Đặc Công Trọng Sinh Ở Trường Học

Quyển 1 - Chương 47: mai tư trúc




Các học sinh nghe vậy, nháy mắt đã tập trung tầm mắt ở trên người Trần Khả Dương.

Trần Khả Dương cười cười nhưng vẫn bán cái nút, “Vị đồng học này trước kia thành tích không xuất chúng, nhưng gần đây đi học còn thật sự nghe giảng, làm bài trong lớp cũng thực tích cực, thành tích được cho là đột nhiên tăng mạnh. Cho nên nói, thành tích không tốt đừng lo, chỉ nên lắng tai nghe giảng, hoàn thành nhiệm vụ học tập hàng ngày, sẽ lấy được thành tích học tập tốt!”

“Thầy Trần, ai vậy?” Có người ở phía dưới không nhịn được hỏi.

Tầm mắt Trần Khả Dương quét đến người Mạc Tử Hàm, mà lúc này lớp trưởng Mai Tư Trúc cũng vừa phát đến tờ giấy của Mạc Tử Hàm, quét mắt thành tích, nhất thời sợ hãi kêu ra tiếng, “Một trăm điểm?”

“Đúng vậy, Mạc Tử Hàm là đồng học lần này duy nhất trong ban làm được một trăm điểm. Tư Trúc chín mươi bảy, xếp thứ hai. Lần này ra đề mục không khó, chỉ là một ít đề trong khoảng thời gian khai giảng này học được, Tư Trúc bảo các bạ chọn đề, về sau chú ý một ít.” Trần Khả Dương thản nhiên nói.

Mai Tư Trúc nhất thời nhíu mày nhìn về phía Mạc Tử Hàm, chỉ thấy Mạc Tử Hàm vẫn một thân đồng phục rộng thùng thình như trước, gầy teo không chớp mắt. Hơn nữa Mạc Tử Hàm bình thường học tập không tốt, chỉ lần này đảo ngược tình hình, nhưng thầy Trần ra đề đều là ví dụ mẫu trong sách giáo khoa, trước tiên ở nhà làm chuẩn bị tra tìm đáp án sẽ không khó.

Loại chuyện này trước kia cô vì thuận tiện cũng đã làm, cho nên đối với biểu hiện gần đây của Mạc Tử Hàm không phải đặc biệt để ý.

Nhưng đề thi này là thầy Trần tự mình ra đề, cậu ấy có thể đáp được một trăm điểm?

Đưa tệp giấy vào trong tay Mạc Tử Hàm, Mai Tư Trúc nhíu mày, biểu tình có chút không tốt. Nhớ tới Mạc Tử Hàm gần đây hình như thân thiết với thầy Trần, thầy Trần mấy lần tan học đều gọi cậu ấy đi văn phòng…

“Sẽ không phải tiết lộ đề chứ?” Cô hồ nghi nhìn Mạc Tử Hàm, tự nói ra tiếng.

Dù sao cô không tin một người thành tích có thể ở vài ngày thời gian từ cuối cùng lớp vọt tới thứ nhất lớp!

Mạc Tử Hàm nghe được rành mạch lời nói đó. Cô từng nghe Tần Tiểu Du nhắc tới, vị lớp trưởng Mai này thành tích vẫn thứ nhất lớp, cuối năm cũng được sắp xếp Top 10. Cô vốn có thể vào hai lớp trọng điểm dành cho học sinh ưu tứ nhất ban, nhị ban, nhưng cố tình lại tới bát ban.

Hơn nữa Mai Tư Trúc làm người rất ngạo khí, có lẽ là nguyên nhân gia thế không tệ, thành tích lại tốt, từ trước tới giờ không chơi với Mạc Tử Hàm, bởi vì Mạc Tử Hàm xác thực không xứng.

Trần Khả Dương lại khen ngợi Mạc Tử Hàm vài câu, đồng học toàn ban cũng là các loại ánh mắt cổ quái nhìn về phía Mạc Tử Hàm, nếu nói cô trong khoảng thời gian này biểu hiện không tệ, thành tích tiến bộ không phải không có khả năng, nhưng không thể nào từ một học sinh kém nháy mắt biến thành nhất lớp?

Loại chuyện này ngay cả cái giảm xóc cũng không có, ai có thể chấp nhận được?

Mạc Tử Hàm mặc kệ. Bởi vì sách vở trong tay này cô thật sự xem, từ đầu đến cuối, có thể nói là tự học một lần, nhưng không mất bao nhiêu công sức. Bởi vì công thức này cô nhớ rất nhanh, đề hình vừa thấy liền thông, rất kỳ quái, chính là có cảm giác vừa xem trăm hiểu, đáp đề dị thường thuận tay.

Mặc dù Trần Khả Dương luôn mãi khen ngợi, cũng mượn cớ này khích lệ đồng học khác, nhưng khi tan học, tin tức nho nhỏ này vẫn nhanh chóng truyền khắp lớp, tất cả mọi người cho rằng là Trần Khả Dương cố ý hoặc là trong lúc vô tình tiết lộ đề thi, bị Mạc Tử Hàm nhặt được lợi.

Đến khi chuông báo vào lớp, có một nữ sinh tên Tống Xuân lớn tiếng châm chọc, “Cho dù là trộm được đề thi, cũng không biết học thông minh một chút, thế nhưng trả lời hết, các cậu nói người đó không phải bị ngốc à?”

