Đại Náo Phủ Đại Tướng Quân

Chương 19: Vi hành 2




Đám người họ cứ đi một đoạn, nữ nhân từ đâu lại nhiều lên một đám.

Tiểu Yến Tử chốc chốc lại nhìn về phía sau lắc đầu nguầy nguậy.Ôi chao, số lượng fans sao ngày càng tăng lên vậy nè, như thế này làm sao mà vi hành được.

Ai bảo Quốc Công đương triều quá tuấn tú, lại còn thêm cái đuôi Hoắc Sinh đẹp khuynh quốc khuynh thành đi theo, nữ tử nào nỡ lòng chối từ mà không đi theo được chứ.

Yến Tử vinh dự đi giữa hai mỹ nam, trong lòng cũng không mấy thích thú, căn bản là bị đám nữ tử xung quanh coi như bạch tuột, không đáng để vào mắt.

Yến Tử đang yên vị cùng chúng nhân vi hành, lại thấy phía trước có một gian hàng bán trang sức.Bản chất một nữ tử nhìn thấy nữ trang đương nhiên sẽ hai mắt sáng lóa như đèn pha, bất chấp xung quanh đang có ai, vội vã thi triển hết tài năng điền kinh của mình lao tới gian hàng, mặc kệ bốn người phía sau hốt hoảng đạp chân chạy theo phía sau.

Đám nữ tử thấy hai đại mỹ nam đột nhiên tăng tốc vội vã đạp lên nhau mà chạy, chỉ sợ không kịp để mất dấu hai mỹ nam.

Bạn Yến Tử quả nhiên thật sự rất biết cách làm loạn chốn kinh thành xa hoa lộng lẫy. Từ một con đường yên lặng, mua bán ra vào chan hòa yên vui lại chỉ vì Tiểu Yến Tử phút chốc nổi hứng mà làm náo động cả con phố nhỏ, khiến bách tính đi đường kinh hãi dạt sang hai bên nhường đường cho đám người chạy loạn.

Hai đại mỹ nam kia lại vốn không để đám nữ tử đằng sau vào mắt, một lòng thủy chung dán mắt vào bóng áo xám nhỏ nhắn đang lách qua đám người chạy đến một gian hàng cách đó không xa rồi dừng lại. Hai bóng áo đen một nước một lửa hớt hải thi triển khinh công chạy theo.

Lưu Dĩ cùng Hoắc Sinh vừa thấy Tiểu Tử rời khỏi tầm tay không kịp nghĩ gì chỉ theo bản năng vội vã đuổi theo, ở nơi đông người ồn ã này có bao nhiêu nguy hiểm, thân phận tiểu tử lúc này lại có mấy phân nhạy cảm, ấy vậy mà tiểu tử kia vẫn hồn nhiên bay nhảy thật khiến cho hai mỹ nam điêu đứng một phen.

Khuôn mặt Lưu Dĩ vẫn nghiêm túc như vậy không một chút biến sắc, trong mắt lãnh đạm không có nhiều cảm xúc, chỉ là bước chân không hề có chút ngơi nghỉ, đi mà như bay, chỉ trong chớp mắt đã có cách Yến Tử chưa tới một gang tay mới an tâm đứng yên vị.

Tiểu Yến Tử bị đống nữ trang làm cho mờ mắt, nàng đến thời này đã lâu vậy rồi vẫn chưa từng được mang những trang sức đẹp như vậy. Ai bảo nàng vừa đến đây Triệu gia đã vội sụp đổ, nữ trang của nàng sớm đã bị bán đi đổi lấy gạo ăn qua ngày. Căn bản không có tiền mua nổi một cây trâm.

Lưu Dĩ đứng bên cạnh nàng, nhìn đống trang sức không khỏi nhíu mày:“Ngươi muốn mua nữ trang?”

Yến Tử vẫn nhìn chằm chằm vào đống nữ trang kia gật đầu:“Vâng!”

Hoắc Sinh tới chậm hơn một bước hỏi:“Ngươi mua nữ trang làm gì?”

Yến Tử cầm một chiếc trâm bạc có hình phượng hoàng lên ngắm nghía đáp:“Mua nữ trang đương nhiên là để tặng nữ nhân rồi.”

