Đại Ma Vương Thỉnh Giữ Lấy Mạng

Chương 17




Nam Cung Huyền bạo khởi gân xanh, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Long Ngạo Thiên, tay đặt trên vai hắn siết chặt. Bị cô nhìn như vậy, mồ hôi lạnh dần tuôn ra, cực đại bóng ma lần trước một lần lại một lần tái hiện trước mắt, hắn không khỏi run sợ. Hắn biết thực lực hiện tại của mình không bằng đối phương, thậm chí thua xa rất nhiều. Trận đấu trước, dù hắn mặc chiến giáp trên người, nhưng chẳng thể cản được thương tổn trước từng quyền của Nam Cung Huyền mặc cho chúng không mang theo chút ma pháp nào. Long Ngạo Thiên cũng nhìn ra trình độ coi trọng của tứ đại nữ nhân trên thuyền. Chỉ cần lần này giải quyết thật tốt, sau này không thiếu cơ hội cắn ngược trở lại, đem mọi vũ nhục đối phương cho hắn hoàn trả gấp bội.

Trong lòng như vậy toan tính, Long Ngạo Thiên lộ ra nụ cười thân thiết, hoa ngôn xảo ngữ biện hộ chính mình vô tội. Nhìn vẻ mặt giả tạo của hắn, Nam Cung Huyền từng trận buồn nôn, may mắn cô chưa ăn không thì lại phí mất bữa cơm. Chẳng có thời gian dây dưa, cô đảm bảo Đổng Vân Nhu vẫn ổn, chưa bị ăn đậu hũ, cũng lười ứng phó, phất tay cho hắn đi nhanh. Long Ngạo Thiên trong mắt thoáng qua một đạo sát khí, rất nhanh bị che dấu, khom người cúi chào, lập tức ra ngoài.

Đem cửa đóng kín, Nam Cung Huyền tính toán giúp người nào đó hong khô áo, tay còn chưa kịp luân chuyển ma pháp, trên mặt đã lạt lạt đau.

"Bốp"

"Ngươi, ngươi... định làm gì hả ? Sắc... Sắc lang !"

"Sắc lang... Ta... đã làm đâu ? Sao... khi nãy ngươi... lại không phản kháng ? phải rồi, pháo hôi sao so được quầng sáng của nam chủ chứ ?"

Nam Cung Huyền tự giễu chính mình, hai mắt biến thành vô cảm, lạnh lùng nhìn Đổng Vân Nhu. Đây là thói quen ngày trước, bởi bệnh tim quái ác, cơ thể cô không cách nào tiếp nhận cảm xúc cường đại kíƈɦ ŧɦíƈɦ. Cho nên càng tức giận, lý trí càng lên ngôi, cảm xúc bị tước bỏ đến khi lửa giận được bản thân dập tắt.

"Vậy ngươi có thể tự mình thay đồ sao ?" Lạnh lẽo và trống rỗng là những gì nàng cảm nhận được từ giọng nói của cô lúc này.

"Không... thể." Nàng cúi thấp đầu, nhỏ giọng trả lời. Trong tầm mắt đột nhiên nhiều hơn một bàn tay, theo phản xạ bản năng cương cứng cơ thể, sợ hãi hành động kết tiếp của cô. Trái với tưởng tượng, một nguồn ma pháp ấm áp xuất hiện, đem mảng nước trước ngực bay hơi toàn bộ.

Đổng Vân Nhu vui vẻ ngẩng đầu, vừa định nói vài câu, bắt gặp ánh mắt của Nam Cung Huyền toàn bộ đều nghẹn lại. Nhìn nàng không có ý định nói ra từ đó, cô cảm giác bản thân quả nhiên ngốc nghếch tin vào chuyện không tưởng. Thu hồi tay, cô lần nữa tiến vào không gian, dù sao hiện tại có việc khác quan trọng hơn chờ cô hoàn thành.

