Đại Lão Huyền Học Gả Vào Hào Môn

Chương 29: Chương 29





Cùng thời gian, nhà tranh, lão đạo sĩ cảm ứng được Thất Sát Trận bị phá, tiểu nhân đầu gỗ gã lưu lại cũng toàn bộ bị hủy, gã phất trần vung lên, nổi giận đùng đùng mà từ đệm hương bồ đứng lên: "Nhãi ranh, mày chờ đấy cho tao!"
Thất Sát Trận gã dùng bảy ngày bảy đêm mới hoàn thành, cư nhiên bị Thẩm Nghiệp phá! Những tiểu nhân đầu gỗ cũng là gã cố ý đặt, mỗi tiểu nhân đều giấu một trận pháp nhỏ, gã còn dùng máu đầu tim tích ở mặt trên, uy lực càng mạnh.

Vạn nhất trận pháp bị phá, Thẩm Nghiệp tiến vào trong biệt thự, nhất định sẽ chú ý tới những tiểu nhân đầu gỗ.

Chỉ cần Thẩm Nghiệp động tiểu nhân, trận pháp tiểu nhân liền toàn bộ sẽ khởi động, cơ mà chính gã cũng không ngăn cản được, Thẩm Nghiệp lại đem toàn bộ tiểu nhân phá huỷ!
Nhãi ranh kia là như thế nào làm được?!
Lão đạo sĩ vừa nghẹn vừa giận, ở nhà tranh đi qua đi lại, cuối cùng kêu Dương Ngữ Hàm tới: "Cô đi qua nhà Thạch Ba Tiêu một chuyến!"
Bát tự một nhà Thạch Ba Tiêu cùng gã đều rất hợp, bằng không gã cũng sẽ không ở trong nhà Thạch Ba Tiêu bày trận pháp, đáng tiếc bị tiểu súc sinh Thẩm Nghiệp kia phá hủy.

Hiện tại phải đuổi ở Thẩm Nghiệp trước, giết chết một nhà Thạch Ba Tiêu.

Dương Ngữ Hàm hẳn đã hiểu.

Lão đạo sĩ lạnh lùng nhìn chằm chằm ả: "Thạch Ba Tiêu cũng đừng buông tha."
Dương Ngữ Hàm có chút không tình nguyện mà cúi đầu, lại không dám trái lệnh.

Lão đạo sĩ hừ lạnh: "Phá hư chuyện tốt của ta, cũng đừng nghĩ sống, chính mình cẩn thận ước lượng đi!"
Trước đó Dương Ngữ Hàm muốn giết chết vợ Thạch Ba Tiêu, gã cũng liền cùng mẹ Thạch Ba Tiêu đề ra một miệng, chỉ là mẹ Thạch đau lòng con dâu, cuối cùng dùng sinh thần bát tự của mình.

Với gã mà nói, chỉ cần là người nhà, ai đều không sao cả.

Nhưng bởi vì chuyện này, Dương Ngữ Hàm thế nhưng đối gã có ý kiến.

Thật là một ả tiện nhân!
Nếu không phải giữ lại ả còn hữu dụng, gã đã sớm giải quyết ả!
Trên đường trở về, Thẩm Nghiệp vẫn luôn dựa vào vai Diệp Trạch.

Mây tím trên người Diệp Trạch cuồn cuộn không ngừng mà vận chuyển cho cậu, cảm giác thoải mái hơn nhiều, nhưng tinh thần vẫn có điểm không tốt.

Cậu một đường đều ở cảm khái chính mình quá yếu đuối, còn không phải là xông vào trận pháp, lại tiêu hủy một đống đầu gỗ sao, như thế nào liền yếu đến nước này.

Cậu không biết chính là, kỳ thật những tiểu nhân đó vốn dĩ chính là lão đạo sĩ bày bẫy rập ẩn độc nhất, chỉ là những trận pháp đó còn chưa khởi động đã bị cậu làm hỏng, cậu mới không phát hiện.

Đến Dung Viên, Thẩm Nghiệp còn có điểm lười nhác, Diệp Trạch dứt khoát ôm cậu xuống xe.

