Cứu Vớt Vai Ác Kia

Chương 6: 6:





Lâm Uyên nghe lời Tễ Nguyệt, chỉ làm điểm tâm cho hai người.

Lâm Uyên vốn định đem phần cháo của mình cho Ngụy Lăng Dược ăn, Tễ Nguyệt nhếch khóe miệng cũng không nói gì thêm, đem chén của mình đẩy đến trước mặt Lâm Uyên.
Lâm Uyên sững sờ: "Vậy còn ngươi?"
Tễ Nguyệt hừ một tiếng: "Ta ăn no rồi."
Lâm Uyên thở ra một hơi: "Được rồi, còn có hai người kia mà, sẽ không để một bệnh nhân bị đói đâu, nên ngươi tự mình ăn đi."
Lâm Uyên lại một lần nữa cầm cháo để ở một bên lên, tự mình uống.

Hắn vốn nghĩ Ngụy Lăng Dược là một bệnh nhân, bị đói bụng không tốt, mình ăn ít một chút cũng không có gì, một hồi nữa là đến giữa trưa rồi.

Thế nhưng Tễ Nguyệt lại đem cháo cho hắn, người bị đói bụng ngược lại là Tễ Nguyệt.
Bởi vì thân thể Ngụy Lăng Dược, Lâm Uyên đối với y nhiều hơn một phần thương tiếc, thế nhưng Ngụy Lăng Phong cùng Ảnh Nhất so hắn càng hao tâm tổn trí hơn, nên hắn cũng không cần uổng phí tâm tư đi chiếu cố.

Người có thân sơ, vì một ngoại nhân mà ủy khuất Tễ Nguyệt, đối với Lâm Uyên mà nói, là chuyện rất ngu xuẩn.

Cũng không biết vì cái gì mà nguyên chủ có thể lấy danh nghĩa chiếu cố Ngụy Lăng Dược mà đi tổn thương Tễ Nguyệt.
Ngụy Lăng Phong là hoàng tử mười ngón tay không dính nước xuân, Ảnh Nhất là đầu lĩnh ám vệ, võ công cao cường, năng lực ẩn nấp cùng ám sát hạng nhất, nhưng bảo đi nấu cơm liền thật sự làm khó hắn ta.

Nhưng bây giờ cũng chỉ có hắn ta có thể làm.
Tễ Nguyệt đi ngang qua phòng bếp, thấy Ảnh Nhất luống cuống tay chân làm việc, mặt xám mày tro, trong phòng bếp bốc khói nghi ngút ra bên ngoài, Tễ Nguyệt xem náo nhiệt không chê nhiều việc, hai tay vòng quanh thành hình cái loa hô lớn: "Nếu ngươi làm cháy phòng bếp, ngươi phải phụ trách xây lại cái mới.

Còn có nếu lãng phí gạo thóc cùng thịt, nhớ kỹ phải xuống núi mua về.


Củi lửa cũng đừng chặt đứt, nếu hết thì phải nhanh đi trên núi đốn củi, nếu không sẽ không có cách nào sắc thuốc."
Ảnh Nhất vẻ mặt xám xịt, đứng ở cửa phòng bếp ho khan, nghe Tễ Nguyệt cười trên nỗi đau của người khác, cũng không dám đối với y bày ra sắc mặt khó chịu, hắn ta sợ đắc tội Tễ Nguyệt, sợ y cáu kỉnh không giải độc cho chủ tử hắn ta.

Người này có tính cách cổ quái, không thể xem như người bình thường mà đối đãi.
Tễ Nguyệt bước chân thong thả đi vào gian phòng Ngụy Lăng Dược, Ngụy Lăng Dược một mặt ôn nhu mà cười cười, thanh âm ôn hòa: "Tiểu thần y thoạt nhìn tâm tình rất tốt."
"Ừm, đó là đương nhiên, người ta ghét gặp xui xẻo, ta liền vui vẻ."
Ngụy Lăng Dược cười lắc đầu, vẻ mặt tràn đầy bao dung nói: "Thật sự là tính tình trẻ con.

Tiểu thần y xả giận, nể tình ta liền tha thứ cho bọn hắn đi, bọn hắn cũng là bởi vì lo lắng cho ta mới mạo phạm tiểu thần y."
Tễ Nguyệt nghi ngờ nhìn thoáng qua Ngụy Lăng Dược: "Vì cái gì phải nể mặt ngươi? Còn có ngươi một mực trưng ra khuôn mặt tươi cười, không mệt sao?"
Phụt ~ Lâm Uyên tranh thủ thời gian cầm lấy chén trà trên bàn, làm bộ uống nước ngăn trở ý cười bên miệng.