Lời nói vừa kết thúc Sa Hỏa, Sa Thủy cũng đồng thời vừa đến nơi, họ cảm nhận được luồng khí lạnh như lốc xoáy vần vũ, bão tố phi thường bùng phát, cơn gió bấc ngang nhiên chặn đứng ánh nắng oi ả tạt ngang cả con phố dài khiến ai nấy bỗng nhiên phát run. Không phải chỉ là một luồng khí mà là hai luồng khí cùng đồng thời phát ra từ một bạch kim, một đỏ đang đứng hai bên Yến Tử. Khiến cho cái lạnh kia đạt đến ngưỡng cắt da cắt thịt, tàn bạo quật ngã bất kỳ ai dám ngáng đường.

Chủ gian hàng cùng đám nữ tử chen chân nhau đi theo đám người Lưu Dĩ đứng xung quanh nhất thời thấy ớn lạnh ngó ngang ngóc dọc.Trời trong xanh, nắng ấm chan hòa không biết gió lạnh ở đâu lại ập đến, lạnh lẽo hệt như rét tháng chạp vậy. Có một lão nhân gia vô tình đi ngang bị cái lạnh kia làm cho suýt ngã đập đầu, may mắn được người thân đỡ lấy, nhanh chóng đưa đến nơi an toàn.

Sa Hỏa, Sa Thủy đến sau một bước, bị luồng kình phong kia đập vào mặt nhất thời đưa mắt nhìn nhau, nuốt khan một cái, không biết bạn chủ nhân Yến Tử ngốc nghếch kia đã nói gì khiến cho hai đại mỹ nam phát tiết như vậy.

“Ngươi có nữ nhân trong lòng?” Lưu Dĩ trầm giọng, thanh âm u lạnh tựa như ngàn năm băng giá. Hai tay hắn nắm chặt thành quyền, siết mạnh đến nỗi lộ từng đốt xương trắng. Nghĩ đến chuyện Tiểu Tử mua đồ tặng nữ nhân, trong lòng tiểu tử đã có người thương. Lưu Dĩ rất nhanh liền thấy tâm can bốc hỏa. Nỗi tức giận khó nói thành lời. Tại sao hắn lại nổi điên lên như vậy. Tại sao???

Hoắc Sinh bên này cũng mang cùng một tâm trạng như Lưu Dĩ, tức đến đỏ mặt, môi mỏng mím chặt chụp lấy trâm cài đầu đang khiến Yến Tử mê mẩn không biết sự tình xung quanh, thiếu chút nữa Hoắc Sinh dùng nội công đánh vỡ nát cây trâm trong tay hét lớn:

“Ngươi muốn tặng kẻ nào, mau khai ra!!!”

Yến Tử bị một đỏ một bạch kim áp sát truy hỏi. Nàng hoàn toàn không biết hai người kia uống nhầm thuốc vitamin hung hăng nào mà bỗng nhiên lại nộ khí xung thiên như vậy.

Lưu Dĩ cùng Hoắc Sinh đồng thời bước tới ép Yến Tử phải khai ra ‘nữ nhân’ kia rốt cuộc là ai khiến Yến Tử hoảng hốt bước thụt lùi vài bước.Đến khi Yến Tử bị ép đến sát vách tường, biết nàng nguy rồi vội vã tìm cứu viện nhưng Sa Hỏa, Sa Thủy từ khi nào đã đứng yên vị phía cuối con đường, an toàn cách xa tâm bão. Sa Thủy còn không quên niệm chú, chúc bạn Yến Tử lên đường an toàn.

Yến Tử khóc không ra nước mắt, hận không thể tung một cước vào mặt hai kẻ mang tiếng thị vệ thân tính không có nghĩa khí kia, lại hướng hai nam nhân đang giận dữ kia lắp bắp đáp:

“Là, là mua cho, cho... tiểu muội của thần”

“Tiểu muội nào?” Giọng Lưu Dĩ vẫn chưa tan đi khí lạnh tiếp tục truy hỏi.

Tiểu Yến Tử nuốt khan mội cái vội vã đáp:

“Là Mẫn Mẫn, tiểu muội ruột của thần ở Tây An!!!”

Hàn khí lãnh khốc lập tức biến mất, nhất thời mây trở nắng trong, gió xuân dịu dàng, cái rét lúc nãy sớm đã tan biến chỉ để lại làn gió xuân dập dìu ấm áp.

