Đại Lý Hoàng Đế Luyến Ái Ký

Chương 15




Lại hàn huyên trong chốc lát, Đoàn Quân Nhiên bọn họ mới biết được, các tăng nhân khác đều đang chuẩn bị đăng trản (đế để đèn) và đồ ăn trên phố, chỉ có phương trượng đại sư đi ra hoá duyên.

“Người nhiều như vậy nha, tại sao phải đến ngài đi hóa duyên a?” Bùi Phi vẫn canh cánh trong lòng.

“Đó là bởi vì phương trượng rút thăm thua đó!”

Đồ đệ gẩy tam huyền đi theo phương trượng đại sư đột nhiên nói chen vào. Đoàn Quân Nhiên lúc này mới nhìn thấy cậu ta. Vừa nhìn lên, lại hét lên một tiếng.

“Tại sao là ngươi!”Đoàn Quân Nhiên cảm thấy chuyện hôm nay quá là không bình thường, hỏi, “Ngươi chẳng phải là kẻ đầu cơ trục lợi bài thi sao?” Người này chính là tiểu thương bán đề thi cho Đoàn Quân Nhiên cùng Bùi Phi ở Hải Nguyệt lâu lúc mở khoa ân khảo đợt trước.

“Ai, đừng nói nữa, ta nói đề thi cho ngài, không ngờ ngài lại là Hoàng thượng, sau đó đã bái phương trượng làm sư phụ; khi đó ta mới biết là ngài sửa lại đề thi, làm ta chẳng kiếm được phân tiền nào, ngược lại còn bị người ta đánh. Ngay lúc ta nản lòng thoái chí, chuẩn bị tự sát thì gặp được phương trượng đại sư. Được ngài khai đạo, ta gia nhập Phật môn, pháp danh là Tuệ Thước, một lòng hướng thiện!”Tiểu thương kia vui tươi hớn hở nói.

Bùi Phi vỗ vỗ cậu, nói, “Tốt lắm, có tiền đồ.”

Tiểu thương kia cười xấu xa một tiếng, nói, “Kỳ thật, nãi nãi ta nói, đi theo bên cạnh phương trượng đại sư, có thể càng thâm nhập sâu hơn, biết được toàn bộ tình sử giữa đại sư và lão thái phó, cũng rất tốt, ha ha!”

Phương trượng đại sư lập tức ho khù khụ đến thở không ra hơi.

Bùi Phi chuyển qua nói với Lý Ngữ Tườngvẫn không hiểu ra sao, “Ngài xem, ông ấy vàHoàng thượng giống nhau, đều là gỗ mục không thể điêu khắc.”

Lý Ngữ Tường nói, “Bùi thị vệ, mí mắt ngươi sưng lên rồi kìa.”

Bùi Phi nói, “Còn không phải ngươi gẩy sao! Đó là mí mắt, không phải đàn tam huyền!”



“Bởi vì Tự Miếu coi trọng công bằng, cho nên phân công nhiệm vụ hay dùng cách rút thăm để quyết định. Kết quả là phương trượng bắt trúng lá thăm ‘hóa duyên’, đồ đệ ta đây cũng đành phải đi theo.”

Tuệ Thước thật ra rất nhiệt tình, biết Đoàn Quân Nhiên là hoàng đế, cũng chẳng câu nệ gì, mồm mép như tép nhảy, “Lúc ngài làm Mỹ Thực Vương, ta cùng phương trượng cũng đi xem! Cùng ngày, phương trượng đã cải biên trận đấu đó thành truyện kể; hôm đó, chúng ta thu tiền nhiều gấp ba bình thường!”

Đoàn Quân Nhiên cũng ngây ngô cười theo, thừa dịp Bùi Phi bởi vì mí mắt sưng cùng Lý Ngữ Tường ầm ĩ, Tuệ Thướcghé sát vào y, thấp giọng hỏi, “Nói cho ta nghe chút đi, Thái phó bên kia rốt cuộc thế nào rồi?”

Làm mọi cách khuyên bảo, phương trượng đại sư cùng đồ đệ bảo bối Tuệ Thướcrốt cuộccũng vì mang tâm tính từ bi của người xuất gia, quyết định không tiếp tục lừa gạt đông đảo dân chúng ngu muội nữa, ngày mai trở về Thiên Long tự.Đoàn Quân Nhiên cùng Bùi Phi mới như trút được gánh nặng.

