Đặc Công Hoàng Phi

Chương 44: Không Nên Tự Trọng




“Sao vậy?” Lạc Vũ nghiêng đầu nhìn Vân Thí Thiên.

“Là người Yến Phi để cho chạy thoát.” Sắc mặt Vân Thí Thiên lạnh trầm.

Là người Yến Phi để cho chạy thoát? Là ý gì?

Lạc Vũ ngạc nhiên một chút, sau đó liền hiểu.

Ở bên ngoài bảo tháp màu trắng, người mà Yến Phi để cho chạy thoát không phải là bóng đen muốn hại nàng sao.

Theo tầm mắt Vân Thí Thiên, Lạc Vũ nhìn lên lôi đài, Lãnh Vô Quy là bóng đen kia sao?

Trong lòng vừa mới bắt đầu dao động, Tiểu Ngân đột nhiên giận dữ kêu lên, ngân quang chợt lóe đã phóng về phía Lãnh Vô Quy trên lôi đài.

Chính là người này, hại nó lần đầu tiên xuất thủ bị thất bại, đáng chết, đáng chết mà.

Mọi người có thể ẩn dấu đi khí tức của mình, nhưng nếu đối phương có cấp bậc cao hơn hắn sẽ không thể giấu nổi. Tương tự như vậy, trước mặt ma thú có khứu giác linh mẫn có che giấu cũng vô dụng.

Lạc Vũ thấy Tiểu Ngân nhảy phóc ra ngoài, vội vàng nói: “Trở về.”

Đồng thời nàng xoay người đi xuống lầu hướng về phía lôi đài.

“Ầm.” Vừa vặn lúc này, một tiếng kịch liệt va chạm trên lôi đài.

Lãnh Vô Quy bị một kiếm của Giá Hiên Mặc Viêm bức lui đến bên góc lôi đài, cơ hồ nếu tiến thêm một bước nữa sẽ rơi xuống dưới.

Giá Hiên Mặc Viêm thấy vậy giương lên thanh trường kiếm màu xanh trong tay, tuấn nhan tươi đẹp lạnh lùng, một kiếm vung lên trực tiếp bức Lãnh Vô Quy rơi xuống lôi đài.

Nhưng vào lúc này, Tiểu Ngân lại phi thân nhảy lên lôi đài.

Lông cả người nó đã xù lên, phẫn nộ gào thét đối với Lãnh Vô Quy.

Giá Hiên Mặc Viêm sửng sốt, là Tiểu Ngân của Lạc Vũ, lúc này nó chạy đến đây làm gì?

Lập tức, thu lại trường kiếm, quay đầu lại nhìn lướt qua Lạc Vũ đang rẽ ra đám người dưới lôi đài đi tới.

“Cẩn thận.” Lạc Vũ thấy Giá Hiên Mặc Viêm cư nhiên phân tâm nhìn nàng, không khỏi truyền âm nhập mật quát khẽ.

Giá Hiên Mặc Viêm nghe tiếng khẽ chớp mắt, đồng thời, Lãnh Vô Quy người bị bức lui đến góc lôi đài đột nhiên ra tay, một đạo lức lượng vô hình bổ tới Giá Hiên Mặc Viêm.

Xu thế âm u lãnh duệ cực kỳ. (*lạnh lùng, sắc bén)

Lập tức cơ thể Giá Hiên Mặc Viêm nhanh chóng di chuyển, mạnh mẽ bay vọt về phía xa xa tránh thoát, cùng khắc vươn thanh trường kiếm đấu khí màu xanh trong tay tiếp đón lực lượng vô hình đang bổ xuống.

“Ầm.” Chỉ nghe một tiếng mãnh liệt vang lên, đấu khí màu xanh bị đánh nát bay tứ tán.

Giá Hiên Mặc Viêm cuống quít thụt lùi hai bước mới đứng vững lại được, đấu khí ngưng kết thành thanh kiếm trong tay đã bị hủy diệt.

Mà cái người vốn bị bức ở góc lôi đài Lãnh Vô Quy lại không hề bị tổn hao gì, tương đương bình tĩnh đứng vững vàng trên lôi đài.

Cục diện có chút biến hóa, đám người xem xung quanh chưa kịp la lên ủng hộ Giá Hiên Mặc Viêm đã im bặt.

Không khí trong nháy mắt đột nhiên yên tĩnh.

Giá Hiên Mặc Viêm híp mắt lại, nhìn Tiểu Ngân đang bị Lạc Vũ quở trách, lại nhìn gương mặt không hề biến sắc của Lãnh Vô Quy.

Trong mắt chậm rãi bốc lên một tia lửa giận: “Là ngươi.”

Không sai, lực lượng này là của bóng đen muốn dồn Lạc Vũ vào chỗ chết đây mà.

Đáng chết, cư nhiên là hắn ta.

Ngày ấy không thấy chân diện mục do tên kia dùng cái khăn đen che mặt, không nghĩ đến cư nhiên lại là học trò tham gia thi đấu. (*gương mặt thật)

Tốt, rất tốt.

Trong mắt Giá Hiên Mặc Viêm chính thức hiện lên sát khí, mười ngón tay gắt gao nắm thành nắm đấm.

Phía đối diện, Lãnh Vô Quy với tướng mạo bình thường vốn không muốn bại lộ thân phận.

Nhưng lại không ngờ tên Tiểu Ngân này lại đột nhiên nhảy ra, phía sau cách đó không xa lại có một đạo lực lượng khổng lồ nhìn hắn.

Làm cho tâm trạng hắn run lên bất an, sau đó bản lĩnh chính thức cũng đã để lộ ra rồi.

Lộ thì lộ thôi.

Trên mặt Lãnh Vô Quy hiện lên một tia âm lãnh, nếu đã bị lộ rồi, như vậy cũng không cần phải ẩn giấu đi rồi.

Lập tức, cổ tay xoay lại, năm ngón tay chỉ lên trời, từ trong hư không chậm rãi ngưng kết thành một thanh trường kiếm màu đen, lạnh như băng mà âm trầm cực kỳ.

Giá Hiên Mặc Viêm thấy một màn này giận dữa “hừ” lên một tiếng, đột nhiên ngửa đầu, một tiếng thét dài từ phía xa xa truyền đến.

Đồng thời, năm ngón hướng lên trời, một thanh cự kiếm màu xanh ngưng kết trên tay hắn, dữ tợn sát khí bốc lên.

Phía dưới, các học trò đang xem cuộc chiến nhất thời chấn kinh, này là có ý gì, cả hai muốn liều mạng đấu sao? Bất quá bọn họ lại không kiềm chế được kích động, liều mạng đánh hả, rất tốt.