Chúng nhân xung quanh nhất thời trở mình, đám nữ tử xung quanh lau vài giọt mồ hôi theo bản năng rơi xuống, thở phào nhẹ nhõm chỉ biết than thầm. Dạo này thời tiết thật bất thường, rất dễ cảm mạo a.

Lưu Dĩ thấy tâm can đã bình ổn, hai tay buông lỏng, thu lại bộ mặt lãnh đạm ôn tồn hỏi:

“Ngươi muốn tặng nữ trang cho tiểu muội?”

“Vâng, muội ấy là người thân duy nhất còn sống trên đời này của thần, hôm nay thần lại được lĩnh bổng lộc. Cho nên...” Yến Tử lau vội mồ hôi, nuốt khan một cái nhanh chóng đáp.

Hoắc Sinh bỗng thấy trong lòng phơi phới, tựa hồ một câu nói của Yến Tử dễ dàng làm lay động tâm trạng của hắn, Hoắc Sinh lấy lại vẻ mặt tươi cười hỏi:

“Tiểu Tử có tiểu muội sao? Sao trước giờ ta không nghe ngươi nhắc đến? Tên nàng là gì? Có đẹp không?”

Yến Tử lườm Hoắc Sinh một cái, bản tính đào hoa của hắn lại trỗi dậy rồi, cứ tưởng đã trị khỏi cho hắn rồi chứ.

“Muội ấy tên Triệu Mẫn, rất đẹp!” Yến Tử thản nhiên đáp. Không phải Triệu Mẫn đang đứng trước mặt các ngươi đấy sao.

Hoắc Sinh cười cười đáp: “Vậy nhất định ngươi phải cho ta gặp nàng một lần đấy, để xem tiểu muội nhà ngươi có lớn mật như ngươi không!”

Yến Tử hừ lạnh một tiếng, ta đâu có điên mà làm vậy. Nếu có ngày ngươi gặp ta là thân phận Triệu Mẫn, có lẽ lúc đó ta đã chết dưới Long Đầu trảm rồi.

Tiểu Yến Tử nhìn qua tìm bóng bạch kim nhưng không thấy đâu, Yến Tử liếc qua gian hàng lúc nãy, thấy Lưu Dĩ đang đứng đó chọn trâm cài đầu, yến Tử tò mò vội vã chạy đến.

Lưu Dĩ chọn một cây trâm bạc hình hoa Đỗ quyên cầm lên hỏi Yến Tử:

“Ngươi thấy cái này như thế nào?”

Yến Tử thô lố nhìn cây trâm, Lưu Dĩ này cũng là có mắt thẩm mỹ quá đi, cây trâm này quá là đẹp luôn.

“Đẹp quá!!!”

Lưu Dĩ thấy đôi mắt sáng ngời của Yến Tử thể hiện rõ sự yêu thích, khóe môi hắn nhanh chóng cong lên một nụ cười. Lưu Dĩ bình thản cắm cây trâm lên làn tóc đen mượt đã được búi cao của Yến Tử, ngắm nghía một hồi mới nói:

“Hợp với ngươi lắm!”

Hoắc Sinh đứng bên cạnh cũng lặng lẽ gật đầu hài lòng mỉm cười.

Chúng nữ tử xung quanh bị hai nụ cười của hai đại mỹ nam làm cho xây xẩm mặt mày, suýt nữa vứt hết thể diện mà lao qua đòi gả cho hai mỹ nam. May mắn có đám hạ nhân đi theo một lòng giữ lại thể diện cho các tiểu thư, nếu không chỉ e hai bạn kia không còn đường về nhà.

Yến Tử chấn kinh vội vã lấy cây trâm xuống.

Làm cái gì vậy nè, trâm là dành cho nữ tử, nàng đang mang thân phận nam nhân sao có thể tùy tiện cài trâm, chẳng phải đang tự thể hiện mình cải trang nam nhân sao.

Yến Tử lúng túng vội nói:

“Thần là nam nhân, hợp hay không cũng không để làm gì, nhưng có vẻ sẽ hợp với tiểu muội nhà thần!”

