Đại Hiệp, Đừng Sợ!

Chương 32: Mỗi người đi một ngả




Đại khái chính nàng cũng hiểu được nụ cười kia thực cứng ngắc, Thịnh Bảo Hoa không nói thêm gì nữa, mải miết và cơm, đứa nhỏ đáng thương, hơn nửa tháng chưa từng được ăn cơm. Lại một lần nữa trở lại Duyệt Lai khách sạn này, Thịnh Bảo Hoa không khỏi cảm khái, ban đầu cực kỳ hứng thú đặt chân vào giang hồ, hiện giờ lại cứ như vậy mà bỏ về sao? Cho dù nàng tinh linh cổ quái, một bụng ý xấu, nhưng nàng cũng chỉ là một tiểu cô nương mười sáu tuổi, mang lý tưởng hào hùng bước chân vào chốn giang hồ mà nàng mong ước, lại phải chịu bao đau khổ, thậm chí thiếu chút nữa mất cả cái mạng nhỏ. Lần đầu tiên nàng nhận thấy mặt xấu xa đen tối của chốn giang hồ, mà tất cả những điều đó, lại chính là do áp trại tướng công mà nàng chọn dạy cho nàng biết. Hiện giờ ngẫm lại, tất cả đều là do nàng tự chuốc lấy, dù sao lúc trước, Mộ Dung Vân Thiên không chỉ một lần nói với nàng, giang hồ không thích hợp với nàng, trở về đi. Nhưng nàng lại coi như gió thoảng bên tai, không thèm để ý tới lời hắn, tình nguyện ở lại kề cận hắn. Hiện giờ ngẫm lại, khi ở Bạch Hồ sơn trang, hẳn là hắn rất phiền chán với sự tồn tại của nàng, nếu không, há lại để mặc Khúc Thanh Thương độc chết nàng, còn khẩn cấp hủy thi giúp ả ta. Mà nàng… Ôi ôi, lại còn trịnh trọng nói với hắn, nàng tin hắn. Nhất định lúc đó hắn đang cười thầm nàng là con ngốc. … Giống như lúc đầu ở Duyệt Lai khách sạn này, hắn bảo nàng chờ hắn… Chỉ là lừa gạt. Chỉ là lừa gạt mà thôi. Nàng rõ ràng cũng biết, không phải sao? Lúc này Thịnh Bảo Hoa giống như đứa nhỏ ở bên ngoài chịu ủy khuất, vô cùng nhớ nhà, vô cùng nhớ sự cưng chiều của cha nàng và Hồ Tử thúc thúc đối với nàng. “Ăn từ từ, ăn từ từ, cẩn thận kẻo nghẹn, nếm thử điểm tâm này nha ~” Tài Như Mệnh thuận tay kéo một cái ghế, ngồi xuống bên cạnh Thịnh Bảo Hoa, ánh mắt lại đánh giá nam tử gầy yếu ngồi đối diện Thịnh Bảo Hoa kia, tuy rằng dáng vẻ hắn giống như con bệnh mới khỏi, hơn nữa quần áo cũng rất cũ nát, nhưng động tác, cử chỉ lại chứng tỏ được dạy dỗ rất tốt, lai lịch hiển nhiên không tầm thường. Cái gì gọi là miệng quạ đen? Tài Như Mệnh chính là như vậy! Y vừa mới dứt lời, Thịnh Bảo Hoa thật sự bị nghẹn. “Ai nha, ai nha, đã bảo cô nương ăn từ từ thôi mà.” Thấy nàng nghẹn ứ cổ, mắt ứa lệ, Tài Như Mệnh vội vàng đứng lên giúp nàng vỗ lưng, đang định kêu Lai Phúc châm trà, lại thấy một cánh tay thon dài tái nhợt múc một chén canh suông, đưa đến trước mặt Thịnh Bảo Hoa. Khẽ nhíu mày, Tài Như Mệnh nhìn về phía nam tử gầy yếu ngồi đối diện Thịnh Bảo Hoa. Mộ Dung Nguyệt Dao không