Dạ Thoại: U Minh Quái Đàm

Quyển 2 - Chương 3




Để không bị làm phiền khi đọc nội dung trong cuốn sổ, luật sư Tống tự mang sổ đến phòng đọc sách. Mẹ của Vu Thành tạm thời lên lầu nghỉ ngơi, còn Nhiếp Minh thì nhàm chán ngồi ở phòng khách xem tivi.

Người giúp việc trong nhà Vu Thành pha cho Nhiếp Minh một ly cà phê Sumatra(*) cao cấp, Nhiếp Minh tinh tế thưởng thức vị cà phê đắng, tưởng tượng cuộc sống xa hoa của Vu Thành trong một gia đình giàu có - nhưng mà, toàn bộ điều này cũng không thuộc về cậu ấy nữa rồi.

(*) Sumatra là loại cà phê lãng mạn nổi tiếng nhất thế giới.

Khoảng nửa giờ sau, Nhiếp Minh bỗng thấy luật sư Tống vẻ mặt trắng xanh chạy vọt ra khỏi phòng đọc sách, trong tay ông ta cầm cuốn sổ màu đen kia, toàn thân run rẩy, dường như là gặp một chuyện cực kì đáng sợ.

Nhiếp Minh đứng dậy từ ghế salon, hỏi: “Luật sư Tống, có chuyện gì vậy?”

Luật sư Tống lảo đảo đi đến bên cạnh Nhiếp Minh, nói năng lộn xộn: “Ngài Nhiếp, cậu... Có thể ra ngoài... Cùng tôi vào trong vườn hoa được không?”

Nhiếp Minh khẩn trương đỡ lấy luật sư Tống, nói: “Được.”

Hai người ngồi trên ghế đá trong vườn hoa, vẻ mặt của luật sư Tống vẫn rất sợ hãi, trán ông toát đầy mồ hôi, môi không ngừng run rẩy.

“Rốt cuộc là có chuyện gì? Luật sư Tống, ông không thoải mái sao?” Nhiếp Minh vội vàng hỏi.

Cảm xúc của luật sư Tống ổn định lại một chút, ông nhìn Nhiếp Minh nói: “Trước khi Vu Thành chết, cậu ấy có nói điều gì mà cậu cảm thấy kì lạ không?”

Nhiếp Minh ngẩn ra, nói: “Không có... Tôi không có nhiều ấn tượng cho lắm.”

“Cậu cẩn thận suy nghĩ xem! Ngoại trừ cậu ấy bảo cậu tìm cuốn sổ thì có nói thêm điều gì khác không?”

Nhiếp Minh nhăn mày lại suy nghĩ vài phút, nói: “Đúng rồi, đúng là cậu ấy đã nói một câu rất kì lạ, tôi cũng cảm thấy khó hiểu... Tôi không biết những lời đó là có ý gì.”

“Là điều gì? Cậu ấy nói cái gì?” Luật sư Tống bắt lấy tay Nhiếp Minh hỏi, mồ hôi trong lòng bàn tay ông đã thấm ướt mu bàn tay của Nhiếp Minh.

Nhiếp Minh không biết chuyện gì có thể khiến luật sư Tống căng thẳng như vậy, anh cảm thấy rằng người đang đầy hoảng loạn trước mặt mình và một luật sư vững vàng thận trọng lúc nãy tựa như hai người khác nhau.

“Ừm... vẻ mặt lúc cậu ấy cảm giác mình sắp chết có vẻ rất hoang mang, lúc ấy tôi có cảm giác rằng - cậu ấy đang sợ hãi, dường như không phải do mạng sống của bản thân sắp kết thúc mà là lo lắng một việc khác, một việc mà cậu ấy chưa kịp hoàn thành... Cậu ấy bảo tôi đi tìm một cuốn sổ, chuyện này so với mạng sống của cậu ấy còn quan trọng hơn... Chẳng qua, khiến cho tôi cảm thấy kì lạ là một câu nói khác.”

“Là câu gì? Cậu cẩn thận suy nghĩ lại xem!” Vẻ mặt của luật sư Tống đã cực kì căng thẳng.

“Cậu ấy nói với tôi ‘Tao chết ở đây là không được phép... Tao chỉ có thể chết trong nhà mình!’ - lúc ấy tôi rất sửng sốt, tôi không hiểu cậu ấy nói như vậy là có ý gì.”

