Kể từ ngày Lam Tạ Đường qua đời, Lam Dĩ cư nhiên vẫn đến trường hằng ngày, đương nhiên công việc làm " đĩ" ả sẽ quay lại, bất quá mặc dù vậy ả vẫn luôn mang mối hận trong lòng, chờ đến khi đã kiếm được một số tiền lớn, ả sẽ ra tay.
Còn Hứa Biên và Hứa Tinh thì vẫn thường xuyên đến thăm mộ Bạch Dương, cầu cho cô ở thế giới bên kia sẽ có một cuộc sống thanh thản, đương nhiên hai người lại không hay rằng Bạch Dương chỉ cần biết Hứa Biên đã biết được tất cả sự thật, lại còn thông cảm cho cô, đặc biệt là thiếu niên kia với anh sống hạnh phúc bên nhau, cô đã mãn nguyện lắm rồi.
- Baba. - Hứa Tinh vừa nhìn di ảnh Bạch Dương trên mộ cô, vừa mở miệng.
- Sao con?
- Mẹ ở bên đó.... sẽ hạnh phúc chứ. - Thiếu niên hỏi.
- Đương nhiên rồi Tiểu Tinh, không còn ai ép buộc mẹ, làm phiền và tổn thương đến mẹ, ở trên thiên đường mẹ sẽ có cuộc sống bình yên. Và còn, mẹ sẽ cầu nguyện cho chúng ta nữa. - Anh ôm lấy bả vai y, gượng cười nói.
- Mẹ, tiểu Tinh yêu mẹ lắm, mẹ đừng quên tiểu Tinh nhé. - Hứa Tinh chậm rãi tiến đến mộ của Bạch Dương, cẩn thận hôn lên, rồi cùng Hứa Biên xoay người ly khai.
Sau khi rời khỏi, Hứa Biên liền đưa Hứa Tinh đi ăn tối, hai người đến một nhà hàng sang trọng gần đó, rồi ngồi xuống bàn, chọn lựa món ăn xong, anh liền nhìn thiếu niên nói.
- Tiểu Tinh?
- Dạ vâng. - Hứa Tinh ngẩng đầu.
- Còn vài ngày nữa là Gia Trình bay sang Nga rồi, con biết chứ? - Hứa Biên ôn nhu hỏi.
- Dạ.... Tiểu Tinh biết. - Hứa Tinh nghe đến đây không khỏi chạnh lòng, liền ủ rũ cúi đầu trả lời.
- Trước khi hắn đi, con cũng nên chào tạm biệt chứ, có phải không?
- Sao ạ? Nghĩa là.... baba cho phép tiểu Tinh.. - Hứa Tinh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh.
- Ừ. Bất quá kia không có nghĩa là baba tha thứ cho Gia Trình, chính là, baba không muốn con phải hối tiếc. - Anh trầm mặc nói.
- Baba.... anh Trình hiện tại rất tốt, anh ấy đối xử với Tiểu Tinh thực sự hảo. Baba hãy tha thứ cho anh Trình được không? - Hứa Tinh không ngừng cầu xin.
- Baba chỉ nói đến đó thôi. Còn chuyện tha thứ cho hắn hay không baba tuyệt đối không thể làm theo ý con được.
- Nhưng mà.....
- Thức ăn đến rồi, con mau ăn đi. - Hứa Biên cố gắng bỏ qua lời nói của Hứa Tinh, nâng đũa gắp thức ăn vào chén thiếu niên.
- Dạ vâng. - Hứa Tinh bất đắc dĩ đành im lặng, gương mặt mang theo chút ủ rũ.
Ăn tối xong, hai người liền trở về nhà. Bất quá một thân ảnh cao lớn quen thuộc lập tức đập vào mắt Hứa Biên, hắn đang ngồi trên chiếc xe mô tô ở trước cổng nhà anh, khẽ cau mày, kia chẳng phải Gia Trình sao, hắn đến đây để làm gì cơ chứ.
Bước xuống xe, Hứa Biên liền đưa tay đóng sầm cửa lại, chậm rãi tiến đến chỗ Gia Trình, gương mặt lạnh lùng nói.
- Cậu đến đây làm gì?
