Đặc Công Hàn Phi

Chương 15: Cung Lãnh Vân




Những chiếc thuyền được thả trôi tự do trên mặt hồ. Dòng nước xanh nhiễm phải ánh nắng chiều tà, xanh xanh đỏ đỏ lặp đi lặp lại không ngừng.

Mặt trời đang dần ngả về phía tây, không khí bắt đầu trở nên náo nhiệt. Dòng người càng lúc càng đông, bên hồ còn thắp lên những ngọn đèn dầu, những đóa hoa đăng được thả trôi bồng bềnh trên mặt nước, nhìn vô cùng đẹp mắt.

“Hôm nay Đỗ thiếu gia có hứng du hồ nhỉ…”

Hạ Danh châm chọc mở miệng, liếc mắt nhìn nữ tử bên cạnh hắn, phong lưu cười: “Tứ tiểu thư, nghe đồn Hữu Thừa tướng phủ lại có thêm một vị tiểu thư, không biết có thật không…?”

Quả nhiên là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm!

Vừa dứt lời ánh mắt mọi người trong thuyền đều tập trung lên người Bạch Phi Nhược.

Vài ngày trước, Hữu Thừa tướng Bạch Vân Hoài mang về hai nữ nhân khiến cả kinh thành bàn tán một hồi. Đều con nhà quý tộc sao mọi người lại không hiểu là chuyện gì diễn ra cơ chứ, chỉ là chuyện này cũng chẳng có gì to tát.

Hoàng thượng còn có con riêng huống hồ là Thừa tướng đương triều! Chỉ là mọi người không ngờ, Hữu Thừa tướng lại sủng ái hai nữ nhân mà hắn mang về đến như vậy.

Nghe đồn, bọn họ được sắp xếp ở trong Chiêu Lan Viện - nơi mà mọi người trong Thừa tướng phủ đều hận không thể dọn vào nơi đó. Hơn nữa đêm nào Thừa tướng cũng nghỉ ngơi tại Chiêu Lan Viện, người hầu thì hết mực cung kính. Chỉ trong vài ngày, mẹ con họ đã đứng vững trong Thừa tướng phủ, thậm chí Tứ phu nhân còn thua xa!

“Không ngờ Hạ thiếu gia lại nắm bắt tin tức nhanh như vậy…”

Bạch Phi Nhược dịu dàng cười, bộ dạng không để ý đến lời nói của Hạ Danh, tay tiếp tục pha trà.

Bộ dạng của nàng khiến người khác cảm thấy kì quái. Dường như Bạch Phi Nhược không hề quan tâm đến chuyện này?! Dù sao phụ thân nàng cũng sủng ái nữ nhân khác mà không phải mẫu thân nàng a!

“Giả vờ thanh cao!”

Lê Nguyệt Thiên Phương thấp giọng nói, nàng khinh bỉ nhìn Bạch Phi Nhược, còn ở đó mà giả vờ như không có chuyện gì! Phụ thân nàng ta mang nữ nhân về phủ, hơn nữa lại yêu chiều sủng ái thiếp thân như vậy. Địa vị nàng ta không bị lung lay sao chứ?!

Lê Nguyệt Thiên Phương nàng không tin Bạch Phi Nhược lại không để ý, chỉ là nàng ta giả vờ mà thôi! Nhất định là vậy!

Rốt cuộc nàng ta có gì mà có thể khiến biểu ca để mắt đến?!!!

“Ha ha, đâu có!”

Bị ánh mắt sắc lạnh của Đỗ Thanh Triệt liếc nhìn Hạ Danh cười cợt, hắn thật sự bị bộ dạng của Bạch Phi Nhược làm cho nghẹn họng.

Hắn thừa nhận là hắn thật sự không thích vị Tứ tiểu thư của Hữu Thừa tướng phủ này, dù sao phụ thân hắn và phụ thân nàng ta cũng đều là Thừa tướng, hai người phải nói là thuỷ hoả bất dung. Quan hệ của hắn và nàng cũng chẳng thân thiết gì, nếu không phải nàng là ý trung nhân của Đỗ Thanh Triệt, còn lâu hắn mới để tâm!

Hạ gia cùng Đỗ gia tuy không phải tính là thân thiết, nhưng Đỗ thiếu gia, Đỗ tiểu thư cùng Hạ thiếu gia là thanh mai trúc mã, tình cảm vô cùng tốt.

