Đại Ca Xã Hội Đen "Cầm Thú Tinh Khiết"

Chương 46: Lừa gạt một kẻ ngốc




Lạc Viêm Hành im lặng một hồi lâu cũng không nói tiếng nào khiến cho Trình Thất hơi lo lắng, cô biết mình mới vừa cắt đứt tất cả đường phản bác của đối phương, tình huống như thế, cô không có lựa chọn khác, từ trước đến giờ làm việc không quá tuyệt tình, luôn để lại cho kẻ địch một bậc thang, duy chỉ có lần này thì khác, chẳng lẽ người đàn ông này bởi vì tranh luận không hơn cô mà thật sự mở ra trận chém giết chứ?

Đừng làm cho cô phí công.

Lạc Viêm Hành thật sự không biết nên nói gì, từ trước tới nay lần đầu tiên bị mất mặt như vậy, nói không lại một cô gái, không lấy được tiền mà còn gặp trắc trở, vẫn giả vờ như rộng lượng tha thứ, cau mày nói: "Lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa, lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng!" Lạnh lùng nói xong, xoay người mang theo thủ hạ đen mặt đi khỏi.

Trình Thất lại buồn bực, rõ ràng cũng rất tức giận, tại sao không đánh cô một trận? Dù sao cũng phải xảy ra đánh nhau chứ? Cô cũng đã chuẩn bị một mình đấu với anh, muốn thử dò xét bản lĩnh của kẻ địch, bây giờ xong rồi?

"Đi thật?" Đông Phương Minh cũng khó hiểu nhìn đám người đi xa lẩm bẩm nói: "Lời đồn đãi anh ta không phải là người dễ dàng chịu thua thiệt như vậy chứ?"

"Thật kỳ quái, Chị Thất, anh ta đang làm gì?" Ma Tử sờ sờ gáy, chuyện này quá ngoài ý muốn, nếu là cô, có người chuẩn bị cho cô một phần mộ, sớm cho một phát súng bắn chết, cho dù Chị Thất biết ăn nói, cũng phải cho chút dạy dỗ chứ?

Bên này Hàn Dục cũng như thế: "Anh Hành, chúng ta cứ đi như thế, có thích hợp không?" Truyền ra ngoài quá mất mặt chứ?

Lạc Viêm Hành không để ý, tiếp tục đi tới, không thích hợp thì làm thế nào? Thật sự cho rằng anh không có chút để ý sao? Một khi không có lòng muốn giết, giữ lại chỉ biết cái được không bù đắp nổi cái mất, tức giận thì tức giận nhưng nghĩ đến cô gái kia miệng mồm khéo léo lại không khỏi có chút buồn cười, so với mười bảy năm trước, bây giờ cô càng làm cho anh yên tâm.

Một người đứng đầu có thể để cho thủ hạ không bị tiền bạc hấp dẫn mà tâm cam tình nguyện bán mạng là rất khó có được, mà cô làm được, một người đứng đầu, nguyện ý vô điều kiện bán mạng vì bất kỳ người thủ hạ nào, càng khó được, cô cũng làm được, hai lần không vâng lời, không phải vì mong muốn cho bọn thủ hạ không uổng công vô ích sao?

Xét về việc, loại người đứng đầu như thế này, anh rất kính nể.

Có lẽ đối với cô mà nói, từng thủ hạ đều giống như người thân duy nhất của cô, vốn còn muốn trực tiếp tiêu diệt tay chân của cô, cắt đứt đường lui của cô, bây giờ nhìn lại là không thể nào.

Bạch Diệp Thành và Hàn Dục thỉnh thoảng bàn luận xôn xao, suy đoán ý định của cấp trên, cũng không biết đã từng trải qua một đoạn chuyện cũ, cho nên đại ca coi trọng cô gái đó là chuyện đương nhiên, điều này càng không thể tưởng nổi, chẳng lẽ Anh Hành có khuynh hướng bị ngược đãi?

