Đại Hiệp, Đừng Sợ!

Chương 23: Mượn dao giết người




Mộ Dung Vân Thiên ngồi suốt cả đêm trong bóng tối, tới tận khi sắc trời đã tang tảng sáng. Hắn suy nghĩ rất nhiều, về dã tâm của đại ca, cạm bẫy của Vương Cảnh Ngôn, còn có… lời nói của Khúc Thanh Thương trước khi đi. Hắn không biết vì sao mình lại để ý tới câu nói kia như vậy, cho dù người Thịnh Bảo Hoa muốn tìm không phải là hắn, thì hắn… cũng có vấn đề gì đâu? Nếu nàng biết kỳ thật mình tìm nhầm người, chẳng phải sẽ không tiếp tục dây dưa với hắn nữa hay sao, đây không phải là điều hắn luôn luôn hi vọng sao? Giang hồ sắp tới không thể tránh khỏi một trận phong ba, nàng vẫn nên trở về Phi Thiên trại sớm đi thì tốt hơn. “Bảo Bảo, dậy đi! Ủa, sao cửa không đóng?” Ngoài cửa truyền đến thanh âm Tần La Y. Mộ Dung Vân Thiên nghe được giọng nói này, nhìn về phía cửa, vừa cử động, cổ hắn truyền đến một trận đau nhức, sau đó hắn mới phát giác mình cứ bất tri bất giác ngồi như vậy suốt cả đêm, hơn nữa lại không có chút cảnh giác nào, nếu lúc này có kẻ đánh lén hắn, sợ là hắn đã sớm mất mạng rồi. Tần La Y đẩy cửa tiến vào, liếc mắt một cái liền thấy Mộ Dung Vân Thiên ngồi ở gian ngoài, nàng gật gật đầu, xem như chào hỏi, liền trực tiếp vào phòng trong tìm Thịnh Bảo Hoa. “Mặt trời chiếu tới mông đít rồi, mau dậy đi. Tần La Y đẩy Thịnh Bảo Hoa, thấy nàng không hề cử động. Nhíu mày nhìn một hồi, Tần La Y cảm thấy Thịnh Bảo Hoa có vẻ là lạ, này không phải ngủ a, rõ ràng là hôn mê bất tỉnh nha, nàng vội la hoảng lên, “Này! Ai điểm huyệt ngủ của muội ấy?!” Gian ngoài, Mộ Dung Vân Thiên nghe vậy cả kinh, lúc này mới nhớ ra đêm qua mình điểm huyệt ngủ của Thịnh Bảo Hoa mà quên giải khai, cuống quít đi vào phòng trong. Tần La Y đã thay Thịnh Bảo Hoa giải huyệt, nhưng Thịnh Bảo Hoa vẫn không nhúc nhích, không có dấu hiệu mở mắt, nàng không khỏi có chút tức giận, “Mộ Dung công tử, đến tột cùng là ai có thể qua mắt huynh mà hạ độc thủ với Bảo Bảo?” “Điểm huyệt ngủ… đối với thân thể… hẳn là không có vấn đề gì đâu.” Mộ Dung Vân Thiên có chút mất tự nhiên. “Không có vấn đề gì? Ta đã giải huyệt, Bảo Bảo sao còn chưa tỉnh!” Tần La Y chỉ chỉ Thịnh Bảo Hoa trên giường, thanh âm cao quãng tám. Mộ Dung Vân Thiên nhìn thoáng qua Thịnh Bảo Hoa nằm yên vẫn không nhúc nhích, trong lòng cũng có chút hoảng hốt, vội vàng tiến lên vài bước, đưa tay bắt mạch cho nàng. “Thế nào?” Tần La Y hỏi. “Mạch tượng vững vàng, không có dị thường.” Mộ Dung Vân Thiên thoáng thả lỏng tâm, chậm rãi nói. “Thế sao muội ấy vẫn không tỉnh lại?” Mộ Dung Vân Thiên nhất thời không đáp được, lại do chột dạ, liền ngậm miệng không nói. “Tám phần huyệt ngủ này là do huynh điểm đi.” Tần La Y nhìn hắn trong chốc lát, bỗng nhiên nói. Mộ Dung Vân Thiên nghe vậy, trong lòng cả kinh, trên mặt lại bất động thanh sắc, trên bàn tay để sau