Đặc Chủng Dong Binh

Chương 60: Tiêu khiển




Mọi người đi tới một nhà hàng không tồi, bao một phòng thoải mái ăn uống. Tống Phong duỗi tay đặt trên lưng ghế, một tay thì cầm bật lửa châm thuốc, chậm rãi phun ra một ngum khói, cười tủm tỉm nhìn mọi người, “Được rồi, chúng ta đến đâu chơi?”

Bạch Húc Nghiêu rót một ly nước ấm, “Ca, trễ như vậy đương nhiên là đi bar nha.”

Tống Phong thần tình vô tội, “Anh chỉ muốn hỏi ý kiến thôi, vạn nhất có người muốn đi xem phim, chơi game hay muốn đua xe thì làm sao bây giờ?”

Bạch Húc Nghiêu thuận miệng hỏi, “A, hay là anh lại giống tên ông chủ vô lương nào đó muốn nghe ca kịch?”

(Ame: Ta ngửi thấy mùi gian tình nha.)

Mọi người lập tức rống lên, “Thời điểm tốt đẹp thế này thì miễn bàn đến ông ta đi.”

Bạch Húc Nghiêu bị doạn run rẩy, nước ấm trong chén sánh cả ra ngoài, “Không muốn thì thôi không nói, gào cái gì mà gào? Hơn nữa trước đó người bồi hắn nghe ca kịch là lão tử, là lão tử! Còn lũ hỗn đản các nguwofi thì đi xem múa cột, đúng là ác độc!”

Mọi người vội vàng nói sang chuyện khác. Đương nhiên, sở thích của mỗi người là khác nhau, có người muốn đi ngủ một giấc, lại có người muốn đi uống rượu tán gái. Bạch Húc Nghiêu thì muốn thỏa mãn lòng tò mf của mình nên đã sớm chiếm một chỗ trên khán đài, chăm chú nhìn một tiểu mỹ nhân đang khiêu vũ. Tiêu Minh Hiên thấy thế nên cũng không có thuê phòng mà để họ muốn đi chơi đâu thì đi. Hắn đem Tống Phong kéo vào ngực, cúi đầu hỏi, “Còn em, em muốn làm gì?”

Tống Phong nhướn mày, “Anh thì sao?”

“Anh thì không sao cả, nếu em muốn uống rượu thì anh bồi em uống, em mà muốn xem múa cột thì anh cùng đi với em”, Tiêu Minh Hiên dừng một chút, hơi nghiêng đầu, môi dán vào lỗ tai hắn, thấp giọng cười, “Nếu em muốn anh thượng em thì anh đương nhiên tuyệt đối sẽ làm đến nơi đến chốn.”

Thanh âm của hắn trầm thấp mà từ tính, lẫn trong âm thanh sôi trào của quán bar, mang theo hơi thở ấm áp, mãnh liệt phả lên tai, Tống Phong nghiêng đầu, nhìn gương mặt tuấn lãng dưới ánh đèn hôn ám, con người xinh đẹp đột nhiên lóe lên chút ánh sáng, “Vị tiên sinh này, tôi hôm nay tâm tình tốt, miễn cưỡng thu anh một đêm.”

Tiêu Minh Hiên không khỏi nở nụ cười, kéo hắn vào thang máy.

Đoạn Thanh nhìn theo thân ảnh hai người biến mất trong đám đông, quay đầu hỏi, “Cậu thì sao? Muốn đi đâu?”

Vệ Tiểu Nghiễn đánh giá xung quanh, miết miết cằm, “Muốn tìm người thỏa mãn.”

Đoạn Thanh trầm mặc, mặt không đổi sắc, “Tôi có được không?”

Vệ Tiểu Nghiễn, “...”

Tiêu Minh Hiên và Tống Phong đi thuê một gian phòng, vừa mới đi vào đã dính liền cùng một chỗ. Tiêu Minh Hiên áp hắn trên cửa, đầu lưỡi tham lam chiếm hữu từng tấc trong khoang miệng.

Tống Phong hơi ngửa đầu, kịch liệt hôn trả. Bàn tay hữu lực của người nào đó lần vào phía trong y phục của hắn, vuốt ve phần eo sau đó chậm rãi lần lên trên, xoa nắn hai điểm gờ lên trước ngực. Một luồng điện lưu tê dại đánh thẳng vào đại não khiến hắn nhát thời thở dốc một tiếng.

