Đại Chu Tiên Lại

Chương 2: Lấy thân báo đáp




Dịch: Vong Mạng

***

Trên con đường núi gập ghềnh uốn lượn, một bóng người chạy như ma đuổi cuốn theo một đám bụi đất mịt mù.

Không biết chạy được bao lâu, khi nhìn phía trước lờ mờ thấy có thôn xóm, Lý Mộ mới dừng lại, vịn một gốc cây ven đường, xoay người thở hổn hển.

Qua một lúc lâu nữa, hắn quay đầu nhìn lại một cái mới nhận ra hắn đã tới chân núi từ lâu rồi.

Hắn tiếp đó liền lâm vào trạng thái tự hoài nghi bản thân một cách sâu sắc.

Hắn mới đây không có nghe nhầm, nhưng hồ ly làm sao có thể mở miệng nói chuyện?

Có phải có người cố tình đùa dai hay không?

Tuy rằng, hắn vẫn như trước thấy chuyện này khó mà tưởng tưởng nổi, nhưng giờ cấp cho hắn mười lá gan thì Lý Mộ cũng không dám quay lại tra xét thực hư.

Hắn còn chưa rõ vì sao hắn đã chết lại xuất hiện ở nơi này, so với chuyện này thì một con hồ ly biết nói có tính là ly kỳ gì chứ.

Trong chốc lát nghỉ ngơi, Lý Mộ ngồi dưới tàng cây, bắt đầu sắp xếp lại ký ức trong đầu.

Bị con hồ ly kia dọa sợ, trong quá trình chạy như điên trên đường núi, trong đầu hắn lại xuất hiện thêm chút ký ức rời rạc.

Tổ châu, Chu quốc, Bắc quận, Dương Khâu huyện…

Lý Mộ lộ vẻ nghi hoặc, những thông tin trong trí nhớ này không hề trùng khớp với bất kỳ triều đại nào mà hắn biết.

Tiếp tục sắp xếp lại ký ức, vẻ mặt Lý Mộ dần dần ngốc trệ.

Mười châu Ba đảo, U Đô Quỷ Vực, Vạn Yêu quốc, Tứ hải Thủy tộc…

Đạo pháp, Thần thông, yêu quỷ, tinh quái…

Những thứ này là gì chứ?

Không đợi hắn kịp thoát khỏi khiếp sợ, khôi phục lại tinh thần, trên quan đạo đã thấy mấy bóng người đang bước nhanh tới, người chưa tới tiếng đã tới.

“Yêu nghiệt to gan, dám xâm chiến thi thể công nhân huyện nha, còn không mau rời đi!”

Người nói chính là tên mập định chôn sống hắn lúc trước. Gã đứng phía xa, cảnh giác nhìn Lý Mộ, không dám tới gần.

Lý Mộ đang định mở miệng thì đột nhiên có một luồng sáng trắng từ trong đám người kia bắn tới, đánh thẳng lên người hắn.

Mới vừa nghe được hồ ly nói chuyện, giờ lại chứng kiến tình cảnh quỷ dị này, trong lòng Lý Mộ cả kinh, theo bản năng lui về phía sau mấy bước, cúi đầu chỗ bị ánh sáng màu trắng đánh vào nhưng chưa phát hiện có gì bất thường.

Một cô gái vận y phục màu xanh, dáng cao gầy từ trong đám người bước ra, sắc mặt có chút căng thẳng, đưa mắt đánh giá trên dưới Lý Mộ một hồi xong mới thở phào nhẹ nhõm, lắc đầu nói: “Không phải yêu tà nhập thân đâu.”

Một thanh niên trẻ tuổi, tay cầm một cái la bàn lớn chừng bàn tay, đi một vòng quanh người Lý Mộ, xong kinh ngạc nói: “Sao có thể, buổi sáng ta từng kiểm tra, hắn rõ ràng đã chết…”

Một người tuổi trung niên nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm vào Lý Mộ, chậm rãi thu hồi ánh mắt lại, ánh sáng âm u trong mắt cũng dần tản đi, tiếp lời: “Ba hồn vẫn còn, hẳn là chỉ nhất thời ly thể mà thôi, có điều vẫn phải xác nhận một chút…”

Nói xong, y lại lần nữa nhìn Lý Mộ, hỏi: “Ngươi tên gì?”

