Đặc Chủng Dong Binh

Chương 11: Kết thúc




Cho dù quan hệ giữa Thiệu Tu Kiệt và lão gia tử càng ngày càng bế tắc, lễ đính hôn vẫn cử hành theo dự định, còn trợ lí nhỏ sắc mặt tái nhợt, suy yếu vô lực cũng bò xuống giường xuất hiện đúng giờ ở biệt thự Thiệu gia. Thảm trải dài từ hoa viên đến nhà chính, trên bàn lớn đặt đủ các loại điểm tâm và rượu quý giá, tiếng đàn violon du dương hoà với mùi hương tinh tế làm người ta say mê.

“Tiểu Phong,” Cô em họ nào đó lo lắng nhìn hắn, “Anh có khỏe không?”

Tống Phong miễn cưỡng cười cười: “Tôi không sao, Tu Kiệt nói sẽ không làm tôi thất vọng, anh ấy muốn tôi kiên cường xem tiếp.”

Em họ đảo mắt, nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ Thiệu Tu Kiệt định trở mặt trước công chúng? Cô nàng vội vã muốn đi nói cho những người khác, đi được hai bước đột nhiên quay đầu lại: “Nếu anh họ lừa anh. . . Anh sẽ làm thế nào?”

Tống Phong còn đang nghĩ cô đi truyền tin nhanh đi, quay lại làm gì nữa, hắn cụp mắt xuống: “Vậy. . . Tôi sẽ chúc phúc cho anh ấy.” Tống Phong thật sự quá quyến rũ, em họ lập tức chạy tới an ủi đủ điều, khuyên hắn nên suy nghĩ cẩn thận, không bằng theo mình đi.

Tiêu Minh Hiên đã đến từ sớm, hắn đang đứng nhìn từ cách đó không xa. Hai ngày nay hắn đã nắm rõ được quan hệ của những người này, biết được đại khái tình huống, gặp tình thế bất đắc dĩ thì cứ diễn trò đi, phá người ta hưng phấn như thế làm gì? Hay là tán gái nhiều quá nên có kinh nghiệm đến vậy?

Tống Phong nổi điên trong lòng, đành phải cố gắng ứng phó. Đợi đến khi não cô em họ trở lại bình thường, cô ta mới nhớ tới chính sự, Tống Phong rớt nước mắt nhìn cô ta rời đi. Sợ cô ta báo tin xong sẽ quay lại, Tống Phong vội vàng nhìn xung quanh, ban đầu hắn định đi tìm ông chủ, nhưng hiển nhiên chú rể bận quá nên chẳng thấy bóng dáng đâu. Mắt Tống Phong đột nhiên quét đến Tiêu Minh Hiên đang đứng trong một góc, hắn lập tức chạy qua, không hề khách sáo chộp lấy ly rượu trong tay Tiêu Minh Hiên uống một hớp, nới lỏng cà vạt: “Cuối cùng cũng sống lại rồi.”

Người ở đây rất ít, không cần đóng kịch nữa. Tiêu Minh Hiên nhìn hắn: “Cậu nói gì mà cô ta nhiệt tình thế?”

Tống Phong thật sự khóc không ra nước mắt: “Tôi có nói gì đâu, tại cô ta bị khùng thôi.”

Tiêu Minh Hiên đánh giá Tống Phong, người của Tống gia đều rất yêu nghiệt, hơn nữa đôi mắt lại đặc biệt xinh đẹp, riêng điểm ấy không biết đã hấp dẫn bao nhiêu người, huống chi dung mạo của bọn họ cũng không hề tầm thường, chọc người ta thích cũng không thể trách được.

Tống Phong nhíu mày: “Nhìn tôi làm gì?”

Tiêu Minh Hiên hoàn hồn, lập tức chuyển sang đề tài khác: “Sao cậu vẫn còn đóng kịch?”