Thẩm Nghiệp thật sự không muốn động, liền chôn ở trong lòng ngực anh.

Từ Tư Tư đang ở trong đại sảnh làm công, xuyên thấu qua cửa sổ sát đất nhìn thấy bộ dáng Thẩm Nghiệp, lo lắng mà chạy ra hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Quản gia cùng người hầu cũng đều xông tới.


Này kinh động đến bà ngoại Thẩm cùng ông Diệp.

"Nghiệp Nghiệp, cháu như thế nào?" bà ngoại Thẩm gấp đến độ chính mình đẩy xe lăn, muốn tiến lên xem trạng thái xét Thẩm Nghiệp.

Thẩm Nghiệp thật ngượng ngùng, không phải e lệ, mà là làm trưởng bối lo lắng.

"Cháu không có việc gì, chính là có điểm lười, không muốn đi." Thẩm Nghiệp không dám cùng hai trưởng bối nói thật.

Diệp Trạch gật đầu: "Ừm." Thực tự nhiên mà thay Thẩm Nghiệp lấp liếm.

Bà ngoại Thẩm: "......"
Ông Diệp: "......"
Bởi vì lười, không muốn đi, đã kêu vị hôn phu ôm......Bỏ đi, hai đứa nhỏ tình cảm tốt, bọn họ làm trưởng bối còn có thể nói cái gì.

Thẩm Nghiệp vỗ vỗ vả vai Diệp Trạch: "Thả tôi xuống đi."
Diệp Trạch liền buông cậu, hư hư mà đỡ cánh tay cậu.

Hai người già thấy Thẩm Nghiệp xác thật không giống có việc gì, lúc này mới yên lòng.

Chờ trưởng bối đi rồi, Từ Tư Tư thấp giọng hỏi Thẩm Nghiệp: "Cậu thật không có việc gì?"
Cô tuy rằng không hiểu đoán mệnh, nhưng biết nếu đoán mệnh sư gặp được việc khó giải quyết, khả năng sẽ thương tổn thân thể, thậm chí vứt bỏ tính mạng.

Thẩm Nghiệp đối cô cũng không có gì giấu giếm, hạ giọng nói: "Vừa mới xử lý việc, có điểm mệt, nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi."
Từ Tư Tư có điểm lo lắng: "Không quan trọng đi?"
"Dạ, còn tốt." Thẩm Nghiệp hướng cô nhếch miệng cười.

Từ Tư Tư cẩn thận quan sát sắc mặt cậu, thấy cậu sắc mặt hồng nhuận, gật đầu nói: "Không có việc gì thì tốt."
Diệp Trạch đỡ Thẩm Nghiệp đi vào trong.

Từ Tư Tư đi theo phía sau, cùng Thẩm Nghiệp nói chuyện: "Cậu có biết không, cậu lại lên hot search."
Thẩm Nghiệp kinh ngạc: "Gần đây em như thế nào mỗi ngày lên hot search, chị mua cho em?"
Từ Tư Tư buồn cười: "Đương nhiên không phải, chúng ta vừa mới khai trương, nào có tiền dùng nhàn rỗi như vậy."
Thẩm Nghiệp rất tò mò hot search lần này là cái gì, được Diệp Trạch đỡ đến sô pha ngồi xuống, lập tức lấy ra di động lên mạng.

Diệp Trạch liếc cậu một cái, bất đắc dĩ mà lắc đầu, đổ ly nước ấm đưa tới bên miệng cậu.

Thẩm Nghiệp cầm lấy uống lên, cười hì hì nói: "Cảm ơn chú."
Diệp Trạch trầm mặc không lên tiếng mà buông cái ly.

Thẩm Nghiệp cân nhắc vài giây, nam nhân có phải tự trách mình hay không? Vì thế Thẩm Nghiệp vỗ vỗ sô pha bên cạnh, ý bảo Diệp Trạch ngồi xuống.

Diệp Trạch đảo cũng không cự tuyệt, liền ngồi ở bên cạnh cậu, để cậu hút mây tím trên người chính mình.