*

Hai người hiện giờ cái đầu như đã biến lớn, lảo đảo hồi cung; chỉ có mỗi Lý Ngữ Tường đứng ngoài việc này là đang cầm đàn tam huyền của Tuệ Thước[đây là vật kỷ niệm do Tuệ Thước lưu lại] hưng trí bừng bừng gẩy đàn, làm cho ngã tư đường vốn yên tĩnh lập tức vang lên tạp âm chói tai.

Bùi Phimặt mày đau khổ nói với Đoàn Quân Nhiên, “Hoàng thượng, thần thật sự muốn chết rồi, đây là âm thanh gì vậy a?”

Đoàn Quân Nhiên suy tư trong chốc lát, trả lời y, “Bùi Phi, ta nói, nếu không thì ngươi cứ đưa mí mắt của ngươi cho hắn gẩy đi.”

Bùi Phi bi phẫn lắc đầu, sau đó căm tức nhìn Lý Ngữ Tường vẻ mặt say mê, kiên quyết nói, “Sĩ khả sát, bất khả nhục!”

*

Thật vất vảrốt cuộc cũng đi đến cửa cung, Bùi Phichào hỏi thị vệ canh cổng, vừa chuẩn bị đi vào, ai ngờ bọn họ lập tức bị một đống thị vệ vây quanh. Những người đó cũng không nghe giải thích, trói nghiến Đoàn Quân Nhiên cùng Bùi Philại, giải về hướng Tuyên Long điện.

“Uy! Uy! Các ngươi mù cả rồi hả! Không nhận biết ta là ai hả?”Bùi Phi bị nâng lên, bốn chân không chạm đất, tức giận đến oa oa kêu to, “Các ngươi trói ta cũng không sao! Các ngươi cũng không nhìn xem ngài ấy là ai! Hoàng thượng! Hoàng thượngmà các ngươi cũng dám trói!”

Đám thị vệ này căn bản không để ý đến y. Đoàn Quân Nhiên cũng bị trói chặt, bĩu môi, nói với Bùi Phi, “Khanh đừng hô nữa, bọn họ căn bản có nghe đâu, còn chưa nhận ra đây chính là đội hộ vệ riêng của Tĩnh Lam sao? Ai, kiếp nạn của trẫm tới rồi!”

Đội hộ vệ riêng của Long Tĩnh Lamhành động nhanh nhẹn, mang theo hai người còn đi nhanh như bay. Bùi Phi cảm giác mình mau sắp biến thành diều đến nơi rồi; mà Lý Ngữ Tường công tử sớm bị bỏ rơi ngoài cửa cung rốt cuộc cũng kịp phản ứng. Tâm hồn mà hắn luôn cho là yếu ớt bị thương tổn nặng nề, thế là tóm ngay lấy một thị vệ, gầm lên giận dữ, “Vì sao chỉ bắtbọn họ mà không bắt bản điện?! Chẳng lẽ bản điện là không đủ đẹp?! Đám gia hỏa Đại Lý các ngươi đều là loại không có mắt!”

Thị vệ kia thấy Lý Ngữ Tường càng lúc càng nổi giận, trong lòng run rẩy a, bi ai hét lên trong lòng: đây là thẩm mỹ khác biệt có được không, cũng không phải lỗi của ta a…

*

Tới Tuyên Long điện, Long Tĩnh Lam quả nhiên giận dữ, trên mặt giống như đọng tầng sương, vung tay lên, lệnh cho thủ hạ đánh Bùi Phi 20 đại bản trước. Tiểu tử Bùi Phingốc lăng kia lập tức bị tha xuống dưới, bên ngoài nhanh chóng truyền đến thanh âm kêu gào không ngớt của y.

Đoàn Quân Nhiên bị trói đặt lên ghế, nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Long Tĩnh Lam, trong lòng gào to: không tốt rồi; nhưng tay không thể động đậy, trơ mắt nhìn Long Tĩnh Lam lai giả bất thiện đi từng bước từng bước tiêu sái đến bên mình. Y nhìn xa xa bốn phía, lại càng sợ hãi hơn, thị nữ lẫn thị vệ không biết đã lui ra từ lúc nào; ngự y,sửquan, lão Thái phó lại đi vắng, xem ra hôm nay ngay cả người cứu mạng cũng không có rồi.