Cùng lúc phía dưới lôi đài, Nghiêm Liệt thấy một màn này, chân mày gắt gao nhăn lại, sao vầy nè? Sao đột nhiên lại bốc lên sát khí muốn trí đối phương vào chỗ chết, Giá Hiên Mặc Viêm bị điên rồi sao?

“Xuống đây, ngươi không phải đối thủ của hắn.” Lạc Vũ nhíu mày, truyền âm nhập mật nói với Giá Hiên Mặc Viêm.

Lúc đầu, hai người bọn họ cùng Tiểu Ngân liên thủ mới ngăn chặn được hắc y nhân.

Hôm nay chỉ có Giá Hiên Mặc Viêm đấu một mình, cho nên hắn không phải là đối thủ của người nọ.

Mà trên lôi đài, Giá Hiên Mặc Viêm lại không để ý đến Lạc Vũ truyền âm, thét dài lên một tiếng.

Đồng thời, phía xa xa lại truyền đến một tiếng rít gào phá thiên không, một thân ảnh băng lam từ trên không bay đến.

Ma thú bên người Giá Hiên Mặc Viêm đến.

Băng lam bay rơi, rét lạnh như băng.

Không khí cực nóng xung quanh lôi đài, lập tức bị đóng băng bởi màu lam băng giá này.

Giống như trời đã chuyển vào mùa đông giá rét vậy.

Mọi người bên dưới rùng mình một cái, lui về sau mấy bước.

Hàn khí băng giá màu lam lượn lờ trên lôi đài, một thân ảnh dần hiện ra.

Phía dưới mọi người thấy rõ, không khỏi nhất tề ầm ầm kêu lớn lên.

8 cấp hàn băng Độc Giác Thú, 8 cấp ma thú.

Trước mắt ba nước coi như là lam tôn cao thủ cũng rất ít người có được 8 cấp ma thú.

Lạc Vũ đứng dưới đài cũng có chút nhướng mắt lên một chút.

8 cấp hàn băng Độc Giác Thú, Giá Hiên Mặc Viêm người này cũng có chút tiền vốn nha.

Đúng như những gì đã nghĩ, trên lôi đài Giá Hiên Mặc Viêm gầm lên giận dữ, cự kiếm đấu khí màu xanh ngưng kết trong tay quét ngang trời một cái, điên cuồng chém tới Lãnh Vô Quy.

Đồng thời, Độc Giác Thú bên người hắn cũng rống lên một tiếng, một chiêu “hàn băng vụ” phun về phía Lãnh Vô Quy.

10 cấp ma thú mới có mật pháp hộ thể, không ngờ con Độc Giác Thú 8 cấp này cũng có hàn khí hộ thể.

Không hổ là Độc Giác Thú, đúng là chủng tộc mà ông trời rất ưu ái.

Thanh kiếm, hàn khí, đồng thời đánh về một hướng.

Lãnh Vô Quy quát lên một tiếng chói tai, thanh kiếm màu đen trong tay bổ tới khoảng không phía trước, điên cuồng đánh lên Giá Hiên Mặc Viêm.

Hai màu xanh và đen từ trên không trung không ngừng xông tới.

Sương mù băng lam bao phủ lên cả thân hình và đấu khí của hai người.

Dưới lôi đài, trong nháy mắt mọi người chỉ cảm thấy khí lạnh thấu đến xương, nhưng lại cơ hồ thấy không rõ lắm động tác trên lôi đài của hai người.

Mà Lạc Vũ lại thấy rõ ràng.

Trên lôi đài, Độc Giác Thú không ngừng phun hàn khí về phía Lãnh Vô Quy. (*khí lạnh)

Những nơi hàn khí đi qua, lập tức đóng thành hàn băng.

Giá Hiên Mặc Viêm theo sát đó mà vọt vào, cự kiếm màu xanh quét tới.

Trên bề mặt bằng đá rắn chắc của lôi đài bị đóng băng do hàn khí của Độc Giác Thú, trực tiếp vỡ thành bột phấn hòa tan trong không khí.

Lạc Vũ thấy vậy không khỏi líu lưỡi, hàn khí của Độc Giác Thú sao lại lợi hại như thế.

Ngược lại, đấu khí màu đen hộ thân của Lãnh Vô Quy đã bao lấy thân thể hắn, thân ảnh loáng thoáng trôi nổi di động, thật giống như một cỗ khói đen không có sức nặng.

Có thể tùy ý tạo thành bất cứ hình dạng gì, chạy đến bất cứ góc độ nào.

Kiếm khí màu đen quét tới quét lui Giá Hiên Mặc Viêm cùng Độc Giác Thú, nhưng thường bất ngờ tấn công một mình Giá Hiên Mặc Viêm.

Lạc Vũ thấy vậy, hai mắt tập trung nhìn Lãnh Vô Quy.

Cẩn thận quan sát thân pháp cùng cách thức tấn công của hắn.

Trên lôi đài, kịch chiến tương đương ác liệt.

Mà cách đó không xa, Vân Thí Thiên đứng bên cửa sổ nhìn lướt qua Giá Hiên Mặc Viêm cùng Lãnh Vô Quy, lại nhíu mày nhìn Lạc Vũ phía dưới lôi đài.

“Người của ẩn tộc.” Bên cạnh, Yến Lâm lại có chút kinh ngạc: “Sao bọn họ lại đến đây?”

Vân Thí Thiên không nói gì, chỉ là…mi mắt càng phát lạnh lùng hơn.

“Một Hạo Tàng quốc nho nho có cái gì đáng giá cho bọn họ đến đây, chủ nhân, ty chức nghĩ đến có lẽ mục đích của bọn họ với chúng ta là giống nhau.” Sắc mặt Yến Lâm rất nghiêm chỉnh nói.

Lúc này Vân Thí Thiên không nhìn phía lôi đài, xoay người lại nói: “Còn chưa có tin tức?”

“Vẫn chưa.” Yến Lâm cau mày: “Người nọ biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, hoàn toàn không lưu lại một tia đầu mối.”

“Uh.” Âm điệu Vân Thí Thiên tăng cao.

Yến Lâm lập tức khom người nói: “Chúng ta ở đây sẽ kiệt lực điều tra, sống thì gặp người, chết phải thấy xác.”

“Còn lại có nửa tháng.” Vân Thí Thiên quay đầu nhìn thoáng qua Lạc Vũ trong đám người.

Ba tháng chi ước, hắn dừng lại không đi.

Một là vì chờ Lạc Vũ.

