Đại Lão Huyền Học Gả Vào Hào Môn

Chương 21: Chương 21





Hai người chạy đến trung học thực nghiệm, trên đường Thẩm Nghiệp rất nóng lòng.

Nữ sinh tên Mạnh Như Yên, tên rất đẹp, lớn lên cũng xinh đẹp, quan trọng nhất chính là tướng mạo nàng vốn cả đời trôi chảy phú quý.

Nhưng Thẩm Nghiệp nhìn ảnh chụp, trên mặt nàng hắc khí bao phủ, đây là đoản mệnh.
Này rốt cuộc đã xảy ra biến cố gì?
Lúc đến trường học, liền thấy rất nhiều học sinh chạy tới khu dạy học, nói là có người muốn nhảy lầu.
Thẩm Nghiệp cùng Diệp Trạch liếc nhau, ăn ý mà bước chân nhanh hơn.
Phỏng chừng người nhảy lầu chính là Mạnh Như Yên.
Hai người chạy đến khu dạy học, đã rất nhiều người vây quanh.

Xe cứu hỏa cùng xe cứu thương đều tới, có viên phòng cháy đặt đệm cứu sinh ở phía dưới.
Thẩm Nghiệp ngưỡng mặt nhìn mái nhà, thị lực cậu rất tốt, liền thấy một nữ sinh mặc đồng phục ngồi ở trên sân thượng, hai chân đung đưa, giống như một khi không cẩn thận liền sẽ rơi xuống.
Lầu cao sáu tầng, nhảy xuống khẳng định mất mạng.
"Chúng ta đi lên nhìn xem." Thẩm Nghiệp ở bên tai Diệp Trạch thấp giọng nói.
Diệp Trạch gật đầu.
Cửa thang lầu đã cấm, bất quá thủ hạ Diệp Trạch đã cùng lãnh đạo trường học và phòng cháy bên kia chào hỏi qua, hai người thực nhanh liền đến mái nhà.
Trên sân thượng có chuyên gia tâm lý khuyên Mạnh Như Yên.
Mạnh Như Yên trước sau rũ đầu, phảng phất không nghe thấy thanh âm bên ngoài.

Nàng đưa lưng về phía mọi người ngồi, đây là dáng ngồi phi thường nguy hiểm, chẳng sợ từ sau lưng nhẹ nhàng chạm nhẹ vào nàng, nàng cũng có thể ngã xuống, cho nên viên phòng cháy cùng chuyên gia tâm lý không dám tới gần, chỉ có thể cùng Mạnh Như Yên giao lưu.

Đáng tiếc Mạnh Như Yên cũng không phản ứng bọn họ.
Cô gái nhỏ mười lăm tuổi, toàn thân lộ ra một loại hơi thở thất bại.
Thẩm Nghiệp không chút suy nghĩ tiến lên.
Ban lãnh đạo vội vàng ngăn cậu lại.
"Tôi đi cứu cô né!" Liền đang nói chuyện công phu, Thẩm Nghiệp nhìn đỉnh đàu Mạnh Như Yên hắc khí càng thêm nùng liệt.
Ban lãnh đạo có chút khó xử, ngược lại nhìn diệp Trạch, thấp giọng nói: "Diệp tiên sinh, xin lỗi, không phải tôi không cho, là bạn học Mạnh Như Yên cảm xúc không ổn định, tôi sợ kích thích đến cô bé."
Ông không rõ ràng địa vị của Diệp tiên sinh là gì, nhưng nhìn cấp trên chào hỏi bảo ông tiếp đãi cận thận, ông không dám chậm trễ.