“À, ông chủ nói muốn mấy người kia an phận một chút khi lễ đính hôn bắt đầu, vì vậy mới tiếp tục lừa bọn họ,” Tống Phong nhún vai, “Nói trắng ra là cho bọn họ chút hi vọng cuối cùng.”

Tiêu Minh Hiên gật đầu, đi lên trước vài bước, cầm thêm một ly rượu về: “Nhiệm vụ của cậu sắp xong rồi phải không? Sau đó cậu định đi đâu?”

“Về công ty,” Tống Phong nói xong thì lập tức giật ly rượu mới của Tiêu Minh Hiên, “Sao đây? Muốn tôi đi giết người với các anh à?”

Tiêu Minh Hiên nhìn chằm chằm vào ly rượu trong tay, thầm nghĩ người này đúng là quá vô sỉ rồi. Hắn im lặng chừng hai giây, sau đó bình tĩnh uống một ngụm: “Tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi.”

“Ừ, cho dù anh bảo tôi đi tôi cũng không đi, người yêu nhỏ của anh rất hổ báo, tôi chơi không nổi đâu. Tuy rằng tôi rất muốn tìm hắn tính sổ chuyện lần trước, nhưng bây giờ tôi vẫn chưa quyết định. Đúng rồi, hắn có đến đây không?”

“Ở bên kia.”

Tống Phong nhìn theo hướng Tiêu Minh Hiên chỉ, gần như lập tức nhìn thấy Phù Sơn Minh. Người nọ vẫn là một đầu tóc vàng, đứng trong đám người rất dễ gây chú ý. Tống Phong đánh giá một lát: “Thật ra người yêu nhỏ của anh trông cũng được đấy chứ, lên giường với hắn có cảm giác gì?”

“Chưa thử qua.”

Tống Phong không thể tin nổi, trên mặt viết rõ mấy chữ “anh lừa ai chứ.”

“Trên thực tế,” Tiêu Minh Hiên nhìn Tống Phong, “Lần trước là lần đầu tiên tôi gặp hắn.”

Tống Phong trừng mắt, vẫn không tin: “Ông chủ Tiêu, ý của anh là lần đầu tiên người ta gặp anh đã bỏ thuốc anh, muốn lên giường với anh, hơn nữa còn trong tình huống như thế? Hắn có bị điên không?”

Tiêu Minh Hiên gật đầu: “Chúc mừng cậu đã trả lời chính xác, tinh thần của hắn thật sự có vấn đề, hôm đó hắn vừa hút ma tuý xong.”

“. . .” Tống Phong từ từ quay đầu sang chỗ khác.

Tiêu Minh Hiên theo dõi hắn, cười ý vị thâm trường*: “Tống nhị thiếu, bây giờ cậu biết phần báo cáo kia gây rắc rối lớn cho tôi thế nào chưa? Hả?”

*sâu xa, có thâm ý

Tống Phong cười gượng: “Vậy thì sao? Tôi cũng thê thảm vậy, anh thượng tôi thích quá còn gì, tôi phải nằm viện suốt mấy ngày, còn bị nhỏ y tá hiểu lầm là gay, người tới tay cũng mất luôn.”

“. . .” Tiêu Minh Hiên cảm thấy mình không nên ăn thua đủ với người không có giới hạn này, dù sao người thua cũng là mình mà thôi.

“Thật ra,” Tống Phong suy nghĩ một lát rồi chân thành đề nghị, “Nếu không. . . Anh cứ thử với hắn xem sao? Tôi thấy hắn rất chủ động, làm với hắn chắc thích lắm đó.”

“. . .”

“. . . Ánh mắt của anh là ý gì đây?”

“Tôi nghĩ tới nghĩ lui,” Tiêu Minh Hiên chớp nhìn mắt nhìn Tống Phong, dịu dàng nói, “Cảm thấy làm với cậu vẫn thích hơn.”

Biểu tình của Tống Phong lập tức cứng đờ.