Hai là vì người hắn cần tìm vẫn chưa có manh mối, hắn không thể không ở lại.

Nếu không phải như vậy, Giai Hòa Diệp bên kia rung chuyển, hắn nên lập tức chạy trở về xử lý.

Bây giờ, thời gian chỉ còn lại có nửa tháng.

Hắn không có nhiều thời gian chờ đợi như vậy, trong vòng nửa tháng này phải tìm được người cần tìm.

Từ chỗ Yến Trần, Yến Lâm nghe nói về ba tháng chi ước của Lạc Vũ cùng Vân Thí Thiên, lập tức trầm giọng nói: “Nhất định sẽ tìm ra người trước thời gian hạn định.”

Vân Thí Thiên nghiêng đầu, trong mắt là một mảnh lạnh như băng.

“Ta không muốn nhìn thấy bất cứ gì ngoài ý muốn.” Tiếng nói sắc bén nặng như thiết.

“Vâng.” Yến Lâm cúi đầu.

Có người của ẩn tộc xuất hiện ở chỗ này, trừ ra mục đích giống với chủ nhân bọn họ, ngoài lý do này ra hắn cũng không nghĩ ra được lý do nào khác.

Nếu người của ẩn tộc muốn chen chân vào trong chuyện này, tốc độ sưu tầm của bọn họ càng phải nhanh hơn, thêm vào đó phải thật cẩn thận hành sự.

“Chủ nhân.” Ngay lúc Yến Lâm đang suy tính, Yến Phi đi vào từ ngoài cửa.

“Chủ nhân, đã tìm được mật thất của Hạo Tàng Quốc Tông, chủ nhân có muốn đi xem một chút hay, nó có liên quan đến Đế Thích Thiên.”

Thanh âm lạnh như băng của Yến Phi vang lên, nói chuyện cực dứt khoát lưu loát.

Vân Thí Thiên phất tay áo: “Dẫn đường.”

Hư vô thần công, hắn đổ muốn nhìn Đế Thích Thiên muốn đùa cái gì xiếc ở chỗ này.

“Vâng.”

Lập tức, một chuyến ba người đi về hướng mật thất của Hạo Tàng Quốc Tông.

Vân Thí Thiên quyết định đi thám thính tin tức về Phong Vô Nhai, Lạc Vũ thì còn đứng phía dưới lôi đài của Giá Hiên Mặc Viêm, chú ý trận đánh này.

Lôi đài bị tàn phá không chịu nổi, thân ảnh Lãnh Vô Quy giống như một làn khói đen, bị hàn khí của Độc Giác Thú ảnh hưởng nên di chuyển có chút chậm, nhưng vẫn quỷ dị không giống người như cũ.

Mà Giá Hiên Mặc Viêm cùng Độc Giác Thú phối hợp với nhau tạo thành lực lượng mãnh liệt, càn quét 4 phương làm ruột gan mọi người lạnh run.

Những học trò vây quanh lôi đài từ sớm, lúc này lại lui ra xa xa.

Không người nào dám đến gần để phải hứng chịu hàn khí của Độc Giác Thú, nếu như bị dính một chút khí lạnh sẽ bị đóng thành băng.

“Mở to hai mắt ra nhìn cho kỹ.” Bên tai Lạc Vũ truyền đến thanh âm nghiêm túc của Nghiêm Liệt.

Lạc Vũ không trả lời, chỉ gật đầu.

Nàng đang rất tập trung nhìn, rất chuyên tâm tìm sơ hở.

Gió lạnh sắc bén, ngay cả thân thể Lạc Vũ có nội lực trăm năm cũng bị đông lạnh đến nỗi trên người bị bao phủ một tầng băng mỏng manh.

Trong một mảnh hàn khí như vậy, Lãnh Vô Quy cư nhiên còn có thể hoạt động tự nhiên thoải mái, thân thủ và lực lượng của tên này…Lạc Vũ nhíu chặt lông mày lại.

Ngay lúc hai hàng lông mày nhíu chặt, trong một mảnh hàn băng sương mù vang lên một thanh âm quỷ dị.

Trên thân kiếm màu đen của Lãnh Vô Quy, mơ hồ bốc lên vô số luồng hắc khí, giống như những con rắn cong vẹo bay thẳng lên không trung.

Tựa như những cây tảo dưới đáy biển, hướng lên thân người Giá Hiên Mặc Viêm quấn chặt không buông.

“Mau lui lại, xuống đây, nhảy xuống đây.” Nghiêm Liệt vừa thấy sắc mặt liền thay đổi, điên cuồng hét lên với Giá Hiên Mặc Viêm, người đang có nguy cơ gặp nguy hiểm trên lôi đài.

Cùng khắc, Lạc Vũ cũng cảm giác được sự tình không tốt.

Hắc khí nọ thật âm lãnh, rất quỷ quái, rất dày đặc, phảng phất đến từ địa ngục.

Làm cho người ta có cảm giác không tốt, đây là hiện thân của sức mạnh, vốn có tính chất hủy diệt.

Lực lượng như vậy nàng phỏng chừng đều phải liều mạng chống cự mới được, Giá Hiên Mặc Viêm tuyệt đối chống cự không được.

Trên lôi đài, Giá Hiên Mặc Viêm hiển nhiên cũng cảm giác được nguy hiểm, hai mắt hắn lạnh trầm như băng.

“Ngươi không phải đối thủ của hắn, xuống đây.”

Lạc Vũ truyền âm nhập mật nói với Giá Hiên Mặc Viêm.

Giá Hiên Mặc Viêm nghe vậy nghiêng mắt nhìn xuống Lạc Vũ phía dưới lôi đài liếc mắt một cái.

Mà đồng thời phía đối diện, Lãnh Vô Quy cũng có chút ngừng lại như chờ hắn tự mình nhảy xuống lôi đài.

Giá Hiên Mặc Viêm đứng không nhúc nhích.

“Xuống đây, có nghe thấy không, sư phụ ra lệnh cho ngươi xuống đây.”

Nghiêm Liệt nhìn Giá Hiên Mặc Viêm không nhúc nhích, tưởng rằng Giá Hiên Mặc Viêm vốn sĩ diện không muốn tự mình nhảy xuống, nhất thời lớn tiếng ra lệnh nói.

Giá Hiên Mặc Viêm nghe vào trong tai, mắt có chút trầm xuống.

Ngay sau đó chẳng những không nhảy xuống, ngược lại hai tay chậm rãi mở ra, hai thanh cự kiếm màu xanh hiện lên trong tay hắn.

