Đại Lý Hoàng Đế Luyến Ái Ký

Chương 4




Chuyện kể rằng, Đoàn Quân Nhiên đầu óc thật không ngốc, nắm thời cơ nói muốn mua đề thi củatiểu thương kia, ba người an vị liền bắt đầu thương lượng giá cả.

Bùi Phi sợ Hoàng thượngchịu thiệt, liền kéo Đoàn Quân Nhiên qua, nhỏ giọng thì thầm vào tai y, “Thiếu gia, buôn bán với người ta, phải xem hàng trước, đừng trả giá vội.”

Đoàn Quân Nhiênnháy mắt mấy cái dữ dội, ý là: ta tự biết; vì thế cuộc thương lượng giá cả bắt đầu.

“Ngươi nói ngươi có đề thi của ân khoa lần này?”Bùi Phi hỏi trước, kỳ thật y hoài nghi tiểu thương này cố làm ra vẻ huyền bí, đi lừa tiền người ta.

“Đó là đương nhiên, tiểu nhân tuy rằng bất tài, nhưng mà có tỷ tỷ của đồng học của nhi tử của bằng hữu của lão sư của biểu đệ của đường ca của muội muội của nhị di phu là giặt quần áo trong nhà của Đại học sĩ Triệu Hiển Chương.”

Người nọ một hơi nói xong, Đoàn Quân Nhiên gật gật đầu, chìa ngón cái khích lệ gã, “Trí nhớ tốt thật a!”

Tiểu thương kia cười nói, “Đâu có đâu có.”

Bùi Phi ho một tiếng, lôi đề tài trở về, bình tĩnh hắng giọng, “Nói vậy là, đề thi của ngươi chính là do Triệu đại học sĩ lộ ra sao?”

“Sai!”Tiểu thương kia đắc ý sờ sờ râu cá trê, thần thần bí bí nói, “Không phải Triệu đại học sĩ, là chức quan còn cao hơn so với Triệu đại học sĩ nữa cơ.”

“Còn cao chức hơn cả Triệu đại học sĩ sao…Vậy thì chỉ có Thái phó đại nhân a?”Bùi Phi cau mày, lại lắc đầu lẩm bẩm, “Nhưng mà saoThái phó đại nhân lại có thể để lộ được chứ?”

“Sao lại không được chứ?! Phương diện này a, có tầng tầng cơ mật đó!” Tiểu thương càng thêm dương dương tự đắc.

“Là tầng tầng cơ mật gì thế? Nói nhanh lên!”Đoàn Quân Nhiên thích nhất là nghe mấy chuyện ngồi lê đôi mách này, kéo tay áo tiểu thương, giục gã nói cho nhanh.

Ai ngờ tiểu thương kia cũng không nói, chìa tay ra tỏ vẻ: cần tiền tin tức nha. Bùi Phi cũng thấy ngứa ngáy, liền đưa ngay một thỏi bạc vụn cho gã. Tiểu thương kia quả nhiên vui vẻ, lại bắt đầu nói,“Hai vị công tử cũng biết, Thái phó đại nhân lúc còn trẻ từng có một đoạn nợ phong lưu chưa?”

Đoàn Quân Nhiên choáng váng, Bùi Phi cũng phải choáng váng.

Đoàn Quân Nhiên nói, “Thực nhìn không ra a…”

Bùi Phi nói, “Đúng a, quả thực là không thể tưởng tượng…”

Đoàn Quân Nhiên nói, “Ta hiện tại rất sùng bái ái tình nha…”

Bùi Phi nói, “Người xưa thường nói tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, thì ra thực sự có chuyện đó…”

Đoàn Quân Nhiên nói, “Đúng vậy, trước kia ta còn không tin mà.”

Tiểu thương tò mò, hỏi, “Làm sao vậy a?”

Đoàn Quân Nhiênvươn tay ra, nói, “Tiền tin tức.”



