Dạ Hành Ca

Chương 25: Tự trói




“Cô thật sự đã luyện Ma La Côn Na Tâm pháp sao?”

Tẩm cư ngổn ngang đã được thu dọn, kệ sách được dựng lên như lúc ban đầu, đồ đạc vỡ nát trên đất cũng được quét dọn sạch, cứ như chưa từng có cảnh bừa bộn trước đó. Ca Dạ đốt lư hương, làn khói lượn lờ bay lên, quanh quẩn giữa không trung.

“Chuyện này không quan trọng, chỉ cần giáo vương nghĩ như thế, thì chính là sự thật.”

“Ông ta tin ư?”

Trong đôi mắt đen xẹt qua tia đắng chát, “Chuyện này cũng không quan trọng, về sau không thể chứng minh được thật giả, mà ông ta cũng sẽ không nhắc lại nữa.”

Hắn đưa mắt nhìn cánh tay nhỏ bé kia, lúc thắp hương ống tay áo tuột xuống, thủ cung sa đỏ thẫm càng tươi đẹp nhức mắt.

“Có phải rất giống con dấu in trên thân ngựa không.” Nàng cười nhạo.

Chỉ cần còn ở trong giáo ngày nào, thì mãi mãi sẽ không được có ý nghĩ dục vọng yêu đương. Hôm nay nàng đã đóng mình vào thân phận đồng nữ, thì đến chết cũng không thể sửa được.

“Có thể từ chối mà được quay về nguyên vẹn là may lắm rồi, chuyện ấy thì có tính là gì.” Rút trâm ngọc ra, tóc đen như thác đổ xõa tung, đầu ngón tay ấn nhẹ trán, giọng nhỏ như muỗi, “Dù sao ta cũng không có ý định thân mật với nam nhân, như thế càng tốt, lại có thêm cái cớ với Thiên Minh rồi.”

“Ngươi ra ngoài đi, ta mệt rồi.”

Nàng vẫn ưỡn thẳng sống lưng, hắn nhìn nàng xoáy sâu rồi lui ra khép cửa phòng lại.

Đứng yên hồi lâu, trong nhà mơ hồ truyền đến tiếng ca yếu ớt, nghe như một bài đồng dao. Đơn giản lại đẹp tươi, lặp lại lần này đến lần khác, điệp khúc lúc cao lúc thấp chẳng khác gì thanh âm con nít.

Khúc ca đứt quãng chẳng thể nào nghe nổi, nhưng hắn lại dựa vào cửa yên lặng lắng nghe, đột nhiên thấy chua xót.

Gợn sóng trong dạ tiệc đang âm thầm truyền đi khắp giáo, gần như mọi người đều đã biết cả, nhưng Ca Dạ lại như không phát hiện, làm như không thấy những ánh mắt kia. Đã đến kỳ cống nạp mỗi năm một lần, lại một đợt bận rộn chuẩn bị phân chia thu nhận không thể dứt mình ra được.

“Đúng là lợi hại.” Cửu Vi ngẩng mặt nhìn ô trang trí lộng lẫy, thán phục từ tận đáy lòng, “Dám làm người từ chối ngay trước mặt giáo vương, nàng ta là người đầu tiên đấy.”

“Lý do của nàng ta rất thỏa đáng.” Để giáo vương chẳng thể nào bới móc được, cũng cắt đứt đường lui của mình.

“Bất kể là thật hay giả, tạm thời giáo vương sẽ không có ý nghĩ đấy nữa.” Cửu Vi thở dài, “Ta cũng chẳng hiểu nổi, không phải nếu cứ tuân theo thì sẽ có lợi nhiều hơn ư. Bây giờ trông bề ngoài thì giáo vương đã bỏ qua, nhưng chưa chắc trong lòng đã thế, nói không chừng lúc nào đó sẽ âm thầm trị nàng ta.”

“Nên gần đây nàng ta mới cẩn thận như vậy.” Mọi cống vật đều được tra xét nghiêm ngặt, tuyệt đối không cho ai nhúng tay vào.