"Cung Huyền đâu ?" Thải Nhi bưng thức ăn vào, bắt gặp chỉ có Đổng Vân Nhu cuộn tròn trong chăn còn Nam Cung Huyền chẳng hề thấy bóng dáng.

Lúc này Nữ vương cùng Long Thanh Hàn cùng lúc xuất hiện tại cửa, phát hiện không khí có chút không đúng. Nhất là ánh mắt người nằm trên giường có chút hồng, tên còn lại đã tiêu thất.

"Ân, thật ra thì..." Đổng Vân Nhu đấu tranh nội tâm một lúc thì quyết tâm kể lại mọi chuyện, từ việc suýt bị Long Ngạo Thiên sàm sỡ, tới việc hiểu lầm ý tốt của Nam Cung Huyền còn cho ngươi ta một bạt tai. Cùng với dáng vẻ đáng sợ của cô lúc tiến vào không gian và thói quen cứng đầu không chịu xin lỗi của mình.

Ba người nghe xong cảm giác một đàn quạ bay ngang đầu, Long Thanh Hàn càng thấy bản thân làm tiểu cô rất thất bại. Chất nam như vậy xằng bậy, chính mình vẫn chưa phát giác, suýt chút nữa đã xảy ra chuyện không hay. Nàng âm thầm hạ quyết tâm trở về giáo huấn hắn một phen. Lại quên mất bản thân cũng không ít lần suýt bị hắn khinh bạc. Đương nhiên hầu hết đều bị Nam Cung Huyền vô tình hữu ý phá huỷ. Long Ngạo Thiên không ngờ trong một phút nông nổi hắn đã mất đi hảo cảm của bốn nữ nhân quyền lực nhất.

Bốn người ngồi chờ một lúc lâu cô vẫn chưa xuất hiện, đồ ăn đã muốn nguội lạnh. Thấy vậy, Nữ vương triệu hồi ra một con Hư vô trùng, ra lệnh nó quấy nhiễu không gian của Nam Cung Huyền. Không gian càng lúc càng bất ổn, cô đành phải rời khỏi, nhàn nhạt liếc mắt qua Đổng Vân Nhu liền tuỳ ý ngồi vào bàn.

Bầu không khí nặng nề đè ép mọi người tới khó chịu, nhưng kẻ đang phát ra áp suất thấp một chút cũng không nhận thấy. Suốt bữa ăn chỉ vang lên tiếng dao nĩa, chẳng ai có hứng thú trò chuyện. Nam Cung Huyền ăn rất nhanh, mau chóng kết thúc phần của mình, yên lặng chờ đợi mọi người buông chén. Đợi đến người cuối cùng ngừng lại, cô liền muốn tiến vào không gian.

"Đợi đã..." Vân Đan Sa La gọi cô lại.

"Có chuyện gì sao ?"

"Ngươi đang làm thứ gì ?"

"Một vài món đồ chuẩn bị cho việc lên đảo."

"Vậy sao ? Ngươi đi đi." Nữ vương thấy cô như vậy bình tĩnh, không tốt xen vào việc người khác, đồng ý để cô tiếp tục bận rộn.

Nam Cung Huyền vừa mở không gian, góc áo đã bị người bắt được. Cô quay đầu xem ai đang giở trò, đập vào mắt là khuôn mặt đỏ bừng cùng đôi mắt ngấn lệ của Đổng Vân Nhu. Nghi hoặc nhướng mày, cô xoay người cùng nàng đối diện, chờ xem nàng ta muốn làm gì. Lúc này, Nam Cung Huyền đang đứng, Đổng Vân Nhu là ngồi càng làm nàng ta trở nên nhỏ nhắn, chọc người khi dễ.