Tay luật sư Tống từ từ buông xuống, ánh mắt của ông sững sờ nhìn về phía trước, qua một lúc lâu sau mới nói ra một câu: “Thôi rồi... Như vậy là làm trái lại rồi.”

Nhiếp Minh cảm thấy khó hiểu, anh hỏi: “Luật sư Tống, ông hỏi điều này... rốt cuộc là có ý gì? Có phải ông đã phát hiện điều gì trên cuốn sổ này không?”

Luật sư Tống không nói gì, ông yên lặng mở quyển sổ màu đen ra một nửa, sau đó xé mấy trang ở giữa ra.

“Luật sư Tống... Ông làm gì vậy?” Nhiếp Minh không hiểu chút nào.

Luật sư Tống lắc đầu nói: “20 trang giấy này không phải do tôi xé mà nó đã kẹp ở giữa từ trước rồi. Thực ra, cuốn sổ màu đen này chỉ là để ngụy trang, phần đầu chỉ viết những chuyện vụn vặt, giá trị thực sự chỉ có 20 trang giấy này.”

“Chẳng lẽ, Vu Thành chỉ ‘Cuốn sổ’ thực ra cũng chỉ có 20 trang giấy này?”

Luật sư Tống gật đầu nói: “Đúng, tôi nhìn cuốn sổ màu đen này một lúc thì phát hiện nó đã bị động vào - 20 trang ở giữa đã bị xé rồi cho vào trong cuốn sổ này. Hiển nhiên người làm như vậy là muốn dùng cuốn sổ đen dày này để che dấu, để cho người lấy được cuốn sổ này không đến mức ngay lập tức nhìn thấy bí mật thật sự được ghi trong cuốn sổ này!”

Nhiếp Minh cảm thấy càng ngày càng kỳ lạ: “Vậy thì rốt cuộc phần đầu viết cái gì? Cũng không thể để tôi xem sao?”

Nghe thấy câu đó, vẻ mặt luật sư Tống lại bắt đầu khẩn trương, ông kẹp 20 trang giấy vào cuốn sổ màu đen một lần nữa, ôm lấy thật chặt, nói: “Không được! Cậu không thể xem! Tôi không thể giao nó cho cậu!”

Nhiếp Minh khẩn trương giải thích nói: “Luật sư Tống, ông không cần căng thẳng. Vừa rồi tôi đã nói, tôi cũng không nhất định phải xem, chỉ là tôi nghe thấy ông nói như vậy thì có chút tò mò thôi. Nếu ông không muốn cho tôi xem thì tôi cũng không bắt buộc.”

Luật sư Tống thở hắt ra, bình tĩnh hơn chút: “Ngài Nhiếp, xin cậu hãy tin tôi, tôi cũng không phải là không tin cậu... Những điều trong cuốn sổ này hoàn toàn không phải là vấn đề tài chính như lúc nãy chúng ta nghĩ, mà là...” Nói tới đây, ông ngừng lại.

Nhiếp Minh cảm thấy trong lòng ngứa ngáy khó chịu, nhưng lại không tiện hỏi.

Lúc này, luật sư Tống đứng lên, nhìn Nhiếp Minh nói: “Xin lỗi, ngài Nhiếp, mời cậu chuyển lời tạm biệt của tôi tới mẹ của Vu Thành, cuốn sổ này tạm thời tôi sẽ cầm đi, chờ tôi chứng thực nội dung trong cuốn sổ thì sẽ tự mình giao nó đến Vu gia.” Nói xong, ông lập tức đi ra cửa chính.

Nhiếp Minh nhìn bóng lưng của luật sư Tống, cảm thấy rất kinh ngạc - hành động đi không từ biệt này thật sự không giống chuyện mà một luật sư ngoài sáu mươi tuổi sẽ làm. Anh không hiểu, rốt cuộc chuyện gì có thể khiến một luật sư có thâm niên xử lí các vụ kiện trong nhiều năm lại kinh hoàng bất an như vậy.

Nhiếp Minh trở lại phòng khách, nói ngắn gọn lại chuyện vừa xảy ra với mẹ của Vu Thành, sau đó lễ phép chào tạm biệt, rời khỏi Vu gia.

Lúc Nhiếp Minh về đến nhà liền cảm thấy mệt không chịu nổi. Anh ngã người lên giường, khép mắt lại - trong phút chốc khi nhắm mắt, anh thấy đồng hồ treo trên tường chỉ: 6 giờ 35 phút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.