Tiểu thương ủy khuất bĩu môi, đưa lại thỏi bạc vụn vừa rồi cho Đoàn Quân Nhiên, hùng hổ chửi mắng.

Đoàn Quân Nhiên thu bạc, thản nhiên nói, “Hai chúng ta đang nghĩ, với cái mặt như thận heo của lão Thái phóthế kia cũng có người cần a? Ta còn nghĩ nếu tiên đế không cứng rắn chỉ hôn cho lão ta, chắc là lão ta sẽ cô quả cả đời.”

Tiểu thương giật mình, nhưng lại lập tức khôi phục dáng vẻ bình thường, hừ một tiếng, “Vậy các ngươi cũng chẳng quản được. Dù sao Thái phó đại nhân chính là lúc tuổi còn trẻ có một món nợ phong lưu, đây là muội muội của chưởng quỹ đối diện nhà lục biểu ca của đường tỷ phu của nãi nãi ta nói.”

Đoàn Quân Nhiênlại giơ ngón tay cái lên lần nữa với tiểu thương, “Trí nhớ thật tốt a, bằng không chính ngươi tự đi thi ân khảo đi, ta thấy ngươi đỗ được đó!”

Tiểu thương lần này cũng không mắc mưu, phụng phịu chìa tay đòi tiền tin tức, “Muốn biết tình nhân cũ của Thái phó đại nhân thì đưa bạc đây!”

Đoàn Quân Nhiên lại đưa thỏi bạc kia cho gã, tiểu thương lúc này mới nhỏ giọng nói, “Chính là phương trượng trụ trì Thiên Long tự!”

Phụt!

Nước trà trong miệng Bùi Philập tức phun hết ra, còn chưa kịp nói chuyện thì Đoàn Quân Nhiên đã chặn y lại, nói,“Đừng nói nữa, giờ rốt cuộc ta đã biết tại sao lại có nợ phong lưu này rồi!”

“Vì sao a?” Tiểu thương lại hiếu kỳ.

Đoàn Quân Nhiên không khách khí vươn tay, “Bạc!”



Tiểu thương lại chửi đổng, Đoàn Quân Nhiên lắc đầu lại lắc đầu, thở dài, “Ai, chắc ngươi chưa đi qua Thiên Long tự đúng không? Phương trượng kia a, cái mặt dài như miếng xỏ giày á…”

Phụt!

Lần này đến phiên tiểu thương phun nước trà, gã kinh hoảng hồi lâu, thì thào nói, “Thì ra nãi nãi ta vẫn còn đáng yêu chán. Hóa ra là chuyện về nam nhân xấu xí mặt thận heo với mặt miếng xỏ giày a…”

“Được rồi, cái này thì có liên quan gì với ân khoa thế?” Đoàn Quân Nhiên cuối cùng vẫn không quên mục đích của bọn họ.

Tiểu thương lại thu bạc về, bắt đầu nước miếng tung bay kể chuyện, “Chuyện là, có lẽ bởi vì mấy trămcó đến ngàn vạn lần nhìn lại, đổi lấy kiếp này được gặp nhau, Thái phó đại nhân trẻ tuổi cùngphương trượng đại sư trẻ tuổi ngay trong cảnh xuân rực rỡ phong hoa tuyết nguyệt thành Đại Lý yêu nhau…”

“…Bùi Phi?”

“Vốn là tình chàng ý ta (thiếp), kim phong ngọc lộ, tình ý đượm nồng… Nhưng mà bởi vì tiên đế đánh đôi uyên ương, chia rẽ tình duyên, Thái phó đại nhân phụng chỉ lập gia đình, phương trượng đại sư vô cùng đau khổ, khóc hết nước mắt, cuối cùng giận dữ xuất gia vào Thiên Long tự; mà Thái phó đại nhân cũng thống khổ áy náy giày vò…”

“Bùi Phi?”