"Cái kia, ta... ta... xin lỗi. Ngươi... đừng tức giận nữa. Nếu không thì... ta để ngươi... đánh lại được không ?" Đổng Vân Nhu càng nói càng nhỏ, mặt như muốn tích máu, hai mắt nhắm nghiền bày ra bộ dạng cam chịu. Nhìn nàng như vậy, mọi người trong phòng nghẹn cười tới nội thương. Bất quá họ đều nhớ không thể cười ra tiếng nếu không nàng ta sẽ tạc mao. Mọi bực bội trong lòng Nam Cung Huyền cũng bị xóa tan, bầu không khí thoải mái trở lại.

"Tách" Nam Cung Huyền búng trán Đổng Vân Nhu. "Lần sau nếu không còn làm vậy thì đừng trách ta."

Cô chỉ nói như vậy rồi tiến vào không gian, tâm tình vui vẻ nên hiệu suất cao hơn nhiều. Cùng với kinh nghiệm đúc kết được từ những lần thất bại, thành phẩm đầu tiên rất nhanh được hoàn thành. Theo đà đó, cô tiếp tục chế tác số còn lại, kĩ thuật càng lúc càng nhuần nhuyễn. Dù vậy đợi đến khi chúng đạt tới mức cô mong muốn, đã là nửa đêm, hầu hết mọi người đều chìm vào giấc ngủ.

Cố gắng bước đi yên tĩnh nhất có thể, cô trở lại phòng của mình, nơi đó vẫn có những tia sáng yếu ớt phát ra qua khe cửa. Nhẹ nhàng đẩy cửa vào, cô thấy Thải Nhi ngủ gục tại bàn, gối đầu trên những trang sách, bên cạnh còn bày vài loại dược liệu. Thải Nhi cảm giác bản thân được nhấc bổng lên làm nàng không khỏi kinh ngạc. Khi nhìn thấy đó là Nam Cung Huyền, trong lòng bình tĩnh trở lại, nàng thầm nghĩ cứ nằm yên trong vòng tay ấm áp này. Đêm hôm đó, trừ bỏ cô, mọi người đều say giấc nồng, không ai nghĩ ngày kế tiếp sẽ nghênh đón một trận cuồng phong dữ dội đến từ lũ U hồn.

Sáng sớm thức giấc, bản năng trong Nam Cung Huyền cứ khiến cô đứng ngồi không yên, rất khó chịu. Đem những viên Hộ vệ tinh thạch phân phát cho bốn người. Nữ vương có Thời không thạch làm thành nhẫn, Long Thanh Hàn là Hoả thạch được gắn vào thanh kiếm bên người, Thải Nhi sở hữu Mộc thạch chế tác thành vòng tay còn Đổng Vân Nhu giữ Lôi thạch tạo hình là sợi dây chuyền. Mọi việc vừa xong thì họ nghe thấy tiếng rít chói tai của lũ U hồn. Cả năm người vội vàng chạy lên boong thuyền, những người khác cũng bày ra tư thế chiến đấu.

Giữa lúc dầu sôi lửa bỏng, từ dưới nước truyền lên âm thanh kêu cứu nhưng chẳng ai dám tuỳ tiện di chuyển, lo lắng đây là cạm bẫy. Lũ U hồn lại phát ra âm thanh the thé sau đó ầm ầm lao xuống tấn công. Mọi người lập tức đánh trả, Nam Cung Huyền lần đầu bộc lộ Quang ma thuật của mình trước đám đông. Tuy rằng bất ngờ, các thuỷ thủ đoàn cùng thuộc hạ của Vân Đan Sa La rất nhanh lấy lại bình tĩnh, tiếp tục phát động công kích.

Thấy đồng bọn lọt vào thế hạ phong, tên cầm đầu U hồn gầm gừ ra lệnh tập trung trở lại. Sau đó, bọn chúng lại hợp nhất Hắc khí, đánh thẳng vào con thuyền, các vết nứt lớn xuất hiện sau đó lan dần ra. Bọn chúng thấy chiêu này hiệu quả, sử dụng thêm lần nữa, lần này mọi người đã có sự chuẩn bị, nhất tề đánh một đòn. Hai nguồn năng lượng khổng lồ va chạm, ai cũng biết tình hình không ổn, vội vàng tránh xa. Trái lại, Nam Cung Huyền tập hợp nhóm của mình, dựng lên một vòng bảo hộ.

