Đại Náo Phủ Đại Tướng Quân

Chương 13: Tiểu yến tử lần hai gặp nạn




Hoắc Sinh tướng quân phong lưu đa tình, không sợ trời không sợ đất. Đối với sa trường là một tướng quân anh dũng tài ba. Đối với giang hồ là anh hùng hảo hán khó có thể bì kịp. Ấy vậy mà lúc này đây Hoắc Sinh lại rơi vào bẫy của một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch khiến cho hắn phải đối diện với một đám nữ nhân hùng hổ hơn cả chúa sơn lâm đang bổ nhào tới phía hắn.

Nếu lúc này mà chạy loạn, chỉ e các nàng sẽ làm phủ tướng thành ra cái chợ, xới ba tấc đất lên tìm hắn. Tướng phủ bây giờ là nơi có vị trí nhạy cảm, không thể tuỳ tiện để người ngoài làm bừa.

Hạ Chí, đội trưởng thân cận, cũng là bằng hữu chí cốt của Hoắc Sinh nghe thấy cổng phụ có biến cũng vội vã chạy tới, lại thấy Hoắc Sinh ngạo nghễ đang bị một tiểu tử nhỏ con áp chế, bên kia là đám nữ tử Hoắc Sinh từng qua lại lúc này mặt mày ai nấy như dã thú ngàn năm, dơ móng vuốt bổ nhào tới con mồi điển trai vạn người mê đang ngắc ngứ bên kia thì vô cùng hoảng hốt. Chắc mẩm cú này Hoắc Sinh chết chắc vì cái tội đào hoa của mình.Hạ Chí hết sức thức thời vội vã thoái lui chỉ đứng cách Hoắc Sinh đúng năm bước chân có gì trợ tá, làm hết tình nghĩa bằng hữu.

Hoắc Sinh đấu tranh tư tưởng nửa ngày cuối cùng gồng tay phất mạnh một cái nhanh chóng thoát khỏi kình lực của Tiểu Yến Tử làm nàng lảo đảo vài bước chân suýt ngã.

Hắn hùng hổ đứng đó, ưỡn tấm thân thẳng như cán bút uy nghiêm quát lớn:

”Ai dám bước lại đây thêm nửa bước thì đừng trách, bản tướng quân đả thương các nàng!!!”

Lời nói uy vũ kèm theo khuôn mặt tuấn tú giận giữ, đôi mắt lóe lên chút hàn khí lạnh lẽo, chúng nữ tử thức thời thoái lui mấy bước rồi im bặt. Có lẽ vì các nàng đã quen với khuôn mặt tươi cười thánh thiện của hắn, lần đầu nhìn thấy hắn thật sự giận dữ đã lấy làm e sợ.

Tiểu Yến Tử đứng cách Hoắc Sinh ba bước chân cũng bị khí thế của hắn bủa vây, nhưng cái khí thế này không làm nàng hoảng sợ mà ngược lại làm nàng không khỏi buồn cười. Thì ra tên họ Sở này cũng có chút chính khí như Lưu Dĩ. Vì tiếp xúc với khí thế cường đại của Lưu Dĩ đã quen nên cái phong thái này thật sự đối với nàng không khả quan. Phải thật mạnh, thật khí thế hơn nữa mới ăn đứt được Lưu Dĩ.

Hoắc Sinh liếc mắt một lượt, thấy đám nữ tử đã yên lặng, thẹn thùng nhìn hắn, tình hình có vẻ an toàn hơn, vẫn giữ bộ mặt nghiêm nghị lạnh lùng hắn lại tiếp tục nói:

”Thật thứ lỗi, hôm nay tướng phủ không chào đón các nàng, mời các nàng về cho.”

Chúng nữ tử nghe Hoắc Sinh bắt đầu ‘thả chó tiễn khách’ thì không khỏi nhảy dựng lên nhốn nháo như chợ phiên:

”Nhưng ngài đã hẹn thiếp tới đây, sao bây giờ lại lật lọng như vậy.”

”Tướng quân, ngài thật quá đáng, thiếp đã không trách người hẹn nhiều người như vậy, tại sao chàng nói đuổi là đuổi đi ngay, làm người ta buồn rồi đấy.”

