Dạ Ngưng Tịch

Chương 7: Đường về




Đêm hôm đó, trên máy bay…

Tôi cuộn tròn cơ thể vào trong chăn, chỉ để lộ ra khuôn mặt, mệt mỏi buồn ngủ…

“Mệt à?” Joey khẽ hỏi tôi. Cậu ta tóc đen, mắt xanh, da trắng, tiếng Trung của cậu ấy cũng khá dễ nghe.

Tôi gật đầu, cậu ta giúp tôi chỉnh lại chiếc chăn, sau đó yêu cầu cô tiếp viên đưa tới một chén trà nóng cho tôi.

Tôi nhận lấy chén trà, đầu tiên xoa xoa bàn tay vào chén, thật ấm áp, sau đó mới từ từ uống từng ngụm. Thực ra tôi rất chú trọng hương vị của trà, trên máy bay tất nhiên không thể có loại trà hảo hạng nhưng dù sao nó cũng khiến cả cơ thể tôi ấm hơn, đầu óc cũng thoải mái hơn chút.

Joey vẫn nhìn tôi, chờ tôi uống xong, cậu nhận lấy cái chén rồi đưa cho tiếp viên, đem một chiếc khăn mặt ấm đến cho tôi. Cậu ta thực sự rất chu đáo.

“Cám ơn, để tự tôi làm.” Tôi quyết định đón lấy chiếc khăn trên tay cậu, nhưng cậu ta cũng chẳng phản ứng gì vẫn cứ nhìn tôi như vậy.

Tôi thở dài một hơi, ngoan ngoãn để cậu lau mặt cho tôi, lúc tên nhóc này nổi máu bướng bỉnh thì không ai địch nổi.

“Cô bé, cháu thật là may mắn. Có bạn trai vừa đẹp lại vừa chiều chuộng cháu.” Bác gái ngồi cạnh cười nói như vậy.

Tôi nghe xong chỉ đáp lại bằng một nụ cười nhàn nhạt, vẻ mặt… có chút bất đắc dĩ.

Bạn trai? Cậu ta còn kém tôi năm tuổi đó, nhìn chúng tôi có chỗ nào giống bạn trai bạn gái à?

Tôi cũng biết, là vì thái độ của Joey khi đối xử với tôi khiến người khác phải mơ màng. Thực ra, trước kia tôi vẫn luôn chăm sóc cậu, nhưng không biết tại sao, từ sau khi lớn lên, cậu ta không cho tôi quản mình nữa, đổi lại cậu ta còn chăm sóc cả tôi.

Nói thật, tình trạng này của chúng tôi khiến tôi vẫn không thấy quen cho lắm.

Bởi vì cậu ta ở trong mắt tôi vẫn chỉ là một cậu nhóc, cho dù bây giờ cậu ta đã cao hơn tôi rất nhiều…

Nhớ lại lần đầu tiên tôi gặp cậu ta là ở trên một con phố đen của Rome. Lúc ấy, cậu ta mới 13 tuổi.

Lúc tôi nhìn thấy cậu ta, cậu đang bị mấy tên du côn ấn mặt xuống đường…

Tôi biết, đám du côn này đang bắt nạt cậu. Ở đây những người không có nặng lực tự bảo vệ mình thì phải chấp nhận bị người ta ăn hiếp, bắt nạt. Chuyện này ở nơi đây hàng ngày phải xảy ra tới mấy chục lần. Cho nên, tôi quyết định mặc kệ.

Nhưng đúng lúc tôi định bỏ đi, tôi đột nhiên nhìn thấy nhãn cầu xanh lam lạnh băng của cậu ta nhưng lúc đó thực sự nó rất trong sáng. Cậu chỉ nhìn tôi chăm chăm như vậy, thứ mà ánh mắt phản chiếu không phải là loại cầu xin hèn mọn mà là lạnh lùng và quật cường.

Một cậu bé sao lại có thể có ánh mắt đó? Tôi bị mê hoặc…

Sau đó, tôi cắt đứt cổ họng của tên du côn đang đè lên người cậu ta, máu của hắn phun cả lên mặt cậu…

Giải quyết xong mấy tên đó, thấy cậu ta vẫn còn ngồi ở một góc, tôi tưởng hành động của mình làm cậu ta hoảng sợ liền đi qua xem cậu thế nào. Ai ngờ lúc đó cậu ta cướp con dao trên tay tôi, chạy tới hung hăng làm loạn một trận trên người mấy tên đang hấp hối kia, giống như một tên điên.

