Đại Hiệp Rất Nghèo

Chương 23: Chuyện kì lạ ở Miêu Cương




"Tiểu Tiểu, muội có khỏe không?" Ôn đại tẩu đem một chén thuốc đặt lên trên bàn, nhìn Tiểu Tiểu vác cái bụng đã chín tháng khó khăn đi tới.

"khỏe !" Tiểu Tiểu vẫy vẫy tay: "Ôn đại tẩu, tẩu đây đã là lần hỏi thứ năm trong ngày hôm nay rồi!"

"Nhìn muội vất vả như vậy, ta không muốn hỏi cũng không được a!" Ôn đại tẩu trợn mắt một cái, hướng Tiểu Tiểu vẫy vẫy tay: "Đến, trước tiên đem bát thuốc này uống đi."

Tiểu Tiểu thở dài cảm ơn, rõ ràng với nàng một chút quan hệ cũng không có mà hai người này lại không oán không hối chiếu cố nàng: "Ôn đại tẩu, kỳ thực các người có thể đi Miêu Cương trước."

"Được rồi!" Ôn đại tẩu vỗ vỗ đầu Tiểu Tiểu giống như dỗ trẻ con: " cố chủ kia cũng không yêu cầu chúng ta khi nào thì đưa đến, trễ một chút không sao đâu, đừng lo lắng , à?" Ôn đại tẩu dường như là nghĩ đến cái gì, giật mình hô một tiếng: "Đúng rồi, Ôn đại ca của muội còn muốn để ta hỏi một chút!" Ôn đại tẩu đột nhiên cười như tên trộm: " sau khi đứa nhỏ này được sinh ra có thể hay không cho chúng ta nhận làm nghĩa tử hoặc nghĩa nữ a!"

"Ai?" Tiểu Tiểu nháy mắt mấy cái: "Muốn thì tự đi mà sinh! Làm gì mà nhận của muội ?"

Ôn đại tẩu đột nhiên trở nên cực kỳ ai oán: " bản thân chúng ta cũng có , kết quả..." Ôn đại tẩu ai oán khụt khịt: "Bị nương của hắn..." Ôn đại tẩu đột nhiên chỉ một ngón tay, chỉ hướng Ôn đại ca vừa mới xuất hiện ở cửa, ý tứ là, xem đi, chính là nương của cái nam nhân kia: "Đoạt đi rồi." Ôn đại tẩu chợt lộ ra biểu cảm đắc ý: "Lúc này ta nhận một nghĩa nữ hoặc nghĩa tử, xem người khác làm sao mà đoạt!"

Tiểu Tiểu phốc xích bật cười, ở cùng Ôn đại tẩu vĩnh viễn cũng sẽ không phải lo lắng đến cảm xúc bị sa sút.

Mà Ôn đại ca vừa xuất hiện ở cửa dáng vẻ lại có chút lo lắng.

"Như thế nào?" Ôn đại tẩu thấy Ôn Nhận sắc mặt không đúng, lập tức đứng dậy hỏi.

Ôn đại ca chau mày lại, lo lắng nhìn thê tử: " gần đây Miêu Cương có chút không giống với trước."

"Miêu Cương luôn luôn cùng với Trung Nguyên không giống a!" Ôn đại tẩu nhún vai không thèm để ý: "Có cái gì kỳ quái ."

"Không, không phải." Ôn Nhận dài thở phào nhẹ nhõm, không tự chủ được đi đi lại lại ở trong phòng: "Người Miêu Cương giỏi về cổ, hơn nữa cực kỳ bài ngoại, người Trung Nguyên cũng không nguyện ý đi đến Miêu Cương, nhưng hiện tại..." Do dự một chút, Ôn Nhận nuốt vào lời nói chưa nói xong, nhìn thê tử: "Nàng mang theo Tiểu Tiểu đi Tây Vực trước, sau đó ta sẽ đi tìm các nàng."

Biểu cảm cùng lời nói của Ôn Nhân khiến Ôn đại tẩu biết chuyện cũng không đơn giản như vậy:"Không được, chàng trước tiên nói với ta chuyện gì xảy ra đã!"

Ôn Nhận biết tính cách của thê tử hắn, chỉ có thể thở dài một tiếng: " gần đây nhất có rất nhiều người Hán tràn vào vào Lôi sơn."

Ngắn ngủn một câu nói, Ôn đại tẩu đã hiểu tính nghiêm trọng của việc này. Vốn Lôi sơn được gọi là "Miêu Cương thánh địa" lại cho phép lượng lớn người Hán tiến vào khẳng định sẽ không phát sinh cái chuyện tốt gì.

"Là nhằm vào chúng ta?"

"Chỉ sợ vậy." Ôn Nhận đem tầm mắt chuyển lên một cái bao vây ở trên , cái bao vây kia có hình dạng thon dài, như là một cái hòm lớn, dùng vải bố đỏ như máu bọc lại: "Bên kia có lời đồn Huyết Yêu kiếm lại xuất thế, ngay tại Miêu Cương."

Huyết Yêu kiếm, trong chốn giang hồ luôn lưu truyền về tà kiếm cắn chủ này, toàn thân sáng trong như tảng ngọc, có đường vân đỏ sậm, mà khi giết người lại sẽ biến thành toàn thân màu đỏ, mà càng thêm quỷ dị là hoa văn biến thành màu trắng.