”Tướng quân, thiếp không mong được làm chính thê, chỉ cần ngài chấp nhận, ngài muốn bao nhiêu nữ nhân cũng được”

”Đúng đúng, tướng quân, người ta sẽ chiều ngài”

...

Tiểu Yến Tử bên này mặt ngây ra như ngỗng:

Uầy. Này các cô có phải là bữ nhân cổ đại e thẹn nhu nhược suốt ngày cắm mắt vào thêu thùa để người ta phân phó số mệnh không vậy. Các cô như vậy thật sự ăn đứt đám người hiện đại chúng tôi rồi a. Sao lại làm ra chuyện mất mặt như vậy. Còn cầu xin làm thiếp của người khác. Thật tình làm lố quá rồi.

Hoắc Sinh bên này càng nghe đám nữ tử kia nói càng phát cáu. Ý thức chán ghét đối với các nàng đã thật sự nhân lên cấp số bội. Hơn lúc nào hết lúc này đây hắn thật sự chán ghét nữ nhân.

” Các nàng đều là thiên kim danh giá, hà tất lại vì ta mà hành xử lỗ mãng như vậy. Các nàng nghe kĩ đây. Hoắc Sinh ta từ nay trở đi trước khi tìm được nữ nhân của đời mình tuyệt đối sẽ không dây dưa với bất kỳ nữ nhân nào nữa. Nếu phải chọn thê tử, ta sẽ chọn bất cứ ai trong thiên hạ ngoại trừ các nàng. Mời về cho”

Đối với câu nói của Hoắc Sinh thật sự đã đả thương nghiêm trọng đến trái tim và lòng tự tôn của các thiên kim danh giá đã dành trái tim cho hắn.Một số nàng vừa nghe xong, chịu không được đả kích liền ôm mặt nức nở bỏ chạy. Còn một số vừa tức giận dậm chân, lại có chút xấu hổ che mặt cùng hạ nhân nhanh chóng rời đi. Số còn lại không quên chửi thề vài câu mới chịu phất áo bỏ đi.

Chỉ trong chốc lát chúng nữ tử đã sớm đi khuất bóng. Cổng phụ tướng phủ lại về trạng thái bình ổn ngày thường. Chỉ còn đám quân sĩ, gia đinh đứng trơ trọi gật gật đầu tán dương. Quả nhiên muốn gỡ chuông phải tìm kẻ buộc chuông. Chúng nhân lúc này lại thầm cảm thán trong lòng. Cảm ơn phụ thân mẫu thân đã sinh ra họ có bộ mặt khó ưa hay nói cách khác là xấu trai.Nếu phải dùng khuôn mặt điển trai của Hoắc Sinh ngày ngày chống chọi với đám nữ tử kia thật có chút tổn thọ a. Hơn lúc nào hết họ cảm thấy xấu trai thật may, thật may a.

Còn chuyện hôm nay may mà lão Đại tướng không nhìn thấy cảnh này, nếu không không biết sẽ trừng phạt đứa con hiếu tử này ra sao đây.

Hoắc Sinh thấy đám nữ tử đã đi hết, hạ lệnh đóng cửa. Hắn quay ngoắt qua gim ánh mắt sắc như đao vào tiểu tử lớn mật:

”Hay, hay lắm, quả nhiên ta không nên quá coi thường ngươi, dám giả mạo chữ viết của ta bày ra thế trận như hôm nay. Ngươi không sợ ta báo với Đại tướng quân tống cổ ngươi ra khỏi phủ sao!!!”

Tiểu Yến Tử một chút sợ hãi cũng không có, nàng vênh mặt lên trời chắp tay sau lưng bắt đầu nói:

”Tuỳ ngài thôi, muốn mách thì cứ mách đi, thiên hạ này ngoài ta ra còn có ai rèn được bảo kiếm. Đuổi ta đi rồi, ai rèn kiếm cho các người ra sa trường”

Chính xác, đó chính là lý do vì sao Tiểu Yến Tử dám làm loạn tướng phủ mà không mảy may sợ hãi.