Thấy dáng vẻ này của cậu, tôi cười, cậu bé này rất có tư chất…

Sau đó, tôi đem cậu ta về Xích Vũ.

Lúc mới đầu, cậu ta giống hệt một con thú hoang dã, người nào muốn sống thì chớ lại gần.

Khoảng thời gian đó tôi phải kiên trì tận ba tháng trời mới khiến cậu ta dần phá bỏ lớp bảo vệ của mình với tôi, bắt đầu dần dần tiếp nhận tôi.

Không khó hình dung cuộc sống ngày xưa của cậu ta thế nào mới khiến sự cảnh giác của cậu ta với người ngoài kinh khủng đến vậy.

Từ đó về sau, Joey vẫn luôn ở bên cạnh tôi. Chúng tôi trước giờ chưa bao giờ tách khỏi nhau, kể cả là lúc tôi phải đi nhận nhiệm vụ. Bó tay rồi, bởi vì trừ tôi ra, người khác khó mà có thể đến gần cậu ấy.

Cho tới tận bây giờ vẫn như thế, tuy rằng cậu ta không còn là người mà “người muốn sống chớ lại gần” như trước nữa, nhưng căn bản cậu ta vẫn chẳng đếm xỉa tới ai, cũng không muốn hợp tác với bất cứ ai. Vì thế tôi đành phải để cậu ta bên cạnh mình.

Có lúc tôi còn nghĩ, tính tình của Joey bất thường như thế, tôi sợ mình sẽ phải gánh một trách nhiệm lớn trên vai. Năm đó lúc tôi nhặt cậu ta về, tôi cũng chỉ vừa mới qua tuổi mười tám, vẫn là một đứa trẻ chưa lớn hẳn, căn bản không hiểu làm cách nào để dạy dỗ một người. Hơn nữa thế giới của tôi chỉ có một màu đỏ của máu, một đứa trẻ lớn lên trong hoàn cảnh đó, nếu nó có thể bình thường như mọi người được, hẳn cũng là một kì tích.

Nháy mắt một cái, quá khứ đó đã trôi qua hơn bốn năm rồi.

Bây giờ cậu ta đã khôn lớn trở thành một… Ừm, tôi cũng không biết phải nói thế nào mới chính xác nữa. Là đàn ông thì cậu ta còn hơi nhỏ. Là cậu trai thì cậu ta lại nội tâm và chững chạc hơn các cậu trai khác nhiều.

Nhìn thấy khuôn mặt nhìn nghiêng tinh xảo của cậu ta, tôi đột nhiên phát hiện, Joey càng lớn càng xuất sắc quyến rũ. Cậu ta vốn là một đứa trẻ rất đẹp, mẹ là người Trung Quốc, cha lại là người Italy. Sự pha trộn của hai dòng máu khiến cậu có cái say mê quyến rũ và vẻ đẹp tinh xảo của người phương Đông, lại có cả vẻ ngoài thâm thúy và ngũ quan lập thể của người phương Tây.

Bây giờ cậu ta vẫn chưa phải là một cậu bé đã hoàn toàn lột xác, nhưng chỉ cần vài năm nữa, đến lúc cậu ta trưởng thành chín chắn hẳn, lúc đó sợ rằng… nói cậu ta làm khuynh đảo chúng sinh cũng không ngoa!

“Tại sao chị phải làm thế?” Từ nãy đến giờ không hề lên tiếng, Joey đột nhiên đặt câu hỏi.

“Hả? Cái gì?” Lúc này tôi mới hoàn hồn.

Cậu ta nhíu mày, “Tôi hỏi chị, vì cái gì lần này nhất định phải tự mình đi?” Đôi mắt xanh lam đóng băng của cậu nhìn thẳng vào tôi.

“Tôi đã đồng ý với Vũ, ba tháng sau sẽ quay lại Hà Lan, tôi không muốn lãng phí thời gian.” Tôi trả lời.

“Chị không tin tưởng chúng tôi sao?” Vẻ mặt cậu ta hơi ưu thương.

“Tên Thạch Long, hắn chỉ thích phụ nữ, lần sau nếu như đối tượng là một người thích đàn ông, tôi nhất định sẽ để cậu đi.” Ta cười nói, đón chờ dáng vẻ quẫn bách của cậu.

Nhưng cậu ta vẫn bình tĩnh: “Không sao, chỉ cần không cần chị đích thân phải đi thì sao cũng được.”

