*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhóm: Thanh Lạc Sắc Uyên.
Dịch: Tệ Bạc.
Biên: Lạc.
Hoa Vân Long si ngốc mà nhìn qua vị thân sinh mẫu thân này của hắn, rồi hướng tuyệt thế giai nhân đã kính dâng thân thể cho hắn mà hắn yêu thương nhung nhớ, không khỏi suy nghĩ thật nhiều, thì thầm: "Mẫu thân, Long nhi đợi tám năm rồi, từ khi cùng người định ra ước định, ta luôn mong chờ đến ngày hôm nay. Đặc biệt là đợi đến lúc Long nhi ta chính thức hiểu được chuyện nam nữ sau này, mỗi lúc trong mộng đều là muốn người, cả ngày nghĩ đến thời điểm có thể cùng mẫu thân vu sơn vân vũ(1), cộng phó dao thai. Hôm nay cuối cùng đã xong tâm nguyện, trong nội tâm của ta thật sự là rất cao hứng. Mẫu thân, Long nhi còn có thể làm được a? Người đã thoải mái chưa? Có đủ đền bù tổn thất tám năm nay người khổ nỗi tương tư hay không?"
Bạch Quân Nghi vuốt đại bảo bối của hắn nói: "Đúng vậy, ngày mẫu thân chờ, hôm nay cuối cùng cũng đến, ngày mà Long nhi dùng đại bảo bối tới dỗ dành ta, hảo Long nhi của ta làm được thật tốt, thật tuyệt vời, mẫu thân thoải mái cực kỳ. Nói thật, ngươi hôm nay khiến cho mẫu thân sướng đến muốn bay lên trời, quả thực làm cho mẫu thân sướng chết. Ngươi giỏi quá, thật sự là hảo nhi tử của mẫu thân, lần thứ nhất làm nữ nhân đã lợi hại, sau này đã có kinh nghiệm thì càng khó lường rồi, nói không chừng thật sự sẽ đem mẫu thân giết chết dưới đại bảo bối của ngươi. Bất quá, nói đến đền bù tổn thất, ta mấy năm qua nỗi khổ tương tư, cái này so ra còn kém nhiều lắm, ngươi cho rằng chỉ làm một lần mẫu thân sẽ thỏa mãn? Không, chẳng những chưa đủ, ngược lại bởi vì ngươi để cho mẫu thân nếm đến ngon ngọt, mẫu thân sẽ nhớ thật lâu, ngươi hiện tại đã cùng mẫu thân làm tới đây là đủ rồi, sau này lại không để tới ý mẫu thân nữa, vậy liền đem mẫu thân hại khổ."
"Mẫu thân, người yên tâm, ta sao có thể không để ý tới người đây? Ta làm sao nỡ lòng làm vậy? Ta yêu người như vậy, sau này chính là người không cho ta, ta cũng sẽ tìm kiếm nghĩ cách đến làm người, làm sao có thể không để ý tới người? Ta sẽ không hại khổ người, ta sẽ mỗi ngày cùng người vui vẻ."
"Thật vậy sao? Ta không cho ngươi, ngươi liền "tìm kiếm nghĩ cách" đến ta? Ngươi có thể nghĩ ra cái phương pháp gì? Ta muốn ngươi mỗi ngày cùng ta làm cái gì a? Cho ngươi mỗi ngày chơi ta sao? Ngươi tiểu tử thúi này, chỉ toàn muốn chuyện tốt."
Bạch Quân Nghi thật sự có một điểm ngang ngược không nói đạo lý, ai bảo nàng là mẫu thân hắn đây? Hoa Vân Long chỉ có thể kháng nghị: "Mẫu thân, người nói không có đạo lý a? Là người nói "chưa đủ", còn nói sợ ta "bây giờ ngươi làm chuyện đó với người liền không tiếp tục để ý đến người", ý kia không phải nói muốn cho ta làm người nhiều sao? Bây giờ trái lại còn nói ta "muốn mỗi ngày làm người", "chỉ toàn muốn chuyện tốt", người đến cùng là muốn nhi tử sống sao?"
"Nhi tử ngốc, mẫu thân là trêu chọc ngươi thôi, ngươi làm sao lại tưởng thật? Coi như mẫu thân sợ ngươi rồi, không trêu ngươi nữa. Tốt rồi tốt rồi, mẫu thân nhận sai, thực xin lỗi, được chưa? Mẫu thân thừa nhận, mẫu thân là muốn cùng ngươi chơi, muốn cho ngươi chơi ta thật nhiều, được chưa?" Bạch Quân Nghi ôn nhu hôn Hoa Vân Long, cặp môi đỏ mọng kia, đôi mị nhãn xinh đẹp kia, thật là diệu bất thắng ngôn(2), không chỗ nào không đẹp.
"Mẫu thân, người thật đẹp."
"Đứa nhỏ ngốc, mẫu thân già rồi, không thể so được với lúc tuổi còn trẻ, mẫu thân đã qua cảnh xuân tươi đẹp rồi, mẫu thân nghĩ ngươi sẽ chê ta già rồi."