Lý Mộ thành thật đáp: “Lý Mộ.”

Người trung niên tiếp tục hỏi: “Thân phận của ngươi là gì?”

Lý Mộ đáp: “Dương Khâu huyện nha, bộ khoái Lý Mộ.”

Người trung niên chỉ cô gái kia, hỏi: “Nàng là ai?”

Lý Mộ đáp: “Lý Thanh, lão đại…”

Trong số những kẻ ở đây, Lý Mộ chỉ nhớ rõ cô gái này. Nàng chính là người chỉ đạo trực tiếp từ khi hắn bắt đầu vào làm, cũng chính là đối tượng hắn luôn thầm thương trộm nhớ, điểm này có lẽ chính là nguyên nhân khiến Lý Mộ chỉ nhớ rõ mỗi mình nàng.

“Còn bọn họ?” Người trung niên chỉ chỉ sang mấy tên bộ khoái.

Lý Mộ lắc đầu: “Không nhớ rõ.”

Người trung niên nhìn Lý Mộ một cái, cuối cùng nói: “Ngươi có nhớ được tối qua đã xảy ra chuyện gì không?”

“Cũng không nhớ rõ.”

Người trung niên lấy một cái gương đồng từ trong ngực áo ra, nói với Lý Mộ: “Nhìn nó.”

Lý Mộ nhìn gương đồng, trên mặt gương bóng loáng chiếu ra một khuôn mặt tuấn lãng.

Người trung niên đưa tay đánh một luồng sáng trắng lên mặt gương đồng, tiếp đó y nhìn chằm chằm không rời mắt, đợi một lúc khá lâu không thấy biến hóa gì, y mới thở phào nhẹ nhõm, thu tấm gương lại rồi nói: “Tam hồn ly thể dù hiếm thấy nhưng cũng có lúc xảy ra, trên người không có khí yêu tà, pháp khí không có phản ứng, có thể nhớ lại chuyện thường ngày, không phải bị yêu tà chiếm cứ thân thể, cũng không phải là đoạt xá trùng sinh…”

Y nhìn Lý Mộ một cái rồi tiếp: “Tam hồn ly thể qua lâu dẫn tới mất đi một phần ký ức, nhưng dù thế nào thì còn sống là tốt rồi, mấy ngày tới ngươi cứ ở nhà tĩnh dưỡng, không cần tới huyện nha.”

Nói xong, y phất tay nói với đám nha dịch: “Không việc gì, tất cả trở về đi…”

Sau khi xác nhận Lý Mộ không phải bị yêu tà phụ thể, nội tâm mọi người cũng nhẹ nhõm đi nhiều. Hai tên bộ khoái một béo một gầy đi đến cạnh người Lý Mộ, gã lùn vỗ vai Lý Mộ, hỏi: “Lý Mộ, còn nhớ chúng ta chứ?”

Lý Mộ lắc đầu.

“Gì chứ, ngươi thậm chí quên luôn chúng ta!”

Bộ khoái béo lộ vẻ thất vọng: “Chính là hai huynh đệ chúng ta nhặt xác ngươi, còn mua chiếu cho ngươi, vất vả mệt nhọc vác ngươi lên núi. Ngươi còn chưa biết, cái chiếu kia không rẻ đâu, năm mươi văn tiền một tấm. Ngươi không biết để có năm mươi văn tiền đó hôm qua ta đã vất vả thế nào…”



Trên đường về, Lý Mộ đã biết được tên hai gã bổ khoái này.

Gã mập lùn gọi là Trương Sơn, tên cao gầy là Lý Tứ. Cả hai đều là bộ khoái của huyện nha như Lý Mộ. Chuyện hậu sự của Lý Mộ cũng chính là bọn họ xử lý giúp.