lưng đã nắm một mũi ngân châm. “Bảo Bảo quấn quít lấy huynh là bởi vì muội ấy thích huynh, dù huynh có không thích thế nào cũng không nên điểm huyệt muội ấy chứ! Vạn nhất có gì sai lầm…” Tần La Y không cảm thấy sát ý của hắn, thầm nghĩ nàng và Viên Mộ có thể ở bên nhau, công lao của Thịnh Bảo Hoa cũng không nhỏ, vì thế cắn cắn môi, quyết định cũng giúp nàng ấy một phen, “Muội ấy không để ý danh tiết theo đuổi huynh quấn quít lấy huynh như vậy, lại không e dè cùng huynh chung sống một phòng, chứng tỏ muội ấy thật sự coi trọng huynh, huynh sao lại có thể nhẫn tâm đối xử ngoan độc với muội ấy như vậy.” Thu lại ngân châm trong tay, Mộ Dung Vân Thiên không nói gì, thanh danh của hắn trên giang hồ cũng không tệ, tuy rằng những việc âm thầm ngoan độc cũng đã từng làm qua không ít, nhưng chưa từng có kẻ nào lấy hai từ ‘ngoan độc’ để hình dung hắn, thật ra đối với Thịnh Bảo Hoa, hắn rõ ràng là cố ý bảo hộ a, hiện giờ lại bị coi là “ngoan độc”… Hơi cảm thấy ủy khuất, Mộ Dung đại hiệp yên lặng oán thầm một chút, lại nhìn lại Thịnh Bảo Hoa trên giường, lông mày lại kìm lòng không đậu gắt gao nhíu chặt, “Ta đi tìm Khâu quản gia, hắn biết y thuật.” Nhìn thấy hắn vội vàng đi ra khỏi cửa, Tần La Y cảm thấy hơi yên tâm, lúc này mới quay đầu lại có chút lo lắng nhìn Thịnh Bảo Hoa, nghĩ nghĩ, lại duỗi tay thử dò xét hơi thở của nàng. Đúng lúc này, Thịnh Bảo Hoa mơ mơ màng màng mở một con mắt, lầu bầu một câu, “Tần tỷ tỷ?” Tần La Y sắc mặt quái dị thu tay về, sửng sốt một lát mới hỏi, “Muội không sao chứ?” “Ừm, ăn no ngủ ngon ~” Ngáp một cái, Thịnh Bảo Hoa cô nương vẻ mặt thỏa mãn. Khóe miệng Tần La Y co giật một chút, tên đần độn nào không biết, lại phải điểm huyệt ngủ của Thịnh Bảo Hoa, nàng ta căn bản là ngủ như lợn chết a, giải huyệt rồi cũng vẫn ngủ chết trương lên, còn hại Mộ Dung Vân Thiên vừa rồi phải vội vàng chạy đi tìm Khâu quản gia. Tần La Y đột nhiên cảm thấy hắn có chút đáng thương, tại sao lại bị Thịnh Bảo Hoa coi trọng chứ, sau này không biết sẽ còn hại hắn thê thảm tới mức nào nữa đây. Đang chạy khắp nơi tìm Khâu Đường, Mộ Dung Vân Thiên thình lình hắt hơi một cái. “Tần tỷ tỷ, ta cho tỷ biết nhé, Mộ Dung đại hiệp vẽ cho ta một bức họa!” Thịnh Bảo Hoa vui rạo rực khoe khoang, nếu sau lưng nàng có cái đuôi nhỏ, nhất định lúc này cũng đang ngoáy tít. Thấy bộ dạng nàng đầy đắc ý, Tần La Y bĩu môi nhìn. “Tỷ không tin? Ta tìm cho tỷ xem nha.” Thịnh Bảo Hoa lập tức lăn lông lốc bò dậy, nhảy xuống giường, chạy ra gian ngoài tìm bức tranh, nhưng lật trước lật sau một hồi vẫn không tìm được. Nàng chưa từ bỏ ý định lật chăn đệm của Mộ Dung Vân Thiên lên xem, lại bị một góc sách lộ ra dọa giật mình, nàng vội vàng phủ chăn lại, sau đó vẻ mặt chán nản ngồi xuống giường, “Không thấy bức tranh.” Tần La Y thấy nàng tỏ vẻ đáng thương, chỉ đành