Cửu Vực Tà Hoàng

Chương 62: Bị vây





Lôi Đình sắc mặt ngưng trọng, Quy Nguyên Lộ đang từ từ lệch đi, hắn cho dù thúc dục thế nào đi nữa, cũng khó mà trở về ngay lối.
Bên trong lốc xoáy, huyết lãng ngập trời, huyết phong như trụ, bắn ra những bọt sóng giống như đóa mây đỏ, có thực lực ăn mòn đáng sợ.
Lôi Đình cẩn thận phòng hộ, cảm giác được lốc xoáy này có thể cắn nuốt mọi vật, ngay cả thanh âm kinh hô cuồng khiếu của sáu đại cao thủ cũng hoàn toàn bị bao phủ, không truyền ra được một chút gì.
“Sớm biết cái địa phương này quỷ quái kinh khủng như thế, nói gì ta cũng không tới đây”
Lôi Đình, một mình một người cũng không cần mang theo cái mặt nạ lạnh lùng nữa, hung hăng mắng to.
Giờ phút này, lốc xoáy huyết sắc đang từ từ mở rộng ra, lực căn nuốt càng ngày càng mạnh, vô luận Quy Nguyên Lộ của Lôi Đình, hay là phương tiện của lục đại phái, tất cả đều bị kéo vào bên trong lốc xoáy, hướng lòng lốc xoáy mà tới.
Lôi Đình đã từng cố gắng thử qua, căn bản không cách nào thoát khỏi.
Dưới tình huống này, Lôi Đình cũng rất tỉnh táo, không hề giãy dụa vô vị nữa, mà là bắt đầu suy nghĩ chiến lược mới.
Tất cả cao thủ lục đại phái đều phát hiện tồn tại của Lôi Đình, Trầm Tuyết Y trong ánh mắt hiện lên một tia phức tạp.

Thiên Hoa Tà Nguyệt tựa hồ kêu gào cái gì đó, đáng tiếc thanh âm không cách nào truyền ra được.
Tâm lốc xoáy đang từ từ đến gần, lục đại phái cùng với Lôi Đình cũng bắt đầu khẩn trương, một cổ dự cảm bất tường phủ xuống lòng mọi người.
Nếu như Tần Thiên có ở nơi này, hắn sẽ phát hiện, Tuyệt Thiên lĩnh mặc dù hung hiểm nhưng đó là một cái thế giới chân thật.
Còn Xích Huyết cốc lại giống như một thế giới hư ảo, làm cho người ta không đoán bắt được cái gì.
Tốc độ lốc xoáy huyết sắc bắt đầu chuyển động nhanh hơn, làm cho người khác có cảm giác đang di chuyển.
Lôi Đình có chút mê hoặc, nếu như lốc xoáy huyết sắc này sẽ di động, vậy thì vì sao nó hiện hữu ở nơi này, nó sẽ di chuyển đến địa phương nào?
Từ từ tiến sát gần tâm lốc xoáy, Lôi Đình có loại cảm giác quái dị, tựa hồ tâm lốc xoáy này tương thông đi nơi nào đó, nơi đó sẽ phát sinh những chuyện gì.
Rất nhanh, cao thủ lục đại phái cùng Lôi Đình lần lượt bị cuốn vào tâm lốc xoáy, tốc độ xoay tròn cao sinh ra lực ly tâm, làm cho não của mọi người bành trướng lên, đại não như dừng lại chốc lát, rất nhiều đoạn trí nhớ trống không.
Chúng nhân sau khi khôi phục lại thần trí, thanh tĩnh, khiếp sợ phát hiện, bọn họ đã đi tới một nơi vô cùng đặc biệt.
Dõi mắt nhìn lại, cả một mảnh toàn đỏ như máu, những tảng đá lớn nhỏ khác nhau chi chít như sao trên trời, vô biên vô hạn, nhìn không thấy cuối.
Đây là một thời không vô cùng lớn, nơi này được tạo thành bởi bùn đất màu đỏ cùng tảng đá, nhìn không thấy bất cứ một dấu vết sinh mệnh nào, chỉ thấy phía trên một tầng trong suốt có ẩn chứa một vật bằng chất lòng màu đỏ mà thôi.
“Đây là bên dưới huyết hải sao? Vì sao lại tồn tại kỳ quái như vậy, nơi này tạo thành như thế nào?”
Đang lúc mọi người cùng nghi hoặc về vấn đề này, ai ai cũng không biết nơi này là ở đâu, nhưng cảm giác được so sánh với huyết hải kia lại an toàn hơn nhiều.
Lôi Đình đứng một mình trên một tảng đá, vẻ mặt hết sức ngưng trọng, hắn có thể cảm nhận được nguy cơ lớn lao, nơi này tuyệt đối nguy hiểm hơn rất nhiều so với huyết hải.
“Mọi người không nên vọng động, nơi đây hung hiểm khó lường”
Lời này được xuất phát từ miệng của Đông Phương Nhật Hoa, Đông Thắng Huyền Tông có rất nhiều vị tông chủ, Đông Phương Nhật Hoa này là một trong số đó, không chỉ có uy chấn thiên hạ, mà thực lực cũng tương đối kinh người.
Đông Thắng Huyền Tông am hiểu nhất chính trận pháp, cơ quan, trảm yêu, bắt quỷ, ở một phương diện nào đó so với Thiên Kiếm tống, Chiến Thần tông là môn phái lấy lực xưng hùng, nhất định phải kiệt xuất hơn nhiều.