Lưu Dĩ không nhiều lời, hắn cũng không biết tại sao hắn lại làm ra hành động đó. Hắn chỉ mặc nhiên thấy trâm hoa Đỗ Quyên như mùi hương trên cơ thể Tiểu Tử, chỉ tùy hứng thản nhiên cài lên tóc Tiểu Tử, cũng không ý thức điều gì cả.

Yến Tử cầm cây trâm lúng túng cúi mặt xuống vội vã hỏi chủ gian giá tiền. Lão chủ gian thấy đám người kia ăn mặc sang trọng không khách khí hét giá:

“Một trăm lạng bạc!!!”

Yến Tử trợn tròn mắt chấn kinh hét lớn:

“Một trăng lạng, ngươi tính cắt cổ người ta chắc, cây trâm này mà những một trăm lạng, ngươi có biết số tiền đó mua được mấy thúng gạo không hả???”

Lưu Dĩ cùng Hoắc Sinh đứng bên cạnh yến Tử không khỏi giật mình, không ngờ Tiểu Tử còn có bộ mặt hung hãn như vậy.

Lưu Dĩ ngây ngốc nhìn Yến Tử chống nạnh bắt đầu chửi bới um sùm vì một trăm lạng bạc. Trong mắt hắn lóe lên một ý cười, hắn có chút lấy làm thú vị bởi Tiểu Tử không giống trước đây, luôn nhỏ nhẹ ôn nhu, lúc nào cũng cúi đầu lúc này lại dám thể hiện con người thật của mình ra trước mặt hắn. Nàng đã thật sự đã không quá long trọng cung kính với hắn. Đã thân thiết với hắn hơn rồi.Ừm, rất tốt. Lưu Dĩ rất hài lòng.

Chủ gian bị Tiểu Yến Tử hét vào mặt, tựa hồ nhận thức được hôm nay hắn đạp trúng ổ kiến lửa, chỉ chậm rãi đáp:“Vị khách quan này, ngài nhìn mà xem chiếc trâm này được làm từ bạc quý đó, không dễ gì tìm gặp được đâu, ta bán giá này đã là thấp lắm rồi!”

Yến Tử trừng mắt đáp:“Cái gì mà bạc quý, ngươi nhìn mà xem, chi tiết hoa Đỗ quyên sao có thể tùy tiện như thế này, nhìn là biết hàng giả, lại giám bán với giá cắt cổ như vậy. Ngươi có biết là ngươi đang đầu độc thị trường, phá giá nhân cách, đạp chết vương pháp không. Nếu chuyện này tới tai Quốc Công đương triều thì ngươi tính làm thế nào!!!”

Lưu Dĩ giật mình trừng mắt nhìn Yến Tử. Nhất thời gân xanh chằng chịt nổi lên hai bên thái dương, khuôn mặt trắng trẻo như thư sinh lúc này lại đen như đít nồi tức giận.To gan! Dám đem danh tiếng hắn ra ép giá trong khi hắn đang đứng ngay bên cạnh. Đúng thật là lớn gan lớn mật, coi trời bằng vung mà.

Hoắc Sinh cùng Sa Thủy, Sa Hỏa đứng bên cạnh liếc nhìn khuôn mặt đen thui của Lưu Dĩ một cái, đồng thời ho khan một tiếng, dự trù mỗi lời Yến Tử nói đều như lưỡi dao, cái miệng đó rồi sẽ có ngày mất mạng như chơi.Yến Tử nhà ta ngây ngốc vẫn không nhìn thấy ánh mắt u lạnh của bạn Quốc Công đang chiếu vào mình, vẫn ngang nhiên trừng mắt với chủ gian.

“Quốc Công sẽ làm thế nào, ngươi nói thử xem!” Lưu Dĩ kề sát tai Yến Tử thì thầm.

Yến Tử nhất thời lạnh gáy, tóc mai dựng ngược, da đầu tê rần, nhận ra vừa nãy mình đã nói cái gì, nhận thức được sai lầm nghiêm trọng của mình, da gà da vịt thi nhau nổi lên, vội vã ôm quyền trịnh trọng:

“Công tử, Quốc Công thiên tuế cả đời anh minh sẽ không bao giờ chấp nhận hành vi phá giá lừa gạt bách tính, tiểu nhân đây là đang bảo vệ lẽ phải, đòi lại công bằng cho bách tính. Quốc Công sẽ không quở trách thành đâu ạ!”

