Đã Nói Là Yêu Cả Một Đời

Chương 9: 9: Boss Đã Trở Về





Buổi tối ở lại văn phòng tăng ca muộn một chút, cũng là tranh thủ máy tính ở đây để làm cho xong bài tập khóa luận.

Khi trước máy tính cô dùng để học là Trần Minh mua cho.

Lúc đi ra đã để lại nhà họ Trần, giờ cô muốn làm bài tập thì phải tận dụng máy ở cửa hàng thôi.
Đến khi trời khuya Ái Triêm mới về nhà.

Công ty cách nhà cô không xa, đi bộ tầm mười phút là tới.

Từ khi cô dọn ra ngoài, ngoại trừ quần áo ra thì cô chẳng lấy đi cái gì cả.

Xe hơi Trần Minh mua cho cô cũng để lại.

Cả những quà tặng mà lúc trước Trần Minh đưa cho cô, cô cũng gom hết vào hộp gỗ, để lại trong phòng anh.

Những món quà anh mua từ những chuyến công tác, giá trị xa xỉ không phù hợp với cô chút nào nhưng những lúc đó cô vẫn vô cùng vui vẻ mà nhận lấy, dù chỉ là lâu lâu đem ra ngắm nghía chứ chưa bao giờ đeo.

Vì vậy có mang theo cũng không có ý nghĩa.

Tựa như sáu năm trước, cô xách theo một vali hành lý tiến vào nhà họ Trần, thì sáu năm sau khi rời đi cũng chỉ mang theo một vali hành lý như thế.
Trừ bỏ trong lòng còn lưu lại những ký ức đã cùng trải qua với Trần Minh, sáu năm thanh xuân này coi như cô cũng chỉ có hai bàn tay trắng.

Tiền học, tiền ăn ở đều là Trần Minh và ông nội Trần chu cấp.

Tài sản của cô là tấm thẻ chia lợi nhuận mấy năm nay của cửa hàng mà Trâm Chi đưa cho.


Hiện tại cô mới thấy cô với Trần Minh cách nhau một trời một vực.

Khi Trần Minh18 tuổi, bắt đầu tiếp quản cơ ngơi từ ông nội Trần.

Còn cô tới giờ đã 21 tuổi vẫn chưa có sự nghiệp riêng của mình.

Tiền đi học cũng phải ngửa tay xin anh.

Cô thật thảm hại.
Tuy nhiên sự nghiệp của Trần Minh cũng không phải vừa mới bắt đầu đã thuận lợi.

Khi mới vừa tiếp quản sự nghiệp, anh thường bị những cổ đông khác trong tập đoàn chọc đến nổi trận lôi đình.

Mỗi lần anh điều chỉnh cơ cấu hoạt động chiến lược của công ty, các cổ đông thường xuyên chống đối không thông qua.
Tính tình anh dễ nổi nóng, thường xuyên đàm phán thất bại nên kế hoạch chuyển đổi của công ty vô cùng tốt đẹp cũng vì thế mà không được thực hiện.

Mỗi lần như vậy, toàn bộ người trong nhà, kể cả mẹ của anh, cũng không dám đến gần anh.
Chỉ có Ái Triêm dám.

Cô vốn nghĩ, bọn họ trước sau cũng là vợ chồng, về sau sẽ cùng nắm tay nhau đi đến hết cuộc đời, cô không thể ghét bỏ anh, không thể vứt bỏ anh.

Cô phải sát cánh bên anh, cô không thể để anh lúc nóng giận sẽ đưa ra quyết định gì đó rồi sau này hối hận.
Bởi vậy, bất kể ở bên ngoài anh chịu đả kích, khiêu khích tức giận đến như thế nào, chỉ cần về đến nhà, Ái Triêm đều sẽ an ủi dỗ dành anh, luôn bên cạnh anh.
Ngay từ đầu, cô chưa hiểu được làm thế nào để dỗ được anh, chỉ im lặng ngồi một bên cho anh dựa vào, rồi kể bậy bạ mấy câu chuyện cười giúp anh giải tỏa áp lực một chút.
Sau đó cô dần dần thăm dò tính tình của Trần Minh, có thể trấn an anh bình tĩnh lại mỗi khi anh nổi giận.
Thời gian dài về sau, năng lực của Trần Minh càng ngày càng lớn mạnh, trường hợp có thể làm anh mất khống chế càng ngày càng ít.

Và thế là cô gần như bị lãng quên, trở lại là vị hôn thê thầm lặng, cũng không khác gì nguời giúp việc.
Trong khu nhà trọ không có nhiều người, từng nhà đều sáng đèn, đem ánh sáng chiếu ra bên ngoài.