Gia Trình vội vã đứng dậy khỏi xe mô tô, thanh âm trầm thấp mang theo chút áy náy.
- Vài ngày nữa tôi phải bay sang Nga rồi, tôi biết chú sẽ không cho tôi qua lại với Tiểu Tinh, bất quá có thể chuyến đi lần này tôi sẽ không trở về Đài Loan nữa, cho nên.... có thể hay không, tôi có thể dành thời gian để chào tạm biệt em ấy?
Hứa Tinh từ nãy đến giờ ngồi trên xe không ngừng theo dõi hai người, nhưng ánh mắt vẫn là hướng đến thân ảnh cao lớn kia.
- Tôi đã nói chuyện với Tiểu Tinh, tôi sẽ cho phép cậu và nó chào tạm biệt nhau lần cuối, nhưng đây không có nghĩa là tôi vẫn tha thứ cho cậu đâu Gia Trình. - Nói xong Hứa Biên lạnh lùng xoay lưng lại, vào xe nói với Hứa Tinh gì đó, đợi thiếu niên bước xuống, anh liền lái xe chạy vào nhà.
Gia Trình nhìn thấy thiếu niên không khỏi vui mừng, đồng thời cũng ủ rũ không ít, bất quá nhìn thấy gương mặt y đột nhiên rơi đầy nước mắt, hắn liền vội vã bước đến chỗ y.
- Tiểu Tinh, sao lại khóc?
- Anh Trình..... sẽ đi thật sao? Sẽ không.... không trở về đây nữa... có phải không? - Hứa Tinh nức nở nhìn hắn.
Gia Trình thở dài, đưa tay ôm lấy Hứa Tinh vào ngực mình, vuốt ve mái tóc y an ủi.
- Ừ, tiểu Tinh ở đây phải ráng giữ gìn sức khỏe, ăn nhiều một chút... Ở bên đó anh sẽ thường xuyên gọi cho em.
- Tiểu Tinh... sẽ nhớ anh Trình nhiều lắm... có thể hay không... anh Trình đừng đi. - Hứa Tinh gắt gao ôm chặt lấy Gia Trình, tựa hồ không muốn hắn rời đi.
- Anh... - Hắn do dự.
- Tiểu Tinh van cầu anh... đừng đi.. - Hứa Tinh vội buông Gia Trình ra, ngẩng đầu mà cầu xin hắn, sau liền nhón chân lên ôm lấy cổ hắn, hôn lên đôi môi hắn.
Gia Trình kì thực không biết phải xử sự ra sao, hắn rất muốn bên cạnh thiếu niên, hắn một chút cũng không muốn rời xa y. Bất quá nhìn y van cầu hắn như vậy, ngày thiếu niên bị bệnh mà đuổi theo xe hắn lập tức hiện về.
Gia Trình thực sự không muốn ngày đó lại xảy ra, cảm giác thực thống khổ.
- Tiểu Tinh! - Nhìn thấy tình cảnh hai người hôn nhau thắm thiết, Hứa Biên vô cùng tức giận, một phen tiến tới lôi Hứa Tinh về phía mình, lạnh lùng nhìn Gia Trình nói.
- Cậu về ngay đi!
- Vậy chào chú.. Tiểu Tinh, tạm biệt em. - Gia Trình bất đắc dĩ cúi đầu chào Hứa Biên, rồi quay sang nhìn Hứa Tinh luyến tiếc rời đi.
Hứa Biên không nói gì, hung hăng nắm chặt lấy cánh tay Hứa Tinh bước vào nhà.
- Baba.... - Thiếu niên bị nắm đến phát đau, giương con mắt sợ hãi lên mà nhìn Hứa Biên, chỉ thấy gương mặt cực kì tức giận của anh.
Đem Hứa Tinh lên phòng mình, Hứa Biên hung hăng ném y lên giường, khóa chặt cánh cửa, tức giận mà quát lớn.
- Con rốt cuộc tại sao cứ ve vãn bên hắn ta vậy hả?!! Baba đã bảo chỉ chào tạm biệt rồi vào thẳng nhà, như thế nào cứ bám víu lấy hắn vậy chứ!!