Đỗ thiếu gia là người không dễ kết giao, hắn đối xử với ai cũng lạnh nhạt, nhưng với Hạ thiếu gia - một người nổi tiếng phong lưu, thích náo nhiệt lại vô cùng thân thiết. Chuyện này thật khiến người khác cảm thấy kì lạ!

“Hạ công tử, lâu ngàykhông gặp thì ra ngươi lại trở nên bát quái như vậy…”

Thanh âm lạnh nhạt vang lên, giọng điệu không hề nể mặt người khác.

Nếu là người khác Hạ Danh hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua, nhưng người đó cố tình lại là thanh mai trúc mã của hắn - Đỗ gia Nhị tiểu thư Đỗ Ngọc Trân!

Hạ Danh bất đắc dĩ nhìn Đỗ Ngọc Trân, hắn chỉ là muốn giúp nàng. Bạch Phi Nhược nhìn thế nào cũng không phải người tốt lành như bên ngoài của nàng ta, hắn không muốn huynh đệ mình lầm đường lỡ bước!

Đỗ Ngọc Trân làm sao không biết suy nghĩ của hắn, nàng cũng thật không ưa gì Bạch Phi Nhược! Có thể ca ca không biết nhưng không có nghĩa là mọi người không biết bộ mặt thật của nàng ta. Nhớ có lần mẫu thân cứu một nữ tử mang về Đỗ phủ, ý đồ muốn lập thiếp cho ca ca.

Lúc đó bộ dạng của Bạch Phi Nhược chính là thương tâm, nhưng lại ra vẻ vì ca ca mà chấp nhận ý kiến của mẫu thân.Nếu lúc đó không phải nàng đi ngang qua phòng của nữ tử đó, chỉ sợ nàng cũng bị Bạch Phi Nhược lừa!

Bất quá nàng ủng hộ quyết định của ca ca, dù sao cũng là ca ca chọn, nàng cũng không thể vì một nữ nhân mà làm ảnh hưởng đến tình cảm của huynh muội bọn họ.

Vậy nên nàng đối xử với Bạch Phi Nhược cũng giống như bao người khác, không nóng cũng không lạnh.

Đỗ Thanh Triệt liếc mắt cảnh cáo nhìn huynh đệ tốt cùng muội muội mà bản thân mình thương yêu nhất, giả vờ như không biết gì đang xảy ra, nhận lấy ly trà do Bạch Phi Nhược pha.

Bạch Phi Nhược là người thông minh, tất nhiên nàng sẽ không ngu ngốc mà đi kể tội của Hạ Danh với Triệt. Mặc dù nàng là ý trung nhân của Triệt nhưng Hạ Danh dù thế nào cũng là huynh đệ tốt của hắn, nàng làm sao có thể mở miệng nói?!