Tiêu Minh Hiên rất hài lòng, định tiếp tục làm Tống Phong buồn nôn thì đột nhiên liếc mắt một cái, mỉm cười bước lên trước hai bước: “Ông chủ Phù, đã lâu không gặp.”

Tống Phong ngẩng đầu lên, Phù Sơn Minh chẳng biết đến gần đây từ lúc nào. Phù Sơn Minh bình tĩnh nhìn Tiêu Minh Hiên, con ngươi thâm thúy bỗng chốc trở nên nóng rực, hắn nhanh chóng trở lại bình thường, từ từ cười rộ lên: “Từ lần chia tay hôm ấy, tôi vẫn nhớ ông chủ Tiêu tha thiết, định ngày nào đó sẽ đích thân tìm đến cửa, không ngờ lại có thể gặp ông chủ Tiêu sớm như vậy.”

Tiêu Minh Hiên khí thế trầm ổn, biểu tình không thay đổi: “Tôi cũng không ngờ sẽ gặp lại ông chủ Phù nhanh như vậy, thật sự rất tình cờ.”

Phù Sơn Minh mỉm cười gật đầu, sau đó dời tầm mắt: “Vị này là?”

Tống Phong đang rón rén chen vào trong đám đông, cố gắng làm giảm sự hiện diện của mình, nghe vậy thì giật nhẹ khóe miệng, miễn cưỡng quay đầu lại: “Tôi là trợ lí của Thiệu tiên sinh.”

“À, tôi có nghe đồn rồi, cậu chính là người yêu của thằng nhóc Thiệu gia?”

Tống Phong gật đầu: “Chào ông chủ Phù.”

Phù Sơn Minh đáp lời, sau đó không để ý đến Tống Phong nữa, chuyển lực chú ý về trên người Tiêu Minh Hiên. Tay phải của hắn còn quấn băng vải, tay trái nâng ly cụng: “Không biết ông chủ Tiêu có tính toán gì chưa?”

“Vẫn chưa nghĩ ra.”

“Ồ? Vậy thì ở Malaysia chơi vài ngày đi, tôi sẽ tận tình chiêu đãi ông, ý của ông chủ Tiêu thế nào?”

Tống Phong nghe đến đó thì run rẩy chuồn mất. Tiêu thiếu gia, thượng đế phù hộ anh, anh tự cầu nhiều phúc đi.

Buổi tiệc bắt đầu rất nhanh, cặp đôi bước đi trên thảm, mỉm cười nhận lời chúc phúc của khách khứa, tiếp theo trao đổi nhẫn, hoàn tất nghi lễ đính hôn. Thiệu lão gia tử nhân cơ hội này tuyên bố thoái vị, truyền vị trí chủ nhà cho Thiệu Tu Kiệt, bảo thân bằng hảo hữu chiếu cố hắn nhiều hơn. Xung quanh nhất thời ồ lên, ngay cả Tống Phong cũng không ngờ lão gia tử sẽ thoái vị ngay lúc này, những người trong Thiệu gia bị sốc nặng, thậm chí không kiềm chế được làm ầm lên, cuối cùng bị bảo vệ lôi ra ngoài.

Tống Phong đi đến sau lưng ông chủ để bảo vệ an toàn cho hắn: “Ông chủ, con thỏ tức giận cũng cắn người đấy, anh không sợ bọn họ tạo phản bẻ anh cái rụp à?”

“Hôm nay tốt xấu cũng là lễ đính hôn của tôi, cậu không thể nói vài lời may mắn sao?” Thiệu Tu Kiệt liếc Tống Phong một cái, “Yên tâm đi, ông nội đã để lại cho tôi một đội tử sĩ tâm phúc, không sao đâu.”

Đây cũng là nguyên nhân Thiệu Tu Kiệt chỉ đưa một vệ sĩ trở về? Tống Phong kinh ngạc: “Vậy anh còn đóng kịch làm gì nữa?”