Tuy nói hắn mém chút bị hai người chôn sống, nhưng mọi việc đều là hiểu lầm, Lý Mộ chắp tay hướng hai người, nói: “Làm phiền hai vị rồi…”

“Đều là đồng liều, chuyện nên làm mà.” Trương Sơn khoát tay chặn lại, sau đó lại tiếp: “Mới vừa rồi nói tới chiếu, một tấm năm mươi văn tiền…”

“Vừa rồi có nói tới chiếu sao?”

“Không có sao?”



Xuyên qua đám người đi hối hả trên đường, thần sắc Lý Mộ có chút hoảng hốt.

Một giờ trước, hắn vẫn còn nằm trong phòng bệnh nồng nặc mùi thuốc sát trùng, bên người đầy những dụng cụ, thiết bị hiện đại, hiện tại nhìn trước mắt lại toàn là kiến trúc phong cách cổ xưa, người người mặc đồ cổ trang, phố xá sầm uất náo nhiệt…

Phảng phất như bản thân đang mơ.

Nếu như đây thực sự là một giấc mơ, hắn hy vọng mãi mãi không phải tỉnh lại, thế giới chân thật với hắn mà nói, càng tàn khốc hơn.

Trương Sơn cùng Lý Tứ ở bên cạnh bước theo Lý Mộ bởi Lý Mộ nói phải về nhà lấy tiền trả tấm chiếu kia.

Sở dĩ Lý Mộ dẫn bọn họ đi cùng, thứ nhất là thiếu nợ phải trả tiền, đây là đạo lý hiển nhiên, thứ hai là bởi hắn cơ bản chẳng nhớ nổi nhà ở nơi nào.

Đương nhiên còn có một nguyên nhân quan trọng nhất, hắn cần từ trong miệng hai người, hỏi thăm một chút thông tin về Lý Mộ và thế giới này.

Thân thế Lý Mộ rất đơn giản, mẹ hắn mất khi hắn còn bé, cha hắn là bộ khoái huyện nha, hai năm trước lão hi sinh vì công vụ, Lý Mộ kế thừa nghiệp cha, một năm trước trở thành đồng nghiệp của Trương Sơn và Lý Tứ.

Về phần thế giới này, sau một bóng gió hỏi dò, những ký ức rời rạc trong đầu hắn cũng dần dần được chứng thực.

Đây là một thế giới huyền kỳ với đủ những điều kỳ quái, có tu sĩ truy tìm con đường trường sinh, có thể sử dụng Đạo pháp Thần thông, cũng có yêu quỷ hoành hành quấy phá, có thể sử dụng Yêu pháp Quỷ thuật…

Trên biển có Mười châu Ba đảo, Chu quốc nằm ở Tổ châu. Trên Mười châu, trừ những quốc gia loài người ra, còn có U Đô Quỷ Vực, Vạn Yêu quốc, trong Tứ hải là lãnh địa của Thủy tộc…

“Người tu hành, có thể cầu trời ban mưa, mượn gió giăng sương…”

“Tu tới chỗ cao thâm còn có thể rời trăng chuyển sao, xoay vần tạo hóa…”

“Những Yêu Quỷ đạo hạnh cao thâm kia cũng lợi hại vô cùng, cả người tu hành cũng không phải đối thủ của chúng…”



Yêu quái ma quỷ câu hồn phách con người nghe có chút đáng sợ, nhưng là một kẻ từ nhỏ đã được văn hóa thần thoại hun đúc, mấy thứ thần tiên yêu quỷ này không chỉ không thể khiến Lý Mộ sợ hãi, trái lại còn khiến hắn cảm thấy kích thích.

“Nơi nay chính là nhà ngươi.”

Trương Sơn chỉ một tòa trạch viên bên đường, Lý Mộ bèn lấy chìa khóa từ bên hông mở cửa lớn ra.

Tòa trạch viện này chính là tổ trạch Lý gia, nằm ở khu vực phồn hoa của thị trấn, tuy diện tích không lớn, chỉ có một cửa ra vào, nhưng để một mình Lý Mộ ở thì vẫn cũng đủ rồi.