thèm nhìn Tài chưởng quầy, chỉ nhẹ giọng nói, “Cẩn thận một chút, có hơi nóng.” Thịnh Bảo Hoa nhanh chóng đón lấy, thổi qua liền uống một ngụm, lúc này mới đỡ nghẹn. Tài Như Mệnh nghiêng đầu, có chút hưng phấn nhìn Thịnh Bảo Hoa, trong mắt đầy ý cười, tiểu cô nương này xem ra đã gặp phải một nhân vật không nên dây vào a. Nhìn đến ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của Tài Như Mệnh, Thịnh Bảo Hoa chép miệng, đột nhiên cảm thấy ủy khuất vô hạn, nàng ‘oa’ một tiếng khóc toáng lên. Tài Như Mệnh lập tức xanh mặt, vừa mới còn bình tĩnh vô cùng, lập tức luống cuống chân tay không biết làm thế nào cho phải, “Ấy, cô đừng khóc…” Đúng vậy, Tài Như Mệnh tuyệt không chịu nổi nước mắt nữ nhân, tuy rằng Thịnh Bảo Hoa cũng chưa tính là một nữ nhân thành thục… “A Mệnh, bọn họ đều khi dễ ta nha… Ô ô… Bọn họ đều khi dễ ta… Ta thiếu chút nữa đã chết rồi… Ô… Ta phải về nhà, ta phải về nhà… Phụ thân… phụ thân…” “Ách, ngoan… Ngoan… Đừng khóc …” Tài Như Mệnh xanh mặt, vội vàng ôm Thịnh Bảo Hoa nước mắt nước mũi tèm lem vào lòng, vụng về đưa tay vỗ vỗ lưng nàng. Ngồi đối diện Mộ Dung Nguyệt Dao nhìn Thịnh Bảo Hoa khóc nức nở, thần sắc có chút phức tạp, nửa tháng này, nàng luôn mạnh mẽ trị thương cho hắn, mang theo hắn đi ra khỏi cái nơi hoang dã không một bóng người kia, thế cho nên hắn sắp quên đi sự thực nàng chỉ là một tiểu cô nương, lúc này nhìn nàng dựa vào gã chưởng quầy toàn thân sặc mùi tiền kia mà khóc nhè, hắn bỗng nhiên có chút không thoải mái. Vượng Tài mua quần áo trở về, liền thấy Thịnh Bảo Hoa cô nương tựa trong lòng chưởng quầy khóc lóc thê thảm, chưởng quầy luôn cười híp mắt đang vụng về an ủi, mà Lai Phúc đang hưng phấn cùng đám quần chúng không hiểu rõ chuyện vây xem Tài Như Mệnh hiếm khi thất thố thế này. “A… Vượng Tài đã trở lại, mau mau, đi tắm rửa một cái, tắm rửa một cái liền thoải mái hơn.” Nghe thấy động tĩnh phía cửa, Tài Như Mệnh vội vàng quay đầu, vẻ mặt như nhìn thấy cứu tinh, đẩy đẩy Thịnh Bảo Hoa. Y thật vất vả mới nhịn được không nói ra, mùi trên người Thịnh Bảo Hoa thật sự là dọa người, cũng không biết bao lâu rồi không tắm rửa. Thịnh Bảo Hoa khóc đến phát nấc, lúc này mới bỏ qua cho Tài Như Mệnh, nàng hít hít cái mũi khóc đến hồng hồng, thở phào nhẹ nhỏm thật dài, phát tiết được cỗ oán khí nghẹn trong lòng bao lâu nay ra, cảm thấy thư thái hơn rất nhiều. “Thịnh cô nương, quần áo cô cần đây, tiểu nhân dẫn cô lên phòng nhé.” Thấy chưởng quầy đang đưa mắt ra hiệu với mình, Vượng Tài vội ôm quần áo đi lên trước. Nâng tay áo lau nước mắt, Thịnh Bảo Hoa chẳng ngượng ngùng chút nào, nàng