Diệp Trạch: "Để cậu ấy đi."
Người khác không biết, anh lại rất rõ bản lĩnh Thẩm Nghiệp.
Ban lãnh đạo còn muốn uyển chuyển ngăn trở, Diệp Trạch một ánh mắt ném qua, ông cũng không dám hé răng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thẩm Nghiệp đi về phía trước.
Thẩm Nghiệp đi vài bước, liền cảm giác bút gỗ đào phỉ thúy trong tay bắt đầu phát ra âm khí.
Nhưng rõ ràng Bút Đào Mộc đã được mây tím Diệp Trạch tinh lọc!
Này tuyệt đối có vấn đề!
Cậu dùng sức siết chặt Bút Đào Mộc, lại không kịp suy tư đây là có chuyện gì.
Lúc này viên phòng cháy cùng chuyên gia tâm lý trong đội ngũ chạy tới bên, hai bên đều ý bảo cậu lui ra phía sau, không nên quấy nhiễu Mạnh Như Yên.
Cậu không để ý tới, trực tiếp giơ tay, một đạo phù đánh vào gáy Mạnh Như Yên.
Giây tiếp theo, Mạnh Như Yên cư nhiên tự mình bò trở về.
Tất cả mọi người bị biến cố này kinh sợ.
Thẩm Nghiệp sắc mặt lại càng ngưng trọng, cậu nhìn đỉnh đầu Mạnh Như Yên đỉnh hắc khí càng trầm trọng! Mà âm khí Bút Đào Mộc phát ra âm khí cũng càng đậm, toàn bộ chạy đến trên người Mạnh Như Yên.
Cậu nhanh chóng quyết định, quay đầu lại gọi Diệp Trạch: "Chú ơi!"
Diệp Trạch đã cùng cậu có ăn ý, bước chân dài đi qua.
Thẩm Nghiệp đem Bút Đào Mộc nhét vào trong lòng ngực hắn: "Giúp cháu cầm."
Diệp Trạch cái gì cũng không hỏi, tiếp ở trong tay.
Có mây tím tinh lọc, Bút Đào Mộc rốt cuộc an tĩnh lại, âm khí dần tản.
Thẩm Nghiệp nhẹ nhàng thở ra, lại dùng ba đạo phù đánh vào ấn đường Mạnh Như Yên.
Hắc khí bao phủ ở trên người Mạnh Như Yên rốt cuộc biến mất một chút.
Mạnh Như Yên vẫn luôn thanh tỉnh, thanh tỉnh mà tưởng nhảy xuống, cũng thanh tỉnh mà biết chính mình bị một cổ sức mạnh vô hình kéo lại.
"......Thẩm Nghiệp?" Nàng nhìn thiếu niên trước mắt, trong mắt tràn ngập khiếp sợ.
Thẩm Nghiệp nói tên trên mạng của nàng: "Nếu có kiếp sau."
Mạnh Như Yên ngơ ngẩn mà nhìn cậu.
Cho nên cổ sức mạnh vừa rồi, là Thẩm Nghiệp làm ra sao? Thẩm Nghiệp cư nhiên tính được nàng ở trường học, chạy tới cứu nàng?
Nàng lẩm bẩm: "Anh......Anh thật sự tới!"
Kỳ thật nàng cũng không phải fans Thẩm Nghiệp, nàng biết Thẩm Nghiệp người này vẫn là bởi vì sự kiện chơi ma túy gièm pha ở trên mạng truyền đến che trời lấp đất.

Sau lại rút thăm trúng thưởng của Thẩm Nghiệp, nàng tùy tiện xem náo nhiệt, cư nhiên trúng, mà ngày hôm qua nàng phát tin nhắn cho Thẩm Nghiệp, Thẩm Nghiệp cũng đáp lại nàng.

Đáng tiếc trong khoảng thời gian này nội tâm nàng thống khổ, cũng không muốn cùng người khác giao lưu, nàng thậm chí đã hạ quyết tâm rời khỏi thế giới này, vì thế không phản ứng Thẩm Nghiệp.