“Cái kia…Tĩnh Lam, chúng ta có chuyện hảo hảo nói…”Đoàn Quân Nhiêntrưng lên nụ cười giả tạo.

Long Tĩnh Lam nhíu mày, cân nhắc cười lạnh một tiếng, “Nga? Xin hỏi Hoàng thượng ngài sẽ nói gì với vi thần đây?”

Đoàn Quân Nhiên âm thầm kêu không ổn. Cái gì Hoàng thượng với vi thần a, không phải ta bị ngươi quản chặt đó thôi.

“Cái kia, hôm nay là ta không đúng, không nên cùng Lý Ngữ Tường xuất cung…” Thấy trong mắt Long Tĩnh Lambỗng nhiên nổi lên ngọn lửa không rõ nguồn gốc, Đoàn Quân Nhiênlập tức im bặt, mồ hôi lạnh ròng ròng chảy xuống. Vì sao có giải thích cũng không nói rõ a?

“Ngươi cùng Lý Ngữ Tườngkia ra ngoài làm gì?”Khóe miệng Long Tĩnh Lam cong lên châm chọc. Đoàn Quân Nhiên thấy hắn híp mắt lại, biết ngay đây là tín hiệu hắn đang tức giận, nhưng mà đầu óc đã bị hù đến choáng váng, căn bản không biết nên làm sao bây giờ.

“Chính là… Ăn, ăn mễ tuyến!”Đoàn Quân Nhiên vội vàng nói.

Long Tĩnh Lamkhoanh tay đứng trước mặt y, từ trên nhìn xuống, “Sau đó thì sao?”

“Không có…”Đoàn Quân Nhiên còn muốn nói dối lừa qua cửa, nhưng cằm lại bị Long Tĩnh Lamcưỡng ép nâng lên, đối diện với đôi mắt tối đen như mực.

“Nói!”Long Tĩnh Lam quát một tiếng, Đoàn Quân Nhiên phát hiện mình đã phát run, lắp bắp nói, “Còn có… Đã đi Vạn Phương lâu…”

Con ngươi Long Tĩnh Lamco rút, Đoàn Quân Nhiên cảm giác cằm mình sắp bị bóp nát đến nơi. “Tốt, lại dám cùng nam nhân khác đến nơi đó, xem ra hôm nay ta phải hảo hảo giáo huấn ngươi mới được.”

“Thật sự không có gì mà! Ta phát hiện Lý Ngữ Tường kia cũng không xấu xa đâu, vừa lại không phải hắn thích ngươi sao? Ngươi lo lắng cái gì a!”Đoàn Quân Nhiênvội vã nói.

Long Tĩnh Lam lạnh lùng liếc y một cái, hừ lạnh, “Hắn yêu thích ta? Ngươi cũng quá ấu trĩ, ai cũng nhìn ra đó chỉ là mượn danh nghĩa thế thôi… Nhưng ngươi thì chả biết gì cả!”



“Tha cho ta đi! Tha cho ta đi! Van cầu ngươi! Ta cũng không dám nữa!”

Đoàn Quân Nhiên khóc lóc cầu xin tha thứ. Y bị trói trên giường, đầu tiên là bị cởi quần đánh mông, lại không được bôi dược, cũng chẳng có an ủi như lúc trước. Long Tĩnh Lam lại bắt đầu dùng phương thức làm y sung sướng nhất cũng là thống khổ nhất để tra tấn y, nhiều lần y thét chói tai, tưởng ngất đi, thời khắc mấu chốt lại bị Long Tĩnh Lam kiềm chế, dục vọng sắp bùng nổ lại bị kìm hãm làm y sắp điên đến nơi, nhưng Long Tĩnh Lam vẫn không chịu bỏ qua cho y.

“Mau… Không được! Muốn hỏng mất!Tĩnh Lam ngươi dừng tay a!”Đoàn Quân Nhiên chỉ cảm thấy trong đầu mình mê muội, trước mắt cũng mờ mịt, nước mắt chảy một đống lớn, khuôn mặt nhỏ như ngâm luôn trong nước.

Long Tĩnh Lam buông tay,Đoàn Quân Nhiên nhất thời hét lên một tiếng, phát ra âm thanh cao vút, sau đó cả người run rẩy kịch liệt, ngất đi.