Hoắc Sinh tức đến ói máu. Đúng vậy. Ngay cả Quốc Công còn không thể tùy tiện động vào tiểu tử, đại tướng quân sao có lá gan đuổi tiểu tử đi.

”Được, nếu ngươi đã mạnh miệng như vậy, ta còn không đủ khả năng khiến ngươi sống dở chết dở sao!” Hoắc Sinh tức giận ép sát Tiểu Yến Tử quát lớn khiến nàng giật mình lùi lại vài bước.

Hoắc Sinh cúi người thấp xuống, khuôn mặt tuấn tú trừng trừng áp sát vào mặt Tiểu Yến Tử đe doạ.

Mặt hắn càng lúc càng gần mặt nàng. Hơi thở nóng hổi kèm theo nộ khí phả vào mặt nàng. Tiểu Yến Tử tránh né theo phản xạ cứ liên tục bước thụt lùi cho đến khi chạm đến một mảnh tường lạnh mới phát hiện ra. Nàng bị bức đến đường cùng rôi a a a.Mồ hôi Tiểu Yến Tử vã ra như tắm. Thôi xong lần này Hoắc Sinh thật sự nổi giận rồi, với cánh tay săn chắc của hắn, một đấm của hắn thật sự khiến nàng liệt giường đến mấy ngày ấy chứ, nàng trước giờ không phải đối thủ của hắn phải làm sao đây.

Bỗng nhiên Tiểu Yến Tử nhớ ra điều gì đó, hai mắt lập tức sáng như sao vội rút từ trong ngực ra một phong thư đưa cho Hoắc Sinh:

”Cũng được, nhưng trước khi ngươi định làm khó ta, hãy đọc hết những bức thư này đi đã!”

Hoắc Sinh hậm hực hừ lạnh một tiếng, không tình nguyện nhận lấy phong thư kia. Mở ra đọc.

Mắt hoa đào của hắn cắm vào sấp phong thư dày cộp, hắn lật từng tờ từng tờ. Khuôn mặt tuấn tú biến hóa khôn lường hệt như có phép thuật bảy sắc cầu vòng, da mặt hắn dần dần chuyển sang trắng như bột, rồi đỏ như gấc, chốc chốc lại đen như đít nồi, kết quả là cháy xém khét lẹt hệt như củ khoai lai nướng quá tay.Hắn tức giận vò nát tờ giấy dùng nội công đánh tơi tả bức phong thư kia rồi túm cổ áo tiểu tử xách ngược lên quát:

”Nói, làm sao ngươi biết nhưng chuyện đó!”

Tiểu Yến Tử ba phen bốn lượt bị Hoắc Sinh bất ngờ tấn công giờ đây đã có cách đánh trả vô cùng hợp lý. Nàng dùng cả hai cánh tay tăng lực đấm mạng vào nơi hiểm yếu bên trên cơ thịt săn chắc trên cánh tay Hoắc Sinh khiến hắn buôn nàng ra theo phản xạ.

Tiểu Yến Tử tiếp đất an toàn vênh váo đánh giá tứ phía, thấy khán giả còn lưu lại xem kịch vui vẫn không ít, nhiều nhất cũng gần hơn năm mươi người, nàng lại bắt đầu chống nạnh hét lớn:

”Hỡi bà con cô bác, anh em nội ngoại gần xa. Hoắc tướng quân mười tuổi đã đẹp nghiêng nước nghiêng thành bị người ta... Ưm!!!”

Tiểu Yến Tử nói chưa hết câu đã bị bàn tay to lớn của Hoắc Sinh bịt chặt miệng không chút kẽ hở.

Hạ Chí đứng bên này hứng thú dỏng tai lên nghe. Nếu là chuyện lúc nhỏ, không phải Hoắc Sinh sống chết cũng không để ai biết được lúc trước hắn đã làm gì sao.

Khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Sinh siêu vẹo, gân xanh chằng chịt trên thái dương, hắn nói thầm bên tai nàng đầy tức giận:

”Nếu ngươi còn dám nói thêm một câu nữa đừng trách ta không khách khí!!!”

”Ưm ưm um!”

Yến Tử bị bịt kín miệng một từ cũng không nói nổi. Bỗng nhiên nàng thấy dưới chân hụt hẫng, eo bị siết chặt, làn gió vùng vẫy đập vào mặt.

