Đặc Công Trọng Sinh Ở Trường Học

Quyển 1 - Chương 37: bạch tử chấn




Phòng ở này là của cụ bà, ký tên cũng nên là cụ bà đi ký, lấy tiền cũng là cụ bà đi lấy, liên quan gì tới Mạc Quân Bảo hắn chứ?

Mạc Quân Bảo nghe Mạc Tử Hàm nói xong cũng phản ứng lại, bất chấp nhìn Mạc Tử Hàm, vội vàng xoay người nói cụ bà, “Mẹ à, sáng mai còn bồi mẹ đi kí tên nha?”

Cụ bà hừ một tiếng không để ý đến hắn.

Vương Phượng Anh nhất thời đắc ý, “Ngày mai tôi bồi mẹ ký tên, dù sao mặc kệ lớn nhỏ, đều mua cái cư thất ba gian, trang hoàng đơn giản một ít, đến lúc đó còn thừa tiền chúng ta giữ lại cho Tử Hàm học hành. Mẹ không phản đối chứ?”

Cụ bà gật đầu đứng dậy đi vào trong phòng. Mấy ngày này cụ bà đã quen trực tiếp về phòng của Mạc Tử Hàm ở, so với ở trong phòng hai vợ chồng Mạc Quân Bảo, cụ bà càng thích hưởng thụ phòng nhỏ yên tĩnh này.

Mạc Tử Hàm cũng đi theo đi trở về phòng, đóng lại cửa phòng.

Đêm nay Mạc gia lại là không đêm ngủ, Mạc Quân Bảo rối rắm bắt đầu làm ầm ĩ, ầm ỹ cùng Vương Phượng Anh đến hừng đông.

Mạc Tử Hàm đau đầu xoa mi, mẹ Vương Phượng Anh mỗi ngày sáng tinh mơ phải đi làm, Mạc Quân Bảo này không hiểu chuyện chút nào, chỉ lo miệng thống khoái, nếu hắn mất hứng, trong nhà ai cũng đừng nghĩ cao hứng.

Sáng sớm ngày hôm sau Vương Phượng Anh gọi điện tới chỗ làm xin nghỉ nửa ngày, mang cụ bà đi tới ban hủy và di dời nhà. Mạc Tử Hàm sợ Mạc Quân Bảo đi theo làm chuyện xấu nên cũng đi theo.

Thủ tục ký tên làm rất nhanh, tất cả thủ tục xong xuôi, đoàn người về nhà thu dọn này nọ.

Mạc Quân Nghĩa sáng tinh mơ gọi điện thoại tới, nói là đặt một phòng bốn người ở ở khách sanh gần đó, bảo bọn họ không cần quan tâm chuyện khác, mấy ngày nay chỉ để ý an tâm tìm phòng ở.

Mạc Quân Bảo vô cùng vui sướng, lúc này về nhà thu dọn này nọ, kỳ thật trong nhà cũng không có gì để thu dọn, đơn giản chỉ là một ít chăn đệm và gia cụ cũ kĩ, dưới sự phản đối của Vương Phượng Anh và Mạc Tử Hàm, mấy thứ này đều bị xử lí giá rẻ rồi.

Bận việc đến buổi chiều mới chuyển được đồ đến khách sạn. Kỳ thật không có nhiều đồ gì, chỉ là quần áo hay mặc và bốn thanh ghế dựa.

Có thêm chính là một rương vàng của Mạc Tử Hàm, cô cuốn rương vàng ở trong đống quần áo mang đi ra ngoài, hơn nữa vẫn ôm vào trong ngực không bị ai phát hiện.

Khi bọn họ vừa rời khỏi khu nhà trệt, nơi đó mà bắt đầu phá phòng, máy ủi đất vang lên ầm ầm, làm cả nhà ngoại trừ Mạc Tử Hàm đều than thở.

Đây là một khách sạn bốn sao không tệ ở Lan Thành, xây dựng ở trung tâm thương nghiệp phồn hoa, có mười sáu tầng, bề ngoài đều là công nghiệp kính, dưới ánh mặt trời có vẻ rạng rỡ huy hoàng.

Mạc Quân Bảo chưa từng ở khách sạn sa hoa như vậy, từ lúc tiến vào khách sạn liền dương cằm, mang theo cặp xách tay, không biết còn tưởng rằng là ông chủ lớn nào đó đến đây. Mặc dù đi vào thang máy, hắn còn khoa tay múa chân bình phẩm khách sạn trang hoàng, nói trắng ra là, đang giả bộ lão sói vẫy đuôi.

Phòng ở có hai phòng đôi, Mạc Tử Hàm và cụ bà một gian, Mạc Quân Bảo và Vương Phượng Anh một gian.

Vào phòng, Mạc Tử Hàm để vàng ở giường, dù sao mỗi ngày có cụ bà ở phòng nhìn, không xảy ra vấn đề khác.

Buổi tối cả nhà đành phải ở bên ngoài hàng ăn vặt rong ăn đơn giản. Trước khi ra ngoài Mạc Tử Hàm treo một tấm biển thỉnh chớ quấy rầy vào cửa phòng, dù sao vàng kia không thể tùy thân mang theo, đành phải mạo hiểm để ở lại phòng.

Không ngờ vừa ra khỏi thang máy, ngay tại đại sảnh tầng một gặp phải Hoàng Bột Nam.

Bên cạnh Hoàng Bột Nam còn có một vị thanh niên thân hình cao lớn tướng mạo anh tuấn, góc cạnh rõ ràng, hai người đang mỉm cười trò chuyện với nhau, đi đến đại sảnh tầng một khách sạn.