gật gật đầu, nhận lấy hai bộ quần áo mới, đưa cho Mộ Dung Nguyệt Dao một bộ, liền đi theo Vượng Tài lên lầu. Trong phòng đã sớm chuẩn bị nước ấm, Thịnh Bảo Hoa cám ơn Vượng Tài, liền đóng cửa phòng tắm rửa. Cởi quần áo, xõa tóc, nàng bước vào bồn tắm, chậm rãi ngồi trong nước, hơi nước lượn lờ, Thịnh Bảo Hoa cúi đầu vốc nước lên rửa mặt, tẩy đi gió bụi hơn nửa tháng, từng lỗ chân lông đều thoải mái, giống như được sinh ra một lần nữa vậy. Thống thống khoái khoái tắm rửa xong, thay bộ đồ mới mà Vượng Tài đã mua, Vượng Tài mua quần áo thực hợp ý nàng, váy dài màu đỏ, thêu hai con bướm, thập phần xinh đẹp. Thịnh Bảo Hoa tùy tiện buộc tóc thành một túm, liền đi ra khỏi phòng, gõ cửa phòng cách vách. Rất nhanh cửa liền mở ra, Mộ Dung Nguyệt Dao đứng ở phía sau, một thân trường sam màu xanh, có vẻ như cũng vừa tắm rửa xong. “Có thể đi vào không?” Thịnh Bảo Hoa ngẩng đầu nhìn hắn. Mộ Dung Nguyệt Dao nhìn mái tóc ướt rượt cùng đôi mắt hơi hơi sưng đỏ của nàng, nhẹ nhàng nghiêng người, mời nàng vào phòng. Thịnh Bảo Hoa đĩnh đạc ngồi xuống, tự mình rót trà, đưa một chén cho Mộ Dung Nguyệt Dao, bưng một chén khác trong tay, chậm rãi uống. “Huynh chừng nào thì đi?” Hơi ngẩng đầu, nàng hỏi. Mộ Dung Nguyệt Dao giương mắt nhìn nàng, hơi hơi nhíu mi. “Không cần phải nhìn ta như vậy, chúng ta sớm muộn gì cũng phải mỗi người một ngả, huynh cũng có chuyện của mình phải làm chứ, ví dụ như báo thù chẳng hạn.” Thịnh Bảo Hoa nhún nhún vai, “Ta cũng muốn quay về Bảo Vân sơn.” “Bảo Vân sơn?” Mộ Dung Nguyệt Dao cảm thấy cái tên này có chút quen tai. “Ừ, nhà của ta.” Thịnh Bảo Hoa gật gật đầu, “Ta phải về nhà.” “Nhà cô… Ở Bảo Vân sơn?” Vẻ mặt Mộ Dung Nguyệt Dao bỗng nhiên có chút quái dị. “Hử? Huynh lại có thể không biết Phi Thiên trại ở Bảo Vân sơn?” Vẻ mặt Thịnh Bảo Hoa không thể tưởng tượng nổi. Chuyện này thật sự không thể trách hắn, bởi vì lý do sức khỏe, đã rất lâu hắn không bước ra khỏi Mộ Dung phủ, tự nhiên không biết Bảo Vân sơn Phi Thiên trại đã là một thế lực không nhỏ trên giang hồ. Chỉ là… Thịnh Bảo Hoa ở Bảo Vân sơn Phi Thiên trại? Vẻ mặt Mộ Dung Nguyệt Dao càng quái dị hơn, một đoạn trí nhớ đã bị lãng quên lặng lẽ hiện lên trong đầu hắn. Bởi vì thân thể hắn từ nhỏ đã gầy yếu, mẫu thân sợ không nuôi được, liền nghe lời thầy bói, đặt cho hắn một cái tên giống như con gái cho dễ nuôi, hơn nữa luôn giữ hắn trong phủ, chưa bao giờ cho phép hắn rời khỏi nửa bước. Vì thế hắn chỉ có thể hâm mộ mà nhìn đệ đệ Mộ Dung Vân Thiên nhỏ hơn mình nửa tuổi đi khắp hang cùng ngõ hẻm, mỹ kỳ danh viết là hành tẩu giang hồ. Trí nhớ về Thịnh Bảo