- Tiểu Tinh... xin lỗi.... xin lỗi baba. - Hứa Tinh hoảng sợ trả lời.
- Con yêu hắn ta đến mức nào? Còn baba thì sao? - Hứa Biên hùng hổ tiến đến bên giường, hung hăng kéo lấy cổ tay Hứa Tinh sát về phía mình mà lớn tiếng.
- Tiểu Tinh.... Tiểu Tinh cũng yêu baba.... nhưng mà kia... không phải.... không giống với anh Trình... - Hứa Tinh run rẩy nhìn anh, nước mắt đã sớm rơi đầy mặt.
- Tại sao vậy? Baba rất yêu con! Không phải là tình yêu phụ tử thông thường! Con có biết mỗi lần baba nhìn thấy và con Gia Trình cùng một chỗ, baba thực sự rất đau lòng hay không?!! - Anh rốt cuộc không kiềm được cảm xúc, lập tức nói thẳng ra cho thiếu niên.
- Baba..... baba nói vậy là sao?.... - Hứa Tinh vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ nói.
- Phải! Baba hết yêu mẹ, là bởi vì con đó tiểu Tinh! Baba yêu con. - Hứa Biên nắm chặt lấy bả vai Hứa Tinh đối diện với anh, gương mặt cực kì nghiêm túc nói.
- Nhưng.... kia... là không thể.... baba đừng như vậy... - Hứa Tinh bàng hoàng nhìn anh, như không thể tin vào tai mình, anh là yêu y, như vậy không phải loạn luân sao chứ.
Hứa Biên cau mày nhìn thiếu niên, kia sao lại không thể chứ, hai người kì thực đâu phải ruột thịt gì, chẳng nhẽ... Hứa Tinh y thực sự yêu Gia Trình đến mức từ bỏ anh đi.
- Con đang ruồng bỏ baba sao? - Anh lạnh lùng nói.
- Dạ không.... Tiểu Tinh không có.... - Hứa Tinh vội vã giải thích.
- Trong lòng con chỉ có mình Gia Trình thôi sao? - Anh bắt đầu tăng lực đạo mà siết chặt bả vai y hơn.
- Baba...
- Có phải không?!!! - Hứa Biên trừng mắt quát lớn.
- Baba.... đừng như vậy.... - Hứa Tinh bị quát đến gương mặt trắng bệch, nước mắt lã chã mà cầu xin anh.
Hứa Biên rốt cuộc không kiềm được cơn thịnh nộ, hung hăng ôm lấy Hứa Tinh mà điên cuồng hôn môi y.
Hứa Tinh kinh hãi mà trợn lớn mắt, hai tay yếu ớt giãy dụa, trong đầu không ngừng cầu xin anh dừng lại, nếu như Bạch Dương ở bên kia thấy được, không chừng y sẽ bị đày xuống địa ngục mất.
Hứa Biên một phen gạt bỏ tay Hứa Tinh ra, đầu lưỡi điên cuồng quấn quanh khoang miệng Hứa Tinh không ngừng càn quấy, rốt cuộc vì thấy người trước mắt không ngừng ra sức giãy dụa, anh lập tức càng tức giận hơn nữa, liền hung hăng đẩy thiếu niên ngã xuống giường, tựa như một con thú hoang mà cúi xuống điên cuồng hôn cổ y.
- Baba.... đừng mà.... van cầu baba.... - Hứa Tinh thống khổ lắc đầu, nước mắt vì sợ hãi mà rơi đầy cả mặt.
- Tại sao chỉ có Gia Trình!! Gia Trình, Gia Trình!! Không có hắn con không sống được sao?! - Hứa Biên trừng lớn mắt hung tợn quát lớn.
Nói xong Hứa Biên liền một phen đưa tay xé sạch quần áo trên người Hứa Tinh ra, hai chân đè thân thể nhỏ gầy của thiếu niên tựa không muốn y chạy thoát, rồi cởi lấy nút áo trên người mình.
- Baba.... Tiểu Tinh van cầu baba..... đừng như vậy.... mẹ sẽ thấy mất.... - Hứa Tinh chính là chưa bao giờ thấy bộ dạng khác thường của Hứa Biên như lúc này, tâm cực kì hoảng sợ hơn bao giờ hết.
