Dạ Thâm Thiên Trướng Đăng

Chương 50




“Liêu Tây Quan là nơi trọng trấn của Đại Kim ta. Từ Liêu Tây Quan đi tiếp về phía Tây chính là Đại Liêu, kỳ thật mấy năm nay lãnh thổ Đại Kim được yên bình không phải không có công của hoàng thúc.”

Trời vừa sáng, Cố Tích Triều lập tức xuất phát đi Liêu Tây Quan, cùng đi với hắn ngoài hai tôi tớ không có võ công chỉ phụ trách đánh xe và ăn uống sinh hoạt dọc đường cũng chỉ có Thích Thiếu Thương.

Thích Thiếu Thương vẫn theo thói quen đem Cố Tích Triều ôm vào ngực, tránh để xe ngựa xóc nảy ảnh hưởng tới thương thế của y. “Kỳ thật, hoàng thúc của ngươi tột cùng có thể làm hoàng đế hay không?”

Cố Tích Triều cười cười, nói: “Trước kia người Nữ Chân có tập tục sau huynh tới đệ; nhưng hiện tại thì không có! Bởi vì Liệt không cho phép, ta cũng sẽ không cho phép!”

“Chúng ta chỉ có thời gian ba ngày, nếu thất bại, Tích Triều, theo ta quay về Lục Phiến Môn!” Thích Thiếu Thương lật vai y, nhìn thẳng mắt y nghiêm túc nói.

Cố Tích Triều ngồi thẳng dậy: “Thiếu Thương, ta không muốn lừa dối ngươi, lại càng không muốn khiến ngươi thất vọng. Lần này, ta tuyệt đối sẽ không thua!”

“Tích Triều?” Thích Thiếu Thương nghi hoặc cau mày, “Nếu theo lời ngươi, thiên hạ Đại Kim này là do phụ hoàng ngươi cùng hoàng thúc ngươi cùng nhau gây dựng, mà hiện tại hắn lại có quân lực tương đương hoàng huynh ngươi; điều tối trọng yếu là ở trong mắt hắn, phụ hoàng ngươi chết không minh bạch, độ đáng tin của di chỉ cũng không cao, ta không nghĩ ra lý do gì để hắn không khai chiến với hoàng huynh ngươi! Nói thật, rốt cuộc ta cảm thấy hoàng huynh ngươi phái ngươi đi thuyết khách lần này là tận lực muốn đẩy ngươi vào hiểm địa.”

Cố Tích Triều nghe xong lời này lại cao hứng mỉm cười, mặt mày sáng lên, sống động tới động lòng người. “Thích Thiếu Thương, ba ngày không thấy, đã không giống xưa rồi, lời cổ nhân nói thật không sai!”

“Tích Triều!” Thích Thiếu Thương nghe y ca ngợi lại không có nửa phần thoải mái, bất mãn kéo sợi tóc quăn của y mà nói, “Đừng làm rộn! Ta đang nói chuyện nghiêm túc, chuyện sống còn với ngươi!”

“Ta xác định ta thắng, bởi ba điều. Thứ nhất, tiên đế di chỉ truyền ngôi cho Liệt. Chuyện này mỗi người đều hoài nghi, ai cũng không thể tìm ra chứng cớ chứng minh đó là giả, hoàng thúc cũng không ngoại lệ; thứ hai, hoàng thúc là khai quốc công thần của Đại Kim, hắn nếu khai chiến cùng Liệt, thắng bại cũng sẽ không quyết định được trong một ngày một đêm. Hiện giờ Lưu Quốc dã tâm như hổ, chỉ sợ họ đánh nhau xong, Liêu Quốc cũng dễ như trở bàn tay đoạt lấy Đại Kim này, hoàng thúc tuyệt đối sẽ không nguyện ý phó mặc tâm huyết suốt đời của hắn; thứ ba, cũng là quan trọng nhất, hoàng thúc không có con nối dõi, dưới mình chỉ có một con gái Trữ Lan. Cho dù hắn làm hoàng đế, sau trăm tuổi ngôi vị hoàng đế biết để ai kế thừa?”

