Đại Boss Hắc Đạo Và Vợ Yêu Chủ Tịch Lạnh Lùng

Chương 7: Cưỡng hôn




Chẳng ai biết được, từ lúc Lãnh Hàn Quyên cô tiếp nhận vị trí chủ tịch tập đoàn Lãnh thị thì trãi qua bao nhiêu vụ ám sát. Lúc trước chỉ cho rằng là đối thủ cạnh tranh làm việc này, nhưng bây giờ cô đã biết rõ đối phương là ai rồi.

****

Sau khi Lãnh Hàn Quyên về New York thì vài ngày sau khi giải quyết hết việc ở Washington thì Lăng Lãnh Ngạo cũng sang New York xử lí vấn đề mới phát sinh trong địa bàn của Hắc Ưng.

Người trong Hắc đạo đều biết bang Hắc Ưng của Lăng Lãnh Ngạo chuyên sản xuất và buôn bán vũ khí, kinh doanh sòng bạc, quán bar và nhiều lĩnh vực nhưng lại nghiêm cấm các hoạt động liên quan đến ma tuý, mại dâm.

Vậy mà mới đây Thế Phương báo cho anh biết tên Max quản lí New York dám qua mặt anh bí mật nhập một lượng lớn ma tuý về phân phối vào các vũ trường, quán bar.

....

19h tại một căn biệt thự ở New York, Lăng Lãnh Ngạo ngồi bắt chéo chân trên sô pha phòng khách. Đứng sau lưng anh là Thế Phong và Thế Phương. Khác với Thế Phong hay cười nói thì Thế Phương lại là một người trầm tính, lạnh nhạt.

Đứng trước mặt Lăng Lãnh Ngạo là một người đàn ông trung niên với vẻ mặt sợ hãi, nhìn kỹ còn thấy chân tay ông ta còn hơi run.

Ông ta hết nhìn những thuộc hạ của Lăng Lãnh Ngạo đứng sau lưng mình, lại len lén quan sát sắc mặt Lăng Lãnh Ngạo.

Tối nay khi ông ta mới về tới nhà thì Lăng Lãnh Ngạo dẫn người xông vào. Nghĩ đến việc Lăng Lãnh Ngạo biết chuyện ông ta phân phối ma tuý trong địa bàn của hắn thì càng sợ hãi hơn. Nhưng nghĩ lại mình đã làm rất cẩn thận chắc là hắn không biết, ông ta hơi chấn tỉnh lại rồi lau mồ hôi lạnh, ngẩng đầu hỏi Lăng Lãnh Ngạo:

- Không biết lão đại đến đây là có chuyện gì?

Lăng Lãnh Ngạo nhìn ông ta nhếch môi nguy hiểm, rồi nhìn sang Thế Phương. Thế Phương hiểu ý liền ném một sấp hồ sơ xuống chân Max, lạnh lùng mở miệng:

- Ông tự xem sẽ rõ!

Max run run nhặt tập hồ sơ lên xem, xem xong ông ta quỳ thụp xuống trước mặt Lăng Lãnh Ngạo, run rẩy cầu xin

- Lão đại tha mạng, lão đại tha cho thuộc hạ lần này đi, thuộc hạ chỉ là nhất thời tham lam, lần sau sẽ không dám nữa!

Nghe thế Lăng Lãnh Ngạo hừ lạnh nói:

- Hừ! Max, ông yên tâm, tôi sẽ không cho ông lần sau đâu.- Rồi anh giơ tay ra, Thế Phong liền đặt vào tay anh một khẩu súng.

Max thấy thế thì tái mặt, chợt nghĩ tới điều gì ông ta cười lớn:

- Ha ha ha! Lăng Lãnh Ngạo, mày tưởng cái thế giới này chỉ có mình mày àk? Cho mày biết, có người cũng không thua kém mày đâu. Giết tao, rồi mày cũng nhanh chóng chết theo...

Đoàng...

Ông ta chưa nói xong thì đã tắt thở vì viên đại găm giữa chán bay ra từ súng trên tay Lăng Lãnh Ngạo.

Lăng Lãnh Ngạo có chút khó chịu phất phất tay, lập tức có hai người đàn ông mặc vét đen tiến lên khiêng xác lão Max ra ngoài.

Xong rồi anh nhìn Thế Phương hỏi:

- Điều tra ra được kẻ nào cung cấp hàng cho lão Max không?

Thế Phương cung kính nói:

- Thưa lão đại, là Trần gia của lão Trần Minh Hải bên Châu á, cha con lão này đang muốn mở rộng làm ăn và địa bàn. Dạo gần đây bí mật đưa ma tuý vào địa bàn của chúng ta bằng cách cho mấy lão hám tiền một khoảng lệ nhuận không nhỏ, ví dụ như lão Max.

Lăng Lãnh Ngạo hừ lạnh:

- Hừ, giỏi cho cha con Trần Minh Hải, đúng là lòng tham không đáy mà. Được rồi, Thế Phương, cậu xử lí hết những người như lão Max đi.

- Vâng thưa lão đại!

Rồi Thế Phương rời đi.

...

Một lúc sau Lăng Lãnh Ngạo lái xe ra bờ biển. Anh thích cái sự lạnh lẽo mang theo thuộc vị mận của gió biển, nó làm anh thanh tỉnh rất nhiều.