Truyền thuyết, chuôi kiếm này chỉ có bỏ vào hộp kiếm mà người rèn nó chế tác riêng, cùng với sử dụng vải đỏ làm bao vây thì kiếm mới không phản lại chủ.

"Đây là cái hộp kiếm của Huyết Yêu kiếm?" Ôn đại tẩu nuốt nuốt nước miếng không dám tin: "Cho nên người kia mới dặn chúng ta không cần mở ra, bằng không..."

"Sẽ có tai ương đổ máu." Ôn đại ca tiếp lời nàng.

"Chờ một chút!" Tiểu Tiểu hoang mang nhìn Ôn đại ca cùng Ôn đại tẩu qua lại: "Hai người tựa hồ bị vướng vào phiền toái?"

"Không có việc gì." Ôn đại tẩu cười trừ một cái, không để ý đến Ôn đại tẩu Tiểu Tiểu tiếp tục nói: " Trong hòm kia có cái gì mà cả người Miêu Cương lẫn người Trung Nguyên đều muốn?"

Không có trả lời.

Tiểu Tiểu nhíu mày: "Ai bảo hai người đưa cái bọc kia?"

"Không biết!" vợ chồng Ôn thị trăm miệng một lời, Ôn đại tẩu tiếp tục giải thích, "Người kia che mặt, hắn nói chỉ cần đến Miêu Cương, đưa cho Cổ vương, không có giải thích gì khác."

Tiểu Tiểu cúi đầu trầm tư, tuy rằng nàng sốt ruột đi tìm Thú ca, nhưng vợ chồng Ôn thị có ân đối với nàng có, lại cẩn thận chiếu cố nàng, nàng cần phải giúp bọn họ vượt qua cửa ải khó khan lần này: "Nếu cái bọc này thật là tà kiếm Huyết Yêu, như vậy..." Tiểu Tiểu nhìn vợ chồng Ôn thị: "Vì sao còn có thể có nhiều người tranh đoạt như vậy? Bọn họ không sợ tà kiếm mang đến bất hạnh sao?"

"Huyết Yêu kiếm tuy rằng là tà kiếm, nhưng nó cũng từng có chủ nhân, hơn nữa..." Ôn nhận đau đầu xoa xoa huyệt thái dương: "Mỗi đời chủ nhân võ công đều có thể xưng bá võ lâm, cho nên có lời đồn nói, trên thân Huyết Yêu kiếm có khắc tuyệt thế bí tịch."

Tiểu Tiểu hiểu rõ, xưng bá võ lâm là giấc mộng của biết bao người, không cần biết Huyết Yêu kiếm có phải là tà kiếm hay không, bốn chữ "xưng bá võ lâm" này cũng đủ để cho mọi người bỏ qua nguyền rủa.

Dường như Ôn Nhận còn sợ sự tình không đủ hỏng bét, tiếp tục bổ sung: "cho dù là hắc đạo, bạch đạo, hoặc là chính tà không phân biệt người nào, Huyết Yêu kiếm đều có thể nhận làm chủ, cho nên tất cả mọi người đều mơ ước. Kỳ quái là, tất cả chủ nhân trước của Huyết Yêu kiếm đều không để lại họ tên."

Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn vợ chồng hai người: "Chúng ta vụng trộm ẩn giấu đi, ở bên ngoài cái bao vây kia lại bọc lên một tầng vải nữa."

Hai vợ chồng liếc nhau: "Là chúng ta, không có muội!"

"hả?" Tiểu Tiểu trừng lớn mắt.

"Tuy rằng không thể mang muội đi Tây Vực , nhưng chúng ta càng không thể để cho muội bị cuốn vào." Ôn Nhận ôn hòa nói.

"Vô nghĩa!" Tiểu Tiểu khinh thường hừ cho Ôn Nhận nghe: " chỉ có một tháng nữa! Chờ đứa nhỏ này sinh ra, là muội có thể giúp các người ! Dù sao không có ước định cụ thể là thời gian bao lâu không phải sao?"

"Nhưng là..."

"Không có nhưng là!" Tiểu Tiểu kiên định nói: "Tuy rằng võ công của muội không cao lắm, nhưng tin tưởng muội, kỹ thuật cùng kinh nghiệm trốn người của hai người tuyệt đối không phong phú bằng muội!" Kiêu ngạo ngẩng đầu: "Đến lúc đó, các người giả dạng thành vợ chồng làm buôn bán, mà muội hoá trang thành nha hoàn giúp các ngươi chăm sóc đứa nhỏ, như vậy còn có thể bí mật mang theo cái bọc kia đi!" Tiểu Tiểu càng nói càng khẳng định: "Khẳng định không có người nào sẽ nghĩ đến người giao hàng lại theo đứa nhỏ!" Lại bổ sung một câu: "hai người không mang theo muội, muội liền vụng trộm đi theo hai người!"

Vợ chồng Ôn Nhận nhỏ giọng nói thầm một hồi, đột nhiên gật đầu một cái, sau đó hướng Tiểu Tiểu ôm quyền: "Tiểu Tiểu, làm phiền muội vậy !"

Tiểu Tiểu lập tức dựa theo quy củ giang hồ đáp lễ: "Đừng nói như vậy, hai người chiếu cố muội như vậy, đây là việc nên làm !"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.