“Không có con nối dõi? Vậy ngôi vị hoàng đế kia nên từ trong hoàng tộc tìm ra hậu bối kiệt xuất để kế thừa.” Thích Thiếu Thương dựa vào tiền lệ truyền thừa ngôi vị hoàng đế Đại Tống mà nói.

“Đúng vậy! Nhưng cái gọi là hoàng thất, còn không phải là giọt máu của tiên đế sao? Giằng co, căn bản một chút ý nghĩa đều không có! Ngươi nói ỷ vào những điều này còn đánh như thế nào?” Cố Tích Triều ngẫm nghĩ, lại nói, “Ta cho rằng hoàng thúc hẳn đã sớm lo lắng về những điều này. Bằng không lấy tính cách của hắn, hẳn đã sớm cùng Liệt giao tranh, sao còn có thể đợi cho Liệt khống chế toàn bộ Hội Ninh Phủ?”

“Vậy việc này cũng không nguy hiểm?” Thích Thiếu Thương nghi hoặc hỏi một câu.

“Nếu không có nguy hiểm, ta sớm đã ở trước mấy vạn tinh binh, lấy danh nghĩa hoàng gia mà theo giúp ta. Đến lúc đó chỉ có thể ủy khuất Thích đại hiệp ngươi cải trang mặc dịch phục, trở thành thị vệ bên người ta.” Cố Tích Triều vui đùa nói, thế nhưng trên mặt y không có sắc thái vui đùa, “Ta có thể nghĩ đến chuyện này, hoàng thúc có thể nghĩ đến chuyện này, Liệt không phải không nghĩ ra được. Hắn biết rõ chỉ cần chờ thêm vài ngày nữa, hoàng thúc không chừng sẽ chính mình trở về, thế nhưng hắn lại cố tình phải phái hoàng đệ lĩnh chỉ đi chiêu an. Bởi vì Liệt không phải muốn hoàng thúc chấp nhận chuyện hắn kế thừa ngôi vị hoàng đế, mà là muốn hoàng thúc thuận theo hắn, sự phục tùng vô điều kiện dưới trướng hoàng đế! Hắn phái ta đi là muốn hoàng thúc biết rõ một sự kiện: Từ nay về sau, quan hệ giữa hắn và hoàng thúc không phải là thúc chất mà là quân thần! Hắn muốn ta mài mòn ngạo khí của hoàng thúc, nói dễ vậy sao? Ngươi tin không, lần này nếu ta thực lĩnh mấy vạn tinh binh đi diễu võ dương oai, hoàng thúc nhất định không nói hai lời lập tức chém ta tế cờ, tiếp theo xuất binh cùng Liệt giao tranh một mất một còn?”

“Đã như thế, ngươi chỉ ra đi lặng lẽ, không có ý phụng thuận, hoàng thúc ngươi cũng không nhất định nghe theo ngươi!” Thích Thiếu Thương vẫn rất lo lắng.

“Cho nên, an nguy của ta hoàn toàn dựa vào Thích đại hiệp ngươi.” Cố Tích Triều khẽ cười nói, “Ngươi phải bảo vệ hoàng tử tay trói gà không chặt như ta đây, hoàn thành nhiệm vụ của Liệt, an toàn quay về Hội Ninh Phủ! Ta đã nghĩ kỹ lắm, đợi đến đại doanh Liêu Tây Quan, lập tức phái hai người tôi tớ kia trở về, bắt bọn họ chịu nguy hiểm cũng vô vị. Thích đại hiệp chỉ cần bảo hộ một mình ta là được rồi!”