Hô hấp của Tiêu Minh Hiên có phần nặng nề, cắn nhẹ lên môi hắn một cái, cười hỏi, “Vội như vậy?”

Tống Phong hung hăng áp môi lên, “Muốn thượng liền thượng, còn vô nghĩa nữa lão tử bỏ đi luôn đấy.”

Tiêu Minh Hiên lại nở nụ cười, nhanh chóng cởi áo, rút dây lưng rồi lần tay xuống dưới, nắm lấy dục vọng đã ngẩng cao đầu của Tống Phong, “Muốn tắm rửa không?”

Tống Phong thoải mái rên rỉ một tiếng, con ngươi xinh đẹp phủ một tầng sương, “Tắm.”

Tiêu Minh Hiên ôm hắn đến phòng tắm, một hơi cởi hết quần áo của ca hai người sau đó áp hắn lên tường, mãnh liệt hôn. Thân thể hai người mà sát với nhau khiến nhiệt độ không khí chậm rãi bị nung nóng, hô hấp nhất thời lại thêm nặng nề.

Tống Phong thở hổn hển. Đầu lưỡi của người kia lướt nhẹ qua yết hầu khiến hắn rên lên một tiếng, hơi nghiêng đầu, dư quang đảo qua đột nhiên dừng lại ở bên vai trái bị ứ đọng máu, “Anh bị làm sao vậy?”

Tiêu Minh Hiên thờ ơ nhìn vết thương, tùy tay mở vòi hoa sen, đơn giản giải thích, “Lúc xe tải bị nổ tung thì bị đụng tới. Không có việc gì, mấy ngày nữa là tốt rồi”, hắn dừng lại một chút, “Anh thấy lúc đó em lập tức chạy đến. Thế nào? Lo cho anh sao?”

Tống Phong đột nhiên nhớ tới tâm tình khi đó của mình, thành thật gật gật đầu.

Tiêu Minh Hiên không nghĩ tới hắn lại thành thật như vậy, lập tức ôm hôn, động tác càng kịch liệt hơn. Nhiệt độ cùng khoái cẩm trong cơ thể Tống Phong tăng rất nhanh, nhất thời kéo tay hắn xuống bộ vị nào đó trướng lên của mình.

Yết hầu Tiêu Minh Hiên căng thẳng, tay nắm lấy phần phân thân mẫn cảm, chuyển động lên xuống, môi lướt thẳng một đường từ cổ xuống dưới, không bỏ qua một tấc da thịt nào.

Tống Phong lập tức nhận thấy ý đồ của người này, trợn mắt nhìn, con ngươi phủ một tầng hơi nước thản nhiên xinh đẹp. Hắn thấy người phía trên đột nhiên dừng lại, hai mắt nhìn nhìn, không khỏi nổi giận, “Chậm chạp cái gì a, muốn làm liền làm luôn đi.”

Tiêu Minh Hiên không khỏi nở nụ cười, “Anh đoán là em sẽ nói thế mà. Em đúng là chẳng có chút tiết tháo gì cả.”

“Cần tiết tháo để làm gì chứ, tôi...”, Tống Phong chỉ nói được một nửa thì bị một luồng khoái cảm xâm chiếm, phân thân được khoang miệng ấm nóng chậm rãi phun ra nuốt vào, không khống chế được mà rên rỉ một tiếng, hai tay ôm lấy đầu Tiêu Minh Hiên.

Đầu lưỡi giảo hoạt liếm từ gốc lên đến tận đỉnh, thậm chí còn lướt qua lỗ nhỏ khiến Tống Phong khó nhịn mà thở dốc một cách nặng nề.

Tống Phong chỉ cảm thấy sóng nhiệt lưu không ngừng công kích thần kinh khiến hắn muốn được nhiều hơn nữa. Hắn cơ hồ không thể chịu đựng được loại cảm giác dục hỏa đốt người đến khô nóng, hai tay đặt tại trên đầu Tiêu Minh Hiên không khỏi dùng lực ấn xuống, phân thân đi vào càng sâu khiên cơ thể hắn cứng đờ, thỏa mãn thở dài ra một hơi giống như từng tế bào trong cơ thể đều sảng khoái đến cùng cực, lại giống như hắn đang ở thiên đường.

Tiêu minh Hiên liếm liếm khóe miệng đứng dậy, hôn nhẹ lên trán một cái, “Thích không?”

Tống Phong lười biếng dựa trên người hắn, thân thể cọ cọ mấy cái, con người xinh đẹp đầy ý thỏa mãn, “Ân, kỹ thuật không tồi, về sau tiếp tục cố gắng.”