"Tiểu lão thái bà xinh đẹp như thế, ta nguyện ý vĩnh viễn nằm ở trong ngực người."
"Hài tử bướng bỉnh, chỉ sợ ngươi sau này sẽ bị rất nhiều nữ hài đã trẻ tuổi lại còn xinh đẹp mê hoặc, đến lúc đó, ngươi sẽ quên mất mẫu thân."
"Mẫu thân, lão nhân gia người yên tâm đi, người là xinh đẹp như thế, lại còn hết lòng yêu ta, ta làm sao có thể quên người? Ta như thế nào có thể nhẫn tâm không thích người? Huống chi người là thân sinh mẫu thân của ta, còn cam tâm tình nguyện, liều lĩnh mà cùng ta làm loại chuyện này, trong suy nghĩ của ta, địa vị của người vĩnh viễn là thần thánh, vĩnh viễn là chí cao vô thượng, người vĩnh viễn là người ta yêu nhất, có thể cùng người giao hoan là hưởng thụ tuyệt hảo nhất đời ta."
"Hảo hài tử, như vậy mẫu thân có thể an tâm, bất quá, ngươi mới vừa nói "lão nhân gia người", chẳng lẽ ta thật sự rất già sao?"
"Mẫu thân, người không già, trong mắt nhi tử, người vĩnh viễn là trẻ tuổi, xinh đẹp, mỹ lệ, giàu tình cảm, ôn nhu, hiền lành..... "
"Tốt rồi tốt rồi, đừng khiến cho mẫu thân mang mũ cao nữa, mẫu thân không có tốt như ngươi nói, nếu như mẫu thân không già, vậy ngươi sau này cũng đừng có suốt ngày “Người, Người” mà xưng hô “Ngươi” là được."
"Cái này không được, người là mẫu thân của ta, ta tôn kính người, phải tôn xưng là Người."
"Sao lại không được? Hiện tại giữa chúng ta đã có loại sự tình này, giữa hai người lại thêm một tầng quan hệ, ta đã là mẫu thân của ngươi, lại là thê tử, người yêu, tình nhân của ngươi. Ta là mẫu thân của ngươi, ngươi có thể gọi ta Mẫu Thân. Ta là thê tử, người yêu, tình nhân của ngươi, ngươi cũng có thể đối với ta gọi thẳng "Ngươi", đúng hay không? Bằng không ngươi cũng đừng có lại cùng mẫu thân hợp hoan, đang làm loại chuyện đó thời điểm chúng ta không phải là bình đẳng sao? Tốt rồi, không nên nói nữa, bằng không thì mẫu thân sẽ nổi giận."
"Vậy được rồi, ta nghe mẫu thân---Ngươi." Hoa Vân Long cố ý tăng thêm chữ "Ngươi", sửa lại lời nói.
Bạch Quân Nghi cao hứng mà thoáng hôn hắn một cái, nói: "Đây mới là con ngoan của ta, thật đáng yêu. Người khác nếu biết rõ chuyện của chúng ta, ta sẽ không có cách nào sống, hừ, ta mới là không nghĩ như vậy đấy, chỉ cần chúng ta thật lòng yêu nhau, “chuyện đó” mới là chuyện phải làm đấy. Huống chi ngươi năm đó chính là từ trong âm đ*o ta đây đi ra, bản thân ngươi toàn bộ đều là thịt trên người ta rơi xuống, như vậy cây thịt này trên người của ngươi, chẳng phải cũng là thịt trên người ta sao?"
"Như vậy thịt trên người ta lại tiến vào âm đ*o của chính ta, có cái gì là không thể hay sao? Ngươi toàn thân đều là thịt trên người ta rơi xuống, ngươi chính là một bộ phận của ta, ngươi chính là hóa thân của ta, ngươi chính là ta, hai người chúng ta vốn chính là nhất thể, chúng ta bây giờ chẳng qua là khác biệt mười sáu năm tuổi. Gương vỡ lại lành, có cái gì là không đúng? Lại nói, tại sao nhi tử có thể cả ngày bú sữa mẫu thân, mút núm vú, mà không thể chơi mẫu thân? Phải biết rằng, núm vú cùng mật huyệt đều là ở trên người nữ nhân, chỉ có điều nhi tử bú sữa mẫu thân chỉ dùng miệng để mút vú mẫu thân, chính là dùng bảo bối mẫu thân nuôi đấy, đúng hay không?"
"Mẫu thân, ngươi nói quá đúng, sau này ta sẽ tùy thời hướng ngươi mà muốn."
"Yên tâm đi, mẫu thân cũng muốn, sau này mặc kệ ngươi muốn chơi tại thời điểm nào, mẫu thân nhất định đánh bạc cả mạng đến phụng bồi."