Đúng lúc này Hoàng Bột Nam chú ý tới Mạc Tử Hàm vừa đi ra thang máy, lập tức kinh ngạc dừng bước, “Tử Hàm hả, sao cháu lại ở đây?”

Mạc Quân Bảo làm sao nghĩ được ở này gặp gỡ Hoàng Bột Nam, mà Hoàng Bột Nam lại dừng bước nói chuyện với con gái ông, lúc này có chút kích động nói không ra lời.

Hoàng Bột Nam, đó là người Mạc Quân Bảo rất tôn sùng đấy, ngày thường cùng vài người bạn ở tiệm cơm nhỏ uống rượu xả hơi, không thiếu nhắc tới vị Hoàng lão đại này, bây giờ đúng là có cơ hội bắt chuyện với người ta, Mạc Quân Bảo sẽ không bỏ qua.

“Ôi chao, Hoàng tiên sinh!” Mạc Quân Bảo học một bộ như phái đoàn thương nhân Hồng Kông, tiến lên vươn hai tay nắm, “Hoàng tiên sinh, không ngờ lại thấy mặt, thật là có duyên mà!”

Hoàng Bột Nam không dấu vết nhíu mày, ngại cho đối phương là anh em của Mạc Quân Nghĩa mới vươn tay với cầm, “Mạc tiên sinh, xin chào xin chào.”

Mạc Quân Bảo hơi rụt rè buông lỏng tay Hoàng Bột Nam ra, “Hoàng tiên sinh đây là muốn đi ăn cơm à? Vừa vặn, chúng tôi cũng đi ăn cơm, như vậy đi, tôi làm ông chủ, Hoàng tiên sinh có nể mặt không?”

Hoàng Bột Nam vốn định cự tuyệt nhưng con ngươi chuyển động nói với vị thanh niên bên cạnh, “Thị trưởng Bạch, vị này là anh em nhà Quân Nghĩa, cô bé kia, chính là vừa rồi ở trên đường nhắc tới thiên tài nhỏ đó, anh xem…”

Thanh niên cao lớn bên cạnh tươi cười, cất cao giọng nói, “Nếu là bạn của Hoàng tiên sinh, hết thảy nghe Hoàng tiên sinh an bài.”

Hoàng Bột Nam cười ha ha nói, “Vậy cùng nhau ăn một bữa cơm đi, vừa vặn, nhóc con kia thực làm cho tôi tò mò.”

Mạc Quân Bảo một bên từ lúc nghe tới ba chữ ‘Thị trưởng Bạch’, sợ tới mức ngốc ở một bên, Vương Phượng Anh lại khẩn trương kéo tay con gái, nằm mơ cũng không thể tưởng được người thanh niên chừng ba mươi này, thế nhưng chính là thị trưởng Bạch mới từ trên tỉnh điều đến.

Tuy rằng Lan Thành chỉ là thành phố cấp huyện, nhưng nhóm cán bộ người nào không phải năm mươi tuổi trở lên.

Cả nhà Mạc Quân Bảo cứ như vậy choáng váng đơ đơ đi theo Hoàng Bột Nam tới ghế lô có tên Thấm Tâm Viên, sau đó Hoàng Bột Nam gọi một bàn đồ ăn quý giá sang trọng, gọi phục vụ mở một bình rượu Mao Đài, cái này gọi là Mạc Quân Bảo không sờ được túi áo.

Hắn đã quên bản thân mình căn bản không có tiền. Mà trong khoảng thời gian này vừa chuyện ghế dựa vừa chuyện chuyển nhà, hắn sớm theo bản năng coi mình trở thành nhà giàu mới nổi, lại quên mấy thứ này không có phần của hắn.

Nhưng nghĩ lại, Hoàng Bột Nam này nếu mở tiệc chiêu đãi thị trưởng Bạch, chắc sẽ không khiến hắn đài thọ đâu nhỉ. Như thế mới xem như an tâm.

Mạc Tử Hàm ngồi bên cạnh mẹ, cụ bà ngồi cạnh cô. Kỳ thật một bàn khách này rất kỳ quái, một vị là thị trưởng thành phố tuổi trẻ đầy hứa hẹn, một vị là ông chủ xưng bá nghiệp vận chuyển hành khách bản địa, mà vài vị khác, là một nhà già trẻ mỗi ngày ở tại khu nhà trệt xóm nghèo, vì sinh kế phát sầu.

Mạc Tử Hàm không biết Hoàng Bột Nam đánh chủ ý gì, vì sao muốn đưa bọn họ tới bữa ăn này, hiển nhiên vị trưởng thị Bạch này và hắn gặp mặt là có chuyện muốn bàn, bữa ăn này không nên có cả nhà bọn họ.

Rất nhiều chuyện liên quan tới nhau, tựa hồ có hình dáng, nhưng cô không biết Mạc Quân Nghĩa thật sự làm việc cho thị trưởng Bạch hay không, mà Mạc Quân Nghĩa và Hoàng Bột Nam lại thuộc loại quan hệ gì, người lần trước ám sát Mạc Quân Nghĩa là ai? Có mục đích gì? Hoàng Bột Nam ở bên trong đó sắm vai nào?

“Thị trưởng Bạch, đến đến đến, dùng bữa dùng bữa. Ha ha, đúng rồi, tôi vừa mới nói, vị này chính là cháu gái của anh ba Mạc, ở sự tình lần trước ít nhiều nhóc ra tay mới bảo vệ được tính mạng của anh ba Mạc!” Hoàng Bột Nam hơi không có ý tốt nhìn về phía Mạc Tử Hàm, mỉm cười nói.

Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.