Tiêu Minh Hiên cười hôn hắn, tùy tiện rửa phần tinh dịch trên tay, lần xuống phía sau, chen một ngón tay vào.

Tống Phong nhíu mày hừ một tiếng, đè tay hắn lại, “Đừng làm chỗ này, lên giường.”

Tiêu Minh Hiên cúi đầu xuống, hỏi, “Thế nào, sợ bị anh làm đến nỗi không đứng được?”. Tống Phong vừa định tách khỏi hắn nhưng đã nhanh chóng bị Tiêu Minh Hiên ấn vào trong ngực, hơn nữa khí lực tạm thời cọn chưa có khôi phục, chỉ có thể cam chịu sự xâm lược của người kia, hắn giận dữ, “Anh đừng có mà cố ý nữa, nhanh đi lên giường, không thì anh cũng đừng...A...”

Tiêu Minh Hiên không đợi hắn nói xong, xoay người, đưa tay nắm lấy eo hắn, thắt lưng đỉnh một cái, dục vọng lập tức đâm vào chỗ sâu nhất khiến hắn thỏa mãn thở ra một hơi, cúi đầu hôn Tống Phong, “Đứng không được thì cầu anh, anh bế em ra ngoài.”

(Ame: *múa múa* phúc hắc a, phúc hắc *cười thô bỉ*)

“Anh đây là muốn chơi trò gì...”, Tống Phong nhất thời bất mãn, đang muốn kháng nghị lại thì hung khí trong cơ thể lại mãnh liệt đâm tới, đụng vào địa phương mẫn cảm nhất khiến hắn lập tức lại rên rỉ.

Tiêu Minh Hiên luận động trừu áp, sung sướng hỏi, “Muốn nói cái gì?”

Tống Phong mãnh liệt lắc đầu, “Cái gì cũng chưa nói, anh đừng, đừng như vậy...A...”

Tiêu Minh Hiên gắt gao ôm hắn trong ngực, kịch liệt đưa đầy thẳng đến khi thấy đôi con người xinh đẹp ngập hơi nước mới buông ra, ôm ra khỏi nhà tắm, lưng dựa vào giường để hắn ngôi lên trên người mình.

Ý thức Tống Phong có chút mơ hồ, hô hấp ngày càng thêm trầm trọng, đem tay người kia kéo đến dục vọng bừng bừng thức dậy của mình. Tiêu Minh Hiên nắm lấy phân thân của hắn, hông dùng sức đỉnh lên, thấp giọng hỏi, “Muốn bắn?”

Tống Phong rên rỉ nức nở một tiếng, cơ thể run rẩy, “Nhanh lên.”

Tiêu Minh Hiên an ủi hôn lên mặt hắn, xoay người áp lên giường, đem hai chân hắn mở ra, bắt đầu trầm luân trong dục vọng.

Sau đó hai người cũng chỉ tắm rửa qua loa, lại nằm tựa lên đầu giường. Tống Phong lười biếng ngậm một điếu thuốc, hưởng thụ cảm giác ấm áp của người kia, bỗng nhiên nói, “Tiểu Nghiễn trước kia từng nói với tôi, tình yêu a, có đôi khi không phải sự thật, nói trắng ra thì cũng chỉ là cùng một người thuận mắt sống qua một cuộc đời.”

Tiêu Minh Hiên lại đưa tay ôm hắn vào ngực, “Vậy em nghĩ thế nào?”

Tống Phong chậm rãi thở ra một hơi, “Tôi cảm thấy ở cùng anh một chỗ cũng không tồi.”

Tiêu Minh Hiên siết chặt cánh tay, nở nụ cười, “Đó là dấu hiệu tốt.”

Tống Phong gối đầu lên vai hắn, hơi hơi nghiêng đầu, “Nói thật thì anh sẽ ở cùng tôi bao lâu nữa?”

Tiêu Minh Hiên quay mặt đối diện với hắn, cúi đầu hôn lên môi, “Chỉ cần anh còn sống, anh sẽ mãi mãi ở cùng em.”

Thân thể Tống Phong trầm xuống, tìm một tư thế nằm thoải mái, “Ân”. Tiêu Minh Hiên đem gối đặt dưới gáy, ôm hắn vào lòng rồi vươn tay tắt đèn, chìm vào mộng đẹp.

