môn, nghiên mặt nhìn Hạng Chân, vẻ hớn hở nói:

- Hạng lão đệ, chúng đệ tử Sư Tự Môn quả đã bình an vô sự.

Hạng Chân mỉm cười gật đầu:

- Thật may các vị huynh đệ đã phản ứng nhanh nhẹn.

Ngay khi ấy đã nghe tiếng ngựa hí vang và tiếng quát tháo vang lên từ phía sau, Hạng Chân liền đưa mắt nhìn. Những thấy từng hàng vũ sĩ bạch y kim hoàn đang dắt ngựa đi xuống Hạt Thạch Giản, thận trong nhưng may chóng tiến về phía trước. Bên đầu mỗi con ngựa đều có treo một chiếc thuẫn khắc hình phi ưng vố cánh lấp lánh ánh bạc. “Thanh Ma Quân” Trường Tôn Kỳ đi đầu chỉ huy, không ngớt phát lệnh đôn đốc ...

Thiết Độc Hành nhẹ đưa tay về phía đội ngũ đang tiến tới, trầm giọng nói:

- Đó là ưng thuẫn do Trường Tôn sư đệ đặc chế.

Hạng Chân gật đầu mỉm cười:

- Hết sức uy vũ và hữu dụng khi lâm trận. Cuộc xuất chinh đại quy mô phen này của quý phái hẳn Phi Tự Môn là quân chủ lực?

Thiết Độc Hành mỉm cười:

- Vâng, chính vì vậy mà ta mới không cho họ đánh trận đầu. Phía sau hãy còn nhiều gian truân, để họ nghỉ dưỡng cho thật khỏe khoắn thi chiến đấu mới đạt được hiệu quả tốt.

Lúc này đệ tử Phi Tự Môn đã tiến đến bên kia bờ Hạt Thạch Giản, họ đang chia thành nhiều toán tiếp tục tiến tới.

Trọng khi lực lượng Phi Tự Môn ồ ạt tiến công, tiếng tù và phía sau lại vang lên liên hồi, đệ tử Mãng Tự Môn cũng chia làm hai cánh thành thế gọng kềm tiến tới yểm trợ.

Thiết Độc Hành bỗng trầm giọng nói:

- Thiết mỗ bổng cảm thấy trong cuộc chiến này bọn địch dường như đã để lộ rất nhiều sơ hở.

Hạng Chân mỉm cười:

- Đại chưởng môn muốn nói về phương diện nào?

Thiết Độc Hành nghiêng mặt nhìn Hạng Chân:

- Nếu Thiết mỗ mà đứng trong trận tuyến đối phương chỉ huy cuộc chiến này thì nhất định phải cân nhắc hai điều. Một là dàn mỏng lực lượng đến mức tối đa, để tránh bị trọng kích, đồng thời có thể di chuyển bất kỳ lúc nào, điều động được linh hoạt. Hai là chôn hỏa dược phía bên này hơn là chọn đặt phía bên kia.

Hạng Chân trầm ngâm:

- Đại chưởng môn nói cũng có lý, nhưng ...

Thiết Độc Hành nhoẻn cười:

- Hạng lão đệ hẳn có cao kiến?

Hạng Chân chậm rãi nói:

- Không dám, đối phương chẳng thiếu nhân tài, có thể họ đã chú ý đến hai điều chưởng môn đã nêu. Có thể họ đã khinh suất, song tại hạ cả gan khẳng định là hai điều ấy không được hoàn thiện. Thứ nhất, đối phương thiếu lực lượng, không thể dàn rống. Tập trung lực lượng cố thủ sẽ hữu hiệu hơn phân tán. Họ hiểu rõ là phía ta dùng thiết kỵ, sở trường kịch chiến. Nếu phân tán lực lượng, rất dễ bị ta đột phá rồi quay lại bao vây. Do đó họ đã dựa vào địa thế hiểm trở và vị trí tấn công của ta lại ở phía chính diện địa thế bằng phẳng, đối phương định nhờ vào địa lợi đặt phục binh chận đánh, chiến pháp như vậy quả là vững chắc.

Ngẫm nghĩ chốc lát, đoạn nói tiếp:

- Đồng thời họ cũng biết rất rõ trước khi mở cuộc tấn công, chúng ta không bao giờ đưa hết toàn bộ lực lượng vào chiến trường mà chỉ tấn công với một phần binh mã. Nếu họ chôn đặt thuốc nổ ở bên này thì chỉ có thể gây tổn thương cho ta một bộ phận nhỏ. Song nếu chọn đặt thuốc nổ bên kia, khi họ bại lui, ta nhất định thừa thắng truy sát. Trong lúc hỗn loạn, ta ắt sẽ thiếu cảnh giác, bây giờ họ cho hỏa dược nổ tung, chúng ta ắt sẽ thương vong trầm trọng. Mà sự thật cũng đúng!

Như vậy, nếu không nhờ Bạch Duy Minh tiết lộ cơ mật thì Sư Tự Môn khó khỏi tổn thất nặng nề.

Thiết Độc Hành ngẫm nghĩ hồi lâu, đoạn mỉm cười nói:

- Đúng, rất đúng. Hạng lão đệ quả là cao minh, nếu lão đệ mà là người sắp đặt kế hoạch cho phe địch, e rằng ... ha ha ... e rằng bổn phái chẳng thể giành được thắng lợi như thế này ...

Hạng Chân thoáng vòng tay:

- Đại chưởng môn quá lời, tại hạ chỉ là suy luận và phân tích theo thực tế thôi, đâu có gì đáng kể là cao minh. Hiện người của Sư Tự Môn đang tiến công, theo tại hạ suy đoán chẳng bao lâu nữa họ ắt sẽ gặp sự kháng cự từng bước của phe địch. Từ đây trở đi, đối phương rất có thể bố trí nhiều bẫy rập, tranh giành từng tấc đất.