Mặt Hoa Vân Long phủ phục đặt ở trên bộ ngực sung mãn mềm mại tuyết trắng đầy đặn của Bạch Quân Nghi, hai người bèn nhìn nhau cười, lại điềm mật, ngọt ngào mà ăn nằm với nhau, vuốt ve, trò chuyện với nhau, trêu chọc lẫn nhau, Hoa Vân Long chỉ cảm thấy môi anh đào Bạch Quân Nghi chợt mở, từng đợt mùi hương thơm phưng phức như u như lan từ trong miệng cùng cái mũi đẹp đẽ tinh xảo của nàng tràn ra, phun tại trên mặt ngứa ngáy xốp giòn, nóng hầm hập, mà lại thẩm thấu nội tâm, làm cho người ta ý loạn thần mê, thêm với trông thấy thái độ Bạch Quân Nghi thiên kiều bá mị làm cho người say mê thẹn thùng, những thứ này kích thích lên ham muốn của hắn, Hoa Vân Long nhất thời nổi dâm hứng, nhiệt huyết sôi trào, thẳng hướng phía hạ thể dũng mãnh lao tới.
Hắn vừa thấy trong âm huyệt của Bạch Quân Nghi mềm mại ướt át, bảo bối tức khắc càng thêm sung huyết, trở nên càng thêm khoẻ mạnh tráng kiện nóng rực. Bạch Quân Nghi cảm giác lỗ thịt bị trướng nóng lên, nàng không nghĩ tới Hoa Vân Long nhanh như vậy lại lần nữa cứng lên mà bắt đầu, đôi mắt hơi ướt át của nàng vừa mừng vừa sợ mà nhìn qua Hoa Vân Long nói: "Long nhi, ngươi tại sao lại..."
Hoa Vân Long nhô lên bảo bối tráng kiện, bắt đầu đút vào, cười cười không nói, bảo bối dùng sức hướng động đào nguyên huyệt ở trong chỗ sâu nhất cắm xuống. Bạch Quân Nghi yêu kiều “Á” một tiếng, hai mẹ con lại lâm vào trong ham muốn loạn luân. Lúc này đây, đôi nam nữ so với hai lần trước cộng lại chơi còn lâu hơn nữa. Lúc hai mẹ con thoải mái mà song song tiết thân xong, mệt mỏi mà tình ý triền miên mà ôm lấy nhau tiến nhập mộng đẹp, bên ngoài đã là canh ba.
Trong lúc ngủ mơ thì Bạch Quân Nghi muốn trở mình, dù làm mọi cách nào cũng không cử động được, không khỏi tỉnh giấc. Bạch Quân Nghi mở to mắt nhìn kỹ, thấy thân thể của mình không mảnh vải che thân, trần truồng cùng nhi tử chân quấn vào nhau cùng một chỗ. Hoa Vân Long nằm áp mặt vào vú của mình ngủ say, hai cánh tay hắn còn chăm chú đem eo nhỏ nhắn của mình ôm lấy, một tay bóp lên đầu v*, một tay khoác lên bờ mông. Lấy ngọn đèn ánh sáng vàng âm u trước giường, Bạch Quân Nghi ngưng mắt hạnh nhìn nhi tử mà mình đã tham luyến yêu thầm, cống hiến cả thảy thể xác và tinh thần, thấy hắn mặt vuông mày kiếm, can mũi đảm môi, anh tuấn vô cùng, trong lòng dâng lên vạn sợi tơ ngọc thầm nghĩ: "A, đây chính là nhi tử do ta sinh ra, ta rốt cuộc có được hắn, kể từ hôm nay hắn liền thuộc về ta."
Bạch Quân Nghi giật giật hạ thể, cảm giác lỗ thịt thoáng như được bảo bối trướng cứng cắm vào, nóng rát lại có chút đau. Nàng thò tay vừa sờ, phát hiện âm hộ so với lúc trước bất đồng, cái kia hai miếng thịt mép ngoài trước kia vốn chỉ hơi hơi hướng hai bên đưa ra, bây giờ lại đưa ra hai bên rất nhiều. Còn mép trong hiện tại lại có chút tách ra, chính giữa hiện ra một cái lỗ nhỏ, hơn nữa mép trong non mịn lại so với bình thường càng lồi cho ra chút ít, có chút nóng rát đau nhức.
Mị nhãn Bạch Quân Nghi nhìn lấy bảo bối dán vào bên trong bẹn đùi, lại nghĩ tới tình hình vừa nãy, tuy rằng nàng chống đỡ trùng kích của hắn khiến âm đ*o bành trướng đến thống khổ dọa người, nhưng mà so sánh với cùng Hoa Vân Long thân mật dán ngực vào nhau, cùng dục tiên dục tử khoái hoạt, không khỏi dẫn tới trái tim nhảy loạn, cái má nóng lên, tâm can càng trở nên sống động. Nàng bất chấp e lệ, nhẹ nhàng duỗi ra bàn tay trắng nõn, đưa tới phía dưới Hoa Vân Long, sờ chơi bảo bối của hắn.
(1)Vu sơn vân vũ: sung sướng đến mơ hồ
(2)Diệu bất thắng ngôn: lời nói tinh tế làm rung động tâm hồn
(Lúa dịch.)
Bạch Quân Nghi: