Dạ Vương Phủ

Chương 10: Kẻ thay thế




Trác Hạc Dao sau khi gặp tiểu thái giám kia xong, cả người cứ ngẩn ngơ, đến lúc quay lại Từ Ninh cung thì Dạ Vô Khạng cũng từ bên trong bước ra.

Thấy nàng, hắn cất giọng: “Nàng làm sao vậy? Nói ra ngoài đi dạo mà lại đi lâu như vậy.”

“Không sao, bây giờ chúng ta về vương phủ sao?”

“Ừm.” Dạ Vô Khạng tiến lên nắm lấy tay nàng: “Đi thôi.”

Sau khi từ hoàng cung trở về vương phủ, mấy ngày sau đó Trác Hạc Dao cứ hay ngồi ngây ra, tiểu Nguyệt muốn gọi nàng cũng phải gọi vài lần nàng mới để ý.

Thật ra nàng rất muốn hỏi tiểu Nguyệt, Liễu Thường Vân là ai, nhưng mà lời cứ đến bên miệng lại biến đi đâu mất, nàng cũng chỉ đành nuốt trở về.

Tối hôm đó, trăng đã lên cao nhưng Trác Hạc Dao vẫn còn ngồi cạnh ao sen, không tài nào xua đi suy nghĩ trong đầu.

“Vương phi…” Tiểu Nguyệt tiến đến từ phía sau, nhẹ nhàng khoác áo choàng cho nàng: “Mấy ngày nay nô tỳ thấy người tâm trạng không tốt, rốt cuộc là người đang có tâm sự gì vậy?”

Trác Hạc Dao không đáp, trầm ngâm suy nghĩ xem có nên hỏi tiểu Nguyệt hay không.

Không biết mở lời thế nào, nàng lại thấy nếu cứ trực tiếp hỏi Liễu Thường Vân là ai thì cũng không được hay, dằn vặt một hồi, nàng quyết định hỏi: “Tiểu Nguyệt, trước khi ta được gả vào đây, vương gia có từng qua lại với nữ nhân nào khác không?”

“Có a.” Tiểu Nguyệt đáp lời mà không cần nghĩ: “Sao người lại hỏi như vậy?”

“Không có gì…” Mi tâm nàng nhíu chặt, tiểu Nguyệt thấy vậy liền nói tiếp: “Nhưng mà đó đã là quá khứ rồi, hiện tại vương gia chỉ có mình người thôi a!”

Trác Hạc Dao nghe vậy liền khẽ kéo khóe miệng, nhưng chung quy vẫn không vẽ ra được nụ cười.

“Vương phi, cũng không còn sớm nữa, người vào trong nghỉ ngơi đi.”

“Được.”

***

Đêm khuya, Trác Hạc Dao nằm trằn trọc mãi cũng không ngủ được.

Ánh mắt nàng dời đến thân ảnh nam nhân bên cạnh, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm xúc khó tả.

Kể từ lần từ hoàng cung trở về, Trác Hạc Dao dường như không ngày nào được ngủ yên.

Khoan đã… Dường như có gì đó không đúng thì phải?

Chỉ là một tiểu thái giám, mà lại có thể tùy ý mang hoàng thất chi phả đi lại trong cung cấm sao? Hoàng thất chi phả, có thể tùy tiện để người khác lấy đi sao?

Càng nghĩ, nàng càng thấy có gì đó không đúng. Cuối cùng, Trác Hạc Dao lại đưa ra một kết luận mà nàng cho là có lí nhất: Liễu Thường Vân là nữ nhân trước đây của Dạ Vô Khạng, còn hoàng thất chi phả kia, khẳng định là giả!

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy đã không thấy Dạ Vô Khạng đâu, Trác Hạc Dao liền chỉnh chu qua loa rồi nhanh chóng đến Thần Phong điện.

A Thanh bên ngoài thấy nàng đang có ý tiến vào liền ngăn cản: “Vương gia đang nghị sự, lúc này không thể làm phiền, mong vương phi thứ lỗi!”

“Khi nào mới xong?”

“Thuộc hạ không biết.”

Đành vậy, Trác Hạc Dao liền tiến đến đình viện gần đó để chờ, chờ nửa ngày trời mà Dạ Vô Khạng vẫn chưa nghị sự xong.

Người ta thường nói, rãnh rỗi sinh nông nổi, chính là chỉ Trác Hạc Dao lúc này. Ngồi không chờ đợi, nàng liền bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Lại hai canh giờ nữa trôi qua, lúc này mới có vài thân ảnh rời khỏi Thần Phong điện. Trác Hạc Dao thấy vậy liền nhanh chóng tiến vào.

Thấy nàng, hắn liền cất giọng: “Nàng chờ bản vương bao lâu rồi?”

“Từ lúc ngài bắt đầu nghị sự.”

“Tại sao không để A Thanh vào báo với ta?”

“A Thanh nói ngài không muốn người khác làm phiền.”

Nghe vậy, Dạ Vô Khạng liền hướng mắt đi tìm A Thanh, nhưng lúc này bóng dáng hắn sớm biến mất khỏi Thần Phong điện.

Hắn gật nhẹ đầu, chậm rãi ngồi xuống đôn mộc, như có như không cất ngôn: “Lần sau nàng có đến thì cứ trực tiếp vào đây, nếu hắn còn dám ngăn cản, cứ tự nhiên dạy dỗ.”