Hoa, là vào mười năm trước, khi mà rất nhiều chuyện còn chưa xảy ra. Khi đó, Mộ Dung Vân Thiên còn là một đệ đệ thập phần đáng yêu, so sánh với kẻ từ nhỏ đã bị giữ chặt trong phủ như hắn, Mộ Dung Vân Thiên mười sáu tuổi ở trên giang hồ đã có chút danh tiếng. Nguyên nhân mọi chuyện, là do cuộc sống của hắn từ nhỏ đã thập phần buồn tẻ, nghe Tam thúc nói, trong giang hồ, thế lực tà ác nhất chính là Tẩy Nguyệt Lâu, còn nghe nói võ lâm chính phái đã tập kết, chuẩn bị liên hợp tiêu diệt Tẩy Nguyệt Lâu, khi đó hắn còn trẻ tuổi nhiệt huyết, cực kỳ mong muốn được tham dự vào sự kiện trọng đại đó. Vì thế ngày đó, Mộ Dung Vân Thiên liền giấu diếm mẫu thân hắn, dẫn hắn chuồn khỏi phủ. Tuy rằng khi bọn họ tìm tới nơi, lâu chủ Thủ Nguyệt của Tẩy Nguyệt Lâu đã bị Võ Lâm minh chủ Vương Cảnh Ngôn chém hạ, nhưng trên đường về, vẫn phát sinh một đoạn tiểu nhạc đệm. Lần đầu tiên xuất phủ, hắn chậm chạp không muốn cứ như vậy mà trở về, liền đi loạn khắp các phố thăm thú, bất chợt nhìn thấy một tiểu cô nương mặc bộ đồ màu đỏ, tóc buộc thành hai bím, tròn tròn mập mạp đang đứng cắn ngón tay, chảy nước miếng nhìn chằm chằm đám mứt quả mà người ta bày bán. Người bán hàng kia phỏng chừng thấy nàng vừa đáng thương lại vừa đáng yêu, liền ân cần rút một cây mứt quả đưa cho nàng, chỉ là khi đó Mộ Dung Nguyệt Dao làm sao biết được, từ nhỏ mẫu thân đã dạy hắn vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.

(Vô sự hiến ân cần, phi gian tưc đạo: không có việc gì mà tỏ ra ân cần, không phải bọn gian trá cũng là phường trộm cắp) Vì thế, Mộ Dung Nguyệt Dao lớn lên dưới sự độc hại của mẫu thân cảm thấy đã có cơ hội được làm đại hiệp một lần, hắn kích động giống như vô số lần đã tưởng tượng ra cảnh gặp chuyện bất bình chẳng tha, rút kiếm tiến lên, chỉ vào người bán hàng kia, phẫn nộ quát, “Gian tặc lớn mật, giữa đường giữa phố lại dám lừa gạt tiểu hài tử!” Người bán hàng đáng thương nào đã gặp chuyện như vậy bao giờ, sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, liên tục cầu xin tha thứ, hắn nhìn dáng vẻ người kia sợ hãi rụt rè, trong lòng hiểu được là đã nghi oan cho người ta, không khỏi hơi hơi đỏ mặt, hậm hực thu kiếm. Người kia thấy hắn thu kiếm, vội vàng chạy mất. Chỉ để lại Mộ Dung Nguyệt Dao hóa đá trong gió, cùng Mộ Dung Vân Thiên cười đến lăn lộn, còn có một tiểu cô nương mút ngón tay nhìn hắn chảy nước miếng. “Đại hiệp ~” Tiểu cô nương tóm lấy góc áo hắn, chớp chớp cặp mắt to trong suốt, giống như con chó nhỏ sùng bái nhìn hắn. “Khụ, ta… ta nên về nhà.” Mộ Dung Nguyệt Dao xấu hổ nhìn nàng. Tiểu cô nương níu lấy góc áo