Thôi xong, Hoắc Sinh vừa thi triển khinh công điểm mũi chân đưa Yến Tử đến nơi khác.

Tiểu Yến Tử chới với cào cấu không khí nhìn đám quân sĩ ngơ ngác nhìn hai người một xám một đỏ vội vã rời đi. Nàng bất lực cầu cứu đám quân sĩ không có tình người kia, rõ ràng thấy nàng chới với nhìn theo, lại giả vờ không nhìn thấy ngó lơ đi chỗ khác. Yến Tử khóc không ra nước mắt, hận không thể cho cái đám quân sĩ không có nghĩa khí kia một trận thuốc sổ cho bỏ ghét.

Nàng lại tiếp tục vùng vẫy thoát khỏi bàn tay Hoắc Sinh, nhưng hắn như gọng kìm, không thể nhúc nhích nổi. Không phải hắn sẽ đưa nàng đến nơi vắng người rồi giết người giệt khẩu chứ. Không được, đại ca nàng còn đang bệnh ai mang tiền về cho huynh ấy đây. Không lẽ nàng dập đầu quỳ lạy, khóc lóc van xin hắn tha mạng. Không được quá mất mặt a. Dù gì cũng là đại tiểu thư Triệu gia sao có thể làm ra cái hành vi đáng phỉ nhổ như vậy.

Hoắc Sinh thấy tiểu tử thiếu chút nữa ói ra quá khứ đau thương của hắn trong khi cả đám vệ binh cùng Hạ Chí đang đứng cách đó không xa thấy tiểu tử hét lớn đã căng tai hết cỡ nghe xem có chuyện gì, hắn vội vã bịt miệng tiểu tử, ôm lại điểm mũi chân rời đi.

Tiểu Tử rất nhẹ, hắn nhanh chóng ôm đi vượt qua vài mái nhà tính toán đi đến phía sau tướng phủ giải quyết một trận êm đẹp với tiểu tử, cho tiểu tử bầm dập vài chỗ mới hả giận. Nhưng tiểu tử trong tay hắn không yên vị. Cứ liên tục giãy dụa làm hắn trật tay mấy lần suýt thì làm ngã tiểu tử. Rơi ở độ cao này thật sự không được đâu.

Hoắc Sinh bực mình siết chặt tay lấy eo thon của Tiểu Yến Tử, ép nàng dán sát vào lồng ngực hắn. Hắn đột nhiên cảm nhận được thân thể tiểu tử rất mềm, vòng eo nhỏ gọn mềm mại. Mùi hương đỗ quyên thơm mát theo làn gió ập vào mũi hắn. Hắn cúi mặt xuống nhìn tiểu tử đang bị hắn dùng tay bịt chặt miệng dãy dụa. Trong đôi mắt tinh nghịch lấp lánh một tầng nước rất sáng trong, rất đẹp đẽ cũng rất bi phẫn. Hắn thấy tim mình đánh thịch một cái vội vã buông tay ra.Nhưng Hoắc Sinh lại quên mất lúc này hắn đang bay trên mái nhà. Lúc hắn bất cẩn buông lỏng hai tay, tiểu tử đang dãy dụa theo quán tính rơi từ trên không trung xuống. Hoắc Sinh thấy trái tim đập mạnh hoảng hốt kêu lên:

”Tiểu tử! Tiểu Tử! Phạm Hoa!!!”

Bàn tay to lớn của hắn vô lực nắm lấy không khí, tốc độ rơi của Tiểu Yến Tử quá nhanh, hắn lại đang bị phân tâm không kịp trở tay.

Tiểu Yến Tử lại một lần nữa cảm nhận được rơi từ trên cao cảm giác như thế nào. Nàng nhìn Hoắc Sinh mặt xanh lét hét lớn, vô lực lao về phía nàng. Trong mắt hắn thật sự ánh lên một tia lo lắng. Lo lắng ư, hừ, nàng không cần.

