Đại Ngụy Cung Đình

Chương 23: Xuất Cung




“Các vị, chúng ta… thắng rồi!”

“Hoan hô!”

Buổi sáng hôm sau, trong Văn Chiêu các bỗng vang lên một tiếng hoan hô vang trời, khiến mấy cấm vệ quân đang tuần tra bên ngoài điện giật mình đưa mắt nhìn nhau.

“Cái gì? Thắng gì chứ?”

“Quan tâm làm gì? Đó là Văn Chiêu các của bát điện hạ.”

Sau khi khẽ bàn luận, đội cấm vệ quân ấy lại xem như không nghe thấy, tiếp tục tuần tra.

Lúc này trong Văn Chiêu các, bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận tay trái đang nắm chặt lệnh bài làm bằng đồng, kích động liên tục vung nắm tay.

Trước mặt cậu, mười vị tông vệ Mục Thanh, Thẩm Úc, Vệ Kiêu, Trữ Hanh, Cao Quát, Chủng Chiêu, Lữ Mục, Châu Quế, Hà Miêu, Chu Phác cũng đều lộ ra vẻ kích động.

Trải qua hơn hai mươi ngày đấu tranh với đương kim thánh thượng thiên tử Đại Ngụy, bổng lộc bị trừ, lương thực cạn kiệt, đường đường là một hoàng tử mà phải chạy đi khắp nơi, ăn chực ở ba nơi Ngưng Hương cung, Thính Phong các và Cung Học. Còn đường đường là tông vệ của hoàng tử lại trở nên thua kém cả đám tông vệ của huyện lệnh địa phương, phải đi gặp đám tiểu thái giám làm tạp dịch trong cung xin ăn cơm cùng, tất cả chỉ vì muốn tiết kiệm vài đồng bạc lẻ còn lại.

Nhưng sự kiên trì của họ cuối cùng đã được đền đáp rồi!

“… Phụ hoàng vẫn không cho ta xuất các, nhưng chuyện này không quan trọng. Hôm qua mẫu phi lại gọi ta đến Ngưng Hương cung giáo huấn một trận, còn lệnh cho ta mấy hôm nữa phải cùng người đi đến tẩm cung của mấy phi tần kia để tạ lỗi, nhưng chuyện này cũng không quan trọng. Hiện giờ ta vẫn chưa được khôi phục bổng lộc mà một hoàng tử nên có, ngoài ra ngân lượng trong tay chúng ta cũng không còn cầm cự được mấy ngày, nhưng tất cả chuyện này cũng không hề quan trọng! Quan trọng nhất chính là, chúng ta thắng rồi! Chúng ta cuối cùng cũng được xuất cung rồi!”

“Hoan hô!”

Mười tông vệ đều vỗ vai hoan hô, tinh thần người nào cũng rất phấn khích.

“Mau thay quần áo, chúng ta xuất cung!”

“Vâng!”

Cả đám người vội vội vàng vàng truyền nội thị giám mang y phục bá tánh bình thường đến, sau đó tháo bỏ các thứ trên người có thể khiến người ta nghi ngờ thân phận rồi cải trang thành bá tánh, nghênh ngang bước ra cổng hoàng cung, rời khỏi Biện Kinh cung.

Cổng chính của hoàng cung Biện Kinh cung hướng ra đường Chính Dương.

Đường Chính Dương là con đường mà các triều thần muốn nhập cung nhất định phải đi qua, bá tánh bình thường không thể tùy tiện đặt chân đến đây, thế nên người qua kẻ lại trên đường khá ít.

Còn các ngõ nhỏ hẻm lớn trên đường Chính Dương đều dẫn đến phủ đệ của các quan viên trong triều, ngay cả năm vị hoàng huynh đã xuất các của Triệu Hoằng Nhuận cũng có vương phủ ở đây.

Có thể nói thẳng rằng những người ở gần đường Chính Dương không phú thì quý, là những người quyền cao chức trọng, tầng lớp thượng lưu ở Trần Đô Đại Lương.

Men theo con đường này đi tiếp về hướng nam, sẽ thấy các công trình gần đó đa số là cơ quan hành chính của triều đình, chẳng hạn như bổn bộ phủ nha của môn hạ tỉnh và lục bộ, cùng với hai mươi bốn ty phủ nha trực thuộc lục bộ… Những cơ quan hành chính của triều đình này chia Trần Đô Đại Lương thành hai khu vực tầng lớp xã hội khác biệt ở nam thành và bắc thành.