Ở trong căn phòng bí mật Khâu Hạo Vũ cũng vừa chỉ dẫn, vừa suy nghĩ, cả Long Hổ cũng không nghĩ ra, nếu là lúc trước, tình huống như thế, đại ca tuyệt đối sẽ giết cho sảng khoái chớ nói chi là đi theo nhìn xem tặng quà gì, trong đó nhất định sẽ có ẩn tình.

Đắc ý nhất chính là Khúc Dị, Trình Thất, lần thứ hai anh ta nhớ kỹ cô, người này khó lường, không trách được Ma Tử vui tươi như vậy, chắc là chiếm được không ít người quan tâm, nhưng anh ta biết, trong lòng cô gái này vẫn rất tự ti, nếu không đến nay cũng sẽ không nghĩ đến chuyện kết hôn, anh ta sẽ phá vỡ loại suy nghĩ không chính xác này của cô.

Đêm đó, bởi vì Phi Vân Bang chiến thắng Long Hổ lần nữa mà ở trong viện ra sức chúc mừng lẫn nhau, rượu quá ba vòng, Trình Thất mặt đỏ tới mang tai nằm ở trong ghế, ngửa đầu nhìn trời, nhìn về phía ánh trăng rằm cảm khái nói: "Ngày mai chúng ta sẽ chính thức bắt đầu bước vào thế giới xã hội đen rồi, sẽ không cần phải đi cầu người khác cho chúng ta làm ăn buôn bán!" Tài sản bang phái có thể sắp lên hàng tỷ đồng, được xem là Xã hội đen hạng sang, tự nhiên những người kia sẽ tới cửa hợp tác với cô.

Hôm nay Đại Tam cũng ngồi tù rồi, thù cũng báo rồi, nhìn về giữa đại đường vốn là nơi dùng để cúng bái bài vị tổ tông, trong vò rượu thủy tinh trong suốt đựng của quý của Mạc Trung Hiền, như vậy không chỉ dùng để nhắc nhở bọn thủ hạ đừng bội tình bạc nghĩa, đừng để đầu óc lệch lạc, cũng dùng để nhắc nhở chính cô.

Nhớ tới lời của bà Kỳ, Đúng vậy a, một cô gái giống như cô, không có duyên với tình yêu, có lẽ đứa bé không có cha mẹ đều giống nhau, từ nhỏ hy vọng có một gia đình thuộc về mình, chồng, vợ, con, cháu của mình, ngay cả chính cô cũng không thể ngoại lệ.

Mạc Trung Hiền, mười một năm a, lúc đầu chỉ muốn tìm người thay thế, sau đó quả thật có nghĩ tới cùng với anh ta kết hôn sinh con, tình cảm thì vẫn có, nếu không cũng sẽ không bỏ ra nhiều như vậy, còn nhớ rõ lúc trước vì cho anh ta tiêu xài đầy đủ, nhiều lần bị bắt vào cục cảnh sát, thật là ngu ngốc, cho tới bây giờ người ta cũng chưa một lần nhớ tới cô, cuối cùng còn tồi tệ hơn, cuốn đi tất cả tiền tài của bang hội, làm hại các anh em đi chợ bán thức ăn để kiếm sống. . . . . .

‘Cô nhìn lại dáng vẻ bây giờ của cô đi, nhiều năm như vậy cũng không có thay đổi chút nào, ngồi không đúng tướng ngồi, đứng không đúng tướng đứng, điểm nào giống phụ nữ? Trình Thất, đừng quên cô là phụ nữ, đừng cả ngày như người đàn ông, vừa bắt đầu tôi có thử thích cô, tôi muốn kết hôn với phụ nữ mà không phải là người giả trai, cô biết dịu dàng sao? Cô sẽ xấu hổ sao? Cô sẽ vì người đàn ông mà khóc sao? Cô biết làm nũng sao? Cô hiểu phong tình sao? Cô không biết cái gì cả, cô căn bản cũng không biết yêu. . . . . . ’

Có lẽ do uống nhiều, không nhịn được đưa tay xoa gương mặt, nếu như, nếu như trước đây anh ta nói như vậy thì cô cũng nâng niu như bảo bối trong lòng cả đời, thật ra cô cũng có thể thay đổi, cũng có thể để tóc dài, có thể chú ý đến cách ăn mặc của mình. . . . . . ma xui quỷ khiến, nhìn thủ hạ hỏi: "Ma Tử, cô thấy tôi đẹp không?"