Tôi bất đắc dĩ nhún vai, tôi biết vì sao cậu ta lại không vui như thế. Vừa rồi ở biệt thự, cậu ta nhìn thấy dấu hôn trên cổ tôi, hận không thể ăn tươi nuốt sống Thạch Long.

Thực ra, tôi không hề muốn lên giường của Thạch Long. Lần đầu tiên thực sự không xảy ra chuyện gì cả, tôi làm thuật thôi miên khiến hắn sinh ra ảo giác. Chỉ là tôi không ngờ hắn có thể tỉnh lại nhanh thế.

Hành động sắp tới, tuy vẫn chưa chắc chắn sẽ phải làm những gì nhưng tôi cũng không muốn nó bị thất bại. Việc đó đối với tôi mà nói, cũng chẳng có gì đáng ngại cả. Tôi còn chẳng để tâm, cậu ta lo lắng cái gì chứ?

Nghĩ đến Thạch Long, thực ra tôi thấy hắn khá tạp nham. Vừa mới ngồi lên vị trí đại ca xã hội đen chưa được nửa năm đã trở thành mục tiêu của Xích Vũ. Điểm tựa của hắn không vững, cho nên chúng tôi chỉ cần dùng ba tháng dã có thể khiến hắn mất hết toàn bộ quyền lực rồi. Tôi bí mật xâm nhập vào đó, chính là vì cái này.

Hơi cảm thấy tiếc nuối thay hắn, thực ra hắn cũng là người rát trọng tình cảm, làm việc rất có nguyên tắc, tâm tư kín đáo, tầm nhìn khá xa, là một người lãnh đạo tốt. Nhưng bây giờ người nào cũng chỉ nhận tiền mà không nhận người, hắn xóa bỏ việc mua bán thuốc phiện trong bang khiến rất nhiều người bất mãn. Muốn mượn gió bẻ măng, e là việc này không hề khó khăn.

Còn một số người khác “thề chết cũng nguyện trung thành” mới ban nãy đã bị chúng tôi tiêu diệt hết rồi. Đương nhiên, sau khi Thạch Long chết, thì đám người đi theo hắn mà phản bội lại tổ chức của chúng tôi cũng không thể tồn tại, người tiếp nhận việc xử lí chúng đang bay từ Hà Lan tới đây. Xích Vũ sẽ không giữ lại đám người bán đứng tổ chức kia, bởi vì, phản bội có thể trở thành một thói quen xấu.

Cơ mà tôi cũng không định giết Thạch Long. Cũng chẳng cần thiết phải giết hắn làm gì bởi vì đến lúc hắn nhận ra bản thân mình không thể cứu được nữa thì cũng sẽ sụp đổ thôi.

Việc này cũng khó mà đoán được, vốn tưởng rằng tóm được một con mèo nhỏ, đến lúc đó mới biết thì ra lại là một con hổ ăn thịt người.

Trước khi hắn trở về, tôi đã giải quyết hết đám người trong biệt thự, còn việc thi thể thì Joey cũng nhanh nhẹn giúp tôi giải quyết gọn gàng.

Sau khi trở về thấy căn nhà vắng tênh mới biết thì ra bản thân vì tham hoan lạc nhất thời mà mất cả “giang sơn”, mới biết mình từ thợ săn lại biến thành con mồi, chắc chẳng có người nào không sụp đổ trước hoàn cảnh ấy.

Lúc ấy hắn mời hằm hằm nhìn tôi, hận không thể dùng mắt róc từng miếng thịt của tôi ra.

Trên nguyên tắc mà nói thì hắn không nên trách tôi. Là kẻ thù, cùng làm trong ngành buôn bán vũ khí đạn dược, Xích Vũ lại có tham vọng muốn xâm nhập vào thị trường châu Á thì tất nhiên không thể để hắn diễu võ giương oai được. Không thừa dịp đôi cánh của hắn chưa vững chắc mà tiêu diệt hắn đi, chẳng lẽ chờ hắn lớn mạnh rồi ngồi đó ăn sạch chúng tôi sao?

Đây chính là thế giới của chúng tôi, không có cái gì gọi là thông cảm hay nhẹ tay cả. Không giết người thì sẽ bị người giết. Đây chính là

Qui luật của chúng tôi, quy luật của loài dã thú!

Nhưng mà cho dù là như vậy, tôi vẫn chưa muốn giết hắn… Người giết hắn là Joey.