Hứa Biên một chút cũng không nghe lời Hứa Tinh nói, cúi xuống điên cuồng hôn lên đôi môi mỏng manh tái nhợt kia, rồi nhanh tay cởi lấy chiếc quần lót của thiếu niên lẫn của mình ra, đem dã vật cương cứng nổi gân xanh ghê rợn ra ngoài.
Hứa Tinh thực không hiểu Hứa Biên tại sao lại y chang như Gia Trình trước đây vậy, bất quá từ một người nghiêm túc có lẽ phải, lại còn ôn nhu hơn ai hết, không ngờ ngay lúc này đây chắc khác gì con thú hoang vậy. Thiếu niên hoảng sợ lắc đầu, dùng hết sức lực mà bò xuống giường muốn trốn tránh. Nhưng ngay lập tức liền bị Hứa Biên hung hăng nắm lấy cổ chân y kéo về.
- Baba.... Tiểu Tinh van cầu baba.... đừng đối Tiểu Tinh như vậy.... baba làm ơn.... hãy như trước kia..... van xin baba.... - Hứa Tinh thống khổ rơi nước mắt, hai tay chắp lại mà cầu xin anh.
Hứa Biên không nói gì, đem hai chân mảnh khảnh của Hứa Tinh giơ lên cao, dã vật cứng rắn ngay lập tức xông vào tiểu huyệt non nớt.
- Oaa......aa...... baba.... đừng mà.... - Hứa Tinh thét lên một tiếng đau đớn, bất lực kêu khóc mà cầu xin anh.
Nhìn bộ dạng khóc lóc thống khổ của người bên dưới, Hứa Biên lập tức nhớ lại đoạn video mà lúc ở phiên tòa Văn Khải đã đưa cho mọi người xem, thiếu niên hoảng sợ mà mở miệng cầu xin Gia Trình, nhưng hiện tại người đó không phải hắn.... mà chính là anh đi.
Hứa Biên lập tức sực tỉnh lại, hoảng hốt mà nhìn Hứa Tinh đang run lẩy bẩy dưới thân, vội vã rút phân thân ra khỏi thân thể thiếu niên, ôm y vào lòng.
- Baba xin lỗi... thực xin lỗi con...
Hứa Tinh kịch liệt run rẩy trong ngực Hứa Biên, nức nở mà rơi lệ.
- Baba xin lỗi... Tiểu Tinh... - Hứa Biên cắn chặt răng, anh rốt cuộc đã làm gì vậy, trước đó một mực hứa với bản thân không được để thiếu niên nhìn được bộ mặt khát khao dục vọng từ y, thế nhưng hiện tại chỉ cần tức giận thôi đã khiến y hoảng sợ thật rồi. Lại còn mới tức thì đi thăm mộ Bạch Dương, vừa về nhà đã giở trò đồi bại với hài tử yếu đuối này, thực chẳng khác gì một tên quỷ dữ yêu nghiệt vậy.
Một lát, không cảm nhận được Hứa Tinh run rẩy nữa, Hứa Biên liền nâng gương mặt y lên, chỉ thấy y đã ngất lịm tự khi nào.
- Tiểu Tinh! Tiểu Tinh!
Anh khẽ đưa tay chạm lên hai gò msà thiếu niên, khẽ thở phào một tiếng, không bị sốt, không chừng vì sợ quá nên mới ngất đi.
Hứa Biên nhìn một đống hỗn độn trên giường, bao nhiêu miếng vải rách nằm rải rác xung quanh, anh bất giác đưa tay lên tát vào mặt mình vài cái, nước mắt thất vọng rơi xuống, hai tay gắt gao ôm chặt thân thể gầy yếu của Hứa Tinh, thanh âm run rẩy nghẹn ngào.
- Baba xin lỗi.... baba xin lỗi..
Lúc Hứa Tinh tỉnh dậy cũng là lúc trời đã sáng, thiếu niên cố gắng mở đôi mắt nặng trĩu ra nhìn bốn phía, chỉ phát hiện bản thân đang nằm trong phòng Hứa Biên.