“Còn kiêu ngạo hơn ta nghĩ nhiều.” Cửu Vi lắc ly rượu, nhìn chất lỏng màu hổ phách di động, “Rốt cuộc nàng ta đang tính toán gì đây.”

Hắn im lặng một hồi, “Ta đoán trên đời này e là không một ai có thể đoán được tâm tư của nàng cả.”

“Làm ta cũng bắt đầu tò mò rồi đấy.” Cửu Vi nhìn hắn, cười khẽ, “Nàng ta phớt lờ ngươi nhưng lại trọng dụng Xích Điêu, lôi kéo Thiên Minh, không tiếc đắc tội với giáo vương, lại khống chế ba mươi sáu nước ở trong lòng bàn tay, còn trắng trợn gạt bỏ ta và Tử Túc. Một người bỗng nhiên muốn đoạt lợi, hẳn sẽ luôn có lý do nào đó.”

Cửu Vi than phiền nửa giả nửa thật, “Nàng ta không ham tài mê sắc, không thích danh hám lợi, ít muốn ít cầu, ta cũng cho rằng nàng ta sắp thành tiên rồi. Ai ngờ đột nhiên lại xuất chiêu này, tại sao nàng ta không cân nhắc đến việc lợi dụng ta? Như thế ta còn có thể tìm được chút manh mối gì đó.”

“Có ta ở đây, nàng sẽ không lôi kéo ngươi đâu.” Có một người Trung Nguyên làm ảnh vệ, lại còn qua lại thân thiết với Cửu Vi, một khi Tuyết sứ Nguyệt sứ kết đồng minh, thân phận của hắn sẽ nổi bật hẳn, giáo vương đa nghi nhạy cảm lại càng không thể nào ngồi nhìn được, làm như thế thì chẳng khác gì tự chuốc lấy phiền toái cả, trong lòng cả ba đều biết rõ chuyện này.

“Thù Ảnh.” Cửu Vi nghĩ ngợi, nheo mắt nhìn hắn, “Đã nhiều năm thế rồi… Rốt cuộc nàng ta đối xử với ngươi thế nào.”

“Ta không biết.” Suy nghĩ hồi lâu, hắn vẫn không rõ.

Hờ hững như nước, lạnh lùng như băng, cho tới nay chưa hề nói câu nào dịu dàng cả.

Là nữ tử tàn nhẫn sắc bén, không lấy cớ cũng không lưu tình, ép không một ai có thể trốn được.

Đến lúc gặp phải bẫy rập thì lại tự mình gánh vác tất cả, bảo vệ thuộc hạ, cam nguyện bị đánh.

Hắn đều thấy hết mỗi một hành động của nàng, nhưng trước sau vẫn không đoán được nàng là người thế nào.

So với Thiên Minh coi thuộc hạ như nô bộc, quát mắng đánh chửi, hở chút là nghiêm trị; so với Tử Túc hoang dâm vô độ, coi ảnh vệ như nam sủng mà tùy ý lăng nhục, thì nàng lại giống một thánh nhân.

Đừng bảo là đánh chửi, nàng còn chưa bao giờ lớn tiếng với thuộc hạ, dù có phạm sai lầm, nàng cũng chỉ lạnh lùng phân tích ngọn nguồn, rồi xử lý theo giáo quy. Không nói móc châm chọc, không động đến một đầu ngón tay, đãi ngộ cũng cao hơn phần lệ tương ứng với thân phận nhiều.

Chỉ cần một thủ đoạn nhỏ cũng có thể khiến người khác thật lòng khâm phục chịu phục vụ quên mình, thế nhưng nàng lại chưa từng động đến những thứ đó. Hắn không tin nàng không biết, có thể nói Ca Dạ là người am tường mưu mô nhất, nhưng chưa bao giờ lấy lòng kết nạp thuộc hạ, không hề quan tâm người khác có thành kiến thế nào về mình.