Lực lượng đang không ngừng tăng lên.

Giá Hiên Mặc Viêm chẳng những không thối lui, ngược lại ngưng tụ tất cả lực lượng của bản thân vào hai thanh cự kiếm.

Đồng thời bên người hắn, Độc Giác Thú cũng ngửa đầu lên, hàn khí bong bóng băng lam trong miệng nó không ngừng lớn lên.

Hàn khí đang tăng mạnh.

Giá Hiên Mặc Viêm muốn liều mạng rồi.

Phía đối diện, Lãnh Vô Quy thấy vậy hừ lạnh một tiếng, hắc khí trong tay bắt đầu tụ tập lại.

Cái loại lực lượng hắc ám này, cũng đang không ngừng tăng lên.

Nghiêm Liệt cơ hồ cấp bách đến phát điên: “Ngươi điên rồi, xuống đây, có nghe thấy không, xuống đây.”

Lạc Vũ cũng gắt gao nhíu mày: “Giá Hiên Mặc Viêm, ngươi…”

“Ngươi nhìn kỹ cho ta.” Lạc Vũ cau mày còn chưa nói hết, thanh âm Giá Hiên Mặc Viêm đột nhiên xuất hiện bên tai nàng, Lạc Vũ không khỏi ngẩn ra.

Đây là có ý gì? Xem kỹ cái gì?

Nàng giương mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Giá Hiên Mặc Viêm.

Lạc Vũ thấy biểu tình chưa từng có trên mặt Giá Hiên Mặc Viêm, hoàn toàn không phải quá sợ hãi mà làm ra những chuyện điên cuồng, trên mặt hắn là một loại tỉnh táo cùng dứt khoát.

Dứt khoát liều mạng, Giá Hiên Mặc Viêm…

Trong đầu Lạc Vũ chợt lóe lên một ý nghĩ, nàng đã hiểu ý hắn.

Một khi đã biết ý tứ của Giá Hiên Mặc Viêm, chân mày Lạc Vũ càng thêm nhíu chặt, trong mắt hiện lên kinh ngạc cùng phức tạp.

Giá Hiên Mặc Viêm là đang đánh bạc, đặt cược tất cả lực lượng của mình vào trận đấu này, là vì muốn bức Lãnh Vô Quy thể hiện ra tuyệt chiêu của hắn.

Hắn không đối phó được Lãnh Vô Quy, như vậy Lãnh Vô Quy sẽ trở thành đối thủ của nàng ở trận sau.

Nếu hắn bức Lãnh Vô Quy thể hiện ra tuyệt chiêu, thì nàng sẽ có sự chuẩn bị để đối phó lại.

Nếu bây giờ hắn nhảy xuống nhận thua, như vậy nàng…

Cho tới bây giờ Lạc Vũ không nghĩ rằng Giá Hiên Mặc Viêm cư nhiên cũng có một mặt như vậy, không khỏi có chút giật mình run sợ.

Mà ngay lúc nàng sửng sốt trong nháy mắt.

Giá Hiên Mặc Viêm thét dài lên một tiếng, trong nháy mặt hai thanh cự kiếm hợp lại thành một trong tay, một kiếm quét ngang khoảng không, dứt khoát hướng về phía Lãnh Vô Quy chém xuống.

Cùng khắc, Độc Giác Thú cũng ngưng tụ ra một khối lớn hàn băng khí, gào thét bắn về phía Lãnh Vô Quy.

Hắc khí lượn lờ, thủy tảo âm trầm cũng bay nhanh về phía Giá Hiên Mặc Viêm.

Đen và xanh, tại không trung ầm ầm đụng vào nhau.

Va chạm kịch liệt tạo thành hỏa hoa, làm cho người ta hoa mắt, mê đắm.

Ngay lúc này các học trò đang mê đắm xem trận đấu, hai mắt Lạc Vũ mở to gắt gao nhìn chằm chằm Lãnh Vô Quy.

Xuyên thấu qua màn sương băng giá và khói đen.

Lạc Vũ thấy rõ ràng thân ảnh của Lãnh Vô Quy, ngay lúc Giá Hiên Mặc Viêm cùng Độc Giác Thú phóng ra toàn lực, hắn ta có chút khựng lại.

Mà ngay trong nháy mắt đó, bỗng nhiên thân pháp quỷ dị của Lãnh Vô Quy không cách nào xuất chiêu, cả thân hình của hắn lộ ra khỏi hắc khí.

Mà phía sau lưng hắn hoàn toàn trống không, không cách nào phòng thủ được, hoàn toàn yếu ớt, cái gì cũng không có.

Nơi này chính là nhược điểm trí mạng của hắn.

Đôi mắt Lạc Vũ sáng lên, thì ra là nơi này a.

Mà sơ hở chỉ thoáng bày ra trong chốc lát, thân ảnh của Lãnh Vô Quy lại quỷ dị như lúc đầu.

Trong không khí quỷ dị, lực lượng hắc khí bùng cháy mạnh, trong nháy mắt cả lôi đài bị bao phủ hoàn toàn bởi hắc khí, lúc này lôi đài giống như một cái lồng tử vong màu đen.

Lực lượng âm trầm, rét lạnh cực kỳ, làm cho các học trò vốn đã lui xa, vẫn kháng cự không được té về phía sau, đánh lên nhau.

Trong khoảnh khắc, chung quanh lôi đài loạn thành một đoàn.

Mà ngay lúc đại loạn này, lôi đài màu đen vang lên một tiếng nổ kinh thiên.

Cái lồng tử vong màu đen “ầm” một tiếng vỡ ra từng mảnh vụn.

Thân thể Giá Hiên Mặc Viêm bay ngược ra ngoài, giữa không trung một cỗ máu tươi vẩy ra.

“Tiểu tử chết bầm.” Sắc mặt Nghiêm Liệt cực kỳ khó coi, phi thân bay lên tiếp được thân thể Giá Hiên Mặc Viêm.

Lúc này Lạc Vũ cũng phục hồi tinh thần lại, vội vàng chạy tới.

Mặt không còn chút máu, tái nhợt như tờ giấy, quanh thân lại lượn lờ đấu khí màu đen, sắc mặt Giá Hiên Mặc Viêm chưa từng khó coi như vậy.

Nghiêm Liệt ôm cổ hắn, không nói một lời, một chưởng kích trên ót Giá Hiên Mặc Viêm.

Lập tức, trong nháy mắt đấu khí màu lam đã bao phủ toàn thân Giá Hiên Mặc Viêm, đấu khí màu đen bị xua tan.