Long Tĩnh Lam cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên nước mắt trên mặt y, thì thào lẩm bẩm, “Vì sao ngươi cứ khiến ta phải lo lắng chứ?”



Bùi Phi không cốt khíkhai hết mọi chuyện, Long Tĩnh Lam nghe xong vẫn chưa tan cơn giận, chẳng qua là đối với Lý Ngữ Tườngkhông thể làm gì, tâm đề phòng quá nặng.

***

Ngày hôm sau vào triều, Đoàn Quân Nhiên ngủ không đủ, trong lòng cũng chẳng thích thú gì, một bụng to đầy oán trách, sau đó quen miệng hỏi, “Sử quan! Ghi lại chưa?”

Chợt phát hiện, không ai đáp lại, Đoàn Quân Nhiên nhớ ra, hình như từ hôm sử quan đi, sau đó không thấy y xuất hiện nữa. Cho dù là nghỉ ngơi điều dưỡng cũng phải tốt rồi chứ; nếu có bệnh nặng thì cũng phải thông báo một tiếng a.

“Sử quan!”Đoàn Quân Nhiên lớn tiếng gọi, dưới triều hoàn toàn yên tĩnh. Đoàn Quân Nhiên kỳ quái, nhìn quét qua đám quần thần đang cung cung kính kính ở dưới. Hử? Sao sử quan lại có thể vắng mặt được a?!

__

Sử quan lúc này đã là nằm trên giường đến ngày thứ ba. Y nhắm đôi mắt đẹp, thể hiện rõ thái độ không hợp tác; đối mặt với nam nhân lấy dược hạp ngập tràn vị thuốc đông y đang đi tới.

“Lâm đại nhân, nên dùng tảo thiện~” Không cần mở mắt, y cũng biết là gia hỏa thần trí không rõ, đầu óc khác hẳn thường nhân, lại âm dương quái khí đang thúc giục mình.

“Ôi, ngài nhưng đừng lãng phí thân thể chính mình như vậy, nếu không ta cũng trị không hết được.” Người nọ mỗi ngày đều lòng tham không đáy như vậy, không chỉ trên thân thể, mà còn giày vò y trên cả tinh thần. Vì sao? Rốt cuộc y đã làm sai cái gì? Tại sao lại đối đãi với y bất công như thế!

“Còn ra vẻ gì nữa? Ai nha nha, chẳng lẽ là chê ta làm đồ ăn không ngon à? Ngươi yên tâm, phần này của ngươi giống Đại Hoàng, Đại Hoàng ăn rất ngon lành đó.”

Thanh âm châm chọc cứ vang lên bên tai, sử quan cảm thấy trong lòng loạn như ma, đầu óc cũng choáng váng, đưa tay lên đỡ trán.

Nháy mắt, người đã bị ôm vào ngực ai đó, trên cổ tay trái cũng có ba ngón tay đặt lên. Sử quan thở ra một hơi, bình tĩnh mở mắt ra, nhìn người đang tập trung tinh thần xem mạch cho mình, thản nhiên nói, “Không cần phải thế, ta rất khỏe.”

Nói xong, muốn rút cổ tay mảnh khảnh của mình ra, lại bị người kia bắt lại.

“Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?”

Ybị ép buộc đến phát điên, cho dù có thâm cừu đại hận gì, hiện giờ y đã bị chỉnh thảm như vậy, chẳng lẽ còn không đủ sao?

Dù chết ngự y vẫn cứ giữ nguyên dáng vẻ cũ, cười cười đầy tà khí, cố ý khiêu khích, “Ta không muốn thế nào cả. Vả lại ngài lại là tâm phúc bên cạnh Hoàng thượng, ta nào dám đắc tội a.”

Sử quan sớm biết cùng hắn nói chuyện là thể nào mình cũng tức giận, đè lại cơn giận, thấp giọng nói, “Vậy ngươi buông.”

Ngự y lắc đầu, kéo dài thanh âm, “Con người của ta thật sự là đầy đạo đức chức nghiệp a. Ngươi là người bệnh, ta đương nhiên không thể mặc kệ được rồi.”