Lưu Dĩ cứng họng im bặt. Tên Tiểu Tử này có phải hắn quá dung túng rồi không. Dám đành đòn phủ đầu với hắn như vậy. Về phải giáo huấn tên tiểu tử này thật nghiêm khắc mới được.Lão chủ gian cãi không lại Yến Tử, nhất thời bị uy danh Quốc Công làm cho lạnh gáy, hắn mệt mỏi trả giá:

“Sáu mươi lạng bạc, ta không hạ nữa đâu, khách quan ngài nhìn trước nhìn sau xem, cây trâm này không bình thường đâu, sáu mươi lạng đã nể mặt ngài lắm rồi!”

Tiểu Yến Tử nhất quyết không thỏa hiệp đập bàn cái rầm:

“Hai mươi lạng bạc, chỉ có kém tuyệt không hơn!”

Hoắc Sinh đứng bên này không còn nhẫn nại nữa lên tiếng:

“Sáu mươi lạng cũng không đắt, tiểu tử ta mua cho ngươi”

Không kịp để cho bạn Yến Tử phản ứng. Lưu Dĩ lập tức chen ngang.

“Không phiền Hoắc tướng quân, ta cũng có mang theo tiền!”

Lưu Dĩ hướng đôi mắt u lạnh cắm phập vào Hoắc Sinh. Bình thời Hoắc Sinh sẽ thụt lùi vài bước kính cẩn. Nhưng lúc này không biết động lực từ đâu hắn lại to gan bắn ánh mắt lại cắm vào Lưu Dĩ.

Hai mỹ nam mặt đối mặt, đằng đằng sát khí. Chúng nữ tử xung quanh cùng Sa Hỏa, Sa Thủy mơ hồ nhìn thấy tia lửa như điện xẹt qua đôi mắt hoa đào cùng đôi mắt phượng như tia chớp. Nhất thời mây đen vần vũ, mặt trời bị che lấp, khí lạnh ập tới. Cực kì đáng sợ a.

Yến Tử cơ hồ nhìn ra hai mỹ nam kia có gì đó không ổn, nhưng vẫn ngây ngốc không biết giữa họ có chuyện gì, nàng hướng Lưu Dĩ ôm quyền:

“Công tử, tiểu muội của tiểu nhân, tiểu nhân muốn tự mình mua.” Lại hướng Hoắc Sinh nói: “Tại hạ cũng có tiền, không mong nhận không từ Hoắc tướng quân!”

Lưu Dĩ cùng Hoắc Sinh bị Yến Tử phũ phàng chối từ, chỉ biết lặng im đứng một bên nhìn Yến Tử tiếp tục ép giá.

Chủ gian bị hét tới hai mươi lạng bạc tức đến nổ đom đóm mắt nhất quyết phất tay:

“Không bán, trần đời này làm gì có ai bán trâm bạc một trăm lạng bạc lại chỉ còn có hai mươi lạng bạc chứ.”

Tiểu Yến Tử xem xét thấy lão tử kia nhất quyết không thỏa hiệp đành sử dụng phương án ép giá khác.

Nàng đảo mắt xung quanh, quả nhiên đám tiểu thư danh gia kia vẫn chưa rời đi, một mực ở lại ngắm hai đại mỹ nam. Nghĩ đến điều gì đó, Yến Tử cười nham hiểm một cái. Lại nhìn qua hai mỹ nam khuynh thành đang đứng bên cạnh mình kia.

Yến Tử xem xét Lưu Dĩ một lượt, vừa chạm đến đôi mắt u lạnh lập tức giật thót lắc đầu nguầy nguậy.

Không được, tuyệt không thể để đích thân Quốc Công ra trận. Nếu Yến Tử lại lần nữa lớn mật dám đùa bỡn hắn, có lẽ hôm nay sẽ là lần cuối cùng Yến Tử nhìn thấy mặt trời.

Nàng lại nhìn sang Hoắc Sinh, kể cả về tướng mạo hay địa vị, Hoắc Sinh là đối tượng số một trong phương án hai của Yến Tử.Yến Tử thong thả xải bước tiến gần đám nữ tử, mặt hướng về phía Hoắc Sinh, tay cầm cây trâm bạc hình hoa Đỗ Quyên ôm ngực mếu máo:

“Công tử nhà ta thật đáng thương, khó khăn lắm mới có hai mươi lượng bạc mua một cây trâm bạc tặng mẫu thân...” Nói đến đây Yến Tử quay ngoắt mặt sang chủ gian đầy oán hận hét lớn: “Ấy vậy mà bị lão tử gian xảo kia hét giá lên đến một trăm lạng, quân vô đạo đức, phường bất lương, đáng bị người đời phỉ nhổ.”