Thủ pháp giết người của tên nhóc này càng lúc càng thành thạo, chắc chắn chỉ vài năm nữa, sau khi cậu ta tích lũy được một số kinh nghiệm thực tế thì rất nhanh sẽ có thể xuất sắc hơn cả người thầy là tôi. Chỉ là cậu ta còn hung ác hơn cả trong tưởng tượng của tôi, điều này khiến tôi hơi lo lắng. Khi làm việc thì thủ đoạn phải thật độc ác, không thể lưu tình. Đó là những thứ tôi dạy cho cậu ta, nhưng tôi không nghĩ cậu ta lại áp dụng lời dạy dỗ đó triệt để tới mức này. Nghĩ đến thi thể của Thạch Long, cơ thể tôi trào lên một luồng khí lạnh…

“Người này… đáng tiếc”. Nghĩ đến đây, tôi không nhịn được lẩm bẩm thành tiếng.

“Tiếc chỗ nào? Khi nhổ cỏ phải nhổ tận gốc đó là chị dạy tôi. Tại sao hắn có thể được tính là ngoại lệ? Chẳng lẽ chị và hắn có ẩn tình?” Joey nhíu mày nhìn tôi

Nhìn thấy vẻ mặt đầy nghi ngờ khi chất vấn của hắn, tôi không khỏi thấy buồn cười.

Tình? Giữa chúng tôi có thể tồn tại “tình” được ư? Thực ra chúng tôi chỉ là nhu cầu của nhau thôi.

Hắn muốn cơ thể tôi, còn tôi…muốn cái mạng của hắn.

Đương nhiên, còn có một chuyện nữa còn quan trọng hơn.

Tôi lấy ra một chiếc đĩa từ (tìm hiểu thêm ở đây) nhìn chăm chú. Nếu không phải vì nó, tôi cũng sẽ không bò lên giường của Thạch Long. Giết hắn rất đơn giản nhưng để lấy được một thứ đồ gì đó từ hắn thì không đơn giản như vậy.

Trong này có chứa tư liệu về một số khách hàng ở châu Á đặt mua vũ khí, là điểm tựa của Thạch Long. Có được nó chúng tôi sẽ mở được cánh cửa của thị trường buôn bán vũ khí đạn dược ở Châu Á, Xích Vũ cũng có thể đường đường chính chính bước vào giới xã hội đen phạm vi châu Á, đó là mục tiêu bước đầu của tôi.

Thạch Long chỉ là viên đá lót chân để tôi thực hiện lý tưởng của mình thôi, hắn là con mồi của tôi, quan hệ giữa chúng tôi chỉ đơn giản thế thôi, hắn chết trong tay tôi hay trong tay người đàn ông khác thì đối với tôi chuyện đó cũng chẳng có gì khác biệt.

Lần này, tôi không muốn giết Thạch Long là bởi vì tôi biết rõ Bắc Nguyệt gần đây đang tiến hành rất nhiều thí nghiệm. Anh đang nghiên cứu một thuật thôi miên mới, có thể làm cho người ta quên đi tất cả kí ức trước kia, sau đó lại nhập kí ức mới vào não bộ của người đó.

Loại thôi miên này trước kia đã có nhiều người nghiên cứu rồi. Đáng tiếc tất cả đều không hoàn hảo, không thể xóa tan kí ức trước kia được, chỉ có thể hoán đổi từng mảng thôi. Hơn nữa thuật thôi miên này cũng chỉ áp dụng được một khoảng thời gian.

Dù sao để hắn sống cũng chẳng có tác dụng gì, dứt khoát đưa hắn đến cho Bắc Nguyệt làm thí nghiệm. Thành công, có thể khiến hắn bán mạng cho Xích Vũ. Nếu thất bại thì lúc đó giết hắn cũng chưa muộn.

Tất nhiên, nếu lúc đó đầu óc hắn còn minh mẫn…

Joey nghe thấy tôi nõi, hàng mày nhíu chặt cũng giãn ra một chút, tiếp theo là một tiếng thở dài: “Thạch Long phải cảm ơn tôi mới đúng!”

Tôi xoay nghiêng người nhìn cậu ta, trong lòng nghĩ: cậu có ý gì?

Cậu ta nhún vai rồi không nói gì nữa. Tôi mệt mỏi cũng lười so đo với cậu.

Lúc này, đột nhiên tôi nghĩ đến một việc, hỏi tiếp “Bên Hàn Tĩnh Ảnh tiến hành đến đâu rồi?”

“Đã khống chế được hết rồi. Sau này Lôi gia không còn tồn tại trong giới xã hội đen ở châu Á nữa.” Joey lạnh nhạt nói.