“Sau khi Thái phó phu nhân qua đời, lão từng viết thư cho phương trượng đại sư muốn nối lại tình xưa. Nhưng mà bất đắc dĩ, thời gian như vật chuyển sao dời, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, phương trượng đại sư đã sớm thấu rõ hồng trần, hiểu rằng cuộc đời chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, xuất gia ba mươi năm, ông đã nghiêm khắc cự tuyệt. Vì thế, Thái phó đại nhân ngày ngày chìm đắm trong thống khổ bàng hoàng, bồi hồi…”

“Bùi Phi!”

“Có tiểu nhân!”Bùi Phirốt cuộc chú ý tới Đoàn Quân Nhiên đang gọi mình, “Thiếu gia, làm sao vậy?”

Đoàn Quân Nhiênmang vẻ ngơ ngác, “Sao ta lại thấy gã là phái uyên ương hồ điệp thế?”



Bùi Phi trầm tư một chút, nói, “Không, thiếu gia, ta cảm thấy gã thuộc phái tình sâu nặng mưa phùn lâm thâm cơ.”



Đoàn Quân Nhiên vỗ vỗ tiểu thương kia, “Nói tiếp nói tiếp.”

Tiểu thương lại bắt đầu uốn lưỡi, “Cho mãi đến một tháng trước, khi lão Thái phóđến Thiên Long tự, đụng phải một thanh niên. Lão vừa thấy người thanh niên kia, nhất thời ngây dại, quả thực là giống hệt mình năm đó. Hỏi thăm một hồi, thì ra không ngờ là phương trượng đại sư gạt mình sinh hạ hài tử!”

“Bùi Phi…”

“Cái gì? Thiếu gia?”

“Chúng ta đã đoán sai, gã là phái nam nam sinh tử.”



“Vì muốn cho nhi tử của mình có tiền đồ, cũng là vì an ủi lòng tình nhân, Thái phó đại nhân liền mượn cơ hội thượng tấu Hoàng thượng, mở thêm ân khoa, bên kia lại lén thông đồng với Triệu đại học sĩ, lộ đề thi ra ngoài.”

Tiểu thương rốt cuộccũng kể xong,Đoàn Quân Nhiên gật gật đầu, chìa ngón cái, “Ta nói đại ca ngươi nha, ngươi không đi khảo ân khoa thật là đáng tiếc lắm đó. Ta thấy với bản lĩnh của ngươi, tuyệt đối có thểlàm một đao bút sử đó.”

[12: Đao bút sử (刀笔史): đao bút: chỉ việc cạo đi những chữ viết sai trên tấm thẻ tre dùng để ghi chép thời xưa, sau thành từ chỉ việc viết đơn kiện. Đao bút sử thì ta không tra được. Hổng lẽ là người chuyên cạo chữ trên thẻ tre của quan sử???]

Tiểu thương kia có chút ngại ngùng, nói, “Đừng khen ta, ta cũng biết ngại đó nha. Các ngươi còn cần đề thi không?”

Đoàn Quân Nhiên gật đầu, “Đương nhiên cần!”

Tiểu thương mặt dạn mày dày chìa tay ra, “Tiền đề thi.”

*

Trở về hoàng cung, Đoàn Quân Nhiên đi đến thượng thư phòng. Quả nhiên, Long Tĩnh Lam đang cùng các vị đại thần thương nghị chuyện quan trọng. ThấyĐoàn Quân Nhiên đến đây, lại càng có chút kinh ngạc. Hài tử này, không phải từ trước đến nay chẳng hề có hứng thú với chuyện triều chính sao?

Các vị đại thần thấy Đoàn Quân Nhiên đến đây cũng sôi nổi vấn an, dài dòng một thôi một hồi, cuối cùng cả nhóm người bị Long Tĩnh Lam xua đi hết.

.

“Có chuyện tìm ta?”Long Tĩnh Lam có chút buồn cười nhìn Đoàn Quân Nhiên đang nằm trên long ỷ, vừa kiều vừa mị, làn da trắng nõn mịn màng vô cùng, sợi tóc đen nhánh ngoan ngoãn vắt ngang tay vịn, cặp mắt thần khí mười phần nhìn mình không chớp.