Lần này, lục đại phái tề tụ nơi này hơn mười vị cao thủ, Bất Diệt cao thủ có đến sáu vị, tất cả còn lại đều là Tạo Hóa cảnh, nói chung thực lực hùng hậu.
Nhưng, ở trong Xích Huyết cốc với thực lực bực này cũng không coi vào đâu, bởi vì từ cổ chí kim, cao thủ Bất Diệt cảnh chết trong Xích Huyết cốc cũng rất nhiều, người bị vây nhốt thì càng đếm không hết.
Cửu phu nhân Thiên Hoa thế gia nhìn Đông Phương Nhật Hoa, cười quyến rũ nói: “Tông chủ tinh thông bí thuật thông huyền, có thể nói cho chúng ta biết chút ít, nơi này có hung hiểm nào, cần phải chú ý những điểm gì?”
Đông Phương Nhật Hoa nhìn lướt qua cao thủ các phái, trầm giọng nói: “Truyền thuyết, trong Xích Huyết cốc có một đường thông với ngoại giới, nhưng cần phải đi qua rất nhiều hiểm trở nguy hiểm, vị trí chúng ta hiện đang ở hẳn là bên dưới huyết hải, đây là cửa thứ hai của Xích Huyết cốc. Tương truyền, Xích Huyết cốc tổng cộng có năm cửa, một cửa so với một cửa hung hiểm hơn, chỉ có người thuận lợi xông qua năm cửa thì có hy vọng vượt qua Xích Huyết cốc, tiến vào Mạnh Châu”
Đỗ Vân Thăng Chiến Thần tông hỏi: “Nếu không xông qua năm cửa kia, có phải hay không sẽ bị vây nhốt ở nơi này cho đến chết?”
Đông Phương Nhật Hoa chần chờ rồi nói: “Nghe nói, chỉ cần xông qua được một cửa, là có thể sống rời khỏi nơi này. Nhưng nếu muốn tiến vào Mạnh Châu, nhất định phải xông qua năm cửa mới được”
Lời này vừa ra, tất cả mọi người điều thở phào nhẹ nhỏm, bắt đầu cẩn thận đánh giá địa hình ở nơi này.
“Tông chủ cảm thấy điểm mấu chốt của cửa ải này là cái gì?”
Mạnh Phi Vân Tứ Hải Minh hỏi ra điều nghi ngờ ở trong lòng mọi người.
Đông Phương Nhật Hoa nhìn bốn phía, giọng không khẳng định nói: “Những tảng đá này có điểm cổ quái, không thể giẫm đạp lung tung được. Dưới chân tốt nhất không nên dính phải huyết thổ (máu đất), nghe nói huyết thổ này có lực hủ thực cả huyết nhục”
Hách Liên Hùng Thiên Kiếm tông nói: “Chúng ta hoàn toàn không để chân chấm đất, trực tiếp bay qua nơi này”
Vân Hà tiên tử khẽ nói: “Huyền cơ là ở trên đỉnh của một ít tảng đá, chân không chạm đất vậy thì không thể bay ra khỏi khu vực này rồi”
Đông Phương Nhật Hoa phụ họa thêm: “Tiên tử nói đúng, những tảng đá này ẩn chứa sát cơ, nhưng cũng tích chứa sinh cơ. Mọi người trước thu hồi pháp bảo, chúng ta từ từ tìm kiếm”
Từng đạo quang mang chớp lên, cao thủ lục đại phái từng người hiển lộ.
Lôi Đình ở cách xa hơn một chút, cẩn thận lưu ý qua, bốn người Chiến Thần tông, năm người Tứ Hải, Tiểu Vân Thương Hải có sáu người, Thiên Kiếm tông có bảy người, Đông Thắng Huyền Tông có năm người, Thiên Hoa thế gia có sáu người, tổng cộng tất cả là 33 người, trong đó cao thủ Bất Diệt cảnh có sáu người, số còn lại đều là cao thủ Tạo Hóa cảnh.
Sau khi thu hồi pháp bảo, 33 vị cao thủ lục đại phái có vẻ chen chúc.
Có một số một mình đứng trên tảng đá, có số hai người đứng chung một chỗ, không dám tùy ý vọng động.

Dõi mắt nhìn lại, huyết thạch chi chít như sao trên trời, ngoại trừ lớn nhỏ ra, căn bản là không nhìn ra điểm khác biệt nào.
“Chúng ta trước tiên đem tiểu tử kia bắt lại, buộc hắn giao ra Tần Thiên, sau đó để hắn đi trước dò đường cho chúng ta”
Nhìn Lôi Đình, trên mặt Thiên Hoa Tà Nguyệt lộ nụ cười tà ác.
Cửu phu nhân cười nói: “Biện pháp này không tệ, chư vị thấy thế nào?”
Thiên Kiếm tông Hách Liên Hùng cười nói: “Đề nghị này rất tốt, chẳng qua Tần Thiên là do chúng ta trông nom”
Đỗ Vân Thăng hừ nói: “Dựa vào cái gì?”
Hách Liên Hùng nói: “Bằng nơi này là Vân Châu”
Mạnh Phi Vân châm chọc: “Đây là Xích Huyết cốc, mặc dù thuộc về Vân Châu, nhưng cũng không thuộc về Thiên Kiếm tông ngươi”
Lôi Đình nghe vậy, nhanh chóng tách ra, giữ vững khoảng cách an toàn với lục đại phái.
Giờ này khắc này, tình cảnh này, Lôi Đình sẽ không dại dột giao phong với cao thủ Bất Diệt cảnh của lục đại phái.
Người có thể thành tựu Bất Diệt cảnh, không phải là loại người kỳ tài có một không hai, mà chính là đồ cổ, Lôi Đình còn không dám trêu chọc vào.
“Muốn chạy trốn, ngươi chạy thoát sao?”
Thiên Hoa Tà Nguyệt từng ăn thiệt thòi nơi tay Lôi Đình, trong lòng luôn luôn ôm hận.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.