......Ai có thể nghĩ đến, Thẩm Nghiệp thế nhưng sẽ tìm nàng?
Thẩm Nghiệp đi đến trước mặt nàng, nhẹ giọng nói: "Anh có thể giúp em."
Mạnh Như Yên cắn môi không hề có huyết sắc, bỗng nhiên nước mắt rơi như mưa.
Trên thế giới này đã không có gì đáng giá nàng lưu niệm, nhưng ở trong tuyệt vọng, nàng phát hiện còn có một tia ấm áp.
"Anh biết sao lại thế này, anh sẽ thay em lấy lại công đạo." Thẩm Nghiệp từ trên mặt nàng đảo qua, trịnh trọng nói.
Mạnh Như Yên lên tiếng khóc lớn, tất cả tuyệt vọng, thương tâm cùng khuất nhục đều hóa thành nước mặt giàn giụa.
Xác nhận Mạnh Như Yên được cứu trợ, ban lãnh đạo cùng chuyên gia tâm lý đều vọt lên, ý đồ cùng Mạnh Như Yên giao lưu, nhưng Mạnh Như Yên chỉ cho Thẩm Nghiệp tới gần.
Cũng may Diệp Trạch mang đến mấy nữ thủ hạ, Thẩm Nghiệp đối Mạnh Như Yên nói: "Đây là vị hôn phu anh, hắn có thể tín nhiệm, em trước cùng người của hắn đi nghỉ ngơi, mặt khác đều giao cho anh, được không?"
Mạnh Như Yên rất tín nhiệm Thẩm Nghiệp, Thẩm Nghiệp tín nhiệm Diệp Trạch, nàng cũng coi như là yên tâm, bởi vậy không phản đối.
Thẩm Nghiệp liền đem người giao cho thủ hạ Diệp Trạch.
Diệp Trạch thật sâu liếc cậu một cái.
Đứa nhỏ này hiển nhiên đem hắn trở thành người trong nhà, hắn như thế nào sẽ cô phụ tín nhiệm đứa nhỏ a.
Chờ Mạnh Như Yên bị mang đi, Thẩm Nghiệp nhìn về phía bạn lãnh đạo: "Thông báo cha mẹ cô bé chưa?"
Ban lãnh đạo không biết địa vị Thẩm Nghiệp, nhưng lỗ tai ông vừa mới nghe xong, vị này chính là vị hôn phu Diệp tiên sinh, cũng không thể đắc tội.

Hơn nữa người ta chỉ dùng vài lá bùa, liền cứu Mạnh Như Yên!
"Đều đi làm, đang chạy tới." Ban lãnh đạo thành thành thật thật mà trả lời.
Thẩm Nghiệp: "Trước báo cảnh sát, chờ cảnh sát tới lại nói."
Ban lãnh đạo kỳ thật cũng không muốn báo cảnh sát, một khi truyền ra, danh dự trường học cùng việc chiêu mộ học sinh đều có ảnh hưởng.

Nhưng có Diệp Trạch ở đây, ông không dám phản đối.
Qua ước chừng năm phút, cảnh sát tới.
Cư nhiên là cảnh sát trẻ tuổi lần trước ở cửa ngân hàng cửa giúp bà lão bắt kẻ trộm.
Hai cảnh sát vừa thấy Thẩm Nghiệp, liền đặc biệt nhiệt tình mà chào đón: "Thẩm đại sư, chúng tôi nghe nói, lần này lại là ngài hỗ trợ, cảm ơn ngài!"
Thẩm Nghiệp lắc đầu, thần sắc trịnh trọng nói: "Sự việc lần này không đơn giản, hy vọng mọi người có thể xử lý cẩn thận."
Kế tiếp cảnh sát cùng giám hiệu trường ngồi ở trong phòng hội nghị, cha mẹ Mạnh Như Yên cũng chạy tới đây.
Thẩm Nghiệp đảo qua mọi người: "Mạnh Như Yên bị cưỡng · gian, còn bị bạo lực học đường, mọi người biết không?"
Mấy lãnh đạo hai mặt nhìn nhau, nhìn về phía chủ nhiệm lớp Mạnh Như Yên.

Chủ nhiệm lớp là nữ nhân trung niên mang mắt kính, trắng trẻo mập mạp, thoạt nhìn rất hòa thuận.

Cô kinh ngạc không thôi: "Mạnh Như Yên là học sinh đứng đầu lớp, tôi vẫn luôn thực chú ý cô bé.

Gần nhất trạng thái cô bé xác thật không tốt, thành tích cũng có điểm trượt xuống, tôi tìm cô bé nói qua vài lần, cũng chưa phát hiện dị thường.