Dù sao thì nàng muốn trở thành con dâu của Đỗ gia không phải là chuyện dễ, tạo mối quan hệ vẫn là trọng yếu!

~~~

“Tiểu thư…”

Thanh Nhi thật không biết mở miệng thế nào. Mặc kệ nàng ngăn cản ra sao tiểu thư vẫn quyết định muốn du hồ. Chẳng lẽ bảo nàng nói Đỗ thiếu gia cùng Tứ tiểu thư cũng du hồ, muốn tiểu thư nàng đi tìm Đỗ thiếu gia sao chứ?!

“Thanh Nhi bộ dạng của muội vậy là sao…?”

Bạch Tử Linh cảm thấy kì quái, từng lúc nàng muốn du hồ, bộ dạng của Thanh Nhi thật sự là...

Không những ngăn cản nàng, còn thuyết phục nàng trở về. Nàng không khỏi cảm thấy khó hiểu, lần trước mặc dù Thanh Nhi ngăn cản nàng ra khỏi phủ nhưng không có kịch liệt như vậy a?!

“Không... Không có gì a tiểu thư…”

Không có gì?!

Nhìn bộ dạng của Thanh Nhi, ấp a ấp úng không rõ. Rõ ràng là đang có chuyện giấu nàng!

Nàng biết Thanh Nhi có chuyện gì đó giấu nàng, nhưng nếu Thanh Nhi không nói nàng cũng không thể ép buộc.

Thanh Nhi đối với nàng không phải chỉ là một nha hoàn, mà là người đầu tiên nàng gặp khi xuyên qua, là người đầu tiên đối xử tốt với nàng ở nơi xa lạ này, là người mà nàng đã hứa phải bảo vệ... Nàng tôn trọng Thanh Nhi, nếu Thanh Nhi không muốn nói, nàng cũng không ép.

“Suy nghĩ nhiều làm gì, để tâm trạng thanh thản vẫn tốt hơn…”

Bạch Tử Linh nhìn xuống đáy hồ, nước hồ sâu không thấy đáy. Màu xanh của nước khiến nàng không khỏi cảm thấy yên bình.

Đưa tay chạm vào nước, cảm giác mát lạnh toàn thân. Gió thổi mạnh, dòng nước như bị nước khống chế, dập dềnh.

Bạch Tử Linh không hề ý thức được bản thân đã trở thành tâm điểm của mọi người.

Dưới ánh nắng chiều tà thiếu nữ tử y ngồi trước mũi thuyền, tay nàng khẽ nghịch nước, mái tóc vì gió thổi mạnh mà bay phấp phới, khăn che mặt cũng vì vậy mà bay lên, tạo một độ cong tuyệt đẹp. Chỉ thấy cái cằm xinh xắn để lộ ra, ánh mắt nàng vô hồn nhìn mặt nước, bộ dạng thật sự khiến người khác cảm thấy xuất trần...

“Nàng… Là ai?!”

Hai nam tử phía sau liếc mắt nhìn nhau, chủ tử không phải là để ý vị cô nương đó chứ...?!

Mặc dù vị cô nương đó thật sự khác biệt những nữ nhân mà Vương phi sắp đặt bên cạnh chủ tử nhưng dù sao...

Aizz! Làm hộ vệ thật khổ, chuyện của chủ tử bọn hắn không thể xen vào a!

Cung Lãnh Vân chăm chú nhìn nàng, lần đầu tiên có một nữ tử lọt vào mắt hắn.

Hắn từ trước đến nay đều không gần nữ nhân, mặc dù không biến thái như Lãnh Vô Quân nhưng hắn thật sự không thích gần nữ nhân.

Nàng cho hắn cảm giác kì lạ. Nhìn nàng hắn không khỏi liên tưởng đến Cửu Thiên Huyền Nữ, lạnh nhạt xuất trần, lại vô cùng kiêu ngạo, tựa như trên đời không để ai vào mắt.

Thật giống như ‘hắn’!

Nàng cho hắn cảm giác rất giống ‘hắn’, là một người xuất trần lại không kìm phần cao ngạo!

Đời này ít ai có được như thế!

Như nhận được ánh mắt luôn theo dõi mình, Bạch Tử Linh không khỏi liếc mắt nhìn về phía đó, không khỏi kinh ngạc.

Thân hình thon dài, lặng yên đứng đứng trước mũi thuyền, bạch y phiêu diêu theo gió không nhiễm một hạt bụi, trên gương mặt biểu tình lãnh khốc, lông mày mang theo khí phách thản nhiên cùng tự tin, cả người đều tản mát ra một loại ánh sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Tóc của hắn đen như mực, rõ ràng đối lập với màu trắng của y phục, nhưng lại vô cùng hài hòa tựa như vốn là phải như thế.

Bộ dáng thẳng tắp, bễ nghễ tứ phương, khí chất tự tin nhưng không cao ngạo toát ra từ trong xương, giống như tiên tử, làm cho người ta muốn đến gần nhưng lại xa không dám chạm.

Hắn như bước ra từ trong tranh, hoàn toàn không thuộc về thế giới này.

Đây là một nam tử thanh nhã như được họa, nếu không phải hắn đang thực sự ở trước mặt nàng, sợ là vô luận như thế nào nàng cũng không tin trên thế giới này lại có người như vậy.

Thấy Bạch Tử Linh si ngốc nhìn mình, khóe miệng Cung Lãnh Vân không khỏi cong nhẹ một chút, người khác nhìn không rõ lắm, nhưng nàng lại biết hắn đang cười. Nụ cười này rất thuần túy, không ẩn chứa bất kỳ toan tính gì, một nụ cười đơn giản có thể khiến tâm tình của người nhìn cũng trở nên tinh khiết theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.