Thẩm Nghiệp mở ra Weibo, nguyên lai là Bạch Miêu đã đăng một tin tức: 【 Việc trong nhà rốt cuộc đã giải quyết, tôi cùng vợ phi thường cảm tạ Thẩm đại sư ra tay cứu giúp.

@Thẩm Nghiệp 】
Bài Weibo của ảnh đế Bạch lại lần nữa đưa Thẩm Nghiệp lên hot search.

Từ Tiêu Ất Ất xảy ra chuyện, các dân mạng liền vẫn luôn chú ý động tĩnh Thẩm Nghiệp, hiện tại ảnh đế Bạch cũng tìm Thẩm Nghiệp giúp đỡ, lúc này antifan nghi ngờ Thẩm Nghiệp lăng xê hoàn toàn không có thanh âm, tất cả fans Thẩm Nghiệp dương mi thổ khí --
*Vui vẻ, tự hào, nở mày nở mặt
【 Hắc, nói Thẩm Nghiệp lăng xê mời đứng ra, Thạch tổng cùng ảnh đế Bạch già vị như vậy, còn có thể bị thu mua hỗ trợ người lăng xê sao? 】
【 Thẩm Nghiệp đã lui vòng, hiện tại chỉ là nhân vật nhỏ đoán mệnh mà thôi, nào cần đến lăng xê a.


Thẩm Nghiệp nhìn những bình luận này, like cho fans một cái.

Fans nói đúng, cậu cũng đã rời khỏi giới giải trí, lăng xê mới không phải cậu theo đuổi.

Chỉ là không nghĩ tới sau khi cậu lui vòng, cảm giác tồn tại lại càng cao.

Từ Tư Tư ở một bên hỏi: "Lý Tiểu Thanh tìm cậu đoán mệnh, cậu nhận không?"
Lý Tiểu Thanh là tiểu hoa có lưu lượng, lớn lên thanh thuần xinh đẹp, có một đống fan nam, gần đây đặc biệt tốt, cũng không biết vì cái gì muốn tìm Thẩm Nghiệp.

Thẩm Nghiệp: "Nhận a, có tiền không kiếm là vương bát đản."
Từ Tư Tư: "......"
Diệp Trạch rũ mắt, nhàn nhạt nhìn cậu: "Đừng nói thô tục."
"......Cũng, cũng không tính thô tục mà......" Thẩm Nghiệp có điểm hư thực.

Diệp Trạch nhìn chằm chằm cậu, không lên tiếng.

Thẩm Nghiệp giây túng: "Biết rồi, tôi không nói, không nói."
Diệp Trạch sờ sờ đầu cậu, xem như khích lệ.

Thẩm Nghiệp né tránh: "Hừ, anh hung dữ với tôi!"
Diệp Trạch: "......"
Từ Tư Tư bật cười, hai người này thật là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

"Cậu ấy đáp ứng rồi." Từ Tư Tư báo tin tức cho Lý Tiểu Thanh, cảm thán nói, "Đoán mệnh cho nghệ sĩ có điểm này không tốt, cho ra ánh sáng quá nhiều, làm cậu mỗi ngày đều lên hot search, người không biết còn tưởng rằng cậu mua marketing."
Thẩm Nghiệp: "......Chị Tư, em nhớ rõ mới vừa khai trương, chị còn bảo em ở Weibo đi lên quảng cáo đi!" Hiện tại lại ghét bỏ cho ra ánh sáng quá nhiều?
Thật là nữ nhân thiện biến.


Từ Tư Tư mỉm cười: "Thạch tổng cùng ảnh đế Bạch giúp cậu tuyên truyền một lần, để cậu tự phát quảng cáo một vạn lần."
Thẩm Nghiệp: "......"
Mới vừa bị Diệp Trạch hung dư, lại bị Từ Tư Tư đả kích, Thẩm Nghiệp bĩu môi, không phản ứng bọn họ.

Cậu mở ra WeChat, diễn đàn trong lớp cũng thảo luận bài Weibo Bạch Miêu.