Những người sống ở bắc thành vô cùng giàu có, là tầng lớp quyền quý ở Trần Đô Đại Lương, còn những người sống ở nam thành thì ngoại trừ những ai có sở thích đặc biệt ra, còn không thì đều là bá tánh bình thường.

Đi theo đường Chính Dương sẽ thấy đường Triều Dương cắt ngang, lúc này thì khắp nơi bắt đầu trở nên náo nhiệt, đưa mắt nhìn xung quanh thấy hai bên đường có bao nhiêu hàng quán, những người buôn bán nhỏ và bá tánh qua lại hầu như chật kín cả con đường.

“Đường Triều Dương là con đường náo nhiệt nhất ở Trần Đô.” Là một người Đại Lương vốn sinh ra ở kinh thành, Thẩm Úc hào hứng giới thiệu con đường phồn hoa này cho điện hạ nhà mình.

Tuy từ lúc mười tuổi anh ta đã được tông phủ chiêu nạp, rất ít có cơ hội lại được ra ngoài đi dạo trên con đường này, nhưng so với một người chưa bao giờ ra khỏi cổng cung như Triệu Hoằng Nhuận mà nói thì sự hiểu biết của anh ta về con đường này cũng đủ làm hướng dẫn viên cho mọi người rồi.

“Tuyệt quá…”

Triệu Hoằng Nhuận đứng giữa ngã tư, đưa mắt ra xung quanh ngắm nhìn bá tánh qua lại.

Trên phố có những ông bà cụ đầu tóc bạc phơ, lại có mấy đứa trẻ đầu buộc chỏm tóc, có vài người đàn ông vai u thịt bắp, lại có vài công tử nhà giàu phong độ ngời ngời, nhưng điều quan trọng nhất chính là, Triệu Hoằng Nhuận cuối cùng cũng đã nhìn thấy vài cô gái trẻ.

“Đúng là không tệ…”

“Chẹp chẹp… điện hạ, à không, công tử, người nhìn cô kia xem”

“Chà, có mắt nhìn đấy, Chủng Chiêu…”

“Công tử, người xem cô kia, cô kia cũng rất được.”

“Chà… ôi trời, Trữ Hanh, ngươi bị làm sao thế? Thôi nhìn chỗ khác đi, suýt nữa ngươi làm mù mắt ta luôn rồi.”

“Chậc, tôi cảm thấy cũng không tệ mà…”

“Ngươi thôi đi, công tử công tử, người xem cô kia.”

“Được, được…”

Cả đám người ngồi xổm ngay đầu ngõ, chỉ chỉ trỏ trỏ bình luận thưởng thức những cô nương xinh đẹp trẻ trung trong đám đông.

Cũng khó trách, vì cho dù là Triệu Hoằng Nhuận hay tông vệ của cậu thì trước nay đều luôn bị nhốt trong thâm cung, không hề có cơ hội ra ngoài. Tuy trong cung cũng có rất nhiều cô nương xinh đẹp, nhưng nữ tử trong cung thì sao họ dám to gan nhìn ngắm thế này chứ?

Đám tông vệ thì phải e dè thân phận nhạy cảm của các cung nữ, còn Triệu Hoằng Nhuận là một hoàng tử thì còn thảm hơn nữa. Để tránh bị nghi ngờ, các cung nữ hoàn toàn không dám xuất đầu lộ diện trước mặt cậu, cho dù là nhìn thấy từ xa cũng sẽ vội vàng trốn ngay, để tránh bị các thái giám trong cung bắt gặp sẽ trừng trị họ về trọng tội dụ dỗ hoàng tử.

“Cảm giác như sau mười mấy năm đi lại như cái xác, hôm nay cuối cùng cũng được sống lại vậy…”

Sau khi khom lưng đứng ở trước ngõ nhìn trộm các cô nương trẻ trung trên phố được hơn một canh giờ, Triệu Hoằng Nhuận mới hài lòng mãn nguyện thốt ra câu này.

Chỉ một chuyện nhỏ nhặt như thế mà cũng mang lại cho cậu một cảm giác hài lòng không gì sánh được. Thấy nhân sinh quan của mình lại trở nên thấp kém như thế, chính bản thân Triệu Hoằng Nhuận cũng cảm thấy bất ngờ.