Trác Hạc Dao nghe vậy, lại quên mất điều quan trọng định nói, tiếp lời hắn: “Không phải trước đây thiếp xuýt vặn gãy tay A Thanh sao? Lúc đó thiếp thấy ngài quan tâm hắn lắm mà?”

“Lúc đó bản vương cùng nàng chưa có quan hệ, bây giờ giữa vương phi và thuộc hạ tâm phúc, theo nàng thấy thì ai quan trọng hơn?”

“Thiếp không đoán được!” Trác Hạc Dao nhún vai: “Cái này còn phải xem vương gia nghĩ như thế nào a!”

Dạ Vô Khạng bật cười, quay lại chủ đề chính: “Nàng tìm bản vương sớm như vậy nhất định là có chuyện, nói đi.”

Trác Hạc Dao sau đó đem toàn bộ câu chuyện kể lại cho Dạ Vô Khạng nghe, nghe xong, ánh mắt hắn thoáng hiện lên tia sắc lạnh nhưng rồi lại nhanh chóng biến mất.

Nếu không phải tinh mắt chắc có lẽ nàng còn nghĩ mình nhìn nhầm.

Một lúc lâu sau, Dạ Vô Khạng mới trầm giọng: “Nàng thấy thế nào?”

“Chuyện này ngài cứ giải quyết đi.”

“Nàng… Không thắc mắc Liễu Thường Vân là ai sao?”

Trác Hạc Dao không nghĩ ngợi liền đáp: “Nếu vương gia không muốn nói, tức là vương gia không muốn nhắc tới người này, thiếp đương nhiên cũng sẽ không hỏi.”

Nghe nàng đáp hắn liền bật cười: “Vậy nếu bản vương muốn kể, nàng muốn nghe không?”

“Hôm nay thiếp đã đứng ngoài nắng đợi vương gia nửa ngày rồi, cũng mệt rồi, vả lại thiếp cũng không có hứng thú nghe chuyện trước đây của ngài.”

“Không có hứng thật sao?”

“Thật!”

“Sau này nàng đừng có mà nghe người ngoài nói xằng bậy rồi lại ghen tuông vô cớ, lúc đó bản vương nhất định sẽ không tha cho nàng!”

“Ngài nằm mơ đi, Trác Hạc Dao thiếp không phải là loại người không phân biệt phải trái trắng đen.”

Dạ Vô Khạng vừa mới khẽ động khóe miệng, lời còn chưa kịp thốt ra A Thanh từ bên ngoài gấp rút chạy vào chính điện Thần Phong.

“Vương gia, người của thái hậu chuyển lời, bảo thuộc hạ hỏi vương gia có thích lễ vật mà thái hậu đã tặng cho người không?”

Dạ Vô Khạng nhếch miệng: “Nói với thái hậu, bản vương rất thích lễ vật này. Nhưng mà nếu thái hậu thêm một chút tâm ý, có lẽ bản vương sẽ càng thích hơn!”

A Thanh nghe vậy thì ngẩng người, rốt cuộc thái hậu và vương gia nhà hắn có chuyện gì a? Hắn chỉ biết giữa hai người có bất hòa, nhưng chuyện thái hậu tặng lễ vật cho vương gia thì hắn chưa nghe bao giờ!

Thấy A Thanh vẫn còn ngẩng người, Trác Hạc Dao liền nói: “Còn đứng ngẩng ra đó làm gì? Không sợ người của thái hậu đợi lâu sẽ mệt sao?”

“Vâng, thuộc hạ lập tức chuyển lời!” Nói xong, A Thanh hướng Dạ Vô Khạng cùng Trác Hạc Dao hành lễ, sau đó nhanh chóng xoay người rời đi.

Sau khi hắn vừa đi khỏi, Trác Hạc Dao liền hỏi: “Vương gia, “chút tâm ý” mà ngài nói rốt cuộc là gì vậy?”

“Đợi khi nào nàng cầu xin bản vương kể chuyện của Liễu Thường Vân, bản vương sẽ nói với nàng.”

“…”

***

Từ Ninh cung.

Cung nữ tâm phúc đứng một bên hầu quạt, thái hậu vận thường phụ, bạch phát vấn cao cố định bằng ngọc biếm tinh xảo.

Tâm phúc lúc này mới cẩn thận lên tiếng: “Thái hậu nương nương, nô tỳ đến bây giờ vẫn không hiểu, người làm như vậy rốt cuộc là vì sao?”

Thái hậu chu thần khẽ cong, từ tốn đáp lời: “Ngươi có từng nghe câu nói “Con giun xéo lắm cũng oằn” chưa? Mấy năm nay bị tên Dạ Vô Khạng kia điều khiển, đã đến lúc ai gia cho hắn nếm mùi rồi…”

Tâm phúc tiếp tục nói: “Nhưng mà chuyện hoàng thất chi phả kia cũng không làm ảnh hưởng đến vương gia cùng vương phi, người hà tất gì phải phí sức?”

“Muốn làm việc lớn, trước hết phải bắt đầu từ những việc nhỏ.”

Cung nữ tâm phúc vẫn chưa hiểu, nhưng đến cuối cùng nàng ta vẫn là không hỏi nữa.

Dạ Vô Khạng, mấy năm nay ai gia đều ngày đêm lo sợ ngươi, hôm nay, ai gia sẽ từ từ trả lại cho ngươi gấp năm lần những gì ngươi đã gây ra cho ai gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.