Cô cúi đầu bước đi, mắt nhìn chằm chằm cái bóng của chính mình trải dài trên đường, trong lòng trống rỗng.
-Cô chủ.
Một tiếng gọi bất chợt vang lên làm cho Ái Triêm khựng lại.

Cái danh xưng cô chủ này, thực ra cô rất ghét.

Cô quay người lại, thấy một người mình không thể tưởng tượng được: Vĩnh An, trợ lý đắc lực bên người Trần Minh.
Vĩnh An nhìn thấy cô quay lại nhìn mình thì vô vùng khách khí:
-Boss đã trở về.
Ái Triêm không nói chuyện, nhưng trong lòng như có những đợt sóng dâng trào.

Cô không nghĩ đến Trần Minh sẽ quay lại vào lúc này.


Cũng chưa từng nghĩ sẽ đối mặt với anh như thế nào.

Trần Minh trở về, thì sao chứ? Ái Triêm nhếch môi cười nhẹ như có như không.

Cô nên trở lại sao? Vĩnh An thấy cô bất động, vì thế nhẹ nhàng tiến lên một bước:
-Boss sắp về tới rồi, có phải cô cũng cần phải trở về không?
Cuối cùng Ái Triêm cũng tỉnh ngộ được một chút.

Vĩnh An cũng như những người khác trong nhà họ Trần.

Ai cũng đang nghĩ cô chơi trò trốn tìm với anh, giận dỗi vô cớ, không biết quy tắc.
Trần Minh đã trở lại, cho nên trò chơi này của cô cũng nên kết thúc, hẳn là nên ngoan ngoãn lăn về, quay lại vị trí vị hôn thê không bằng kẻ ăn người ở kia, sau đó tiếp tục một tình yêu sâu đậm không phai của mình, dù chỉ là đơn phương.
Ái Triêm đứng dưới ngọn đèn đường, nhìn không ra biểu cảm trên mặt, nhếch khóe miệng nãy giờ không nói gì.

Vĩnh An quan sát biểu cảm của cô từ đầu đến cuối cũng nhìn không ra cô đang nghĩ gì.

Lại nghe Ái Triêm nhàn nhạt nói.
-Tôi học cả ngày đã rất mệt, lại còn phải tăng ca ở công ty....
Vĩnh An như hiểu ý, lập tức nói:
-Từ nay không cần đi làm nữa.

Tôi sẽ trở về nói với Boss tăng tiền tiêu vặt lên cho cô.
Ái Triêm nhìn chằm chằm Vĩnh An, trong mắt hiện lên tia cảm xúc phúc tạp, cô chỉ nói là bây giờ cô đang rất mệt.

Vị trợ lý này lại tự suy diễn ra thành cô muốn thêm tiền!
Ái Triêm cười ra tiếng, cảm thấy bản thân mình thật đáng thương.

Cô muốn nói chính là không thích đi Nhà họ Trần với cậu ta, có được hay không?
Vĩnh An đang cảm thấy Ái Triêm lại giận dỗi, cậu ta biết rõ người con gái trước mắt này si mê Boss nhà cậu ta như thế nào.

Có muốn bỏ cũng không bỏ được.


chỉ là đang chờ boss dỗ dành mà thôi.

Trong lòng Vĩnh An như đã rõ, liền đưa chiếc túi trong tay qua phía cô:
-Đây là quà mà Boss mua riêng cho cô.
Ái Triêm nhìn lướt qua, biểu cảm trên mặt không có chút hứng thú nào.

Vĩnh An tưởng cô đang tò mò liền ở trước mặt cô, mở hộp ra.

Bên trong là một sợi dây chuyền ruby hồng ngọc phối với ngọc trai đen, đèn đường chiếu vào, phát ra ánh sáng say động lòng người, đẹp đến nỗi làm người khác không thể nào rời mắt được.
Thấy cô nhìn chằm chằm đến phát ngốc, Vĩnh An cười cười:
-Đây là quà Boss đấu giá khi làm việc với đối tác ở Pháp để tặng cho cô.
Cô duỗi tay, Vĩnh An cho rằng cô thích, đưa chiếc hộp qua.

Cô không lấy, mà đậy nắp hộp lại:
-Đồ quý giá như vậy, để lại cho người anh ta thích đi.
Nói xong cũng không hề quay đầu lại, bước thẳng lên hành lang mở cửa vào nhà.

Vĩnh An đứng ngốc tại chỗ, mày nhíu chặt lại.

Cậu ta quả thật cảm thấy rất bất ngờ cùng khó hiểu.

Thái độ của Ái Triêm nằm ngoài dự đoán của cậu ta, cũng không giống với phong cách trước giờ của cô.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.