Trương Sơn cùng Lý Tứ đứng trong sân, Lý Mộ nói: “Các ngươi chờ một chút, ta đi lấy tiền.”

Hắn lần theo ký ức, từ dưới giường trong phòng ngủ lấy ra một cái hòm, nhưng trong hòm ngoài khế ước mua bán nhà đất ra thì…rỗng tuếch.

Tỉ mỉ tìm trong phòng một lượt, Lý Mộ đến một đồng cũng không tìm ra, thậm chí cả thùng gạo cũng trống không.

Hắn đi ra sân, nhìn hai người, áy náy nói: “Thật xin lỗi, ta quên để tiền ở đâu rồi. Hay là chờ hai ngày nữa nhận lương ta trả lại hai ngươi?”

Không tới hai ngày nữa chính là lúc phát lương tháng, Trương Sơn khẽ gật đầu, đáp: “Được, chúng ta đi tuần phố trước đây.”

Lý Mộ giữ khách, nói: “Ăn cơm xong rồi hãy đi.”

Lý Tứ nhìn mặt trời ngả về Tây xong đáp: “Cũng được, vừa vặn tới giờ cơm chiều rồi.”

Lúc hai người bước vào trong phòng, Lý Mộ mỉm cười nói: “Trong nhà hình như hết gạo rồi, hay là các ngươi lại cho mượn thêm ít tiền…”

Bước chân hai người đột nhiên khựng lại.

Trương Sơn quay đầu lại, chắp tay hướng Lý Mộ: “Ta chợt nhớ ra nương tử đang ở nhà chờ ta về ăn cơm…”

Lý Tứ phụ họa: “Ta cũng có một việc quan trọng, cáo từ…”

“Cáo từ!”



Trương Sơn và Lý Tứ rời đi đầu không ngoảnh lại. Lý Mộ thu hai mươi đồng tiền lại, đứng trong sân nhìn mặt trời sắp lặn, nét mặt mê mang, ánh mắt thẫn thờ…

Ngắn ngủi thời gian, hắn đã trải qua hết tử vong tới một loạt chuyện không thể giải thích. Hắn cần thêm nhiều thời gian để điều chỉnh thời gian, đối mặt với cuộc sống mới sắp tới…

Trong khi Lý Mộ còn đang mơ màng về con đường phía trước, trong một u cốc nằm sâu trong dãy núi ngoài huyện Dương Khâu, mấy con hồ ly đang nhảy nhót chơi đùa bên mấy bụi cỏ cạnh bờ suối, miệng phát ra những tiếng “ấu ấu” gọi nhau.

“Con được được một công tử loài người cứu ra khỏi bẫy thợ săn…” Dưới gốc cây cạnh dòng suối, một hồ ly già kinh sợ nói tiếng người.

Tiểu hồ ly đùi bị thương nằm sấp trên đám cỏ, khẽ gật đầu đáp: “Hắn còn băng bó vết thương cho con, dặn con về sau phải cẩn thận…”

“Cái này có chút phiền toái…”, hồ ly già lộ vẻ ưu sầu, nói tiếp: “Ân cứu mạng, đây là đại nhân quả a…”

Tiểu hồ ly ngẩng đầu, tiếp lời: “Mụ mụ, người thường nói, Hồ Tiên nhất tộc có ơn tất báo, con nên báo đáp hắn thế nào đây?”

Một con hồ ly nhảy qua, trêu chọc: “Đương nhiên là lấy thân báo đáp.”

“Đi đi đi…” Hồ ly già đuổi nó đi xong thở dài tiếp: “Hồ Tiên nhất tộc, nếu muốn tu thành Cửu vĩ thiên hồ, liền phải làm trọn vẹn hết thảy nhân quả thế gian kia, ân cứu mạng chính là thiên đại nhân quả, không thể không báo, nhưng bây giờ đạo hạnh con quá nhỏ bé, hay là trước cứ ở trong núi chuyên tâm tu luyện, chuyện báo ân đợi ngày sau hãy nói…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.