【 Thẩm Nghiệp quá trâu bò đi, ảnh đế Bạch loại già vị này cũng tới tìm cậu ấy đoán mệnh! 】
【 Đại thần, nhìn chúng ta là bạn học, nhất định phải phù hộ tôi bảo trì hình thể, béo một cân cũng không được! 】
Thái Chi Vĩ làm fan nam số một, đó chính là thổi phồng Thẩm Nghiệp: 【 Người như vậy là bạn học của chúng ta, mọi người có cảm thấy đặc biệt vinh hạnh hay không a? 】
Bạn học trong lớp sôi nổi phụ họa: 【 Đương nhiên! Chị họ tôi ở trên mạng nhìn thấy tin tức Thẩm Nghiệp, biết y ở Học viện điện ảnh, hỏi tôi có quen biết hay không nha.


Thẩm Nghiệp cười nhìn mọi người nói chuyện phiếm, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, cố ý phát tin tức Thái Chi Vĩ cho Diệp Trạch xem: "Đây là fan nam, đặc biệt sùng bái cháu nha!"
Diệp Trạch quét liếc mắt một cái, yên lặng mà đứng dậy đi.

Thẩm Nghiệp: "???"
Qua ước chừng năm phút, Diệp Trạch trở lại phòng khách.

Lần này Diệp Trạch thay đổi quần áo, áo trên là màu đen V mỏng khoản áo lông, lộ ra non nửa cơ ngực.

Thẩm Nghiệp: "......"
Thẩm Nghiệp: "!!!"
Hay a, nam nhân biến gian trá, cư nhiên tới chơi một bộ này.

Nhưng......Loại này chói lọi sắc dụ, ai chịu nổi a!
Dù sao Thẩm Nghiệp kháng cự không được, một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm ngực nam nhân.

Diệp Trạch ý vị thâm trường mà chỉ chỉ di động cậu, đi rồi.

Thẩm Nghiệp: ".................."
Bình dấm chua!
Thẳng đến buổi tối ăn cơm, người một nhà ngồi ở trong phòng khách xem TV, Thẩm Nghiệp còn chưa nguôi giận.

Từ ông Diệp tới, trong nhà liền có thói quen xem TV sau cơm chiều, người một nhà ngồi ở cùng nhau nói chuyện phiếm, còn rất ấm áp.

Thẩm Nghiệp bởi vậy còn cố ý mua TV màn hình lớn nhất, đương nhiên tiền là Diệp Trạch trẻ, ai kêu cậu nộp lên tiền lương nha.

Lúc này Diệp Trạch đã đổi về trang phục nhàn trang, bộ áo lông cổ V hiển nhiên vì trêu Thẩm Nghiệp.

Thẩm Nghiệp một bên nhìn chằm chằm màn hình TV, một bên hung hăng mà nghĩ, tìm một cơ hội bảo nam nhân thay kiện áo lông màu đen kia......!
Đang cân nhắc, trong TV đột nhiên phát một cái tin tức, tiêu đề là Phó cục trưởng Cục Cảnh Sát - Đặng Thanh nhân đút lót nhận hối lộ bị bắt.

Thẩm Nghiệp kinh ngạc nhìn về phía Diệp Trạch.

Diệp Trạch nhàn nhạt nói: "Ừm, Tông Nhất Minh đã cùng tôi nói."
Thẩm Nghiệp: "......"
Cậu khiếp sợ chính là, động tác Tông Nhất Minh thế nhưng nhanh như vậy, lúc này mới chưa đến ba ngày, liền đánh Đặng Thanh xuống đài.


Đương nhiên, này tuyệt đối là chuyện tốt, ngày mai vừa vặn muốn đi thăm Mạnh Như Yên, Thẩm Nghiệp nghĩ có thể cho Mạnh Như Yên cao hứng một chút.

Ngày hôm sau, Diệp Trạch cùng Thẩm Nghiệp ra cửa.

Diệp Trạch hiện tại lo lắng lão đạo sĩ sẽ đối Thẩm Nghiệp bất lợi, đem bộ phận công tác Đế Đô ném cho Thẩm Thời Mộ, liền vì dành ra thời gian bồi Thẩm Nghiệp.

