Dạ Thoại: U Minh Quái Đàm

Quyển 1 - Chương 6




Edit: Shin-sama

Buổi chiều bốn ngày hôm sau, Mai Đức hoàn thành một bức tranh trong phòng làm việc, nhìn từng mảng hồng, đen, vàng trên tranh. Mai Đức cảm thấy tâm phiền ý loạn một trận.

Mấy ngày liên tục, Mai Đức sống trong sự bất an -- anh đột nhiên phát hiện, loại cảm giác này giống như mười năm trước.

Anh buông bảng màu và cọ vẽ, đi đến phòng bếp, mở tủ lạnh, mang ra một chai rượu.

Mai Đức ngồi trên sô pha, rót rượu vào một cái cốc thủy tinh, nhấp một ngụm, đặt lên bàn trà.

Đột nhiên, cốc thủy tinh vang lên một tiếng ‘tách’ rất nhỏ, sau đó liền vỡ đôi, rượu chảy từ bàn trà xuống tấm trải sàn.

Mai Đức trợn mắt, há hốc mồm nhìn hai nửa cốc thủy tinh. Trong nháy mắt, một loại dự cảm bất an dâng lên mãnh liệt trong lòng.

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên trong gian phòng trống trải.

Mai Đức bước nhanh đến bên điện thoại, nhìn thoáng lên màn hình -- là Viên Tân gọi.

“Alo, Viên Tân? Chuyện kia sao rồi? Không bị phát hiện chứ?” Mai Đức nhận điện thoại, vội vàng hỏi.

Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười sang sảng của Viên Tân:“Mai Đức, mày không thể tưởng tượng ra đâu, chuyện này thuận lợi hơn chúng ta tưởng rất nhiều!”

“Sao? Mày nói, không ai nghi ngờ bản cáo cáo đã bị động tay động chân?”

“Đúng vậy, bọn họ rất tín nhiệm tao, không hề nghĩ đến chuyện đó. Chiều hôm qua, thi thể được mang đi hỏa táng, giờ thì chẳng ai có thể phát hiện thời gian tử vong của thi thể là giả rồi.”

“Nói như vậy, thi thể kia vẫn chưa có người đến nhận thân thích?”

“Cảnh sát đã thông báo trong toàn trấn, nhưng không có ai đến cả. Cảnh sát không thể chờ đợi, chỉ có thể đem nó đi hoả táng.”

“Cảnh sát có điều tra đây là án mưu sát?”

“Ừm...... Nói thể nào nhỉ, chuyện đó không còn quan trọng, bởi vì trên người thi thể không thể tìm được bất cứ bằng chứng gì về thân phận hắn. Hơn nữa đã qua nhiều ngày, không ai đến nhận người thân, cũng không có ai đến báo án, cho nên cảnh sát đối với chuyện này xem như cho qua, không tiếp tục điều tra nữa.” Mai Đức thở dài nhẹ nhõm một hơi:“Phải không? Thật sự là quá tốt.”

Viên Tân bên kia điện thoại sửng sốt một chút:“Như thế nào, hình như tao thấy mày không có chút gì vui mừng cả?”

“Tao...... à, không......”

“Cuối cùng là thế nào, mày còn lo lắng cái gì?”

Ánh mắt Mai Đức tập trung lên cốc thủy tinh vỡ, anh suy nghĩ trong chốc lát, nói:“Không biết vì sao, tao có một dự cảm, có lẽ chuyện này...... Vẫn chưa chấm dứt.”

Điện thoại bên kia một im lặng một lúc.

“Thực xin lỗi, có lẽ là tao nghĩ nhiều, đại khái là......”

“Không, Mai Đức.” Viên Tân nói,“Kỳ thật, tao cũng có cảm giác này, chỉ là chưa dám nói ra. Nhưng tao không ngờ, mày cũng có cảm giác này.”

Kế tiếp, cả hai đều trầm mặc.

“Tao luôn suy nghĩ, vụ án chết đuối vài ngày trước, chẳng lẽ thật sự chỉ là trùng hợp? Hoặc là...... Ai đó muốn ám chỉ điều gì với chúng ta?” Mai Đức nói.

“Mày cảm giác là chuyện gì?”

“Không, tao không biết. Nhưng tao nghĩ nếu xem nó như một chuyện trùng hợp, thì rõ ràng là đang tự lừa mình dối người.”

“Mai Đức, tao đã sớm có ý định – đến tìm Dư Huy và Lý Viễn, hỏi ý kiến bọn họ một chút. Chuyện này là do bốn người chúng ta cùng nhau trải qua, cũng dễ dàng thương lượng”

“Đúng vậy, tao cũng nghĩ thế. Nhưng từ sau khi tốt nghiệp, chúng ta đã mất liên hệ với họ, làm sao tìm được họ đây?”

“Chỉ cần chúng ta muốn tìm thì sẽ không có gì khó cả.” Viên Tân nói,“Như vậy đi, chuyện này giao cho tao, tao sẽ nghĩ cách liên lạc với bọn họ.”

“Được, có được tin tức của họ thì báo cho tao.”

“Được, tạm biệt.”

“Tạm biệt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.