Yến Tử ngoảnh mặt biết chỉ còn khoảng hai mét nữa mình sẽ tiếp đất vội xoay một vòng trên không trung đạp vào cột nhà giảm tốc độ rơi rồi đáp một chân xuống đất. Nhưng đáng tiếc, nàng chỉ là người thường không biết khinh công, rơi ở độ cao đó có thể đáp xuống một chân đã may lắm rồi. Vì lực đáp chân quá mạnh khiến một cơn đau như xé gan vội vã ấp đến từ bàn chân khiến nàng vừa đáp đất đã ngã bịch ra.

”Tiểu tử, tiểu tử!!!”

Hoắc Sinh vô thức đáp xuống bên cạnh nàng. Hắn lo đến hai mắt trợn tròn trắng dã. May mà tiểu tử đáp chân xuống đất, nếu đáp đầu thì...hắn thật sự không dám nghĩ đến.

Thấy Tiểu Yến Tử bỗng dưng nằm vật ra ôm chân đau đớn. Hắn vội chụp lấy chân nàng nâng lên, dán mắt lên chân nhỏ của nàng:

”Ngươi bị bong gân rồi!!!”

Hoắc Sinh nuốt khan một tiếng. Hắn không ngờ có một ngày khinh công của mình lại có thể làm người khác bị thương như vậy. Thật sự trong lòng rất khó chịu.

Tiểu Yến Tử nhăn mặt đau đớn nhùng nhằn kéo chân ra khỏi tay hắn.

”Đây là cách ngài trả thù tôi?” Tiểu Yến Tử thu chân gắng gượng ngồi dậy oán hận hỏi.

Hoắc Sinh ngây dại: “Không phải, ta ta...”

Tiểu Yến Tử hừ lạnh một tiếng, vịn tay lấy tảng đá lớn bên cạnh đau đớn đứng dậy bằng chân còn lại, lại hướng mắt về hắn điềm tĩnh nói:

”Thì ra Hoắc tướng quân cũng không quân tử như lời đồn. Ngài muốn ta ngã chết, thật buồn vì không thể theo ý ngài. Ta đã chết một lần, ông trời sẽ không để ta chết oan uổng như vậy lần thứ hai!”

Lời nói sắc bén, thanh âm trầm thấp mang theo sự lãnh đạm và uỷ khuất khiến cho Hoắc Sinh cảm thấy lồng ngực đau thắt.

Tiểu Yến Tử cà nhắc khó khăn bước đi hai bước, đến bước thứ ba thì ngã sụp xuống. Hoắc Sinh vội vã lao đến đỡ lấy nàng nhưng nhanh chóng bị nàng đẩy ra. Lạnh lùng nói:

”Chuyện đó của ngài, ta sẽ không nói ra, hôm nay vậy là đủ rồi. Hãy để ta yên!”

Nói rồi thu lại ánh mắt lãnh đạm khó khăn vịn tường cà nhắc đi về hướng sương phòng của mình.

Hoắc Sinh đứng im như tượng nhìn bóng nhỏ đi khuất. Lần đầu tiên hắn cảm thấy lời nói nhẹ nhàng lại có thể khiến lòng hắn khó chịu, đau khổ như vậy, tựa như ngàn mũi đao chém vào lồng ngực. Lần đầu tiên hắn gọi tên Tiểu Tử vậy mà lại ở trong tình huống này, thật lòng hắn không có ý định làm tiểu tử bị thương.

”Tiểu tử, xin lỗi!”

Bóng áo đỏ cao lớn cô đơn đứng giữa trời đất, ánh trăng chiếu rọi khuôn mặt tuấn tú ảm đạm. Môi nhẹ cong lên một nụ cười khổ, nụ cười khó khăn nhất sau lớp mặt nạ vui vẻ, ôn thuận đó.

Thật lạ, chỉ là một tiểu tử có thể khiến hắn làm ra những tật xấu thuở niên thiếu. Hắn nhận ra, thì ra hắn đúng như lời Tiểu Tử nói. Chỉ là một tên Sở Khanh, không quân tử mà thôi.

Bóng đỏ lảo đảo dựa vào bức tường, đôi mắt anh đào lấp lánh những tia nước nhạt nhẽo.Đâu mới là con người thật của hắn đây. Chính hắn cũng không có câu trả lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.