Mạnh Như Yên bị cảnh sát thích đáng an trí ở một bệnh viện, có chuyên gia tâm lý khai thông, lại có lá bùa Thẩm Nghiệp, trạng thái cô hiện tại khá hơn nhiều.

"Thẩm đại sư, cảm ơn ngài!" Mạnh Như Yên cảm thấy chính mình đời này may mắn, chính là ở trên mạng rút trúng thưởng Thẩm Nghiệp, tuy rằng chỉ là xem náo nhiệt, cuối cùng lại cứu mình một mạng.

Thẩm Nghiệp nói: "Mệnh em là cả đời phú quý, về sau ngày lành còn dài.

Trước đó là có người sửa lại mệnh em, mới làm em gặp những việc đó, hiện tại đã mệnh cách đã sửa lại, đời này em sẽ rất hạnh phúc."
Mạnh Như Yên kinh ngạc nói: "Có người sửa mệnh em?"
Thẩm Nghiệp không tính toán giấu giếm cô, nói ra việc lão đạo sĩ sự.

Mạnh Như Yên: "Cặn bã!"
Mặc kệ mục đích gì, thương tổn sinh mạng vô tội, đó chính là súc sinh! Mà căn cứ cách nói Thẩm Nghiệp, người bị hại giống cô còn rất nhiều.

Lão đạo sĩ như thế nào ác độc như vậy a, không sợ thiên lôi đánh xuống sao?!
"Đến lúc đó bắt được lão đạo sĩ, anh lại thông báo cho em." Thẩm Nghiệp nói.

Mạnh Như Yên nắm chặt nắm tay: "Em tin tưởng anh nhất định có thể bắt được người xấu!"
Nói xong chính sự, ánh mắt cô gái nhỏ hướng phía sau Diệp Trạch ở phía sau Thẩm Nghiệp, hưng phấn nói: "Em nhìn video hai người giúp bà lão bắt kẻ trộm, hiện tại là fan CP hai ngừi!"
Diệp Trạch nhướng mày.

Fan CP?
Chờ lát nữa phải hỏi Thẩm Nghiệp là thứ gì.

Thẩm Nghiệp thường xuyên lên mạng, đương nhiên biết cái từ này, cười nói: "Vậy cho em biết sự thật, y là vị hôn phu anh."
"Oa, thật vậy chăng? Chồng của amh quá soái nha! Đương nhiên soái nhất là anh!" Mạnh Như Yên nâng mặt lên, "Trời đất, CP em chèo cư nhiên là thật!"
Nghe ngữ khí cô, như đã khôi phục bộ dạng hoạt bát mười lăm tuổi nên có, Thẩm Nghiệp phi thường vui mừng.

Cha mẹ Mạnh Như Yên ở một bên cũng thật cao hứng, đối Thẩm Nghiệp cảm tạ lại cảm tạ.

Trước khi đi, Thẩm Nghiệp giao cho Mạnh Như Yên một lá bùa: "Bùa hộ mệnh, nhớ rõ mang theo bên người, sẽ cho em vận may."
Mạnh Như Yên trịnh trọng mà đặt ở cặp sách.

Hai người đi ra bệnh viện, Diệp Trạch liền hỏi: "Fan CP"
"Chính là chúng ta là đối tượng nhau, đây là dùng từ internet." Thẩm Nghiệp tấm tắc, "Chú à, chú quá già rồi, theo không kịp tư duy người trẻ tuổi chúng cháu."
Diệp Trạch mặt đen đi.

"Nhưng cháu sẽ không ghét bỏ chú nha, ai kêu cháu là chồng chú đâu!"
"Ồ." Diệp Trạch nghĩ thầm, xem ra vẫn là để đứa nhóc này sớm một chút kêu chồng, bằng không đứa nhóc này ngay cả vị trí trên dưới cũng không rõ.

Mà bên Dương Minh, qua ba ngày, rốt cuộc lấy được giấy xét nghiệm ADN, Dương Kế Tổ cư nhiên thật sự không phải con gã!
Nhìn đến kết quả kia, Dương Minh hai mắt nhắm lại, ngất xỉu ở trên giường bệnh..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.