nói an ủi, “Hay là hắn mang theo người?” Lý do này chính nàng ta cũng đều không tin. Nhưng mà… Thịnh Bảo Hoa tin, lại bắt đầu hớn hở. Tần La Y cảm thấy đã không còn cách nào đả thông tư tưởng, lắc đầu thở dài, lại chợt nhớ tới Mộ Dung Vân Thiên hẳn sắp kéo Khâu quản gia trở về, vội tìm cớ chuồn đi. Tâm tư Thịnh Bảo Hoa lúc này đều đặt trên quyển sách dưới chăn kia, tự nhiên là cũng không muốn giữ, thuận thuận lợi lợi tiễn Tần La Y đi, Thịnh Bảo Hoa nhanh chóng đóng cửa chính và cửa sổ lại, lúc này mới vội vội vàng vàng xốc chăn đệm của Mộ Dung Vân Thiên lên, phía dưới chăn giấu một quyển sách, trên sách viết ba chữ, ngay cả Thịnh Bảo Hoa từ nhỏ đã không thích học, cũng có thể nhận ra ba chữ trên sách chính là ‘Thu Thủy Tập’. … Thì ra… kẻ trộm là Mộ Dung Vân Thiên? “Ta nói, Mộ Dung công tử, công tử chậm một chút đi…” Ngoài cửa, truyền đến thanh âm của Khâu Đường. “Cứu người quan trọng hơn.” Thanh âm Mộ Dung Vân Thiên có chút cuống quýt, hắn bước nhanh tới trước cửa, đưa tay đẩy cửa, nhưng đẩy thế nào cũng không được, trong lòng không khỏi cả kinh. Bên trong, Thịnh Bảo Hoa đang trịnh trọng ngồi trên giường trầm tư cũng cả kinh, vội vàng giấu Thu Thủy Tập vào lòng, sau đó đi ra mở cửa. “Cửa bị khóa trái sao?” Khâu Đường tò mò cúi đầu nhìn. Sắc mặt Mộ Dung Vân Thiên trầm xuống, sẽ không phải là Khúc Thanh Thương xuống tay chứ! Vừa nghĩ như vậy, tâm chợt bối rối khó hiểu, lập tức bất chấp Khâu Đường ở đây, tung một cước đạp toang cửa ra. “A! Cửa…” Khâu Đường đau khổ kêu một tiếng. “Bảo Bảo!” Mộ Dung Vân Thiên vẻ mặt lo lắng vọt vào trong, sau đó liền thấy Thịnh Bảo Hoa đang chớp chớp mắt đứng cách cửa chừng năm bước. “Đại hiệp?” Thịnh Bảo Hoa vẻ mặt vô tội. “Không phải công tử nói nàng hôn mê bất tỉnh sao?!” Nhìn thoáng qua ‘thi thể’ của cánh cửa, Khâu Đường bi phẫn cùng cực. “Hôn mê bất tỉnh?” Thịnh Bảo Hoa tiếp tục chớp mắt to ướt sũng, vẻ mặt mờ mịt. Mộ Dung Vân Thiên ho nhẹ một tiếng, yên lặng quay đầu đi. Bên ngoài viện, Khúc Thanh Thương nhìn thấy Mộ Dung Vân Thiên dẫn theo Khâu Đường cùng nhau đi vào thì có chút lo lắng. Ngày hôm qua lúc rời khỏi phòng, nàng đã lặng lẽ nhét Thu Thủy Tập xuống đệm hắn, hành vi của tam công tử gần đây càng lúc càng khiến nàng bất an, Thịnh Bảo Hoa chưa trừ diệt, sớm muộn gì cũng là một tai họa, cho nên nàng cố ý để lại sơ hở cho nàng ta xem, nếu như Thịnh Bảo Hoa phát hiện Thu Thủy Tập dưới đệm của Mộ Dung Vân Thiên, như vậy tam công tử nhất định không thể không ra tay giết nàng ta. Chỉ là… Nàng nghìn tính vạn tính, lại không tính đến việc Khâu Đường sẽ xuất hiện ở đây từ sáng sớm như vậy. Đợi một lúc lâu, Khâu Đường lắc đầu thở dài rời khỏi sân, tựa hồ không phát hiện ra điều gì. Khúc Thanh Thương thở dài nhẹ nhõm một hơi, xoay người rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.