Cứu Vớt Cố Chấp Cuồng Nam Phụ

Chương 38: TG 2: Thiếu gia hào môn ốm yếu (12)




"Cho nên em đối với anh mà nói, là người quan trọng nhất trên thế giới này, có em, mới có Thân Đồ Xuyên nguyện ý sống sót tiếp."

Thân Đồ Xuyên bình tĩnh mổ xẻ tâm tư của mình cho cô xem, chẳng sợ thịt thối năm xưa đã không thể nào xẻo đi, nhưng đối mặt với Quý Thính, anh vẫn làm như vậy.

Quý Thính ngơ ngẩn nhìn anh, tựa hồ không hiểu lắm cái gì gọi là rời đi thế giới này. Thân Đồ Xuyên đối diện với cô một lát, ánh mắt dừng xuống chỗ đôi môi đỏ thắm, không nhịn được nhẹ nhàng hôn lên một chút.

Môi răng chạm nhau, nháy mắt anh rõ ràng nghe thấy được mùi rượu, mày không khỏi nhíu một chút: "Em uống bao nhiêu?"

"Uống cái gì?" Quý Thính nghiêng nghiêng đầu, vẻ mặt hoang mang.

"Rượu, em uống nhiều hay ít?" Thân Đồ Xuyên vẻ mặt ngưng trọng.

Quý Thính cố sức nghĩ nghĩ, vừa rồi mình nấu cơm hơi thất thần một chút, thấy rượu gia vị đã dùng gần hết liền tùy tiện tìm bình rượu trắng cho vào nồi, đổ vào xong lại sợ hương vị không giống nhau, vì thế nếm thử rượu gia vị một ít, lại nếm một ít rượu trắng, tiếp theo lại nếm một ngụm rượu trắng, tiếp theo...

"Nửa bình..." Quý Thính vẻ mặt hoang mang.

Thân Đồ Xuyên sửng sốt, sau đó mặt bỗng nhiên đen: "Quý Thính em học cái gì không học, đi học mượn rượu tiêu sầu!"

Quý Thính bị âm lượng đột nhiên đề cao làm hoảng sợ, chinh lăng nhìn anh chằm chằm, sau đó miếng nhếch lên, nước mắt lưng tròng: "Anh làm gì mà rống em!"

"..."

"Em không có uống hết, hương vị không tốt em để nó trong phòng bếp, anh lại hung dữ như vậy!" Quý Thính đã quên phiền não lúc đầu, bắt đầu lại một vòng mới khóc anh anh anh.

Thân Đồ Xuyên trước nay chưa từng thấy qua dáng vẻ này của cô, trong lòng tức khắc luống cuống, hai tay vô thố lau nước mắt trên mặt cô, vừa lau vừa dỗ dành: "Anh không có rống, anh chỉ thấy tửu lượng em không tốt thì không cần uống rượu, bằng không thân thể sẽ không thoải mái."

"Anh thật sự rống em!" Quý Thính khóc đến nấc cục, đôi mắt sưng vù biểu thị cái gì gọi là thương tâm muốn chết, "Anh có phải cảm thấy em không có hữu dụng gì cho nên không thích em, ô ô ô, em biết mà, em một chút cũng không làm được gì, em là đồ phế vật, ô ô ô"

"Vấn đề này chúng ta đã nói qua, anh chưa từng nghĩ như vậy, em tự tiện định nghĩa như vậy là không tin anh, cũng là không tôn trọng anh." Thân Đồ Xuyên nhẫn nại giải thích.

Quý Thính sửng sốt một chút: "Ý của anh là, hết thảy đều là em sai sao?"

"..." Tuy rằng rất muốn gật đầu, nhưng tổng cảm thấy không đúng chỗ nào.

Thân Đồ Xuyên thời khắc mấu chốt không làm theo bản năng thẳng nam mà trái lương tâm nói: "Không có, hết thảy đều là anh sai, là anh lừa gạt em trước, không nhận thấy được suy nghĩ cũng em, nếu anh quan tâm em nhiều hơn, em cũng sẽ không khổ sở lâu như vậy."

"Anh biết là được rồi." Quý Thính thút tha thút thít đứng dậy, muốn đi về hướng phòng ngủ, không đi được hai bước đã muốn ngã xuống.

Thân Đồ Xuyên trong lòng cả kinh, tiến nhanh lên đỡ lấy cô, lúc này Quý Thính mới không bị té thẳng xuống mặt đất.