“Như cậu đã nói, con thỏ tức giận cũng cắn người, vì vậy tôi mới chọn phương pháp xử lí ít tốn sức nhất. Chỉ cần khiến bọn họ nghĩ rằng mình vẫn còn cơ hội, bọn họ sẽ không làm liều đến mức cá chết lưới rách.”

*cá chết lưới rách: có thể hiểu là ôm nhau chết chùm.

“Vậy bây giờ thì thế nào?”

“Bây giờ quyền lực đã chuyển giao, bọn họ sẽ không để ý đến ông nội nữa. Hai ngày sau ông nội sẽ đi nghỉ mát vài hôm, đến lúc đó rất có thể bọn họ sẽ hợp tác với nhau đối phó tôi. Đây là cơ hội mà ông nội cho bọn họ, nếu bọn họ không ra tay thì thôi, nếu ra tay tôi sẽ lập tức bắt nhốt bọn họ, sau đó nhiệm vụ của cậu sẽ hoàn thành.”

Tống Phong gật đầu: “Hiểu rồi.” Hắn quét mắt một vòng, Tiêu Minh Hiên và Phù Sơn Minh chẳng biết đã đi đâu, có lẽ đã đi từ sớm rồi.

Lễ đính hôn náo nhiệt từ từ chấm dứt. Kể từ đó Thiệu Tu Kiệt tiếp quản Thiệu gia, nắm giữ thực quyền. Hai ngày nay biệt thự Thiệu gia rất yên tĩnh, sáng sớm ngày thứ ba lão gia tử lập tức lên đường. Thiệu Tu Kiệt tự mình đưa ông ta lên xe, tiếp theo đi tới công ty. Tống Phong đi theo ông chủ, xách một cái ghế ngồi kế bên, ông chủ xem văn kiện, hắn thì xem tạp chí.

Thiệu Tu Kiệt nghiêng đầu qua, Tống Phong đang cúi đầu đọc tạp chí. Nhìn từ góc độ này, lông mi cong cong của hắn trông rất xinh đẹp, vẻ mặt chăm chú xem tạp chí cũng vô cùng ngoan ngoãn. Tống Phong cảm giác được tầm mắt của Thiệu Tu Kiệt, ngẩng đầu lên: “Sao vậy?”

“Không có gì, hiếm khi thấy cậu im lặng như vậy.”

“Chứ sao nữa, lỡ tôi quấy rầy công việc của anh rồi anh trừ lương tôi thì sao?”

“Yên tâm đi, giá cả đã ghi trên hợp đồng rồi.”

“À quên, tôi mới thêm vô một phần. Lần trước tôi nói muốn tăng lương, anh bảo rằng có thể thương lượng,” Tống Phong nhích người qua, “Anh sẽ không đổi ý chứ?” Nhìn cặp mắt lấp lánh của hắn, Thiệu Tu Kiệt lắc đầu: “Không đâu.”

Tống Phong cảm thấy rất sung sướng, chuẩn bị tiếp tục xem tạp chí thì dừng một chút, hỏi: “Bọn họ có động tĩnh gì chưa?”

“Rồi, đều nằm trong lòng bàn tay của tôi, có thể đêm nay sẽ hoàn toàn chấm dứt.”

Thiệu Tu Kiệt vừa mới tiếp quản Thiệu gia nên có rất nhiều chuyện phải làm, bận tối mặt tối mũi, đến đêm khuya mới trở về. Xe hơi chạy vào biệt thự, cổng lớn phía sau từ từ đóng lại, xung quanh lặng ngắt như tờ. Tống Phong nhíu mày: “Người của anh đâu?”

“Đang đi sắp xếp mọi việc, chỉ cần bọn họ ra tay sẽ bị một lưới bắt sạch.”