Lười nghe hắn nói hưu nói vượn, mặc dù biết hiện tại thân thể mình ngay cả động cũng là vấn đề, nhưng vẫn là không tự chủ phải giãy dụa vài lần, nhưng chưa được bao nhiêu, sau lỗ tai bị hôn xuống, sử quan run rẩy cả người.

“Ôi chao, nhạy cảm như vậy a ~ Ta nói sao ngươi lại hay bực bội như vậy, hóa ra là dục vọng chưa được thỏa mãn a ~” Ngự y tà ácthì thầm bên tai y.

“Hỗn đản! Buông!”Sử quan vừa giận vừa tức, chỉ muốn thoát khỏi tên ngự y giả nhân giả nghĩa thích gây rối, lại kéo theo vết thương bí ẩn trên thân thể, mặt y lập tức nhăn nhúm, ngay cả kêu cũng không được, đau đến chảy cả nước mắt.

Ngự y nhìn bộ dạng y như thế, cũng không tiếp tục đùa y nữa. Dìu y nằm xuống xong, bình tĩnh nói, “Ngươi có thể yên tâm, tuy rằng ngươi lẻ loi một mình, không có ai thân thiếtcũng chẳng cần người khác thượng tấu, Hoàng thượng sẽ nhanh chóng phát hiện không thấy ngươi. Đến lúc đó hẳn là ngài sẽ nhanh chóng đến gặp ta đòi người, đến lúc đó ngươi sẽ tự do.”

“Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Cho dù là sử quan thuộc dạng ngươi không phạm ta, ta không phạm ngươi, theo khuôn phép cũ, chưa bao giờ phát giận, hiện tại trong tiếng la hét của y đã ẩn ẩn tức giận.

“Ha ha! Tại hạ vui đến cực điểm, bất quá hi vọng lần sau Lâm đại nhân đừng có ăn dược do ta tạo ra nữa, lại bị mắc lừa nga ~”

Ngự y mỉm cười nói, sau đó xoay người đi ra ngoài, lúc ra đến cửa thì đưa lưng về phíay hô to một tiếng, “Hoàng thượng đã tới, ngươi được giải phóng rồi đấy.”



Đoàn Quân Nhiên nhìn thấy sử quan, kích động không thôi, nhào lên bắt đầu khóc, lải nhải kể lể, “Sử quankhanh ngàn vạn lần không thể chết được a ngươi chết trẫm biết phải sống thế nào a bao nhiêu câu chuyện anh dũng của trẫm không có người nào ghi chép lại cho trẫm a trẫm nhớ ái khanh a khanh cần phải hảo hảo sống a ở một mình thật không dễ dàng a…”

Sử quan nhìn thấy Đoàn Quân Nhiên, ở mặt ngoài không có gì, nhưng trong lòng cũng rất vui vẻ; chẳng qua là tiếp đón còn chưa xong, y đã đẩy Đoàn Quân Nhiên ra, nghiêm túc nói, “Hoàng thượng, chuyện không chờ được, vẫn phải ghi chép trước đi!”

Một giây sau, y lập tức tiến vào trạng thái, xuất ra sổ cùng bút lông, bắt đầu nhanh tay bổ sung nội dung trong ba ngày này…

.

Long Tĩnh Lam đứng bên cạnh ngự y, nhìn chủ tớ hai người, bất đắc dĩ nói với người bên cạnh, “Vốn nghĩ y ở cùng ngươi vài ngày thì sẽ thay đổi, không ngờ vẫn là cái dạng này.”

Ngự y cười nói, “Cũng không tệ lắm đâu, y ở bên Hoàng thượng sẽ lập tức khôi phục tinh thần. Đúng rồi, lần này phải cảm tạ tướng quân đã thành toàn.”

Long Tĩnh Lam nhịn không được vuốt cằm mỉm cười, nói, “Sử quanchắc không ngờdáng người ngươi nhìn qua tưởng là nhỏ gầy, thật ra thì cơ bắp nhiều hơn bất cứ ai khác, đúng không?”

Ngự y lập tức cung kính cúi người, “Đâu có đâu có.”

Long Tĩnh Lam cười hắn giảo hoạt, ngẩng đầu, thấy sử quan lật từng trang từng trang sổ, không khỏi thở dài, “Tốc độ đúng là nhanh thật… Xem ra chuỗi ngày bi thảm của ta còn rất dài đây…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.