Đại Lục Thất Lạc

Chương 30




Phản ứng của Nick đối với sự xuất hiện của người Nick nhỏ ngoài dự đoán của Dương Phàm. Vài ngày sau đó, hắn đều bỏ ra nhiều thời gian để đi xung quanh dò xét lãnh địa, không mang theo cô.

Đến tối, hắn cũng không cùng cô về ngủ trong hang đá, mà là quanh quẩn cả đêm trên đỉnh núi.

Hắn cho rằng có người Nick khác đến gần lãnh địa của hắn.

Thật ra thì Dương Phàm cũng nghĩ như vậy. Người Nick nhỏ đó rõ ràng mới vừa ra đời không bao lâu, lông trên người hắn là màu xanh nhạt chứng tỏ hắn mới ra đời một tháng gần đây.

Rất có thể có một người Nick trưởng thành ở gần nơi này.

Trải qua mùa đông trên núi đá đen cô biết, nơi đó người Nick đối đãi tuyệt không khách khí với người Nick mới sinh. Có là cha mẹ ruột cũng chưa bao giờ quan tâm người Nick con, ngay cả thức ăn cũng không chia cho bọn chúng.

Dương Phàm từng cảm thấy người Nick đối đãi với đời sau của mình quá lãnh khốc, cô không hiểu nguyên nhân bọn họ làm như vậy, rốt cuộc là tại sao?

Sau này cô thấy con ngựa trâu sinh người Nick nhỏ muốn cho hắn bú sữa, người Nick trưởng thành ở một bên liền đánh bay người Nick nhỏ ra xa. Cô đoán có thể là ban đầu, giống cái bạn đời của người Nick sinh người Nick con bị người Nick con. . . . . .

Người Nick sinh ra liền có thể ăn thịt, hàm răng của chúng khi sinh ra đã đủ dài. Thiên tính của giống cái chính là yêu con, bọn họ có thể đem bụng, nơi mềm mại nhất bày ra không chút phòng bị trước mặt con nhỏ, cho người Nick nhỏ bú sữa.

Giả thiết, nếu như người Nick để người Nick vừa sinh ra ở chung với giống cái bạn đời rồi ra ngoài đi săn, trong sào huyệt giống cái bạn đời cho người Nick vừa sinh bú sữa.

Bọn họ sẽ quỳ xuống, nằm xuống, bày bụng ra.

Như vậy, lúc này người Nick nhỏ sẽ làm thế nào? Bọn họ sẽ bú sữa mẹ? Hay là dùng răng bén nhọn xé rách bụng giống cái bạn dời, xem bọn nó là thức ăn ăn hết?

Tới đây, Dương Phàm lại nghĩ đến người Nick nhỏ kia, không nhịn được cả người phát run.

Cô rất rõ, Nick sẽ không ‘ bú ’, môi của hắn không thể mút để ăn canh được. Người Nick nhỏ dĩ nhiên cũng sẽ không mở môi bú lấy nụ hoa của mẹ.

Điều này có thể giải thích tại sao người Nick trưởng thành không cho người Nick nhỏ vừa sinh tới gần giống cái bạn đời.

Nhưng cô tin một tộc như vậy chắc chắn sẽ không hoàn toàn vứt bỏ đời sau của bọn họ. Người Nick trưởng thành để người Nick nhỏ chạy đi có thể là vì bây giờ thức ăn đầy đủ, hơn nữa ở núi đá đen cô thấy người Nick trưởng thành không có địch ý với người Nick nhỏ.

Người Nick nhỏ mạo hiểm tiến vào lãnh địa của Nick có lẽ chỉ là ngoài ý muốn. Cô tới nơi này lâu như vậy đây là lần đầu tiên đụng phải người Nick khác chạy đến đồi.

Có lẽ hắn đuổi theo con mồi khác chạy vào, sau đó thấy cô. Cô nhìn thấy người Nick nhỏ liền không bỏ chạy, bởi vì cô biết mình và người Nick, cho dù là người vừa mới sinh ra , cô đều không chạy thoát khỏi bọn họ. Người Nick nhỏ nhất định coi cô là con mồi rất dễ bắt.

Ở núi đá đen cô đã thấy người Nick nhỏ đói bụng đến cỡ nào. Hắn không lập tức rời khỏi lãnh địa của Nick một là vì trước mắt Nick không có đây, hai là vì có thể hắn đã đói bụng đến mức không chịu nổi nữa rồi.

Sau khi Nick trở lại hắn muốn chạy lại không kịp nữa rồi.

Dương Phàm trải qua chuyện này liền hiểu, không có Nick bên người, cô chỉ là một bữa tiệc lớn trong mắt động vật ăn thịt mạnh hơn cô.

Trước kia cô tính rời khỏi Nick sống cuộc sống độc lập chưa bao giờ cân nhắc đến vấn đề này. Đầu tiên là vì cô cho rằng đứng đầu vòng tròn sinh vật ở mảnh đất này là người Nick, tiếp theo, cô ‘ tự nhận ’ mình có thể cùng người Nick chung sống hòa bình.

Nick không thương tổn cô, không phải sao? Cho nên cô căn bản không xem  người Nick là dã thú ăn thịt mình! Trong tiềm thức của cô, cô vẫn coi bọn họ là động vật nguyên thủy có trí khôn nào đó giống như người nguyên thủy.

Chuyện người Nick nhỏ làm cho cô hiểu, thật ra thì mọi chuyện căn bản không phải như vậy.

Còn nữa, nếu như lần này Nick không chạy về kịp thì sao? Người Nick nhỏ thiếu chút nữa sẽ nhào lên xé nát cô!