Tống Phong gật đầu, loại chuyện này hắn đã gặp nhiều rồi, hắn lập tức biết đám người kia đã không còn phần thắng. Sự thật quả đúng như hắn suy đoán, hỗn chiến chưa được một phút đồng hồ đã phân được thắng bại. Thiệu Tu Kiệt đứng ở ngoài, nhìn người nhà họ Thiệu bị trói ở mảnh đất trống phía trước, bình tĩnh ra lệnh: “Áp chế bọn họ, phái người theo dõi thật kĩ.” Thiệu Tu Kiệt nói xong liền trở vào nhà, Tống Phong nhanh chóng đuổi theo, lúc vừa xoay người thì đột nhiên nhìn thấy một tia ánh sáng đỏ. Trong lúc nguy hiểm hắn thậm chí không kịp nghĩ xem đó là cái gì, thân thể hành động trước đầu óc, hắn vội vàng đẩy ngã Thiệu Tu Kiệt, bên tai lập tức truyền đến một tiếng đinh, dưới đất xuất hiện một cái hố, sỏi cát bay đầy trời.

Vệ sĩ xung quanh giật mình, vội vàng vây quanh bọn họ, tiếp theo chia nhau đuổi theo hướng đạn bắn. Thiệu Tu Kiệt chỉ cảm thấy có thứ gì đó bắn lên mặt, qua hai giây mới ngửi được mùi máu tươi: “Tiểu Phong!”

Bọn họ được người hộ tống vào nhà, Thiệu Tu Kiệt vội vàng đẩy mọi người ra, chạy đến trước mặt Tống Phong, thấy hắn đang ôm vai trái, máu chảy ra từ kẽ tay: “Cậu. . .”

“Không sao, vết thương nhỏ thôi, bị đạn sượt qua.”

Thiệu Tu Kiệt bảo người hầu đi gọi bác sĩ, liếc Tống Phong một cái: “Cậu thật sự không muốn đi theo tôi? Ít ra cũng an toàn hơn một chút.”

Tống Phong nở nụ cười: “Hết cách thôi, tôi quen rồi.”

Thiệu Tu Kiệt liếc hắn một cái, rốt cuộc không nói thêm gì nữa. Nhiệm vụ của Tống Phong chấm dứt, ngày hôm sau lập tức cầm tiền vẫy vẫy móng vuốt rời đi. Thiệu Tu Kiệt vốn định chờ hắn dưỡng thương tốt rồi mới đưa hắn về, thế nhưng lại bị hắn từ chối, lí do là muốn đi chơi đây đó rồi mới về Mỹ, Thiệu Tu Kiệt đành phải thôi, sau đó trở về công ty. Xế chiều hắn trở về nhà, sau khi đính hôn Liễu Vũ Song đã vào sống trong biệt thự Thiệu gia, cô nàng đang ngồi uống trà, nhìn thấy Thiệu Tu Kiệt thì có chút ngạc nhiên: “Hôm nay anh về sớm hơn hôm qua.”

“Ừ, hơi mệt.” Thiệu Tu Kiệt ngồi xuống, Liễu Vũ Song rót cho hắn một chén trà, hai người ngồi trong hoa viên ngắm trời chiều.

“Rất yên tĩnh.” Thiệu Tu Kiệt bỗng nhiên mở miệng.

“Hả?”

“Không, không có gì.” Thiệu Tu Kiệt Kiệt đứng dậy, không quay đầu lại mà đi thẳng vào nhà.

Tống Phong đi chơi suốt một ngày, màn đêm buông xuống, đèn đuốc rực rỡ hẳn lên, hắn đang muốn tìm người đẹp giải quyết nỗi cô đơn thì di động đột nhiên vang lên. Tống Phong liếc mắt nhìn, đắn đo một chút rồi bắt máy: “Ông tốt nhất đừng đưa tin xấu đến cho tôi.”

Vương Nhất Trung ở đầu dây bên kia cảm thấy thật bất đắc dĩ: “Tôi cũng rất muốn thế, nhưng hết cách rồi, bây giờ cậu còn ở Malaysia không?”

“. . . Còn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.