Thanh âm phụ họa vang lên, Mai Tư Trúc bị vây ở bên trong thần sắc có phần lạnh liếc mắt nhìn Mạc Tử Hàm một cái, quay đầu nói Tống Xuân, “Vào học rồi, ngồi vào chỗ hết đi.”

Mấy người nữ sinh chơi thân với cô, bao gồm Tống Xuân trong đó, đều vẻ mặt căm giận bất bình quét mắt nhìn Mạc Tử Hàm một cái, sau đó xoay người về chỗ ngồi.

Mạc Tử Hàm dường như không có việc gì về chỗ ngồi, trong miệng cười nói, “Chẳng lẽ lớp trưởng Mai của chúng ta không cam lòng rơi về phía sau, chế tạo tin đồn tiết lộ đề thi cho tôi hả?” Cô đây không có thói quen điệu thấp, đề này cô biết, không cần phải che dấu, càng không cần phải cố ý trả lời sai một ít.

Một trăm điểm, thành tích này cô thực vừa lòng.

Mai Tư Trúc làm sao ngờ được Mạc Tử Hàm sẽ cãi lại, lúc này phẫn nộ đứng dậy, thanh âm sắc nhọn chỉ vào cô hỏi, “Cậu nói ai chế tạo lời đồn cho cậu hả?”

Mạc Tử Hàm nhíu mày, không ngẩng đầu nhìn cô, “Tùy tiện nói mà thôi, lớp trưởng Mai kích động cái gì?”

Mai Tư Trúc lúc này bị tức sắc mặt đỏ bừng, trùng hợp Lưu Đông Lâm lúc này ôm bóng đá vui vẻ tiêu sái vào lớp học, thấy không khí trong ban không đúng, nương nương chít chít hỏi, “Đại ~ lớp ~ trưởng ~ sao ~ sao ~ ~ ”

“Nói chuyện tử tế!” Mai Tư Trúc oán hận trừng mắt nhìn hắn một cái, khóe môi lại không nhịn được lộ ra vẻ tươi cười.

Lưu Đông Lâm vội vàng đứng thẳng, ngữ khí chậm chạp như trước, nhưng lưu loát rất nhiều nói, “Lớp trưởng làm sao vậy?”

Mai Tư Trúc rốt cục không nhịn được cười, sau đó liếc Mạc Tử Hàm một cái, “Không có gì, bị tiểu nhân bị cắn ngược lại một cái mà thôi.”

Ám phúng Mạc Tử Hàm là chó?

Mạc Tử Hàm nheo lại đôi mắt, cổ tay hơi rung, bút chì trong tay rời khỏi tay, đã thấy Lưu Đông Lâm cười nói, “Vậy cậu cắn lại.”

Nói xong, hắn đi tới Mạc Tử Hàm nói, “Tử Hàm này, bạn quá lợi hại, có thể lấy thứ nhất, về sau giải bài thi mình phải dựa vào cậu rồi ~” nói xong nở nụ cười hì hì.

Hắn lần này làm do Mạc Tử Hàm truyền tờ giấy nhỏ, cho nên thành tích đáp không tệ, cố ý mò mẫm vài câu cũng được chín mươi điểm, trở về báo cáo kết quả công tác rất tốt.

Bởi vì Lưu Đông Lâm là năng khiếu sinh thể dục, nghe nói mọi năm vẫn học trong trường thể dục, cho nên thành tích vẫn xếp hạng trung, nhưng hắn lớn trông đẹp trai, nói chuyện lại chút chít thú vị, trọng yếu nhất là ngay cả đệ tử lớp ba ở trong sân cũng không thắng hắn được, cho nên nhân duyên Lưu Đông Lâm thủy chung không tệ, nhất là nhân duyên với nữ sinh.

Có lẽ đối mặt nam sinh như vậy, nữ sinh sẽ có một loại trời sinh ý muốn bảo hộ.

Mạc Tử Hàm liếc mắt nhìn hắn, bút chì trong tay lại về tới mặt bàn, lộ ra tươi cười gật đầu.

Cô không chú ý tới, sắc mặt Mai Tư Trúc khó coi đặt mông ngồi trở lại ghế.

Thấy Mai Tư Trúc không nói tới Mạc Tử Hàm, Tống Xuân cao giọng nói, “Lưu Đông Lâm, Tư Trúc nói chính là Mạc Tử Hàm, cậu cách xa nó một chút, đỡ phải cắn cậu một cái!”

“Tống Xuân, cậu nói cái gì thế ~” Lưu Đông Lâm không vui liếc mắt cô ta một cái, “Mạc Tử Hàm mỗi ngày sao bài tập cho mình, cậu ấy là chị ruột mình~”

Tống Xuân tức giận đến ngã ngửa, cô biết Mai Tư Trúc đến bát ban chính là vì Lưu Đông Lâm, Lưu Đông Lâm này như vậy, không làm Tư Trúc thất vọng sao!

Cô còn muốn tiếp tục, chợt nghe Mai Tư Trúc lạnh lùng nói, “Được rồi Tống Xuân! Đừng nói nữa!”

Lưu Đông Lâm cười ha ha nói, “Cậu xem lớp trưởng của chúng ta rộng lượng, Mạc Tử Hàm, mình đi về trước. Cậu biết đá cầu không, tan học mình tìm cậu đá cầu.”

Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.