Cô phải bảo vệ mình! Cô cần vũ khí!

Nick  bảo vệ cô lâu như vậy làm cô sinh ra ảo giác rằng mình an toàn, không có nguy hiểm tính mạng, cho nên cô vẫn không cân nhắc đến chuyện vũ khí.

Mặt khác, từ khi vừa mới bắt đầu cô đã có một loại ý tưởng xám xịt: dù sao sức của cô ở thế giới này không đáng giá để nhắc tới, nguy hiểm nếu thật sự xuất hiện, cô cũng không phản kháng được, dứt khoát bỏ qua ý thức phản kháng.

Dương Phàm cắn răng, ra sức mài khúc xương trâu trán rộng trong tay.

Bây giờ cô không giống trước kia!

Cô không muốn chết, cô cũng không tiêu cực buông tha sinh mạng! Lúc này mọi ý nghĩ kia đều biến mất, coi như không thể quay về thế giới văn minh được nữa cô cũng sẽ không để cho mình dễ dàng chết tại thế giới này!

Trước mặt là hai mươi mấy khúc xương sườn, đều của con mồi cô và Nick ăn còn dư lại, cái đầu này là gần đây .

Cô muốn làm một cây cung, xương sườn trời sinh đã có độ cong, cũng không khác cây cung cô muốn làm là mấy. Cô tính dùng cây xương này thí nghiệm trước xem có dùng được hay không đã mới đi tìm tài liệu khác.

Hơn nữa cô cũng không biết dùng gỗ làm cung.

Dây cung cô vẫn dùng sợi da chuột đất thử trước đã.

Cô không biết dây cung phải làm bằng cái gì, chỉ có thể dựa theo ấn tượng đoán nó phải co dãn được, cũng không dễ đứt. Nhưng rất đáng tiếc là bây giờ tài liệu cô tìm được chỉ có hạn, da chuột đất là tài liệu cô dùng nhiều nhất.

Còn lại chính là tên.

Về đầu mũi tên cô đã sớm nghĩ ra, chính lông của Nick. Đây là thứ cứng nhất cô có thể tìm được trước mắt, hơn nữa nếu muốn làm rách lớp lông bảo vệ của người Nick, vậy cũng chỉ có thể là lông của bọn hắn.

Dương Phàm nhìn lông, lúc thu gom chúng cô còn không biết có thể dùng vào việc gì, nhưng bây giờ cô lại có cảm giác rất buồn cười.

Nếu như Nick biết cô thu gom lông của hắn để tổn thương đồng loại của hắn, không biết hắn có suy nghĩ gì?

Loại vũ khí này cũng có thể áp dụng cho hắn.

Cô cảm thấy cô đã mở ra cánh cửa khác sát hại người Nick.

Lúc cầm cung lên tâm tình Dương Phàm vẫn rất trầm trọng, không giống những phát minh trước đây khiến cô thỏa mãn, nhẹ nhõm, vui vẻ. Quần áo, túi nước, cái bàn đá bên cạnh hang đá, nồi đá, tất cả đều có thể làm cho cuộc sống của cô ở thế giới này tốt hơn cũng từng làm cô cảm thấy mình rất tuyệt, rất tốt.

Lần này không giống.

Coi như lần trước cô dạy người Nick dùng đá công kích chim đại sí cô cũng cảm thấy mình làm đúng.

Cô nghĩ đây có lẽ là vì lúc ấy cô không có ý định muốn giết chim đại sí, dùng đá công kích là thủ đoạn, nhưng không phải vũ khí.

Làm mũi tên không quá thuận lợi.

Xương sườn làm cung luôn phải dùng nhiều sức, sợi da chuột đất làm dây cung cũng thiếu lực đàn hồi, mũi tên bay thẳng không được. Cô chỉnh lông vũi dưới đuôi mũi tên rất nhiều lần, có phải nên có độ nghiêng hay không? Cần đặt lông vũ ở vị trí nào trên thân mũi tên? Đợi chút.

Nếu như không có lực để bắn thì tên không thể bay nhanh được, cho nên cô phải điều chỉnh dây cung trước, gia tăng thêm lực kéo và lực bắn.

Nếu tên có thể cắm sâu vào thân thể kẻ địch thì đầu mũi tên sẽ bị rơi ra nên cô phải cột chặt lông và cán tên lại.

Cây cung gãy một cây lại một cây, cô đổi rất nhiều tài liệu, từ nhánh cây đến xương động vật.

Cô luôn luyện tập lúc Nick không có ở đây, bởi vì lúc gặp mặt hắn cô sẽ không tránh được cảm thấy có lỗi với hắn. Lúc cô bắt đầu làm cung tên liền không nhịn được nghĩ đến chuyện vũ khí này có thể có một ngày sẽ dùng để đối phó hắn.

Lý trí nói cho cô biết làm vậy là đúng. Cô cần vũ khí để phòng bị Nick, dù sao hắn cũng là dã thú không thể hiểu người, không ai có thể bảo đảm hắn sẽ vĩnh viễn bảo vệ cô, vĩnh viễn không công kích cô, không xem cô là thức ăn.

Trên mặt cảm tình cô lại không thể tiếp nhận. Trừ cô đối với Nick áy náy, còn có việc tổn thương khiến cô biết đây là đúng.

Cô cần vũ khí.

Mặc kệ đối tượng là người Nick khác, dã thú, hay là bản thân Nick.

Đến lúc đó cô cũng phải có năng lực bảo hộ mình.

Dương Phàm kéo căng dây cung, tên trong tay vèo một tiếng bắn ra!

Lông Nick làm đầu mũi tên găm thật sâu vào thân cây caramel!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.