Lạc Vũ thấy vậy trực tiếp lấy ra một viên dược hoàn từ trong lòng, nhét vào miệng Giá Hiên Mặc Viêm: “Há miệng ra.”

Giá Hiên Mặc Viêm không ngừng ho ra máu, nhưng vẫn kiệt lực mở mắt nhìn Lạc Vũ: “Thấy… Rõ ràng… rồi… chứ…”

“Uh.” Lạc Vũ thấy trong tình cảnh nào rồi mà Giá Hiên Mặc Viêm lại còn hỏi cái này, trong lúc nhất thời thật không biết nên nói hắn như thế nào nữa, không thể làm gì khác hơn là “ừ” một tiếng, rất nhanh gật đầu.

Lúc này Giá Hiên Mặc Viêm mới chịu há mồm nuốt viên thuốc vào.

Tâm thần buông lỏng, lập tức nghiêng đầu sang một bên ngất đi.

Nghiêm Liệt ôm lấy Giá Hiên Mặc Viêm, xoay người bay nhanh rời đi.

Lạc Vũ đứng tại chỗ, nhìn Nghiêm Liệt và Giá Hiên Mặc Viêm đã đi xa, chậm rãi quay đầu nhìn về phía lôi đài đã bị phá hủy hoàn toàn.

Sắc mặt Lãnh Vô Quy vẫn không hề thay đổi, khóe miệng chỉ chảy ra một chút máu.

Lúc này, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt băng lãnh nhìn Lạc Vũ.

Một lát sau, Lạc Vũ chậm rãi đưa ngón tay chỉ Lãnh Vô Quy trước mắt biết bao người.

Gió mùa hạ thổi mạnh mà cực nóng.

Phất qua ống tay áo của Lạc Vũ, trong không khí im lặng của mọi người, Lạc Vũ lãnh khốc nói: “Ngươi chờ.”

Dứt lời, phất ống tay áo xoay người chậm rãi đi về hướng Nghiêm Liệt biến mất trong đám đông.

Các học trò chung quanh thấy vậy, theo tiềm thức tránh đường cho Lạc Vũ đi.

Trên lôi đài, Lãnh Vô Quy cau mày nhìn bóng lưng Lạc Vũ, trong mắt lóe lên tia sáng âm trầm.

Đại hội 3 nước trao đổi.

3 gã đệ tử của Đế Quốc học viện thì có 2 gã trọng thương không thể lọt vào top danh sách 6 người mạnh. Trong đó lại bao gồm đệ nhất tuyển thủ mầm móng Giá Hiên Mặc Viêm.

Đây mà một thảm trọng lớn nhất trong nhiều năn qua của Đế Quốc học viện.

6 tuyển thủ mạnh nhất chỉ còn lại một mình Lạc Vũ lọt vào danh sách.

Gió nổi lên, rõ ràng là mát mẻ, nhưng lại mang hàn khí bức người.

Mà ngay lúc Giá Hiên Mặc Viêm thảm bại, nhóm người Vân Thí Thiên trực tiếp tiến nhập Hạo Tàng Quốc Tông.

Đối với những người khác, Quốc Tông của vương thất Hạo Tàng quốc là thần bí nhất, đề phòng sâm nghiêm nhất, ngay cả Hạo Tàng quốc vương cũng không thể tùy ý đi vào.

Nhưng đối với đám người Vân Thí Thiên mà nói, đây chỉ là một mật thất nho nhỏ mà thôi.

Căn bản không có một chút năng lực chống cự lại bọn họ.

Trong mật thất, Vân Thí Thiên mặc một thân trường bào thâm tím gần đen, hai tay thu lại trong ống tay áo, thong thả xem xét mật thất Hạo Tàng quốc.

Một mật thất to đùng như vậy chỉ có mấy chục pho tượng đứng sừng sững.

Tất cả đều khắc thành hình dáng của vị khai quốc hoàng đế Hạo Tàng, chỉ là mỗi bức tượng đều bày ra các tư thế khác nhau.

Mà trên thân mỗi pho tượng đều có khắc vài chữ.

“Là phương pháp tu luyện hư vô thần công.” Yến Phi đi ở phía sau Vân Thí Thiên, nhìn hình thái mỗi bức tượng, trầm giọng nói.

“Đế Thích Thiên thật là hào phóng a, phương pháp độc môn tu luyện cũng đem ra ngoài.” Yến Lâm khoanh tay trước ngực, chậm rãi nói.

Không ai nghĩ đến trường hợp, người của Hạo Tàng quốc ăn cắp tâm pháp hư vô thần công của Đế Thích Thiên.

Nếu độc môn tâm pháp tu luyện có thể bị một vương quốc nho nhỏ trộm đi, thì Đế Thích Thiên cũng không phải là Đế Thích Thiên nữa rồi.

Chỉ có một khả năng duy nhất xảy ra, đó là chính hắn ta đưa tâm pháp cho tiểu quốc này.

“Là các chiêu thức cơ bản nhất.” Yến Trần búng búng ngón tay nói.

Tư thế điêu khắc cùng pháp môn tu luyện pháp chỉ là mới nhập môn.

Bất quá, dù cho chỉ là mới nhập môn, trong mắt người bình thường cũng là cực phẩm trong cực phẩm.

“Chúng chỉ mới được điêu khắc gần đây thôi.” Vẻ mặt Yến Phi lạnh lùng.

Xem dấu vết là có thể biết mới hay cũ rồi.

“Hắn đem phương pháp tu luyện tiết lộ cho hoàng thất nước này, như vậy…” Yến Lâm chỉ nói lấp lững, lại nhìn thoáng qua Yến Phi và Yến Trần.

Ba người liếc nhau, người nào cũng không nói tiếp, chỉ là chân mày chút cau lại.

Trừ ra có mục đích giống với chủ nhân nhà bọn họ, bọn họ thật sự nghĩ không ra nguyên nhân nào khác cả.

Tiểu quốc này thật sự không có gì cho Đế Thích Thiên mưu đồ.

“Vì tìm người, Đế Thích Thiên cho bọn này không ít lợi ích a.” Yến Trần nhìn sắc mặt Vân Thí Thiên vẫn lãnh khốc như trước.

“Cũng đáng giá mà.” Yến Lâm thở dài nói.

Nếu tìm được người kia, chỉ đưa ra tâm pháp nhập môn của hư vô thần công thì có lỗ lã gì đâu, cho dù đưa ra toàn bộ chiêu pháp hư vô thần công để trao đổi, Đế Thích Thiên cũng không có mất mát gì cả.