“Ân, hôm nay ta cùng Bùi Phiđến Hải Nguyệt tửu lâu ăn cá.”Đoàn Quân Nhiên cười nói.Long Tĩnh Lam tuy mặt lạnh, nhưng cũng không giận y nổi.

“Vừa mới bị đánh mông đã một mình xuất cung. Tính tình này của ngươi đến khi nào mới sửa được?” Long Tĩnh Lamthật sự hết cách với Đoàn Quân Nhiên. Hắn đi tới, thực tự nhiên ngồi bên cạnh long ỷ, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của Đoàn Quân Nhiên.

“Ô…Tĩnh Lam!”

Đoàn Quân Nhiên cũng cười giỡn với hắn, cuối cùng vẫn bị Long Tĩnh Lamđè chặt hai tay, không thể di động được.

“Được rồi, ta nhận thua, hôm nay ta muốn kể cho ngươi nghe tin lớn nha!” Đoàn Quân Nhiên nói, ánh mắt cũng sáng rực lên.

Long Tĩnh Lam lẳng lặng nghe y kể xong chuyện đã nghe hôm nay, không nói gì.

“Sao vậy? Ngươi cảm thấy có thật không?”Đoàn Quân Nhiênlắc lắc cánh tayLong Tĩnh Lam, truy vấn.

“Thật vậy không? Hoàng thượng, hôm nay ta xem qua đề thi do Quốc Tử Giám ra, quả thật là giống.”Long Tĩnh Lam bình tĩnh nói.

“Cái gì? Giống? Đây chẳng phải là…”Đoàn Quân Nhiên nhất thời trợn tròn mắt.

“Hoàng thượng, hiện giờ quan trọng nhất không phải là do ai lộ đề, mà là ta đã đồng ý dùng đề thi này, chuẩn bị dùng vào ba ngày sau. Với tình thế bây giờ, đề thi đã bị lộ ra, vậy lần ân khoa này nhất định phải sửa đề mới được.” Long Tĩnh Lam nói xong cũng trầm ngâm suy xét.

Đoàn Quân Nhiên mặc dù không quá quan tâm đến chuyện quốc sự, nhưng lúc này cũng biết đây là vấn đề lớn, không khỏi ưu sầu.

“Vậy làm sao bây giờ a? Đưa lão Thái phó tới, thẩm vấn, trị tội, sau đó sửa đề thi?”Chủ ý trong đầu Đoàn Quân Nhiên loạn thất bát tao.

“Không có chứng cứ rõ ràng, sao có thể bắt người lung tung?” Long Tĩnh Lam hỏi lại y.

“Có tiểu thương kia!”

“Phố phường người người hỗn tạp như thế, sao có thể làm cho người ta tin phục được.”

“Vậy ngươi nói làm sao bây giờ?”Đoàn Quân Nhiên có chút tức giận.

“…”Long Tĩnh Lamcũng không đáp ngay được.

“Được rồi, sao lại phiền toái vậy a! Hôm nay phái thái giám trong cung sửa đề thi, sau đó cấm Thái phó đại nhân cùng các vị Đại học sĩ liên lạc với bên ngoài, vậy không phải là xong rồi sao?”

Đoàn Quân Nhiên nói xong thì phất phất tay.Long Tĩnh Lam nghĩ nghĩ, quả thật cũng chỉ có thể như vậy…

“Vậy còn đề thi mới?” Lại có một vấn đề mới nảy sinh.

“Cứ giao cho trẫm được rồi!”Đoàn Quân Nhiên đắc ý vỗ tay, nhảy dựng lên, nhảy chân sáo đi ra ngoài.

Không biết vì sao,Long Tĩnh Lam có một cảm giác rất bất an…

Đề thi ân khoa lần này…

Không phải là…

*****

Ba ngày sau, các vị quan chủ khảo nghiêm nghiêm túc túc mở đề thi ra, nhìn thấy chữ trên đó, muốn hôn mê hết một lượt…

Đề thi ân khoa lần này chính là: THÁI ĐỘ CỦA NGƯƠI ĐỐI VỚI NAM NAM SINH TỬ?