EQ của trùm phản diện thật làm người ta cảm động, nhìn khuôn mặt tươi cười cứng ngắt của Ngụy Lăng Dược, Lâm Uyên càng muốn cười hơn.

Tễ Nguyệt như cũ xem hết phản ứng khi dùng thuốc của Ngụy Lăng Dược, ghi chép qua liền lôi kéo Lâm Uyên ra ngoài.
Bởi vì Ngụy Lăng Phong cùng Ngụy Lăng Dược muốn tắm rửa, Ảnh Nhất phải lấy nước và đốn nhiều củi hơn bình thường.

Gần một ngày trôi qua vì bận rộn công việc, sau đó lại nấu nước nóng cho hai vị hoàng tử dùng.
Tễ Nguyệt mỗi lần đi ngang qua liền cảm thán một chút tốc độ Ảnh Nhất múc nước đốn củi thật nhanh, thời gian sư huynh y đi một chuyến, bằng thời gian Ảnh Nhất chạy hai chuyến.

Tại thời điểm Ảnh Nhất nấu nước, Tễ Nguyệt liền ngồi xổm ở bên cạnh Ảnh Nhất: "Ngươi thật lợi hại, ta từ trước tới nay chưa từng gặp qua người nào lợi hại như ngươi, nếu không ngươi về sau liền ở lại nơi này múc nước đốn củi cho chúng ta, sư huynh làm những cái này sẽ mệt mỏi."
Ảnh Nhất không nói lời nào, đem nước nóng đổ vào thùng gỗ, lại lần nữa từ trong chum nước múc nước đun nóng.


Tễ Nguyệt nhìn xem sợ hãi thán phục một chút: "Nguyên lai các ngươi đều nấu nước nóng rồi dùng thùng gỗ tắm rửa a."
Ảnh Nhất nhìn Tễ Nguyệt chạy đến bên người Lâm Uyên chỉ vào hắn ta nói thầm cái gì đó, trong lòng có suy nghĩ nhưng không có biểu hiện ra ngoài.
Buổi chiều khi Tễ Nguyệt đến phòng Ngụy Lăng Dược, Ngụy Lăng Dược lại hỏi: "Tiểu thần y, ngươi chưa từng dùng thùng tắm tắm rửa sao? Ngâm mình ở trong nước ấm rất là thoải mái, lần sau ngươi có thể thử xem." Ngụy Lăng Dược có nghe Ảnh Nhất nói qua chuyện này.

Sau đó, liền cho rằng Tễ Nguyệt cùng Lâm Uyên cũng giống như những người nông dân kia, không nỡ dùng củi lửa nấu nước, phần lớn là ban ngày phơi một chậu nước, lấy nước đó lau người.
"Ta cùng sư huynh không cần nước nóng."
"Nếu không chặt đủ củi dùng, xuống núi mua chút là được."
Ngụy Lăng Phong cũng chú ý tới hình như hắn chưa từng thấy hai người này tắm rửa.
Tễ Nguyệt chớp đôi mắt, vẻ mặt thuần khiết đáng yêu, "Trên núi có một suối nước nóng, nhiệt độ phù hợp, ta cùng sư huynh đều đến đó tắm, không cần nấu nước."
Ngụy Lăng Phong nghe trong lòng cứng lại: "Vậy sao ngươi không sớm nói cho chúng ta biết? Nhìn Ảnh Nhất vội vàng vừa đi vừa về múc nước, đốn củi, nấu nước trong lòng đang cười trên nỗi đau của người khác thật sao?" Mệt hắn còn cảm thấy Tễ Nguyệt đáng thương, trước kia đối với y có thành kiến còn cảm thấy có chút quá phận, kết quả mỗi lần y đều có thể làm cho người ta chán ghét hơn.
"Các ngươi lại không có hỏi ta."
"Vậy ngươi nhìn chúng ta bởi vì chuyện này mà phí sức cũng không thể chủ động nói ra sao?" Thiếu niên này quả thực cùng người bên ngoài khác biệt, khiến người không thể tưởng tượng nổi.
Tễ Nguyệt trừng lớn mắt, phồng má: "Bởi vì nhìn dáng vẻ các ngươi dùng thùng tắm tắm rửa rất kiêu ngạo, hắn còn khuyên ta dùng thùng tắm tẩy rửa, ai biết đó có phải là sở thích đặt biệt của các ngươi hay không."
Tễ Nguyệt nhăn mũi nói: "Mấy người các ngươi sao có thể đáng ghét như vậy, các ngươi lúc nào mới có thể xuống núi?"
Người bệnh kia luôn quấn lấy sư huynh y nói chuyện, đáng ghét vô cùng.

