Đặc Công Hàn Phi

Chương 35: Lại đến Vân Thiên phường




“Lạc Hàm, lúc nãy vừa đi qua một tửu lâu đúng không?” Bạch Tử Linh lạnh nhạt mở miệng, ánh mắt nhìn khung cảnh xung quanh, nhớ lần trước cùng Thanh Nhi đi tìm mua một ngôi nhà quả thật mệt mỏi, khi đó nàng gần như đi khắp kinh thành nhưng vẫn không chọn được nơi này như ý, nếu không phải náo nhiệt thì chính là quá ồn ào, mà nàng thì hiếm khi thích náo nhiệt, vẫn là một nơi yên tĩnh thì tốt hơn, nhưng khắp kinh thành khó mà tìm được nơi yên tĩnh.

Bất quá cuối cùng nàng cũng tìm được một nơi yên tĩnh, nhưng bởi vì nơi này từng xảy ra dịch bệnh nên Bạch Tử Linh vẫn hơi e ngại, nhưng nàng cũng đã hỏi rõ chủ nhà, trước kia mặc dù có dịch bệnh nhưng đã được giải quyết, nghe nói là một danh y nào đó vì muốn cứu sống dân chúng mà đã hy sinh bản thân, phương thuốc của vị danh y đó đã cứu không biết bao nhiêu người, mặc dù có không ít người chết nhưng cuối cùng cũng trị hết dịch bệnh.

Điều này khiến Bạch Tử Linh suy nghĩ lại, dù sao nàng chỉ tìm nơi cư trú tạm thời, có nơi ở là được rồi, với lại khó có được ngôi nhà như ý nàng, hơn nữa dịch bệnh thì dịch bệnh, tìm cách khử trùng trước đã, huống hồ nàng cũng chẳng dọn vào đây ở, vì vậy nàng quyết định mua ngôi nhà này. Mua thì cứ mua trước đã nhưng có dọn vào ở hay không thì đó là chuyện của nàng.

“Có ạ… Nhưng tiểu thư, tửu lâu đó vừa mới đóng cửa ngày hôm qua mà?” Lạc Hàm nghi ngờ mở miệng, có chút không hiểu ý của Bạch Tử Linh.

“Vì sao bọn họ lại đóng cửa?” Bạch Tử Linh tiếp tục mở miệng, lúc nãy nàng đi ngang qua một tửu lâu đã đóng cửa, nơi đó lại gần với Phong Nguyệt Lâu, dùng ngón chân nghĩ cũng biết là cạnh tranh không lại Phong Nguyệt Lâu rồi!

“Chuyện này cần phải nói sao? Đó là bọn họ không cạnh tranh lại Phong Nguyệt Lâu nên phải đóng cửa.” Lạc Hàm nhíu mày, rốt cuộc ý Bạch Tử Linh là gì? Chẳng lẽ nàng ta muốn…? Lạc Hàm liếc mắt nhìn Bạch Tử Linh, nếu quả thật như nàng suy đoán thì nàng ta đúng là càng ngày càng khác thường, cứ thích làm những chuyện quái lạ…

“Vậy thì đúng rồi…” Bạch Tử Linh nhếch môi, dường như Lạc Hàm đã hiểu ý nàng, Lạc Hàm quả thật không khiến nàng thất vọng! Có một người thông minh như Lạc Hàm bên cạnh, đối với mọi thứ nàng không cần nhúng tay vào như trước nữa.

Ánh mắt lóe lên tia sáng, Lạc Hàm không chút kinh ngạc đối với lời Bạch Tử Linh, quả nhiên đúng như nàng đoán, Bạch Tử Linh muốn thu mua tửu lâu đó để mở một tửu lâu khác, nàng ta muốn cạnh tranh với Phong Nguyệt Lâu ư? Càng nghĩ Lạc Hàm càng cảm thấy có điều gì đó kì lạ, Phong Nguyệt Lâu là ‘Đệ nhất tửu lâu’ của Thành Thiên Quốc, chủ nhân Phong Nguyệt Lâu là ai mọi người đều không rõ, nhưng lại không có thế lực nào dám đắc tội, điều đó cũng đủ thấy Phong Nguyệt Lâu có địa vị thế nào. Vậy mà hiện tại Bạch Tử Linh lại muốn mở một tửu lâu gần với Phong Nguyệt Lâu, nàng ta không sợ đắc tội với chủ nhân phía sau Phong Nguyệt Lâu hay sao?!