của hắn không cho đi, ánh mắt sáng lấp lánh. Sau lại… Hắn đi đến đâu, tiểu cô nương kia liền theo tới đó, chuyện làm cho hắn phát điên chính là, tiểu cô nương kia đi đâu cũng không quên mứt quả, khiêng một đống mứt quả còn cao hơn người nàng mà chạy theo sau hắn. Thấy nàng đi lại nghiêng ngả gian nan, Mộ Dung Nguyệt Dao từ nhỏ đã lập chí làm đại hiệp đành phải bất đắc dĩ cầm giúp nàng. Một đường hỏi cái gì nàng cũng đều trả lời là không biết, Mộ Dung Nguyệt Dao lúc này mới cảm thấy đụng phải rắc rối, đang lúc hắn vạn phần nhức đầu với đống mứt quả cùng tiểu cô nương chỉ biết chảy nước miếng này, vừa vặn gặp được Tam thúc. Tam thúc phát hiện thấy hai bên vành tai tiểu cô nương có hai nốt ruồi, rất dễ bị nhầm là lỗ tai, đặc điểm đặc thù rõ ràng như vậy, liền nói cho hắn biết tiểu cô nương này tám phần là con gái mất tích đã lâu của Thịnh Phi Thiên ở Bảo Vân sơn Phi Thiên trại. Đánh bậy đánh bạ, cũng coi như làm được một chuyện tốt, nghe nói tiểu cô nương này từ nhỏ đã bị người ta bắt cóc, Thịnh Phi Thiên treo giải thưởng tìm người mà không có kết quả, nay hắn lại thuận tay tìm được. Lúc đưa nàng về Bảo Vân sơn Phi Thiên trại, nàng vẫn ôm cánh tay hắn không chịu buông ra, cặp mắt đen lúng liếng nhìn hắn, thanh âm non nớt không ngừng, “Đại hiệp đại hiệp, huynh đừng đi, ở lại làm áp trại tướng công của muội đi!” Hắn bị tiểu cô nương này lôi kéo, cảm thấy quá mức bất đắc dĩ, xoa nhẹ đầu nàng, cất bước định đi, kết quả tiểu cô nương kia lại đặt mông ngồi dưới đất, khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, vừa khóc vừa kêu, “Tướng công! Tướng công!” Hắn đành phải xoay người kéo nàng, nàng lại ngồi trên mặt đất không chịu dậy, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm lệ lên nhìn hắn, miệng còn sụt sịt, “Huynh có làm áp trại tướng công của muội không?” Vẻ mặt giống như nếu hắn không đồng ý, nàng sẽ tiếp tục khóc à xem. Lúc ấy, hắn trả lời như thế nào? Dường như hắn thập phần bất đắc dĩ lấy khăn tay ra lau đi nước mũi nước mắt trên mặt nàng, sau đó lại nhéo nhéo hai gò má phấn nộn, cười nói, “Muội còn quá nhỏ, chờ khi nào muội mười sáu tuổi hãy tới tìm ta.” “Vậy huynh tên là gì a?” Tiểu cô nương mập mạp cũng không dễ bị lừa, nàng chớp chớp mắt truy hỏi. Hắn ngẩn ra một chút, cảm thấy thực tức giận với cái tên đầy vẻ nữ tính của mình, lại không biết phải giải quyết vấn đề đen đủi này thế nào, tiếp tục nhìn thoáng qua Mộ Dung Vân Thiên bên cạnh nín cười thực vất vả, chớp mắt nói ra một cái tên, “Mộ Dung Vân Thiên.” Sau, tiểu cô nương kia không biết lấy từ đâu ra một cây mộc trâm, nói là tín vật