“Biết làm như thế nào rồi không.” Ngay lúc Yến Lâm thở dài, Vân Thí Thiên thản nhiên mở miệng.

“Biết.”

Tất cả ba người đồng thanh đáp.

Đầu tiên là ẩn tộc nhúng tay vào, bây giờ xem ra Đế Thích Thiên cũng đã sớm nhúng tay vào.

Thoạt nhìn, bọn người kia động thủ còn sớm hơn so với chủ nhân bọn họ, bồi dưỡng ra thế lực tìm kiếm cũng không nhỏ a.

Dựa theo mặt này mà nói, chủ nhân bọn họ đúng là ăn mệt rồi. Bất quá thật tốt là lần này chủ nhân lại tự mình đến đây, đây coi như là một ưu thế.

Yến Lâm, Yến Phi, Yến Trần, ba người lại nhìn nhau liếc mắt một cái, xem ra phải tìm ra người kia càng nhanh càng tốt.

Nếu để chậm trễ sẽ phát sinh biến đổi, hiện tại Đế Thích Thiên và người của ẩn tộc còn chưa biết chủ nhân đã đến đây.

Nếu tin tức truyền tới tai bọn người kia, hành động của bọn họ sẽ phải gặp khó khăn rồi.

Vân Thí Thiên nghe 3 người bọn họ trả lời, khí tức cũng không có gì biến hóa.

Đế Thích Thiên cùng ẩn tộc tới sớm, chuyện này cũng không có gì để ngạc nhiên, dù sao chuyện này hắn đã sớm biết.

Trong biển người mịt mờ muốn tìm ra một người, đây cũng không phải là vấn đề sớm muộn.

Mà là…phải có cơ duyên.

“Gọi Lạc Vũ đến đây.” Bình tĩnh đứng trước pho tượng cuối cùng, Vân Thí Thiên nhìn pho tượng, đột nhiên lạnh lùng nói.

“Vâng.” Yến Trần vừa nghe lập tức xoay người rời đi.

Cùng khắc, Yến Phi cũng bước nhanh rời đi, phải đẩy nhanh tốc độ tìm người kia thôi.

Ngày mùa hè nóng bức, ánh sáng ngọc lấp lánh.

Lạc Vũ mới cùng Nghiêm Liệt sắp xếp ổn thỏa cho Giá Hiên Mặc Viêm vừa bị thương nặng, còn chưa kịp nghỉ ngơi, đã phải đi theo Yến Trần vào trong Hạo Tàng Quốc Tông.

“Tìm ta có chuyện gì?” Lạc Vũ đứng trước mặt Vân Thí Thiên.

Vân Thí Thiên sẽ không vô cớ tìm nàng, lúc này lại gọi nàng đến đây, tất nhiên sẽ có chuyện cần nói.

Bởi vậy, Lạc Vũ cũng không canh giữ bên người Giá Hiên Mặc Viêm mà theo Yến Trần qua đây.

Vân Thí Thiên cúi đầu nhìn Lạc Vũ, chỉa chỉa cằm về phía pho tượng trước mặt: “Hóa giải nó, ngươi sẽ thắng.”

“Có ý gì?” Lạc Vũ khó hiểu quay đầu nhìn chằm chằm một loạt các pho tượng.

“Là nhập môn chiêu pháp của hư vô thần công.” Yến Lâm thấy vậy gợi ý một câu.

Lạc Vũ vừa nghe, sắc mặt vốn nghiêm túc liền phát sáng lên.

Hư vô thần công, là chiêu pháp mà Phong Vô Nhai đả thương Lý Huyền.

Nếu như nàng đoán không lầm, hắn ta cũng sẽ là đối thủ của nàng.

“Ngươi không cần phải học, nhưng là… ngươi phải tìm ra phương pháp hóa giải, cho ngươi thời gian hai ngày, phá không được không cho phép đi ra.” Thanh âm Vân Thí Thiên rất lãnh đạm, dứt lời liền hướng ra ngoài mà đi.

Lạc Vũ có chút nhíu mày, một lúc sau nàng mới trầm ổn tâm tình xuống.

Ý tứ của Vân Thí Thiên, nàng đã hiểu.

Nếu hôm nay nàng không thể hóa giải tâm pháp nhập môn của hư vô thần công, như vậy nàng không chỉ không thể đánh bại Phong Vô Nhai, mà ngày sau càng có khả năng nàng sẽ phải chân chính lãnh giáo toàn bộ hư vô thần công.

Đồng thời, đây cũng là cách đề cao thực lực của chính mình.

Tự mình lãnh hội sẽ nâng cao thực lực của mình rất nhiều.

Nếu chỉ dựa vào người khác chỉ dạy, vĩnh viễn chỉ biết bề ngoài mà không biết giá trị của nó.

Vì sự cường đại sau này của nàng, Vân Thí Thiên quyết định như vậy rất đúng.

Nhưng đáng chết là, nàng không thích hắn cường ngạnh nói như thế, rất không thích.

“Hừ, sau này mới tính sổ với ngươi.” Lạc Vũ quơ quơ nắm tay về hướng Vân Thí Thiên vừa rời đi.

Sau đó quăng ra sau đầu chuyện của Giá Hiên Mặc Viêm, hắc y nhân, cùng với chuyện cả nhà nàng bị hạ độc, lúc này nàng cần phải chuyên tâm nghiên cứu cách phá giải các chiêu thức của những pho tượng.

Nếu tính không sai, hai ngày sau chính là trận đấu quyết định chọn ra ba người mạnh nhất rồi.

Ánh nắng vàng nóng bỏng, bên ngoài mật thất Hạo Tàng quốc, Vân Thí Thiên chắp tay sau lưng lẳng lặng chờ.

Năm tháng dễ dàng trôi qua trong núi.

Lạc Vũ cố gắng nghiên cứu phương pháp phá giải, thời gian bất giác trôi qua, chui đầu vào tu luyện phương pháp phá giải hư vô thần công, mặc cho bụng “cục cục cục cục” gọi, cũng làm như không nghe thấy.

Nhưng Tiểu Ngân làm sao mà chịu đói cho được, đã sớm đói đến ôm hòn đá trong mật tông “dát băng dát băng”, vừa quan sát Lạc Vũ vừa ủy khuất gặm.

Mà ngay lúc Tiểu Ngân đang ủy khuất, cái mũi nó đột nhiên dựng thẳng, ngay sau đó ném hòn đá, xoay người chạy về phía cửa Quốc Tông.

Chỉ thấy phía ngoài cửa Quốc Tông, trước mặt Vân Thí Thiên đang bày một bàn thức ăn.