“Vui vẻ vậy sao?” Tôi rất ngạc nhiên, trực giác nói cho tôi khả năng này không lớn lắm.

Tuy Hàn Tĩnh Ảnh chính là một trong bốn sát thủ cao cấp nhất của “Ảnh đường” nhưng cũng không thể khinh thường thế lực thực sự của Lôi gia ở Châu Á. Khác với Thạch Long, điểm tựa của chúng vô cùng chắc chắn. Vừa xòe tay ra đã chạm được vào rất nhiều lĩnh vực, tiền vốn cũng rất lớn, là một đối thủ rất mạnh.

Lần này để Hàn Tĩnh Ảnh đi, tôi không để hắn mang theo quá nhiều người, chỉ là tìm hiểu rõ trước khi hành động. Tại sao họ lại có thể trong một thời gian ngắn như vậy đã nhổ tận gốc rễ của Lôi gia rồi?

Tôi còn tưởng rằng trận chiến giữa Xích Vũ và Lôi gia còn phải đánh rất lâu chứ? Có phải trong đó đã xảy ra vấn đề gì rồi không?

Thấy tôi nghi ngờ, Joey nói tiếp, “Nghe Nguyên Húc nói, có thể thuận lợi như vậy là vì người quản lí của Lôi gia đột nhiên mất tích “

Người quản lí đột nhiên mất tích? Ồ, tôi chưa bao giờ nghe thấy những chuyện tương tự thế này. Không phải bị giết, cũng không phải bị bắt cóc, mà là mất tích? Tại sao lại có thể không tiếng động không dấu vết mất tích trong thời khắc quan trọng như thế?

Hôm nay không phải ngày Noel, cho nên ông già Noel sẽ không tặng tôi một món quá lớn đến vậy đâu. Nhất định có vấn đề!

“Chuyện này Hàn Tĩnh Ảnh nói thế nào?”

“Nghe Nguyên Húc nói, anh ta… cũng mất tích rồi.” Joey trả lời.

“Cái gì?” Tôi sợ hãi kêu ra tiếng “Joey, cậu chắc chắn không nói đùa với tôi đó chứ?”

Cậu ta lạnh lùng lườm tôi một cái, “Từ trước đến nay tôi không nói đùa bao giờ cả.”

Tôi bị cậu ta làm cho tắc nghẹn, cậu ta đúng thật là… càng ngày càng không đáng yêu.

“Nguyên Húc thì sao?” Không phải hắn cũng mất tích luôn rồi chứ, nhưng như thế thì có vẻ thần kì quá.

“Anh ta quay về tổng bộ rồi, đang chờ chị trở về thì sẽ báo cáo trực tiếp với chị.”

Tôi khẽ thở phào một cái, vẫn ổn…

“Chúng ta còn phải ngồi trên máy bay mấy tiếng nữa?” Tôi hỏi

Cậu ta cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay một chút, “Khoảng bốn tiếng. Trông chị rất mệt mỏi, vì sao nhất định phải đi chuyến máy bay hôm nay? Ngày mai về không phải cũng như nhau sao?”

“Tôi đã đồng ý với Vũ, nhất định phải về nhà trong vòng ba tháng, hôm nay là ngày cuối cùng.”

Lông mày cậu a lại nhíu chặt lại “Chỉ vì một câu nói của anh ta thôi à? Anh ta đúng là miệng vàng lời ngọc. “

Tôi nhíu mày, vẻ khinh bỉ trong giọng nói của cậu t khiến tôi rất không thoải mái “Joey, cậu phải có tôn trọng tối thiếu với anh ấy.” Ngữ khí tôi hơi lạnh.

Joey nhìn nét mặt tôi, cúi đầu “Xin lỗi, Ngưng Tịch”

Tôi nghe xong, lông mày nhíu càng chặt. Cậu ta nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của tôi, thở dài một tiếng, nói lại: “Xin lỗi, chị Ngưng Tịch.”

Vẻ mặt tôi lúc đó mới hòa hoãn một chút, khẽ gật đầu, không nói thêm gì với cậu ta nữa.

Tôi kéo chặt chăn hơn, cơ thể thực sự rất mệt mỏi, nhưng lại không thể ngủ nổi.

Trong đầu tôi hiện lên ra khuôn mặt lúc nào cũng ôn nhu của Vũ, hiện ra nụ cười ấm áp của anh, tất cả những điều đó khiến trái tim tôi ấm áp hơn nhiều.

Vũ, anh trai của em, em về rồi đây…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.