"Ầm" Hai quả cầu đồng thời phát nổ giữa không rung, dư chấn khiến con tàu vỡ thành nhiều mảnh, sóng nước cuồn cuộn dâng lên như thể muốn nhấn chìm tất cả. Lũ U hồn nghĩ mình đã thắng, buông lỏng cảnh giác, phát ra những âm thanh đắc ý. Nhưng gần như ngay lập tức, chúng phát hiện có điều không ổn nhưng không kịp nữa rồi, vài tên trong số đó bị những mũi tên băng xỏ xuyên qua cơ thể. Mùi máu từ đồng bọn kíƈɦ ŧɦíƈɦ sự hung hãn trong chúng. Không còn quan tâm tới điều gì, lũ U hồn điên cuồng lao xuống nước tấn công.

Nam Cung Huyền gồng mình chịu đựng trọng lượng của bốn người, cố sức giữ mình lơ lửng trên không. Cô cẩn thận đặt Nữ vương, Đổng Vân Nhu cùng Thải Nhi lên mấy tấm ván nổi trên mặt nước. Còn Long Thanh Hàn vẫn trảo ngắt ngao sau lưng cô, cơ thể còn run lên nhè nhẹ. Ai có thể ngờ Đệ Nhất Kiếm sĩ thế nhưng sợ nước đâu. Thở dài một hơi, cô gia nhập trận chiến, một bên khống chế nước biển không quá mức dao động bên phe mình, một bên ra sức cản trở chuyển động của U hồn. Cùng với sự hỗ trợ từ Đổng Vân Nhu và Nữ vương, bọn họ rất nhanh thì chiến thắng, không để tên nào lọt lưới. Tuy nhiên thiệt hại vẫn rất lớn, nhiều người bị thương, thuyền hư hỏng hoàn toàn, mất hết lương thực, thuốc men. Cũng may vừa lúc Tường Gió biến mất, họ gấp rút lên bờ.

Bây giờ mọi người mới phát hiện quân số nhiều ra một cái Tinh linh, còn trò chuyện vui vẻ cùng Long Ngạo Thiên. Nhìn hai người vừa gặp mặt đã muốn bắn phấn hồng bốn phía, Nam Cung Huyền lựa chọn bỏ qua, nhanh tay cùng Thải Nhi cứu chữa mọi người. Biết được sự nghiêm trọng của cuộc tập kích, cô nàng Tinh linh nghe đề nghị của Nữ vương, không nói hai lời thì dẫn đoàn người tiến vào lãnh địa của tộc.

Sức đẹp của tộc Tinh linh quả nhiên danh bất hư truyền, mỗi một người đều là tạo tác tinh xảo nhất của thần, làm người ta không khỏi say mê. Chỉ có điều với kẻ vô tâm không phế như Nam Cung Huyền thì lực hấp dẫn ấy không lớn cho lắm. Cô nhàm chán đi lang thang, tới đâu cũng bị mấy ánh mắt hiếu kì săm soi như thể nhìn thấy sinh vật lạ. Buồn bực không đi nữa, cô tìm chỗ ngồi, đắm mình vào thể giới của sách.

"Nè, ngươi tên gì ? Ta là Kiều Tuyết. Ngươi phải biết mình vinh hạnh lắm mới được ta chú ý..." Kiều Tuyết còn nói rất nhiều thứ, Nam Cung Huyền nhìn thấy Long Ngạo Thiên từ đằng xa đi lại lập tức đem người ném cho hắn, chính mình rời xa nguy hiểm.

" cái lão của nam chủ cứ hứng thú với ta ?" Cô kêu rên trong lòng.

_____________

Ps: Vì học thi nên tuần sau sẽ không có chương mới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.