Nhưng câu nói này của cậu lại được đám tông vệ hết sức tán đồng.

Biết sao được, quản chế trong cung quả thực quá nghiêm khắc mà.

“Công tử, tiếp theo chúng ta làm gì?”

Sau khi ngắm hơn một canh giờ, tông vệ Cao Quát cảm thấy đã đủ bèn mở miệng hỏi.

“Tiếp theo đi đâu?”

Nghe câu hỏi ấy, Triệu Hoằng Nhuận đột nhiên cảm thấy trống trải.

Thật ra trước nay cậu không được ra khỏi cung nên đã luôn nghĩ sẵn sau khi xuất cung sẽ đi đâu. Nhưng hiện giờ thật sự được xuất cung rồi, cậu lại cảm thấy hơi khó thích ứng.

Ngoài cung, đối với cậu mà nói thật sự quá xa lạ.

“Hay là đi săn nhé?”

Triệu Hoằng Nhuận ngập ngừng nói.

Thật ra, cậu trước nay luôn thích đi săn, bởi vì trước kia mỗi lần thiên tử Đại Ngụy tổ chức đi săn thì chỉ có những hoàng tử đã xuất các mới được phép tham gia. Những đứa trẻ như Triệu Hoằng Nhuận thậm chí chỉ đứng xem thôi cũng không được, bởi vì theo tông lễ gì đó quy định, các hoàng tử còn bé nhìn thấy máu sẽ không được cát tường.

Tông lễ cái con khỉ ấy!

“Đi săn sao?” Thẩm Úc ngẩng đầu nhìn trời rồi cười khổ sở: “Công tử, đi săn phải ra ngoài thành, cần chuẩn bị rất nhiều thứ, nào ngựa, nào cung tên… Chúng ta thứ nhất không có tiền, thứ hai thời gian lại không kịp. Bệ… à, phụ thân của người đã nói rõ, nếu lúc hoàng hôn mà không hồi… hồi phủ thì sẽ thu lại lệnh bài của chúng ta…”

“Thế thì để lần sau vậy.” Triệu Hoằng Nhuận trong lòng có hơi chán nản.

Tuy nói trận này có thể xem như là cậu thắng, dù sao cũng đã khiến thiên tử Đại Ngụy phải thỏa hiệp, ban cho cậu lệnh bài tự do thông hành hoàng cung, nhưng cậu đồng thời cũng bị ép phải về cung lúc hoàng hôn, nếu không sẽ bị thu lại lệnh bài.

Nói tóm lại thì vẫn bị hạn chế tự do về mặt thời gian.

“Công tử, hay là đi uống rượu nhé?”

“Phải đấy phải đấy.”

Hai tông vệ Châu Quế và Hà Miêu đưa ra đề nghị.

Tuy trong hoàng cung không hạn chế hoàng tử được uống rượu với tông vệ, nhưng rượu cung cấp cho các hoàng tử lại khá nhẹ, thậm chí còn hơi có vị ngọt, rõ ràng chỉ là rượu hoa quả.

Mà đám tông vệ của Triệu Hoằng Nhuận đều là những nam nhân trưởng thành hơn hai mươi tuổi khí huyết sung mãn, đừng nói là họ không có hứng thú uống loại rượu ấy mà ngay cả Triệu Hoằng Nhuận uống vào cũng chẳng có cảm giác gì.

Khó khăn lắm mới được ra khỏi hoàng cung, đương nhiên phải đi nếm thử rượu mạnh chân chính rồi.

Hai người vừa nói thế thì đám tông vệ còn lại lập tức cảm thấy cổ họng khô ran, chỉ mong được chạy đi uống ngay một vò rượu, tận hưởng cảm giác nóng rát như có ngọn lửa thiêu cháy trong bụng ấy.

Nhưng điều đáng tiếc là Triệu Hoằng Nhuận lại chẳng có chút hứng thú gì với việc uống rượu. Cậu nghiêng về khuynh hướng muốn ngồi yên ở ngõ hẻm này đánh giá các cô gái trẻ qua lại hơn, thế thì mới giúp nhân sinh quan của cậu trở lại bình thường, không đến nỗi nảy sinh ý đồ biến thái với mấy tiểu thái giám tuấn tú hoặc mấy vị công chúa cùng cha khác mẹ trong cung.

Thấy điện hạ của mình chẳng có chút phản ứng, đám tông vệ cảm thấy có hơi khổ tâm, đâu thể nào bỏ lại điện hạ của mình rồi tự đo đi uống rượu được?