Thiếu niên gượng ngồi dậy, phía sau cũng không hề cảm thấy đau, đây là Hứa Biên thoa thuốc cho y sao. Khẽ xoay đầu tìm bóng dáng của anh, y giật bắn mình khi thấy Hứa Biên đang quỳ ở ngoài cửa, hai tay đặt ngay ngắn trên đùi mình.
- Baba.... - Hứa Tinh vội vã tiến tới gần Hứa Biên, nắm lấy cánh tay anh định đỡ anh dậy, nhưng ngay lập tức liền bị anh gạt bỏ tay y ra.
- Baba có lỗi với con, cứ mặc baba đi.
- Baba đứng dậy đi... Tiểu Tinh không trách baba đâu mà.. - Hứa Tinh luống cuống đỡ lấy tay Hứa Biên.
- Baba đã bảo cứ để mặc baba rồi! Không ngờ... chỉ trong phút chốc vì tức giận... baba đã làm tổn thương đến con rồi... thực xin lỗi... Tiểu Tinh.. - Hứa Biên vẫn một mực quỳ gối tại chỗ, tuyệt không chịu đứng dậy.
- Baba... Tiểu Tinh không sao... Tiểu Tinh hiểu baba... baba đừng như vậy, tiểu Tinh rất đau đó... - Hứa Tinh quỳ xuống ôm lấy cổ Hứa Tinh, nức nở cầu xin anh.
- Tiểu Tinh, con thiện lương như vậy, baba lại hại đến con, con đừng nên tha thứ cho loại như người như baba, có hiểu không? - Anh nghiến răng nghiến lợi khuyên răn thiếu niên.
- Không cần... baba nuôi Tiểu Tinh bao nhiêu năm qua... thực sự tiểu Tinh cảm thấy rất cảm động... mặc dù chúng ta không phải ruột thịt gì... Tiểu Tinh hiểu những ngày qua baba đã chịu đựng và vất vả thế nào, chắc hẳn áp lực rất lớn... nên tối qua baba mới nổi giận như vậy... Tiểu Tinh không sao, thật đấy... baba đứng dậy được không? - Hứa Tinh kịch liệt lắc đầu van cầu anh.
- Hảo... Baba nghe Tiểu Tinh... - Hứa Biên thở dài, bất đắc dĩ nghe lời Hứa Tinh.
Thiếu niên vui mừng mà đưa tay chùi nước mắt, mỉm cười với anh. Hứa Biên thực sự là cảm kích y quá nhiều, phải chăng ngay từ đầu không phải ruột thịt, y có thể chấp nhận anh thì tốt biết mấy, bất quá hai người không những đã từng là phụ tử, lại còn chênh lệch nhau đến tận hai chục tuổi, anh chỉ mong tình cảm này hãy mau xóa sạch trong tâm trí anh đi.
Theo Hứa Tinh mà đứng dậy, bất quá chưa đầy một giây Hứa Biên liền ngã khuỵu xuống đất, thiếu niên liền lo lắng hỏi.
- Baba có sao không?
- Không sao, baba chỉ tê chân một chút. - Hứa Biên cười nhẹ giải thích.
- Để Tiểu Tinh đỡ baba.. - Hứa Tinh liền cúi xuống vòng tay anh qua cổ mình, dìu anh lên giường ngồi xuống, sau đó liền vén ống quần của anh lên, thành thạo mà xoa bóp chân cho anh.
Nhìn động tác từ tốn của Hứa Tinh, Hứa Biên liền nhớ đến tình cảnh những ngày trước đó, khi hai người vẫn có một cuộc sống bình thường và hạnh phúc như bao người khác. Bây giờ nghĩ lại, hai cha con anh đã trải qua quá nhiều chuyện, nhưng cũng từ đó mà anh biết được thời gian bên cạnh thiếu niên quý giá đến nhường nào, tâm hiện tại cũng mở lòng ra.
- Tiểu Tinh.
- Sao ạ? - Hứa Tinh ngẩng đầu nhìn anh.
- Baba cho phép con... với Gia Trình cùng một chỗ. Cho nên... hãy kêu hắn đừng đi Nga nữa.
HẾT CHƯƠNG 60