Ngày thứ hai, Tống Phong theo thường lệ tỉnh lại rất sớm, lôi kéo Tiêu Minh Hiên đi ăn cơm. Hai người đi trên hành lang chậm rì rì, bên tai chợt nghe tiếng “cạch”, cửa phóng phía xa mở ra, người tới là Vệ Tiểu Nghiễn và Đoạn Thanh. Biểu tình Vệ Tiểu Nghiễn cứng đờ, đang xoa xoa cái trán, thấy bọn họ chạy tới, biểu tình lại thêm cứng đờ.

Tống Phong cười tủm tỉm, “Yêu, hai người tối hôm qua ngủ cùng một chỗ a?”Vệ Tiểu Nghiễn thống khổ rên môt tiếng, lại tiếp tục lẩm bẩm, “Không nên hỏi, cái gì cũng đừng hỏi, hết thảy chính là ảo giác, kỳ thật tôi không tồn tại ở đây.”

Tống Phong vẫn mắt điếc tai ngơ, cười sung sướng khi ngườ gặp họa, “Biểu tình của em có hơi kém, làm sao vậy? Hay là say rượu bị người ta kê đơn rồi bị QJ (chính là R.A.P.E đấy ạ) sao?”

Biểu tình hai người phía trước cùng cứng đờ, Vệ Tiểu Nghiễn loạng choạng dựa vào tường, lại lẩm bẩm, “Tất cả đều là ảo giác...Ảo giác...”

Tống Phong lại liếc Đoạn Thanh, thấy hắn nhỏ giọng nói, “Làm ơn đi, cậu đừng có đổ thêm dầu vào lửa nữa.”

Tống Phong còn chưa kịp đáp lời thì bỗng nhiên có tiếng Bạch Húc Nghiêu truyền đến, “Sư huynh anh sao thế? Đây là do nhiệt tình miệt mài làm cả một đêm? Anh bị QJ sao? Là ai có thể QJ được anh như thế? Là Đoạn Thanh sao?”

(Ame: *giơ ngón cái* Tiểu Bạch, trúng vấn đề rồi đấy.)

Vệ Tiểu Nghiễn, “...”

Đoạn Thanh, “...”

Hai giây sau, Vệ Tiểu Nghiễn lại tiếp tục lẩm bẩm, “Mấy người đều không tồn tại...Tất cả đều không tồn tại, là không khí.....Là không khí...”

Bạch Húc Nghiêu cắn ngón tay cái, vẻ mặt thuần khiết, “Sư huynh...Anh chẳng lẽ bị lật thuyền trong cống ngầm? Bị người khác tính kế?”

Vệ Tiểu Nghiễn còn chưa phản ứng thì Đoạn Thanh đã tiến tới, nắm cổ áo Bach Húc Nghiêu tùy tiện ném ra sau, yên lặng nhìn hắn, ngữ khí lộ ra ôn nhu, “Đi thôi, đi ăn cơm.”

Vệ Tiểu Nghiễn vẫn lẩm bẩm, chậm chạp quay người rời đi.

Bạch Húc Nghiêu nháy đôi mắt trong suốt, “Ca, thế là thế nào?”

Ánh mắt Tống Phong sáng rực, “Anh cũng không biết, đi!”

Tiêu Minh Hiên nhìn hai người chạy như điên phía trước, lại tưởng tượng ra cảnh Đoạn Thanh và Vệ Tiểu Nghiễn bị tính kế, lắc đầu cười cười đuổi theo.

Đoàn người ăn xong điểm tâm, thỏa mãn quay về quân doanh. Đội một biết bọn họ đi làm nhiệm vụ, cũng biết thời gian rất lâu liền đánh giá một lượt, tò mò hỏi, “Mọi người đi đâu vậy?”

“Đi làm nhiệm vụ nha, thực kích thích!”, mỗi người một câu, thêm mắm dặm muối, muốn bao nhiêu nguy hiểm có bấy nhiêu nguy hiểm, muốn bao nhiêu vinh quang liền có bấy nhiêu vinh quang, nháy mắt đưa hình tượng chính mình lên cao sáng chói.

Đội một lại nhìn một đám người vẻ mặt hồng hào, không khỏi co rút khóe miệng, “Lừa ai a, chỉ nhìn bộ dáng mấy người là biết ra ngoài chỉ chuyên ăn uống hưởng lạc, nói không chừng còn có thể gặp được một ông chủ có tiền, đối đãi tốt nữa.

Mọi người, “...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.