Đột nhiên, Mục Thanh nảy ra một ý, bèn nói khẽ: “Công tử, tôi biết một chỗ, có thể cho công tử vừa uống rượu vừa ngắm mỹ nhân, hơn nữa còn là những mỹ nhân nhan sắc tuyệt mỹ, biết cầm kỳ thi họa nữa…”

Vừa nghe thấy câu này thì gương mặt Thẩm Úc chợt biến sắc, khẽ mắng: “Mục Thanh!”

Nhưng đã quá muộn, câu nói này của Mục Thanh đã mau chóng biến thành một suy nghĩ sâu trong lòng Triệu Hoằng Nhuận, không xóa đi được.

“Ngươi đang nói đến… thanh lâu sao?”

Lời nói này vừa phát ra đã khiến hơn một nửa trong số mười tông vệ phải biến sắc, nhất là những tông vệ cẩn trọng như Lữ Mục, Vệ Kiêu và Thẩm Úc. Họ đều trừng mắt nhìn Mục Thanh, tựa hồ như đang buông ra một lời khiển trách: Ngươi to gan dám dụ dỗ hoàng tử điện hạ đến một nơi như thế ư?

Bị họ nhìn bằng ánh mắt nghiêm khắc như thế, Mục Thanh lập tức ngậm miệng.

Nhưng tâm ý của Triệu Hoằng Nhuận đột nhiên lại thay đổi: “Thanh lâu… ta chưa đến đó bao giờ…”

Thẩm Úc giật mình, vội vàng hốt hoảng nói: “Công tử, đây là một việc rất bại tục, nếu như bị tông phủ, bị… lão gia hoặc phu nhân biết được thì hậu quả khôn lường…”

“Ta không nói, các ngươi cũng không nói thì ai biết được chứ?”

“…” Cả đám tông vệ đều đưa mắt nhìn nhau.

Bọn họ hiểu quá rõ tính cách của vị điện hạ này rồi, chỉ cần là việc mà điện hạ đã quyết định thì họ làm sao mà khuyên giải nổi?

Càng không hay hơn chính là, câu nói như có ý “Không lẽ các ngươi không muốn đi xem thử sao?” ấy trong thoáng chốc đã khơi lên tà niệm ẩn sâu trong lòng họ bấy lâu nay.

(Chết thì chết thôi!)

Đám tông vệ lại trao đổi ánh mắt, lần này kiên quyết đứng về phía điện hạ nhà mình.

“Vậy thì trước tiên phải giải quyết vấn đề tiền nong chứ nhỉ?” Người quản lí tài chính là Lữ Mục rút ra một túi tiền trừ trong tay nải, rồi lại rút tiếp ra mười mấy ngân lượng ít đến đáng thương, ngậm ngùi nhìn đám người đang rất kỳ vọng trước mặt mình.

“Mười mấy ngân lượng thì không đủ dùng rồi…”

Tiếng thở dài của Vệ Kiêu hệt như một gáo nước lạnh tạt vào ngọn lửa kỳ vọng đang nhóm lên trong bụng mọi người.

Nhưng đúng lúc này, Triệu Hoằng Nhuận lại cười hi hi rồi nói với Mục Thanh: “Mục Thanh, lấy ra đây.”

Mục Thanh gật đầu, rút từ trong túi ra một cuộn tranh, sau khi trải ra thì thấy chính là bức sơn họa đồ do chính lục hoàng tử Triệu Hoằng Chiêu vẽ, bên dưới còn có ấn chương của Triệu Hoằng Chiêu.

“Cái này…”

Đám tông vệ lập tức sáng mắt. Ai chẳng biết tự họa của lục hoàng tử Triệu Hoằng Chiêu đương bao nhiêu tài tử giai nhân trong kinh thành sùng bái? Những bức họa này trên thị trường rất hiếm hoi nên sẽ cực kỳ đáng giá.

“Công tử lấy đâu ra thế?”

“Hi hi, không nói đâu, không nói đâu.”

Cùng lúc ấy.

Lục hoàng tử Triệu Hoằng Chiêu đứng ở tiền điện Nhã Phong các của mình, chăm chú quan sát bức tường treo đầy các bức tự họa tâm đắc hàng ngày của cậu.

“Sao cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó…”

Cậu thắc mắc lẩm bẩm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.