đính ước đưa cho hắn, hắn không quen dùng trâm, qua tay liền ném cho Mộ Dung Vân Thiên, Mộ Dung Vân Thiên thoạt nhìn đã thích, thường xuyên cài trên tóc. Sau đó… Mộ Dung Vân Thiên bởi vì lén dẫn hắn xuất phủ, bị phạt một chút. Tiếp tục sau đó… Liền xảy ra rất nhiều chuyện, đoạn ký ức đó, cuối cùng lại trở thành quãng thời gian vui vẻ nhất, vui vẻ tới mức một kẻ luôn sống trong một thế giới màu xám như hắn không còn đủ dũng khí để nhìn lại. “Này này, huynh đang nghĩ gì a?” Móng vuốt nho nhỏ trắng như tuyết nhẹ nhàng quơ quơ trước mặt hắn. Mộ Dung Nguyệt Dao phục hồi tinh thần lại, cười nhẹ lắc lắc đầu, tầm mắt dừng ở lỗ tai của nàng, bởi vì vừa mới tắm rửa xong, hai bên tai nhìn hồng hồng, hết sức đáng yêu. Ở vị tri thường đeo khuyên tai, quả nhiên có một nốt ruồi nhỏ, thoạt nhìn rất giống lỗ tai, hắn cố ý hỏi, “Vì sao cô không mang khuyên tai?” “Ta không có lỗ tai nha.” Thịnh Bảo Hoa mở to hai mắt, vẻ mặt hiểu rõ, đưa tay kéo kéo tai mình, “Cái này không phải lỗ tai đâu, là hai nốt ruồi nha, phụ thân ta nói trên tai có nốt ruồi là cực kỳ hiếu thuận, cho nên nhất định không chịu cho ta bấm lỗ tai, sợ làm bị thương tới nốt ruồi.” Khó trách hắn cảm thấy cái tên Thịnh Bảo Hoa thập phần quen tai, thì ra đúng là nàng. Xác nhận được nàng chính là tiểu cô nương mặc áo đỏ, nhìn mứt quả mà chảy nước miếng năm đó, không hiểu vì sao, Mộ Dung Nguyệt Dao lại có chút cao hứng. Thấy hắn có vẻ không yên lòng, Thịnh Bảo Hoa cũng không nói gì thêm, nàng đứng lên, lấy từ trong lòng ra một cái túi đặt lên bàn, “Ở đây có một ít ngân lượng, còn có mấy viên trân châu, tuy rằng ta không biết huynh là ai, nhưng huynh chịu thiệt thòi nhiều như vậy, chắc chắn là sẽ muốn đòi lại, chúng ta quen biết nhau cũng coi như duyên phận, ta không giúp được huynh gì nữa, những thứ này để cho huynh, dù sao ta về nhà cũng không cần đến.” Mộ Dung Nguyệt Dao nhìn nàng, nhất thời không biết nên nói gì, nàng nói không sai, hắn nhất định phải trở về Mộ Dung phủ, những gì nên đòi lại, hắn nhất định cũng phải đòi lại, tất cả những kẻ phản bội hắn, tất cả những gì thuộc về hắn… Nửa tháng này, hắn đã trải qua những chuyện khó tin nhất trong đời, bị người mà mình tin tưởng nhất phản bội, thiếu chút nữa bị đệ đệ của mình giết chết, rơi xuống vực, ở giữa ranh giới sống và chết, nhờ có cô gái trước mặt cứu sống, dẫn hắn ra khỏi nơi hoang dã đó, hiện tại còn để lại ngân lượng cho hắn dùng. “Vậy… Tái kiến.” Thịnh Bảo Hoa học theo các nhân sĩ giang hồ, lung tung ôm quyền, xoay người đi ra, còn giúp hắn đóng cửa phòng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.