__

Trong thư phòng của Long Tĩnh Lam, nơi nơi đều là mảnh vỡ, mặt hắn đã lạnh đến mức không còn lạnh hơn được nữa. Nắm chặt tay, hắn nghiến răng nghiến lợi gầm lên giận dữ, “Đây là đề thi gì vậy a!!!”

Bùi Phi ở ngoài phòng, mồ hôi đầy đầu, nghĩ thầm: oa! Sư Tử Hống của Tướng quân quả nhiên lợi hại…

*

Cái gọi là chó ngáp phải ruồi, nội dung văn vẻ rất nhiều thư sinh đều viết về vấn đề nam nam sinh tử có thể có hay không; chỉ có số ít là xuất phát từ lý lẽ nhân tình, đàm luận xã hội, ngôn luận, cảm tình, hữu tình và trách nhiệm. Văn chương như vậy, đương nhiên phải là nhân tài độ lượng lại chân tình mới có thể viết ra được; tựa hồ còn thuận lợi suôn sẻ hơn cả trước kia, cũng là chuyện Long Tĩnh Lamkhông ngờ…

__

“Muốn chọn Trạng Nguyên, đầu tiên phải xem phẩm chất, sau đó mới nói đến năng lực; người có tài không đức trăm triệu lần không thể là một vị quan tốt.” Thái phó đại nhân cười híp mắt nói.

“Như vậy là ngài cũng tán thưởng đề thi do trẫm sửa lần này sao?” Đoàn Quân Nhiên có chút khó tin. Hôm nay tới Quốc Tử Giám đi học, Thái phó đại nhân tự dưng lại khích lệ y đó nha!

“Vâng, Hoàng thượng tâm tư tinh tế, cựu thần tự đáy lòng cũng cảm thấy vui mừng.”Thái phó cúi đầu thật thấp.

“Nhưng mà… Lão không buồn sao? Dùsao cũng là do lão tiết lộ đề thi…” Đoàn Quân Nhiên nói mới phát hiện lỡ miệng, vội vàng im bặt.

“Tiết lộ đề thi? Có việc này?”Thái phó đúng là chẳng biết gì.

Đoàn Quân Nhiên vội ồn ào, “Không phải lão cùng phương trượng đại sư của Thiên Long tự sinh hài tử, muốn tiết lộ đề thi cho hắn sao?”

“Hoàng thượng đang trêu đùa cựu thần sao? Nam tử với nam tử sao có thể sinh hạ hài tử được!” Lão Thái phócũng phát hoảng.

“Nam nhân không thể sinh hài tử?”Đoàn Quân Nhiên tò mò mở to mắt.

“Đương nhiên không thể!”

“Nữ nhân có thể sinh hài tử được không?”

“Đương nhiên có thể!”

“Không công bằng!”

Lão Thái phócâm nín rồi. Hoàng thượng a! Cựu thần không dạy ngài cho tốt, tri thức sinh lý của ngài thật là rách nát tệ hại…

Đoàn Quân Nhiên buồn bực ghê gớm, lẩm bẩm, “Thật đáng tiếc a, trẫm luôn muốn một nữ hài của Tĩnh Lam mà!”



Lão Thái phó hiện giờ chỉ thấy người mình toát mồ hôi lạnh…

“Nói vậy, cũng không phải Thái phó đại nhân lộ đề sao?”Long Tĩnh Lam cũng thấy có chút kỳ quái, “Vậy thì đề thi kia sao lại giống hệt như của tiểu thương kia vậy?”

“Đây là lỗi của vi thần!” Triệu học sĩ đứng phắt dậy, “Thần nhét bản nháp đề thi vào trong y phục, lại bị tẩy y phụ (người phụ nữ giặt quần áo >”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.