"Lúc ấy, tôi bị sợ đến nổi ngay cả rắm cũng không dám thả, cố gắng kìm nén. . . . . . Ưmh!" Ma Tử giống thấy quái vật, nhìn về phía lão đại của mình, cô mới vừa nói cái gì? Cái gì đẹp không? Thấy bộ dạng Trình Thất quả thật hỏi thăm, liền cười ha hả: "Chuyện này. . . . . . Chị. . . . . . Dĩ nhiên rất đẹp!" Được rồi, cô cho rằng đẹp giống như Salsa.

Phải nói, về ngoại hình của Chị Thất, cô không cảm thấy cô ấy xinh đẹp, là phụ nữ đẹp không chỉ có một khuôn mặt hoàn hảo, các bộ phận trên khuôn mặt đều là kiệt tác của Thượng Đế, còn phải tu sửa vẻ ngoài, phong cách, từng cử chỉ lời nói, hơi thở thơm như hoa lan, nhìn lại hiện tại một chút, chị Thất một chân đạp trên ghế, ngồi cong vẹo, mở miệng thì nói bậy, người đẹp sao? Ngay cả phụ nữ xấu cũng không làm được.

Thấy Trình Thất rõ ràng cũng không tin, chỉ có thể lúng túng nói: "Thật ra đẹp hay xấu có quan trọng như vậy sao? Ở trong lòng chúng tôi, chị đã sớm không liên quan đến giới tính rồi !"

Được rồi, Trình Thất gật đầu, cũng không có liên quan đến giới tính, Mạc Trung Hiền nói không sai, cô chính là tên giả trai, tính cách này đã có từ nhỏ, muốn thay đổi đâu phải dễ như vậy? Dù sao cũng sẽ không tiếp tục hy vọng sẽ có một người đàn ông cam tâm tình nguyện thích cô, xem như ngày đêm lẫn lộn đi, nói không chính xác thì ngày nào đó sẽ chết à: "Mẹ nó, cô nói chuyện không thể khéo léo một chút sao? Được rồi được rồi, uống rượu, uống rượu, không nghĩ đến những chuyện phiền lòng kia nữa!"

"Đến đây, cạn chén nào!"

"Cạn chén!"

Gia đình, giấc mộng này, xem như trong một đêm hoàn toàn tan biến, không riêng gì cô, ngay cả đám người Đông Phương Minh cũng không hy vọng có một cô gái nguyện ý đi theo đám người bọn họ đánh đánh giết giết, trải qua những ngày tháng vĩnh viễn không có mặt trời, có cô gái nào chấp nhận lấy một người không bảo đảm sinh mạng, mà lại bị cảnh sát truy nã?

Có nghĩ đến chuyện ghép thành đôi với người trong Phi Vân Bang, nhưng thỏ không ăn cỏ gần hang, bởi vì hiểu quá rõ, ngay cả một chút rung động cũng không có, lấy Ma Tử mà nói, bọn họ chưa từng ghét bỏ vẻ ngoài của cô, nhưng từ trong đáy lòng xem cô như anh em, cho dù cô có cởi hết, bọn họ cũng sẽ không có một chút dục vọng.

Chuyện này cũng chấm dứt.