Hôm nay cô bé tìm tôi xin nghỉ, tôi nhìn khí sắc y không tốt, cho rằng y sinh bệnh, liền dặn dò y đi tìm bác sĩ, sau đó phê chuẩn......Tôi thật không biết y sẽ nhảy lầu!"
Nếu biết Mạnh Như Yên tính toán, cô lại như thế nào sẽ nhìn như không thấy? Nếu thật sự xảy ra chuyện, cô làm chủ nhiệm lớp khẳng định phải gánh trách nhiệm, hơn nữa cô cũng đau lòng một hạt giống tốt bị hủy.
Thẩm Nghiệp nhìn tướng mạo cô, ừm một tiếng: "Cô không nói dối."
Chủ nhiệm lớp nhẹ nhàng thở ra.

Cô khẳng định là có trách nhiệm, nhưng cô dạy hai lớp ngữ văn, lại mang một lớp tốt nghiệp sơ trung, hiện tại áp lực cũng lớn, cô mỗi ngày vội đến ngay cả thời gian cho con mình cũng không có, không có khả năng mọi mặt chu đáo.
"Chuyện này rất nghiêm trọng!" Thẩm Nghiệp thở sâu, đem sự tình nói qua cho mọi người nghe.
Mạnh Như Yên bị một nam nhân trung niên ngoài trường cưỡng · gian, đối phương chụp ảnh, uy hiếp nói nếu cô bé báo cảnh sát liền đem ảnh chụp đăng ra ngoài.

Lúc sau nam nhân trung niên lại lấy ảnh chụp áp chế, rất nhiều lần cưỡng bách Mạnh Như Yên.

Có bạn học nhìn Mạnh Như Yên bị nam nhân trung niên mang đi, liền bổ não ra cô bé là được bao dưỡng.

Bạn học cùng lớp tin là thật, đối y chỉ chỉ trỏ trỏ, sau lại phát triển đến toàn trường đều cười nhạo y.

Có mấy học sinh ghen ghét Mạnh Như Yên lớn lên xinh đẹp, ngay từ đầu đối mặt hướng y nhổ nước miếng, sau lại dứt khoát lừa Mạnh Như Yên đến WC nhục nhã.
Dưới áp lực như vậy, Mạnh Như Yên bị bệnh trầm cảm nghiêm trọng, cuối cùng lựa chọn tự sát.
Nghe xong Thẩm Nghiệp giảng thuật, tất cả mọi người giật mình tại chỗ.
Cha Mạnh mẹ Mạnh không dám tin tưởng mà trừng mắt, cả người phát run.
Hai cảnh sát trẻ tuổi trẻ tức giận, hung hăng đấm cái bàn: "Súc sinh!"
Cưỡng · gian, bạo lực học đường, loại sự tình này nghe thấy cũng đã làm người ta tức giận khó chịu, huống chi Mạnh Như Yên là chính bản thân trải qua!
Khó trách cô bé rốt cuộc không chịu nổi, một lòng muốn chết!
Nàng đây là bị hủy cả đời!
Thẩm Nghiệp đơn giản vẽ chân dung cho cảnh sát: "Người bị tình nghi đã xuất hiện ở cổng trường, mọi ngươig hiện tại đi bắt người đi."
Mỗi ngày buổi chiều tan học, người bị tình nghi liền sẽ ở cổng trường chờ Mạnh Như Yên.

Mạnh Như Yên sở dĩ lựa chọn thời gian này nhảy lầu, phỏng chừng cũng không nghĩ muốn lại chịu áp bách.
Cảnh sát lập tức hành động.
"Đến nỗi bạo lực học đường, đặc biệt là học sinh thứ nhất truyền bá lời đồn, còn có mất học sinh lừa Mạnh Như Yên đến WC nhục nhã, tôi không biết nên trừng phạt như thế nào, mấy người chính mình phán đoán đi." Thẩm Nghiệp lạnh lùng mà đảo qua nhóm lãnh đạo.