“Ngươi tay trói gà không chặt!” Thích Thiếu Thương không đợi nghe xong Cố Tích Triều nói cũng đã nhịn không được, ôm bụng cuồng thanh cười ha hả. Toàn thân run run, thiếu chút nữa cười tới ngã trong xe ngựa, run rẩy chỉ tay vào Cố Tích Triều như chỉ một con quỷ, “Ngươi, công tử Cố Tích Triều ngươi tay trói gà không chặt?”

Cố Tích Triều cũng nhịn không được nở nụ cười, vỗ nhẹ nhẹ Thích Thiếu Thương, than phiền nói: “Còn không phải do chủ ý của tiên đế… Bất quá như vậy cũng tốt, ta càng không khiến người khác chú ý, phần thắng lại càng lớn.”

“Trở lại chuyện chính, hoàng huynh của ngươi lần này quả thật là muốn hại ngươi?” Điều Thích Thiếu Thương quan tâm nhất vẫn là thái độ của Hoàn Nhan Liệt.

“Ta nói, ta nghĩ đến một chuyện Liệt sẽ không thể tưởng tượng được, cho nên…”

“Cho nên cái gì?”

“Cho nên hắn lần này có ý hại ta hay không, ta thật sự không biết.” Cố Tích Triều bất đắc dĩ cười, thần thái có chút mệt mỏi, “Có thể chính hắn cũng không biết đi. Đưa ta vào hiểm cảnh, rồi lại không chặn hết đường ra; cho ta hy vọng, nhưng chỉ cần hơi có sai lầm sẽ là tai ương ngập đầu…”

Thích Thiếu Thương nhìn thấy y trong lúc đó mang ánh mắt ủ rũ khắc cốt, đau lòng ôm y hỏi: “Như vậy có ý nghĩa sao? Trong hoàng cung này đấu đá với nhau, cho dù thân như phụ tử huynh đệ cũng không thể tin nhau hoàn toàn, tất cả đều là giả dối, đều là diễn kịch trên sân khấu cho người khác xem. Tích Triều, ngươi muốn đạt được điều gì từ nơi này? Ngươi có năng lực đạt được điều gì?”

“Ta không biết…” Cố Tích Triều hư ảo cười, thần sắc buồn bực, tự nhiên không vui, “Ta chỉ biết bây giờ còn chưa phải thời điểm ta rời đi, ta nuốt không trôi khẩu khí này! Về phần ta đến tột cùng muốn thế nào, làm rồi nói sau.”

Thích Thiếu Thương khẽ thở dài, đưa tay xoa nhẹ ấn đường y, “Đừng luôn cau mày, không thoải mái.”

“Ân!” Cố Tích Triều mỉm cười gật đầu, “Thiếu Thương, ngươi thật không nên đến…” Thích Thiếu Thương vừa định phản bác, rồi lại ngậm miệng. Cố Tích Triều nhìn hắn, ánh mắt trong lúc đó rõ ràng lả lướt quyến luyến, “Nhưng ngươi có thể tới đây, ta thật sự thật cao hứng. Tin ta đi, ta về sau cho dù có phụ thiên hạ cũng quyết không phụ ngươi!”

Thích Thiếu Thương cũng mở to mắt lẳng lặng nhìn y, nhìn người nam nhân mang tên Cố Tích Triều này. Tóc quăn, thân mình yếu đuối, mặt đẹp như tranh, nhược bất thắng y (*), thế nhưng ý chí của y kiên cường hơn rất nhiều người trên đời này. Tính cách y thanh lãnh, kiệt ngạo bất tuân, chúng sinh không mấy người lọt được vào mắt. Nhưng ngay vừa rồi, lời của y đã chấp thuận hắn trọn đời! Thích Thiếu Thương nhẹ nhàng dời tay y, nói: “Ta muốn ngươi không phụ thiên hạ, không phụ ta!” Nói xong, hắn hôn y say đắm…
Nhược bất thắng y: thanh thoát nhẹ nhàng đến như không mang nổi quần áo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.