Phố Tình Yêu, sau nhiều năm sửa chữa cải tạo, đã sớm không còn quen thuộc như xưa, vốn là một dãy cửa hàng ven đường phố, lúc này biến thành tòa nhà thương mại, người đàn ông dựa vào trí nhớ đứng ở trước một bể phun nước, anh nhớ nơi này đã từng trồng một gốc cây tình nguyện, nhấc tay sẽ có thể sờ được vô số chiếc cúp tình nguyện, nhắm mắt nâng lên bàn tay, chạm tới cũng chỉ là không khí trống rỗng.

Hai tay Hàn Dục cắm vào túi đứng ở đầu đường đi qua đi lại, tại sao đại ca muốn tới nơi này? Tại sao? Rốt cuộc có chuyện gì mà bọn họ không biết?

Sau một lúc, Lạc Viêm Hành vừa đi về phía cuối phố vừa giải thích với Khâu Hạo Vũ: "Còn nhớ rõ mười bảy năm trước không?" Nói đến đó, môi mỏng giương lên một chút tự hào, thật giống như đang nói..., thật ra tôi cũng có bí mật mà các người không biết, từ nhỏ chưa từng có không gian riêng, bí mật riêng, đúng như Hạo Vũ từng nói, anh ta hiểu anh còn hơn hiểu mình.

Lần này Khâu Hạo Vũ cũng không ở trong căn phòng bí mật mà sóng vai cùng người đàn ông từng bước một đi về phía trước, gật đầu một cái: "Nhớ!" Cứ nói đi, nhất định là chuyện lúc đó có liên quan đến Trình Thất, không trách được đại ca liên tiếp tha thứ, bây giờ nghĩ lại, cũng có chút ít kỳ quái.

Cả con đường bị Long Hổ bao vây, cho dù kẻ nào cũng không thể đặt chân, ngay cả các cửa hàng lớn cũng vội vã đóng cửa, không phải Hàn Dục nhạy cảm, nếu anh ta đã biết bị mật của đại ca thì phải vô cùng cẩn thận, chuyện này không phải chuyện đùa, một khi bị lọt ra ngoài, anh ta tin tưởng sẽ thiên hạ đại loạn, bàn tán ầm ĩ, Long Hổ cũng sẽ xem xét tuyển một người có tài đức khác, anh ta là kẻ đui, đại ca lại là người mù, nhiều năm như vậy, tại sao lại không nhìn ra?

Tại sao đại ca không nói với anh ta? Là không tin tưởng sao? Ngay cả tôi mà anh cũng không tin, mỗi khi nghĩ tới chuyện này trong lòng vô cùng thất vọng, lúc này hâm mộ nhìn Khâu Hạo Vũ đi theo bên người anh, trên thế giới này, đại ca cũng chỉ tin tưởng anh ta sao? Mặc dù Diệp Thành làm việc không quá chững chạc, nhưng anh ta có thể lấy đầu bảo đảm, vào thời khắc mấu chốt, Diệp Thành có thể vì mấy anh em bọn họ buông bỏ tất cả, thậm chí là sinh mạng.

Mà Hàn Dục anh cũng giống như vậy, người tàn tật có tâm lý tàn tật, anh ta lựa chọn tha thứ, không tin thì không tin, một ngày nào đó Anh Hành se hiểu, bọn họ vĩnh viễn sẽ không phản bội anh: "Tất cả canh kỹ cho tôi, cho dù là ai cũng không cho vào biết không?"

"Dạ!"

Cuối phố, Lạc Viêm Hành dừng lại chân, nhìn về phía Khâu Hạo Vũ cười nói: "Lúc ấy ở chỗ này, 598 bước, có một căn nhà khi trời mưa sẽ bị dột nát, mùi nấm mốc rất nặng, không có cánh cửa, có một cái sân nhỏ, cô ấy sống ở phía sau cái sân nhỏ, có một phòng ngủ chật chội, tôi cũng ở bên trong, còn nhớ rõ lúc ấy trên người có ít nhất bảy vết đao chứ? Nếu không phải cô ấy, tôi nghĩ, đã sớm..."