Mặt khác hai cái người kia cũng rất đáng ghét, luôn bày ra bộ mặt thối, Tễ Nguyệt nhìn thấy rất không vui.
Đôi bên vừa phát sinh mâu thuẫn liền sẽ đến tìm Lâm Uyên giải quyết.
Lâm Uyên vừa được Ngụy Lăng Phong tới nói chuyện, liền gặp Tễ Nguyệt đang bĩu môi.

Lâm Uyên cũng không biết Tễ Nguyệt vì cái gì cùng mấy người kia không hợp.
"Sư huynh, bọn hắn lúc nào mới có thể rời đi a, ta lại trị không hết."

"Vì cái gì không thích bọn hắn?"
"Ánh mắt chán ghét, nói chuyện cũng chán ghét.

Dù sao chính là chán ghét.

Luôn cảm thấy bọn hắn là người xấu." Tễ Nguyệt mặc dù gặp qua rất ít người, nhưng lại có trực giác tiểu động vật, biết được đối phương đối với mình là thiện ý hay ác ý, không có đạo lý gì đáng nói, cho nên liền thích làm gì thì làm, thích người liền thân cận, không thích người liền bài xích.
Lâm Uyên có kế hoạch để trùm phản diện sớm ngày chữa khỏi cho Ngụy Lăng Dược, để tránh hắn về sau rơi vào kết cục không hoàn thành nhiệm vụ.
"Tễ Nguyệt y độc song tuyệt, thiên hạ có loại độc nào mà ngươi không giải được chứ? Ta không tin loại độc này có thể làm khó được ngươi."
"Đó là đương nhiên." Nếu như có cái đuôi, hiện tại đuôi của Tễ Nguyệt đang vui sướng ve vẫy, "Ta là lợi hại nhất, sư huynh cũng không sánh bằng ta, về sau ta so với sư phụ còn muốn lợi hại hơn."
"Vậy còn tính để bọn hắn rời đi sao?"
"Quên đi" Tễ Nguyệt đắc ý dào dạt nói: "Trên đời này trừ ta ra, những người khác cũng không có khả năng có thể giải độc cho y, ta liền thương xót y một chút, cố gắng giải độc cho y."
Tễ Nguyệt bị Lâm Uyên dăm ba câu kích thích, đối với chuyện giải độc toàn lực ứng phó.

Càng lật xem nhiều sách thuốc, chẩn đoán tình trạng bệnh cho Ngụy Lăng Dược.
Ngụy Lăng Dược cũng nhìn ra, Tễ Nguyệt rất nghe lời Lâm Uyên, muốn Tễ Nguyệt tận tâm tận lực, không cần phí tâm tư cho Tễ Nguyệt, để Lâm Uyên nói vài lời hữu dụng hơn nhiều.
Ngay ngày đầu tiên lên núi Lâm Uyên liền đem tình huống Ngụy Lăng Dược viết thư cho sư phụ, nhưng có nhận được hay không, lúc nào nhận được hắn cũng không xác định được.
Dưới sự điều trị của Tễ Nguyệt, thân thể Ngụy Lăng Dược lúc tốt lúc xấu, mỗi lần đều làm tâm Ngụy Lăng Phong lên lên xuống xuống.