Quý Thính lung lay một chút, được trở về vòng ôm ấm áp quen thuộc, cô lau nước mắt ôm eo Thân Đồ Xuyên, miệng rầm rì.

Nước mắt cô rơi trên người anh, Thân Đồ Xuyên cách một tầng áo sơ mi cảm giác ra được một mảnh ướt át, chỉ cảm thấy tim muốn mềm đi.

"Không phải đã nói xong sao, không cần lại khóc." Trước khi gặp Quý Thính, Thân Đồ Xuyên chưa bao giờ nghĩ mình có thể nói chuyện với âm điệu ghê tởm đến như vậy, mà giờ phút này anh chỉ hận mình không thể nói càng ôn nhu hơn, trấn an cô gái nhỏ trong lòng.

"Em cũng không biết, em chính là muốn khóc" Quý Thính trong lòng ê ẩm, cũng không biết đâu ra nhiều ủy khuất như vậy.

Ôm trong chốc lát, cô nhớ tới chính sự của mình, thút tha thút thít nức nở đẩy Thân Đồ Xuyên ra, lau nước mắt đi đến phòng ngủ.

Thân Đồ Xuyên sợ cô lại bị té, một tấc cũng không rời đi theo, kết quả vừa tiến vào phòng liền thấy Quý Thính hai mắt đẫm lệ ngồi vào trước bàn trang điểm.

Anh nghi hoặc: "Em muốn trang điểm ra ngoài?"

"Không trang điểm." Quý Thính nghẹn ngào trả lời.

"Vậy đi bàn trang điểm làm gì?"

"Thu thập bảo bối của em."

"..." Thân Đồ Xuyên tập trung nhìn, kết quả thấy được cô muốn thu thập những thứ châu báu mình đưa cho cô lúc trước, anh thật không biết nên nói cái gì, đã say thành như vậy, còn có tinh lực đi sửa sang lại đồ vật, thật là làm khó cô.

Thân Đồ Xuyên nhìn cô vụng về lao lực sửa sang lại châu báu dính vào nhau, anh đi đến bên người cô ngồi xuống, kiên nhẫn nhìn cô sửa sang.

Quý Thính thật vất vả giải cứu được một vòng cổ, vừa nhấc đầu liền thấy Thân Đồ Xuyên ở một bên giống như xem diễn nhìn mình, lập tức miệng lại cong lên.

Không chờ cô rơi nước mắt, Thân Đồ Xuyên liền vội vàng ngăn lại: "Làm sao vậy?"

"Anh cũng không giúp em, sao em lại khổ như vậy..." Quý Thính vẫn là không dừng được khóc ra, bộ dáng vô cùng ủy khuất có thể so với nữ chủ phim tình cảm.

"..."

Thân Đồ Xuyên nhìn cô chằm chằm, cuối cùng bị cô hoàn toàn đánh bại, anh kéo ghế dựa đến ngồi bên cạnh, nhìn một bàn trang sức, hỏi: "Em muốn sửa sang lại như thế, anh giúp em."

"Tách chúng nó ra, sau đó để vào trong hộp." Quý Thính xoa xoa khóe mắt, ngoan ngoãn đưa ra yêu cầu của mình.

Thân Đồ Xuyên nhìn theo hướng cô chỉ, hộp trang sức đều để trong góc, hiển nhiên chủ nhân của chúng lúc trước cũng không để bụng.

Anh trầm mặc một chút, vừa rũ mắt tách đồ vật dựa theo yêu cầu của Quý Thính, vừa nhàn nhạt nói: "Anh giúp em làm, nhưng không cho em khóc nữa, nếu không tự em tiếp tục."

Quý Thính đô đô lên, vừa muốn mở miệng liền nghe được anh bình tĩnh bổ sung: "Bĩu môi làm nũng đều không được, em chỉ cần an an tĩnh tĩnh ngồi ở đây là được."

Quý Thính dừng lại, khóe miệng vừa nhếch lên yên lặng đóng lại. Ánh mắt cô còn phần say, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm ngón tay thon dài của Thân Đồ Xuyên, nhìn từng món trang sức hỗn loạn vướng vào nhau được anh lấy ra từng cái một, trong lúc nhất thời quên mất chuyện muốn khóc.

Trong phòng an tĩnh hồi lâu, Quý Thính đột nhiên hỏi: "Mấy món châu báu này là thật phải không?"

"Phải." Thân Đồ Xuyên thừa nhận.

Quý Thính chinh lăng nắm hồng bảo thạch trên cổ, lẩm bẩm "Vòng cổ này của mình thật sự là hơn hai ngàn vạn."