“Nàng đối xử với ta và lục dực, có thể nói là rất tốt.” Hắn cụp mắt nhìn cố định một phía, chậm rãi trả lời, “Kỳ lạ là bọn ta chưa từng vì vậy mà cảm kích, có lúc ta còn cho rằng nàng cố ý tạo nên, nhưng lại không nghĩ ra nguyên nhân.” Giữa bề trên và bên dưới chỉ có sợ hãi và khoảng cách, cứ như đang cố vạch rõ ranh giới.

“Người lần trước ngươi nhờ ta điều tra, ta đã dùng hết cách vẫn không thu hoạch được gì.” Cửu Vi đổi đề tài, “Không ai trong giáo biết cái tên này cả.”

“Sao có thể?” Hắn ngạc nhiên nhướn mày, “Với thủ đoạn của ngươi mà cũng không điều tra được sao?”

“Chỉ sợ không phải là người trong giáo.” Cửu Vi suy đoán, “Sao ngươi lại để ý thế.”

“Không biết, Ca Dạ rất để ý.” Nhớ lại cảnh nàng hôn mê yếu đuối lệ thuộc vào mình, hắn không kìm được kích động muốn tìm hiểu sâu hơn, “Dường như là người mà nàng rất tin tưởng.”

“Ta thực sự tò mò là hạng người nào mà có thể khiến nàng ta tin tưởng đây, không phải người chết rồi đấy chứ?” Cửu Vi không che giấu chế giễu.

Hắn vốn định thanh minh, nhưng càng nghĩ càng có lý. Ca Dạ có lòng phòng bị cảnh giác rất nặng, không một ai có thể lại gần, cận thị cũng chỉ được phép tiếp xúc ở khoảng cách nhất định, có thể nói không có người nào có thể để nàng thôi phòng bị cả. Dù thần trí mơ hồ, nhưng lại buông thả bản thân để lộ vẻ yếu ớt, nếu là người sống thì thật đúng là khó tưởng tượng nổi.

“Có lẽ ngươi nói đúng.”

“Thù Ảnh.” Rót thêm ly rượu mạnh, Cửu Vi khuyên nhủ, “Đừng động lòng trước Ca Dạ, nàng ta không phải là đối tượng thích hợp. Ta biết ngươi có tình cảm không bình thường với nàng ta, nhưng chớ có quên đối phương là người thế nào, có cảm tình với nữ nhân như thế, chỉ e là sẽ bị lợi dụng đến thảm, nàng ta không có trái tim đâu.”

“Huống hồ nàng ta đã tuyên bố với giáo vương là mình luyện tâm kinh, cả đời không thể gần gũi với nam nhân. Dù nàng ta cố ý cũng không thể nào tiếp xúc da thịt với ngươi được, giáo vương cho bôi thủ cung sa cũng chính là vì vậy, chỉ cần phạm phải, ắt các ngươi phải chết.”

“Ta biết rồi.”

Biết rõ nàng lạnh lùng bao nhiêu, vô tình bao nhiêu, biết rõ nàng đã chặt đứt mọi khả năng…

Hắn hất mạnh ly rượu, chất lỏng trong suốt thấm vào cổ họng, như lửa cháy đốt hết mọi tình cảm phức tạp.

Cửu Vi khe khẽ thở dài, nhìn người huynh đệ cùng chém giết ra khỏi Tôi Phong doanh.

“Nữ nhân chỉ cần dịu dàng đáng yêu, lại vui vẻ ở trên giường là đủ rồi, hễ rung động là lại phiền phức. Nếu muốn yêu, vậy rời khỏi giáo là có nữ nhân tốt rồi, bằng với tài trí tướng mạo của ngươi thì có thể vui vẻ tận hứng, cần gì phải tự trói buộc.”

Hắn cười khổ, lười phủ nhận.

“Bây giờ ta chỉ hy vọng lúc nào đó có thể sống mà quay về Trung Nguyên.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.