Nhưng xe gần tới bờ biển thì Lăng Lãnh Ngạo nhìn thấy một hình ảnh vô cùng nổi bật trong đêm.

Trong bóng tối, dưới ánh sáng mờ ảo của ánh trăng là hình ảnh một cô gái đứng dựa người vào đầu xe, trên người là bộ đồ công sở màu đen làm tôn lên dáng người quyến rũ vô cùng, mái tóc dài được cô xả tung bay lượn trong gió nhìn càng huyền hảo.

Đặc biệt hơn nữa là Lăng Lãnh Ngạo nhận ra đó là người con gái anh mong nhớ mấy ngày qua.

Lăng Lãnh Ngạo bảo Thế Phong và những thuộc hạ đi theo bảo vệ anh duy trì một khoảng cách rồi một mình lái xe đến chỗ Lãnh Hàn Quyên.

Hôm nay, khi đi viếng mộ ông nội và ba mẹ mình, cô lại nhớ đến chuyện cũ, theo thối quen, sau khi hết giờ làm việc cô lại lái xe ra bờ biển để giải toả.

Đang nhắm mắt thưởng thức gió biển thì nghe tiếng xe ô tô tới gần. Cô giật mình quay lại nhìn thì có một chiếc xe đã dừng lại kế bên xe của cô.

Trên xe bước xuống là một gương mặt cô đã gặp qua 2 lần. Thấy Lăng Lãnh Ngạo đi lại bên cạnh mình, cô hơi nhếch môi nói:

- Lăng lão đại cũng rảnh rỗi đi ngắm biển đêm nữa sao?

Lăng Lãnh Ngạo hơi cười, lúc nãy nhìn từ xa,lại là từ sau lưng nên không thấy rõ khuôn mặt cô.

So với 2 lần gặp trước cô đều toát lên sự lạnh lùng, khí chất ngạo nghễ thì lần này lại thêm có một nét gì đó ưu sầu không nói nên lời.

Nhắm mắt lại cảm nhận gió biển, anh lên tiếng nhưng lại không lạnh lùng như thường ngày mà có một chút ôn nhu mà chính anh cũng không phát hiện được.

- Nhiều lúc cũng nên hòa mình vào thiên nhiên để cuộc sống thêm thú vị, em cũng không phải vậy sao?

- Tôi à? Chưa từng nghĩ đến chuyện đó, chỉ là đối với biển có chút suy tư thôi. Biển có thể xem như là ranh giới cuộc sống của tôi. - Lãnh Hàn Quyên lắc đầu cười rồi lên tiếng. Không hiểu tại sao cô lại thấy giữa Lăng Lãnh Ngạo và cô có một sự đồng cảm và tự nhiên lại muốn tâm sự với anh.

- Ranh giới của cuộc sống?- Lăng Lãnh Ngạo khó hiểu nhìn cô hỏi.

- Ừ, 23 năm sống với 2 thân phận và 2 hoàn cảnh khác nhau,và biển là nút thắt của sự việc năm đó.- Dừng lại một chút, cô nhìn Lăng Lãnh Ngạo rồi nói- Không hiểu tại sao tôi hôm nay lại nói nhiều thế, lại còn xem anh là một đối tượng để tâm sự, anh không phiền chứ?

Nghe cô nói thế, anh mỉm cười nhìn vào mắt cô nói:

- Không phiền,em nói đi, tôi sẽ lắng nghe.

Có cơ hội để biết thêm về cô sao anh lại có thể qua chứ. Với lại, một người lạnh lùng với tất cả mọi người như cô mà lại đi tâm sự với anh, không phải cũng là anh có một vị trí đặc biệt trong lòng cô sao?

Rồi sau đó cô kể ra cuộc đời mình cho anh nghe. Cô nói rất ngắn gọn, chỉ một số mốc thắt quan trọng chứ không nói ra cuộc sống cụ thể cũng như kẻ thù của mình.

Dù là ngắn gọn nhưng Lăng Lãnh Ngạo vẫn hiểu được cuộc sống cô độc một mình của cô, vì anh cũng gần giống như cô.

- À mà... Um...um..

Không chịu được, đột nhiên Lăng Lãnh Ngạo cúi xuống đặt môi mình lên đôi môi anh đào của Lãnh Hàn Quyên làm cô phải nuốt hết những lời đang muốn nói lại.

Không để cho cô kịp phản ứng, anh đã dùng một tay ôm chặt eo cô, một tay thì ôm lấy gáy cô, đưa lưỡi vào miệng cô khuấy đảo làm nụ hôn càng sâu hơn.

Đến khi kịp phản ứng lại thì Lãnh Hàn Quyên giãy giụp kịch liệt. Nhưng dù cho thân thủ cô có tốt đến đâu thì sức của phụ nữ cũng không thể làm lại đàn ông, hơn nữa Lăng Lãnh Ngạo cũng không phải là một người bình thường.

Vì thế, nụ hôn càng lúc càng sâu và nóng bỏng hơn....

( chương sau sẽ có một trận chiến đầu tiên đây... Ôi, vài chương nữa có xôi thịt rồi....

Có ai ủng hộ tôi với))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.