Hoắc Sinh thô lố mắt nhìn, hắn muốn mua trâm tặng mẫu thân hồi nào, với lại trên người hắn đang có hơn mấy vạn, gấp mấy chục lần hai mươi vạng kia. Khóe môi Hoắc Sinh giật giật, mặt đầy vạch đen, gân xanh trên thái dương mờ nhạt nổi lên. Hoắc Sinh nhanh chóng nhận ra, hắn chính là đang bị cái tên tiểu tử kia đem ra ép giá mua chuộc lòng người.

Lưu Dĩ bên cạnh, khóe môi nhẹ cong thâm thúy: Không ngờ tiểu tử lại có mánh khóe này. Để ta xem tiểu tử làm thế nào mua được cây trâm với hai mươi lạng bạc.

Đám nữ tử xung quanh thấy Yến Tử đau đớn như vậy, lại hướng mắt nhìn Hoắc Sinh tuấn tú đang mặt đen hơn than đứng bên kia. Không khỏi thấy đau lòng bắt đầu quay sang mắng chửi chủ gian:

“Này tên kia, bán buôn cũng phải có đức độ một chút, sao ngươi lại dám bán cho công tử với giá cắt cổ như vậy.”

“Đúng đấy, cũng chỉ là một cây trâm thôi lại có giá đến trăm lạng bạc, người hiếu thuận như công tử làm sao có thể mua được chứ.”

“Đúng là phường ăn cướp, quân bất lương”

“Vô sỉ, tham lam..”

...

Cứ như thế như thế, đám nữ tử nhanh chóng xỉ vả chủ gian đến không còn mặt mũi, cứ như là đám nữ tử kia có chung một mối thù giết cha, nỗi hận đoạt phu vậy.Yến Tử bên này cười ha hả. Phải, đúng rồi đấy các cô nương. Vì bảo vệ mỹ nam, hãy tiếp tục đấu tranh đi nào.

Chủ gian bị chửi đến ong cả đầu tức giận, mím chặt môi nén cụt tức hét lớn:

“Bốn mươi lạng, không bớt được nữa!!!”

Yến Tử nào có dễ dàng chấp nhận con số bốn mươi.Nàng hậm hực sắn tay áo lên bắt đầu thực hiện phương án cuối cùng.

Yến Tử kéo tay Hoắc Sinh đang ngơ ngác ra đứng giữa đường, ôm lấy cánh tay hắn, mếu máo khóc lớn cầm theo cây trâm trong tay:

“Than ôi, công tử nhà ta phải đánh đàn vất vả suốt ngày trời mới kiếm được hai mươi lạng, không lẽ phải kiếm thêm một ngày nữa mới đủ bốn mươi lạng mua trâm sao. Ôi! Công tử, ngài thật đáng thương!!!”

Hoắc Sinh bị Yến Tử túm chặt tay, thân thể nàng áp sát hắn, cánh tay thon dài của hắn chôn chặt trong thân Yến Tử. Tim hắn có dấu hiệu tăng mạnh nhịp đập, hai má Hoắc Sinh nhanh chóng quệt lên một vệt đỏ, mắt hoa đào lấp lánh nước liên tục đảo quanh, lúng túng không biết quay mặt vào đâu, cả người hắn cứng ngắc như gỗ, nhất thời ngây ngốc chôn chân tại trận, đứng yên mặc cho Yến Tử bày trò. Vô tình khuôn mặt tuấn tú xinh đẹp kia bị đám nữ tử trông thấy suýt nữa bị ngộ độc sắc đẹp mà chết.

Sa Hỏa, Sa Thủy thấy Yến Tử dở trò lại vội vã hướng mắt đến Lưu Dĩ, thức thời vội vàng tránh xa đám người kia hơn một trượng bảo toàn tính mạng.