Nếu là người bình thường thì chỉ sợ sớm đã đóng cửa rồi, tựa như chủ nhân của Thiên Hương Lâu vừa mới đóng cửa hôm qua, lúc đầu bọn họ còn hùng hồn tuyên bố sẽ đánh bại Phong Nguyệt Lâu nhưng rốt cuộc chẳng phải cũng đóng cửa đấy sao?! Nàng mặc dù không biết chủ nhân phía sau Phong Nguyệt Lâu là ai nhưng thân phận địa vị chắc chắn không tầm thường, có đôi lúc Lạc Hàm còn nghĩ liệu có phải là sản nghiệp của Phong Vân Thương hội hay không nhưng vì muốn thông tin chính xác hơn nên nàng đã nhờ Lạc Dư điều tra, chỉ là hiện tại còn chưa có thông tin gì.

Thanh Nhi bên cạnh trầm mặc nhìn hai người, nàng dường như hiểu một chút ý nghĩa trong lời nói của tiểu thư, có điều nàng cũng không khác Lạc Hàm đều cho rằng tiểu thư có bị cái gì kích thích hay không mà lại đi mở tửu lâu cạnh tranh với Phong Nguyệt Lâu, nhưng nghĩ đi nghĩ lại Thanh Nhi cảm thấy cũng có chút đúng. Ở bên người tiểu thư tuy không lâu nhưng cũng đủ để nàng nhận xét về một con người, từ sau khi tiểu thư tự tử không thành, tính tình liền thay đổi trầm trọng, khiến cho nàng là người ở bên cạnh chăm sóc tiểu thư mười mấy năm qua đều không nhận ra. Nhưng những hành động của tiểu thư càng khiến cho nàng khâm phục, bởi vậy đối với suy nghĩ có chút điên rồ này của tiểu thư Thanh Nhi cũng tin tưởng, mặc kệ tiểu thư muốn làm gì nàng đều ủng hộ.

“Nếu đã như vậy…” Lạc Hàm mở miệng, mặc dù nàng nghi ngờ Bạch Tử Linh nhưng lại chẳng thể làm gì, hơn nữa nàng thấy sự tin tưởng trong đôi mắt Thanh Nhi đối với Bạch Tử Linh khiến nàng quyết định, dù sao Bạch Tử Linh hiện tại là chủ tử của nàng, nàng không thể không nghe nàng ta, hơn nữa… Có thể khiến Thanh Nhi tin tưởng mình như thế, Lạc Hàm thật sự muốn biết bản lĩnh của Bạch Tử Linh như thế nào. Có thể nàng không tin Bạch Tử Linh, nhưng Thanh Nhi… Nàng không thể không tin. Dù sao giữa bọn họ cũng có mối liên hệ đặc biệt khó mà giải thích được.

“Hảo…” Bạch Tử Linh vừa mở miệng, Lạc Hàm liền quay người rời đi. Nhìn bóng lưng Lạc Hàm xa dần, Bạch Tử Linh liền cong môi, quay sang nhìn Thanh Nhi, ánh mắt hàm chứa ý cười: “Hai người có chuyện không muốn ta biết?”

“Khô… Không tiểu thư, làm gì có…” Thanh Nhi giật mình, vội vàng lắc đầu, bày tỏ bản thân không có bí mật gì giấu tiểu.

Bạch Tử Linh thấy vậy liền cười, nụ cười nhạt khiến Thanh Nhi cảm thấy kì quái. Nếu Thanh Nhi không muốn nàng cũng không ép, nhìn thái độ của Thanh Nhi, xem ra việc đó có liên quan đến nàng rồi! Đôi lúc nàng cũng nghi ngờ thân phận của Lạc Hàm, nàng ta quen biết ‘Nhị sư phụ’, lại có bí mật gì đó với Thanh Nhi, chuyện này chứng tỏ nàng ta biết mẫu thân Lạc Tuyết. Nhưng rốt cuộc nàng ta là ai? Có quan hệ thế nào với mẫu thân Lạc Tuyết? Hơn nữa nàng ta tại sao lại muốn tiếp cận nàng…?

“Đi, chúng ta đi Vân Thiên phường…”

Chỉ còn có hơn ba vạn lượng, Bạch Tử Linh cảm thấy số tiền này cũng không nhiều lắm, những chuyện sau này nàng cần làm thì không thể thiếu nhất chính là bạc, hơn nữa ‘nàng’ vì Đỗ Thanh Triệt mà trả giá quá nhiều, như vậy xem ra là bồi thường của bọn họ với ‘nàng’ đi?!

“Ơ… Tiểu thư, đợi muội với…” Thanh Nhi vội vàng đuổi theo, trong lòng thầm suy nghĩ, đúng như lời Lạc Hàm nói, tiểu thư chưa đến lúc phải biết chuyện này, dù sao… Thời gian cũng không còn lâu nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.