Tiểu Ngân lập tức kêu lên vui mừng, nhảy phốc về cái đùi dê đã nướng chín.

Nó thích nhất là cái này, Vân Thí Thiên thật là tốt, biết khẩu vị của nó nữa.

Vân Thí Thiên thấy Tiểu Ngân ăn ngon lành, cũng không ngăn trở, chỉ quay đầu lại nhìn đỉnh núi xa xa cao cao, bất động như núi.

Mùi thơm theo gió thổi qua, bay vào trong mật thất Quốc Tông, một lúc lâu sau mới hấp dẫn tinh thần Lạc Vũ.

Sau đó nàng mới phát giác trời đã tối rồi, mà nàng lại đói bụng đến nỗi trước ngực dán đến phía sau lưng rồi.

“Tiểu tử ngươi nha, có ăn cũng không kêu ta.” Nàng theo mùi thơm mà tìm đến, chỉ thấy Tiểu Ngân đang nằm ngửa ra, bốn chân chổng lên trời phơi ánh trăng, nhìn nó thật là nhàn nhã a.

“Đói bụng?” Từng bước đi ra khỏi mật thất Quốc, liền nghe thấy thanh âm Vân Thí Thiên truyền đến.

Lạc Vũ ngẩng đầu nhìn phía trước, Vân Thí Thiên chậm rãi xoay người lại.

Thấy thức ăn bày trên bàn vẫn còn nguyên, Lạc Vũ nhìn Vân Thí Thiên liếc mắt một cái, gật đầu: “Đói bụng rồi.”

Vân Thí Thiên đi tới trước bàn ngồi xuống, đưa đôi đũa cho nàng nói: “Như vậy nhanh ăn đi.”

Lạc Vũ cũng không khách sáo, đặt mông ngồi xuống, ngẩng đầu thấy Vân Thí Thiên cũng nhanh chóng cầm đũa, không khỏi nhướng mày nói: “Ngươi vẫn chưa ăn sao?”

Vân Thí Thiên nghe vậy cũng không nói gì, chỉ gõ chiếc đũa.

Người này là đang đợi nàng, Lạc Vũ đã rõ, bất quá…

Đôi đũa của nàng vươn tới, trực tiếp đoạt lấy nấm hương của Vân Thí Thiên mà giải quyết.

Vân Thí Thiên thấy vậy nhìn Lạc Vũ liếc mắt một cái, cũng không tức giận, đôi đũa dời sang dĩa măng kế bên chuẩn bị gắp.

Một đôi đũa chen ngang, Lạc Vũ lại cướp đi.

Vân Thí Thiên nhanh chóng gắp món gà.

Lạc Vũ lại nửa đường “cướp gà” trên tay Vân Thí Thiên.

Vân Thí Thiên xem như đã rõ, Lạc Vũ là cố ý.

Lập tức, buông đũa quay đầu nhìn Lạc Vũ.

Mà Lạc Vũ lại ăn rất là hưởng thụ, nàng đang đói đây nha, ăn ngon ăn ngon.

“Nguyên nhân?” Vân Thí Thiên thấy vậy sắc mặt trầm trầm.

“Nhìn ngươi ngứa mắt.” Lạc Vũ tương đương thẳng thắn nói.

Vân Thí Thiên chưa từng nghe qua có người lại nói năng kiêu ngạo như vậy trước mặt hắn, nhưng khó được lại không cảm thấy tức giận, chỉ cảm thấy khó hiểu, lại hỏi: “Nguyên nhân?”

Bị Vân Thí Thiên hỏi nguyên nhân 2 lần, Lạc Vũ liếc xéo Vân Thí Thiên một cái, lại không thèm để ý tới.

Vân Thí Thiên gặp qua tính tình Lạc Vũ đều là trầm ổn, hoặc là kiên cường mà tỉnh táo, nhưng lại chưa từng thấy một mặt giảo hoạt như vậy.

Hắn cũng không cảm thấy chán ghét, ngược lại lại thấy đáng yêu.

Đầu ngón tay gõ gõ mặt bàn, Vân Thí Thiên nhìn Lạc Vũ: “Là đang tức giận sao?”

Lạc Vũ gật đầu, nàng cảm thấy nói chuyện với người thông minh thật là tốt a, chỉ vừa nhìn cử chỉ của nàng là biết ngay.

Vân Thí Thiên thích Lạc Vũ trực tiếp như vậy, một chút quanh co lòng vòng cũng không có.

Ngày thường đã gặp qua rất nhiều người khom khom lòn cúi, viện cớ này cớ nọ nói lòng vòng, lại có tâm địa gian xảo, đối với hắn có người sảng khoái, thẳng thắn, nghĩ muốn cái gì thì nói cái nấy, cảm giác rất tốt.

Lập tức, khóe miệng có chút nhếch lên, gắp một miếng măng để bên mép nàng, rất hiếm khi lại chịu giải thích nói: “Như vậy là muốn tốt cho ngươi.”

“Ta không thích khẩu khí nói chuyện của ngươi.” Lạc Vũ nhìn động tác thân mật của Vân Thí Thiên, nàng cũng không chịu há mồm, chỉ giương mắt nhìn Vân Thí Thiên.

“Khẩu khí nói chuyện như vậy của ngươi đúng là dùng để nói với thuộc hạ, ngươi là muốn ta làm thuộc hạ của ngươi đây mà, tốt lắm, như vậy mời ngươi tự trọng, cách ta xa ra một chút, ta tuyệt đối sẽ không thích chủ nhân của mình.

Nếu như ta thích ngươi, mà ngươi cũng thích ta, lần sau lại nói chuyện kiểu như vậy với ta, ta sẽ tìm người khác để thích.”

Dứt lời, nghiêng mắt liếc Vân Thí Thiên, lại quay đầu tự ăn cơm trong chén của mình, cũng không thèm để ý đến thức ăn Vân Thí Thiên gắp để bên miệng nàng.

Vân Thí Thiên nghe nàng nói, đôi mắt chợt lóe sáng một cái, chẳng những không giận ngược lại khóe miệng lại có chút vung lên.

“Thuộc của ta nhiều lắm, ngươi muốn làm còn không có tư cách.”

Thanh âm rất bình thản, vốn là trần thuật, không phải khoa trương.

Vừa nói vừa bỏ thức ăn vào miệng.

Lạc Vũ thấy vậy mày liễu dựng thẳng: “Ngươi có cái gì mà…ngô…” (*xem như là tiếng than khẽ khi cái miệng bị chặn lại đi hehe, ta để nguyên vì thấy như vậy hay hơn)

Nàng vừa mới mở miệng muốn xù lông lên phản bác lại, Vân Thí Thiên đột nhiên cúi đầu, ngậm lấy môi Lạc Vũ, đầu lưỡi đẩy miếng măng qua miệng nàng.