Ác ý của trẻ con, còn khủng bố hơn người lớm.
Mấy lãnh đạo mặt ủ mày ê.
Loại sự tình này, trường học tóm lại không thoát được trách nhiệm.

Đề cập đến học sinh khác, muốn xử lý như thế nào, bọn họ thật sự cần thương lượng kỹ.
Cuối cùng Thẩm Nghiệp đứng lên, đối cha mẹ Mạnh Như Yên nói: "Tôi hiện tại đi nhìn nàng."
Cha Mạnh mẹ Mạnh đã khóc đến không ra hình người, ngày thường bận công việc, đứa nhỏ lại hiểu chuyện, bọn họ nào nghĩ đến chính đứa nhỏ bị đẩy vào địa ngục? Là bọn họ sơ sẩy, nếu bọn họ quan tâm đứa nhỏ hơn một ít, cũng không đến mức rơi vào tình trạng này.
Mạnh Như Yên đuợc nữ thủ hạ Diệp Trạch mang lên xe, cảnh sát phái tư vấn tâm lý tới tiếp nhận, chỉ là Mạnh Như Yên cũng không tín nhiệm các nàng.

Thời điểm Thẩm Nghiệp cùng Diệp Trạch đi, Mạnh Như Yên lại kháng cự hai tư vấn tâm lý.

Truyện Đam Mỹ
"Đừng sợ, các nàng sẽ không thương tổn em." Thẩm Nghiệp vội vàng trấn an cô bê.
Nhìn thấy cậu, Mạnh Như Yên cả người lúc này mới thả lỏng.
Thẩm Nghiệp thấp giọng nói: "Yên tâm, chuyện này anh toàn bộ hành trình sẽ đi theo, em chỉ lo ăn ngon uống tốt, ai cũng không làm thương tổn em!"
Mạnh Như Yên nghẹn ngào nói vâng.
Lúc sau Mạnh Như Yên cùng cha mẹ cô bé cùng nhau mang đi, nàng được chuyên gia tâm lý mang đi trị liệu, Thẩm Nghiệp cùng nàng ước định, ba ngày sau đi thăm nàng.
Trước khi đi, Thẩm Nghiệp đưa cho nàng ba lá bùa: "Mang theo bên người, ai đối với em không tốt, trực tiếp đánh qua, có việc anh gánh!"
Mạnh Như Yên khóc đến giống như lệ nhân: "......Cảm ơn."
Ở trong lòng nàng, Thẩm Nghiệp chính là thiên sứ.
Thẩm Nghiệp trong lòng có điểm lên men, rõ ràng là đứa nhỏ ngoan lễ phép như vậy, lại phải chịu tra tấn.
Nhìn theo xe rời đi, Diệp Trạch nhẹ nhàng chụp bả vai Thẩm Nghiệp: "Tôi đã gọi người nhìn chằm chằm chuyện này."
Ngụ ý, Mạnh Như Yên sẽ không có việc gì.
"Ừm." Thẩm Nghiệp gật đầu.
Đang nói chuyện, hai cảnh sát trẻ tuổi sắc mặt ngưng trọng mà trở lại.
"Xảy ra chuyện gì? Có phải không bắt được người hay không?" Thẩm Nghiệp nhíu mày.
"Bắt được." Trong đó một người hốc mắt đỏ bừng, "Chính là thời điểm chúng tôi đi, người bị hiềm nghi đã tiêu hủy tất cả chứng cứ.

Chúng tôi tra hồ sơ gã, trước đó cũng có người báo cáo gã cưỡng · gian, cuối cùng lại vô tội! Thủ đoạn gã gây án vô cùng chuyên nghiệp, hơn nữa gã còn có một người chú làm lãnh đạo Cục Trưởng thành phố!"
Một người khác cắn răng nói: "Chúng tôi không có biện pháp bắt gã!"
Người bị tình nghi ngay tại bên cạnh, bọn họ muốn bắt và đưa ra ánh sáng! Nhưng bắt người là phải chú ý chứng cứ!
Thẩm Nghiệp nháy mắt oanh tạc.
Loại súc sinh này, như thế nào có thể để gã chạy?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.