Nhất thời, Khâu Hạo Vũ đối với cô bé kia sinh ra không ít hảo cảm, chuyện này anh ta đương nhiên biết, nếu không phải lần đó cô gái kia không nhịn được, tìm đến người muốn giết đại ca, sau đó cũng không lựa chọn đi nước Anh, mím môi hỏi: "Tôi nhớ khi đó có một tên ăn xin bẩn thỉu tới báo tin, để cho chúng tôi đón anh về, nhưng lúc đó vết thương trên người anh không phải đều lành sao?" Nếu không, tên ăn xin ấy lấy tiền ở đâu ra để chữa trị cho đại ca?

"Đúng vậy, đều lành, cô ấy cũng không phải là ăn xin, chẳng qua cuộc sống rất vất vả, mặc dù thường xuyên xin cơm ở đầu đường xó chợ nhưng rất có ý chí, không cam lòng như thế, vì vậy để dành không ít tiền, nhưng sau đó toàn bộ tiêu vào việc chữa bệnh cho tôi, gần như là cô ấy để danh mấy năm, khi đó cô ấy mới chín tuổi!" Cũng không có quá nhiều tiếc nuối, ngược lại cảm thấy đáng phải kiêu ngạo.

"Chậc, chậc, chậc, không trách được anh nhớ cô ấy đến đến nay!" không thể tin được, cô gái kia thật là Trình Thất? Đại ca nói tuyệt đối không phải là kẻ đầu đường xó chợ, tự nhiên sẽ không phải là giả nhưng không muốn chấp nhận thôi.

Lạc Viêm Hành cười khổ nhưng cô lại không nhớ rõ anh, đã từng đi tới nơi này đóng quân hai tháng, đột nhiên muốn gặp người cùng cảnh ngộ ngày xưa một lần, hôm nào không bằng hôm nay, ôm ngực suy nghĩ, chớp mắt một cái, sau đó cười nhạt nói: "Bên này có một con đường nhỏ, chúng ta đi!"

"không báo cho bọn Hàn Dục biết sao?"

"không cần!"

Trong đại viện, Phi Vân Bang vẫn còn tri kỷ gặp nhau ngàn chén không say, có một số việc luôn rất trùng hợp như vậy, Trình Thất lau rượu nơi khóe miệng một cái, bàn tay nhỏ bé vỗ đùi thật manh: "Anh ta mà đẹp trai? cô có lầm hay không?" Có phải ánh mắt của Ma Tử có vấn đề hay không? Lại còn nói Lạc Viêm Hành đẹp trai.

Ma Tử ủy khuất cong môi: "Con lai vốn là rất đẹp trai mà!"

"Hơn nữa, cô chưa từng thấy con lai đẹp trai hơn sao!" Trình Thất chê cười.

Mọi người thật giống như nghe ra chuyện mờ ám, Tiểu Lan trêu ghẹo: "Chẳng lẽ chị Thất gặp rồi sao?"

Trình Thất cao ngạo nhướng mày, nhớ lại kí ức đã qua, vừa hồi tưởng vừa thần bí hề hề nói: "Khoan hãy nói, có thì có, chẳng qua chỉ là kẻ ngốc thôi!"

Vừa muốn giống như Vua giá lâm, Lạc Viêm Hành dừng chân, tự nhiên biết rõ đối phương nói chính là anh, một người cả đời có thể gặp được mấy người con lai? Kẻ ngốc? Ngược lại gợi lên lòng hiếu kỳ của anh, giơ tay ngăn lại Khâu Hạo Vũ đi về phía trước, anh thật muốn xem kẻ ngốc thế nào, ở trong lòng cô, rốt cuộc anh là người như thế nào.

"À? Vậy quá đáng tiếc! Chị Thất nói nhanh lên xem!" Hai mắt Ma Tử lấp lánh có hồn hút hút lỗ mũi, không ngờ chị Thất còn có diễm ngộ đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.