Lạc Vũ muốn cự tuyệt, Vân Thí Thiên làm sao mà đồng ý cho được.

Bá đạo mà cường thế gây sóng gió trong miệng nàng.

Gió đêm bay cao, ánh trăng nhô lên cao.

Bốn vó Tiểu Ngân chổng lên trời mở to một con mắt, nhắm một con mắt, mùi ngon nhìn lén.

“Ngươi, chỉ cho thích ta.”

Triền miên ăn biến thành hôn môi, Vân Thí Thiên bá đạo tuyên bố.

Hắn nói cho tới bây giờ hắn chỉ có thuộc hạ, không có người mà hắn thích.

Hắn chỉ biết làm như vậy là tốt cho nàng, nên chú ý khẩu khí làm quái gì.

Lạc Vũ bị Vân Thí Thiên hôn đến choáng váng, nghe hắn nói vậy, biễu môi làm một cử chỉ xem thường.

Cũng được, nàng còn nhiều thời gian làm hắn thay đổi quan điểm này mà.

Vừa hôn xong, Vân Thí Thiên lại tự thân gắp một miếng thức ăn nữa, để vào trong miệng: “Cảm giác này không sai a.”

Dứt lời, cúi đầu, tiếp tục thân thiết “cho ăn”.

“Ngươi… Buông ra…ngô…”

“Ngươi không phải ngại ta đối với ngươi như đối với thuộc hạ sao, ta cũng không có hôn thuộc hạ của ta.”

“Ta không phải có ý này… ngô…”

“Làm thuộc hạ thì phải tự trọng, mà thích sẽ không nhất định tự trọng, ta đã hiểu.”

“Đừng…”

Nguyệt nhi bị xấu hổ trốn trong tầng mây, thật là quá nóng bỏng rồi, nó chịu không được. (*mặt trăng)

Tiểu Ngân bị mắc cỡ, một thân màu bạc chuyển thành đỏ đậm, oa, oa, nóng quá hả.

Vân Thí Thiên quả nhiên là thiên tài hơn hai mươi tuổi đã đạt đến đỉnh tím tôn vương giả a, cư nhiên có thể nghe người ta nói 1 mà suy ra 3, không hỗ là cao thủ, ayyy.

Gió đêm bay cao, bữa cơm tối này ăn được cực kỳ triền miên.

Từ đó về sau, Lạc Vũ thẹn quá thành giận, trực tiếp bế quan, tuyệt đối không cho ai tiến vào.

Hai ngày sau, danh sách 6 cao thủ đã có, trận đấu của chọn ra 3 cao thủ, Lạc Vũ đánh với Phong Vô Nhai.

Ngày hôm đó, gió bay qua ngọn cây, tinh không vạn lí.

Đại hội 3 nước trao đổi, các học trò đã sớm tập trung dưới lôi đài chờ xem trận đấu.

Trận chung kết hôm nay, Đế Quốc học viện Quân Lạc Vũ đánh với Hạo Tàng quốc Phong Vô Nhai.

Khỏi phải nói, 2 người này vốn là cao thủ rồi.

Hai bên lại tuyệt đối có cừu hận.

Phải biết rằng Đế Quốc học viện Lý Huyền là bị Phong Vô Nhai đánh trọng thương, bây giờ cũng không có xuất hiện.

Quân Lạc Vũ đương nhiên sẽ báo thù cho đồng đội.

Hơn nữa, chiêu số võ công của Lạc Vũ và Phong Vô Nhai là giống nhau.

Vừa có cừu oán, lại có võ công giống nhau, trận đấu như vậy làm sao không hấp dẫn mọi người cho được.

Mặc dù trận đấu này hôm nay đến xế chiều mới bắt đầu, nhưng chung quanh lôi đài đã sớm tụ tập đầy người.

Tất cả mọi người ở bốn phía chuẩn bị xem náo nhiệt.

Nơi sân sắp diễn ra trận đấu là một mảnh không khí ồn ào vui sướng, trái lại nơi cư ngụ của Đế Quốc học viện lại là một mảnh xao động lo lắng.

Hôm nay xế chiều chính là trận chung kết của Lạc Vũ, Đế Quốc học viện chỉ còn lại một mình nàng.

Mà bây giờ, cư nhiên còn không gặp thân ảnh nàng ở đâu cả.

Từ hai ngày trước, sau khi đưa Giá Hiên Mặc Viêm trở về phòng, cũng đã không gặp bóng dáng rồi.

Lúc đầu còn nghĩ nàng đi theo Vân Thí Thiên ra ngoài chắc sẽ không có gì.

Ít nhất vấn đề an toàn tuyệt đối không cần lo lắng.

Nhưng bây giờ thời gian trôi qua càng ngày càng gấp, mà ngay cả cái bóng của nàng cũng không thấy chứ nói gì thấy người.

Lúc này Nghiêm Liệt đã gấp đến độ gương mặt trước sau như một trầm ổn đã nổi lên gân xanh.

Trận đấu xế chiều hôm nay không thể bỏ cuộc a.

Nếu không, vinh dự trăm ngàn năm của Đế Quốc học viện cùng địa vị cao cao tại thượng sẽ bị hủy trong nháy mắt.

“Ta lại đi tìm ở phía đông.”

“Ta đi phía tây.”

Liễu Dục Thần cùng Giá Hiên Ly cũng gấp đến độ như kiến bò trong chảo nóng, cấp bách vội vàng mặc áo ngoại bào. (*áo khoác ngoài)

Bọn họ đi theo vốn là muốn xem náo nhiệt.

Không ngờ lúc này đây không chỉ không thấy được náo nhiệt cùng huy hoàng, ngược lại là bị kinh hãi run sợ làm cho con người ta đứng ngồi không yên, đồng thời còn phải chạy trối chết kiếm người.

Thật sự là bất ngờ cho bọn họ mà.

“Hiệu trưởng, người đừng gấp, nàng sẽ đến, nàng không phải nạo loại.” Lý Huyền nghiêng người tựa vào giường, nhìn thoáng qua Giá Hiên Mặc Viêm bên cạnh vẫn còn hôn mê như trước, ho khan một tiếng. (*kẻ nhát gan)

Nghiêm Liệt nghe vậy cau mày: “Ta chỉ sợ nàng tới không kịp giờ đấu.”

Lạc Vũ không phải là người lâm trận thối lui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.