Tây Môn Triều Ngọ bỗng bật cười nói:

- Thôi, xin Hạng đại gia hãy bớt lại vài câu cao luận đi. Trong lúc bọn rùa đen kia đang quýnh quáng lên thế này, chúng ta không đột nhập vào Đại Hà Trấn thì còn đợi đến bao giờ?

Hạng Chân gật đầu:

- Vâng, chúng ta đi nào.

Chàng quay sang Thiết Độc Hành nói tiếp:

- Đại chưởng môn, xin tạm biệt, hẹn gặp lại tại Đại Hà Trấn.

Thiết Độc Hành tiến tới một bước, nắm lấy hai tay Hạng Chân, vẻ cảm động và thành khẩn nói:

- Thật đã làm phiền Hạng lão đệ quá Đoạn quay nhìn Tây Môn Triều Ngọ và Kha Nhẫn nói tiếp:

- Tây Môn lão đệ, Kha lão đệ, xin hãy bảo trọng.

Tây Môn Triều Ngọ cười rộ:

- Đại chưởng môn an tâm đi, bọn này nhất định sẽ mang theo đầu gặp lại đại chưởng môn tại Đại Hà Trấn.

Kha Nhẫn cười hàm súc tiếp lời:

- Có chí thì nên. Đại chưởng môn, chúng ta nhất định sẽ giành thắng lợi.

Thế là mọi người vòng tay cáo biệt ... Thiết Độc Hành lại dặn dò một số điều với Lê Đông và Lỗ Hào, rồi thì năm người giở khinh công phóng đi về phía bên kia Hạt Thạch Giản.

Lên đến bờ khe, Tây Môn Triều Ngọ thấp giọng nói:

- Hạng huynh, chúng ta hãy theo tiểu lộ mà đi.

Hạng Chân gật đầu:

- Đương nhiên.

Bởi chuyến đi này tuyệt đối không thể để cho đối phương phát giác, nên họ cố gắng tránh xa Hạt Thạch Giản, đành phải đi bọc vòng với quãng đường xa hơn gần ba mươi dặm. Chỉ tội cho Lê Đồng và Lỗ Hào, hai người phải cố gắng hết sức mới theo kịp nhóm Hạng Chân ba người, song họ vẫn chưa hiểu là nhóm Hạng Chân thật ra chỉ mới sử dụng có năm sáu thành công lực mà thôi.

Giờ đây họ đã đến bên một khu rừng tùng, Đại Hà Trấn đã im lìm hiện ra trong tầm mắt. Từ đây phóng mắt nhìn, Đại Hà Trấn lẳng lặng đến khác thường, không một bóng người, không một tiếng động, thậm chí cả một con chó cũng chẳng thấy.

Tây Môn Triều Ngọ thấp giọng làu bàu:

- Đến rồi, mẹ kiếp Đại Hà Trấn.

Kha Nhẫn chú mắt nhìn một hồi băn khoăn nói:

- Yên tĩnh quá?

Hạng Chân khẽ cười:

- Có thật sự yên tĩnh chăng?

Kha Nhẫn mỉm cười:

- Lưới rập đã giăng bủa rồi.

Tây Môn Triều Ngọ hằn học:

- Mẹ kiếp, chúng ta cứ xông vào rồi hẵng hay.

Hạng Chân nghiêm giọng:

- Hãy thận trọng là hơn, nếu lỡ bị bọn họ phát giác thì công việc của chúng ta sẽ tiến hành không được thuận lợi đâu. Đây là một cuốc đấu tranh bằng cả sức mạnh lẫn lý trí.

Kha Nhẫn ngẫm nghĩ một hồi, chậm rãi nói:

- Từ đây đến Đại Hà Trấn cách hơn năm mươi trượng và là đất bằng trống trải, giờ chúng ta vượt quay bằng cách nào đây?

Hạng Chân trầm ngâm:

- Hãy áp dụng biện pháp như lúc ở Bào Hổ Trang trước đây, thế nào?

Kha Nhẫn ngơ ngác đáp:

- Là biện pháp gì?

Tây Môn Triều Ngọ cười phá lên:

- Đúng rồi, đúng rồi, hãy lột lấy mấy bộ da của chúng là xong.

Kha Nhẫn vỡ lẽ:

- Mặc y phục của chúng mà trà trộn vào chứ gì?

Hạng Chân gật đầu:

- Đúng vậy.

Tây Môn Triều Ngọ chau mày:

- Vấn đề là bằng cách nào để mà lột lấy y phục của chúng, nếu chúng ta mà vượt qua được khoảng đất trống này thì cũng chẳng cần phiền phức như vậy.

Hạng Chân chắp tay sau lưng đi tới đi lui một hồi, đoạn khẽ nói:

- Thế này vậy, để tại hạ đi thử xem.

Tây Môn Triều Ngọ thắc mắc:

- Hạng huynh thử bằng cách nào?

Hạng Chân mỉm cười:

- Một vì sao nếu đứng yên thì có thể trông thấy rất rõ ràng, còn khi nó di động thì chỉ trông thấy được một vệt sáng mà thôi, đúng chăng?

Tây Môn Triều Ngọ ngơ ngẩn:

- Hạng huynh muốn nói là ...

Hạng Chân nghiêm chỉnh tiếp lời:

- Tại hạ sẽ thi triển một môn thân pháp cực nhanh, khiến bọn chúng tưởng lầm đó chỉ là ảo giác chứ không nghĩ là con người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.