Trong lòng đặc biệt kỳ vọng Y Thánh sớm ngày trở về, nhìn thái độ tùy ý của Tễ Nguyệt, luôn cảm thấy y không quá đáng tin cậy.
Lúc đầu khi Lâm Uyên và Tễ Nguyệt ngủ cùng giường, Tễ Nguyệt vẫn thành thành thật thật ngủ ở bên cạnh hắn, mà bây giờ càng ngày càng tùy ý làm bậy, cánh tay cùng chân đều đặt ở trên người hắn, đầu cũng gối lên trên bả vai hắn, mình thì ngủ ngon ngọt, hoàn toàn không để ý hắn bị đè đến cánh tay tê dại.
Một cái phiền phức tinh! Lâm Uyên nghiêng người nhéo nhéo mặt Tễ Nguyệt.
Tễ Nguyệt đem mặt vùi vào ngực Lâm Uyên, ngăn cản cái tay ở trên mặt y làm loạn.
"Nhanh rời giường."
"Không muốn, ngủ thêm một hồi nữa đi."
"Vậy ngươi tự ngủ đi, để ta dậy."
Tễ Nguyệt ôm chặt hơn: "Không muốn, ôm sư huynh ngủ thoải mái hơn."
Lâm Uyên nhướng mày, cười xấu xa: "Đây chính là tự ngươi không dậy nổi." Sau đó đem tay vươn vào ổ chăn, gãi ngứa Tễ Nguyệt.

Lần này Tễ Nguyệt ngủ không được nữa, cuộn tròn lấy thân thể lăn qua lăn lại trốn tránh tay đang làm loạn của Lâm Uyên, "Sư huynh, mau dừng lại, thật ngứa.

Ha ha ha "
Tễ Nguyệt lăn qua lộn lại, tóc loạn thành một đoàn, khuôn mặt đỏ ửng, nước mắt chảy ra do cười, thở phì phò đứt quãng nói: "Sư huynh xấu, ngươi khi dễ ta, ta muốn tố cáo với sư phụ."
"Còn dám tố cáo?" Lâm Uyên mới vừa dừng tay, lại đi lên khắp nơi gãi gãi.
"Ta sai ta sai, sư huynh, ta không tố cáo, ta sẽ không nói cho sư phụ, ngươi thả ta, ha ha ha, thả ta."
Tễ Nguyệt khóe mắt ửng đỏ, hàm chứa nước mắt, đôi mắt mê ly nhưng vẫn cố trừng mắt, làm lộ ra biểu tình đáng yêu, Lâm Uyên giống như bị mê hoặc, tay chống ở hai bên đầu Tễ Nguyệt, ở trên trán y hôn một cái.
Tễ Nguyệt mê mang sờ sờ cái trán bị hôn, y cảm thấy một sự nâng niu và trân trọng từ động tác này, cảm giác mềm mại như một chiếc lông vũ phất qua trong lòng của y, làm trong lòng y mười phần vui vẻ.
Tễ Nguyệt có chút xoắn xuýt, mở ra thân thể, rất có một loại ý vị thấy chết không sờn, "Sư huynh, cho ngươi cào một hồi.

Ngươi lại hôn ta một cái."
Lâm Uyên nhịn không được bật cười, "Đừng quậy nữa, nhanh rời giường.

Thời gian không còn sớm, mau đi xem thân thể Ngụy Lăng Dược một chút."
Tễ Nguyệt liếc mắt, "Ngươi không hôn ta, ta liền không xem bệnh cho y."
Lâm Uyên bất đắc dĩ, lại hôn hai cái, Tễ Nguyệt mới phối hợp rời giường.

Hai người ra ngoài phòng, không biết có phải ảo giác của Lâm Uyên hay không, hắn luôn cảm thấy ánh mắt mấy người khác nhìn hắn cùng Tễ Nguyệt có mười phần kỳ quái.
Lâm Uyên nhớ tới một màn phát sinh buổi sáng, tay dừng lại, không được, còn tiếp tục như vậy, hắn còn có thế giết được trùm phản diện sao, bất tri bất giác liền sẽ bị trùm phản diện mê hoặc.
Lâm Uyên tìm ra tương quan sách thuốc cùng bút ký sư phụ lưu lại, xem coi có thể tìm ra chút phương pháp hữu dụng không.

"Tễ Nguyệt, đừng nghịch nữa, trị liệu cho Ngụy Lăng Dược thật tốt, huynh trưởng cùng người thân của y đều rất lo lắng."
Tễ Nguyệt tìm được một thú vui mới, tiến đến trước mặt Lâm Uyên, "Ta nghe lời sư huynh, nhưng nếu muốn để ta tận tâm giải độc cho y cũng đơn giản, ngươi phải hôn hôn ta nha."
Mềm mềm, vừa ấm lại ôn nhu, loại cảm giác thoải mái từ chỗ bị hôn một mực truyền đến trong lòng Tễ Nguyệt, sao trước kia y lại không phát hiện có chuyện như thế này chứ, lãng phí biết bao nhiêu.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.