Lưu Dĩ trừng mắt nhìn Tiểu Tử đang ghì chặt ôm lấy tay Hoắc Sinh không lấy nửa phân khoảng cách. Ruột gan hắn lần nữa bốc hỏa. Hàn khí lãnh khốc tăng vọt, gân xanh chằng chịt, gió bấc quất mạnh càn rở đập ngay ót Yến Tử khiến nàng giật thót theo bản năng nới lỏng tay, luồng khí kia như hận không thể đem chôn luôn tên Hoắc Sinh kia.Lưu Dĩ bừng bừng lửa giận xải bước túm chặt cổ áo Yến Tử xách lên kéo qua một bên. Thành công tách Yến Tử ra khỏi Hoắc Sinh.

Nữ tử xung quanh đang mê mẩn ngắm nhìn mỹ nam e thẹn, lại đồng thời bị hàn khí lạnh như băng của mỹ nam lạnh lùng kia làm cho suýt nữa ngã đập đầu hoảng sợ.

Yến Tử! Tội phạm nguy hiểm nhất mọi thời đại, nguyên nhân trực tiếp khiến thời tiết xung quanh liên tục bị đảo lộn đang bị bạn Quốc Công túm chặt cổ áo xách lên như xách mèo, chới với giữa không trung không hiểu mô tề gì, chỉ biết ngu mặt nhìn hắn:

“Quốc... Công tử, ngài tại sao lại...?”

Lưu Dĩ không đáp vô cảm lấy từ trong ngực ra một trăm lạng bạc đặt giữa gian hàng rồi lạnh lùng quay ngoắt bỏ đi, tay vẫn xách tiểu tử như xách mèo con kéo theo. Khuôn mặt giận giữ của hắn không có dấu hiệu thuyên giảm mà mơ hồ tăng lên khiến ai nấy chấn kinh vội vã nhường đường đồng thời cách xa hai bóng người kia.

Hoắc Sinh đơ mặt nhìn Tiểu Tử bị Lưu Dĩ xách đi, tuyệt nhiên hắn quá bất ngờ không kịp làm gì, đợi Hoắc Sinh phản ứng, Lưu Dĩ đã xách Yến Tử đến gần cuối con đường. Bóng hai người dần dần đi khuất. Chỉ có thanh âm trong trẻo của Yến Tử vọng lại.

Yến Tử cầm cây trâm trong tay cào cấu giữa không trung la hét.

“Công Tử, không được, mau lấy lại bạc đi, cái này chỉ có giá hai mươi lượng bạc, sao ngài lại...., công tử tuyệt đối không thể bị lừa...Tên phá giá độc ác kia, mau tra lại tám mươi lượng, mau...”

Chúng nữa tử, Hoắc Sinh, Sa Hỏa, Sa Thủy đen mặt nhìn bóng bạch kim cùng bóng xám đi khuất, ai nấy đều không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.Đến khi kịp hiểu thì tiếng nói của Yến Tử từ cuối đường đã im bặt. Dường như Lưu Dĩ cùng Yến Tử đã bốc hơi không thấy tăm tích.

Tựa hồ đã có chuyện gì đó.

Hoắc Sinh cùng Sa Hỏa, Sa Thủy đồng thời biến sắc vội vã điểm mũi chân thi triển khinh công chạy đến cuối đường.

Đến khi đến nơi, một cảnh tượng kinh hoàng đập vào mắt Hoắc Sinh cùng Sa Hỏa, Sa Thủy.

Giữa con đường vắng lặng, tĩnh mịch, xung quanh là một đám hắc y ám vệ đang vây tròn. Ở giữa đám hắc y là hai bóng người một bạch kim một xám đang kề sát nhau.

Lưu Dĩ đang giữ chặt một thanh chủy thủ kề sát phần ngực Yến Tử, đôi mắt Tiểu Yến Tử kinh hãi, vô hồn há hốc nhìn Lưu Dĩ.

“Tách!”Máu từ chủy thủ nhỏ giọt xuống. Từng giọt, từng giọt đỏ thẫm. Sa Hỏa, Sa Thủy bất động như tượng.Hai mắt Hoắc Sinh nứt toác, tim hắn đánh thịch một cái, tựa như có hàng ngàn mũi đao đâm chém. Đau đớn, bi phẫn. Lòng hắn lạnh đi, tưởng như đã chết hét lớn:

“Triệu Phạm Hoa!!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.