"Là đấu giá được, so với giá niêm yết có mắc hơn chút," Thân Đồ Xuyên liếc cô một cái, nhìn viên đá quý đeo trên cái cổ trắng nõn, đáy mắt đầy ôn nhu: "Nhưng mà giá nào cũng không sao, bởi vì cho dù thế nào em cũng thật đáng giá với chúng."

"Vậy mấy thứ kia, có phải cũng thật mắc hay không?" Quý Thính nhìn trên bàn những thứ còn chưa được gỡ ra.

Tầm mắt Thân Đồ Xuyên một lần nữa trở lại trên bàn, tiếp tục giúp cô sửa sang lại đồ vật: "Không khác nhau gì mấy, cái vòng tay này so với vòng cổ còn quý hiếm hơn, mua từ một phu nhân khác, cô ta nói là lương ngọc làm ấm người, đối với thân thể em rất tốt."

Vừa nói vừa đem từng thứ trên bàn ra giới thiệu, nhãn hiệu, nhà thiết kế, nói tóm lại là mỗi một món trang sức đều là cực kỳ quý giá.

Anh lúc trước không nghiên cứu qua những thứ này, bởi vậy không thiếu bỏ công vào đó, mỗi một lễ vật có vẻ tùy ý tặng cho cô thật ra đều là anh tỉ mỉ lựa chọn, cho nên vô luận là chất lượng hay giá cả, Thân Đồ Xuyên đều nhớ rõ ràng.

Quý Thính nghe tới, trong lòng hơi phát đau, nhưng cô chính mình cũng không biết rốt cuộc vì cái gì, đầu óc trì độn suy nghĩ nửa ngày, nước mắt lại rơi xuống.

Thân Đồ Xuyên đang nói chuyện, đột nhiên cảm thấy không khí có vẻ quá mức an tĩnh, anh ngẩng đầu, nhìn thấy người con gái lại đang yên lặng rơi lệ.

Anh trầm mặc: "Anh lại chọc tới em?"

Những lời này tựa như một tính hiệu, Quý Thính nấc lên một tiếng, nức nở ôm đám trang sức của cô, ghé lên trên bàn thương tâm như sắp tận thế: "Thật xin lỗi, chị không biết các em đáng giá đến như vậy, về sau chị nhất định sẽ đối với các em thật tốt, không bao giờ tùy tiện ném ném, cầu xin các em đừng rời khỏi chị."

"..." Thân Đồ Xuyên quyết định, về sau trong nhà sẽ không để bất cứ thứ gì có chứa cồn, ngay cả cồn y khoa cũng không để ngoài.

Quý Thính còn thút tha thút thít nức nở khóc, Thân Đồ Xuyên mặt vô biểu tình trực tiếp bế người lên, xoay người ném cô lên trên chăn, Quý Thính thuận thế lăn đến bên gối, điều chỉnh đến một vị trí thoải mái, sau đó rúc trên giường nghẹn ngào, bộ dáng đáng thương nói không nên lời.

Thân Đồ Xuyên nằm xuống theo, trực tiếp ôm người vào trong lòng ngực, vẻ mặt mệt mỏi nhắm mắt lại: "Ngủ một lát đi."

"Không buồn ngủ." Quý Thính hút một chút cái mũi.

"Anh mệt, em ở với anh được không." Thanh âm Thân Đồ Xuyên khó nén vẻ buồn ngủ, từ lúc Quý Thính giận dỗi với anh tới giờ, anh đã thật lâu không ngủ được một giấc ngon.

Quý Thính không tình nguyện chút nào, cồn làm cô chỉ muốn khóc lớn cả đêm, nhưng cũng may cuối cùng đau lòng Thân Đồ Xuyên đã chiến thắng cồn, cô rầm rì nắm nắm cổ áo Thân Đồ Xuyên, vừa nhéo nhéo vừa chậm rãi tiến vào giấc ngủ.

Trời càng lúc càng tối, ánh trăng xuyên qua bức màn ánh vào trong phòng, Quý Thính như đang có một giấc mộng thật đẹp, khóe môi cong cong lên.

Không biết qua bao lâu, cô rốt cuộc dần dần tỉnh lại, đôi mắt hơi hơi động một chút đã bị một cánh tay mạnh mẽ xiềng xích thật khẩn. Quý Thính bị ôm chặt, nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ trong lòng ngực đối phương, cô ngây người hồi lâu mới dần dần hoàn hồn, sau đó mọi chuyện sau khi say rượu đột nhiên xuất hiện trong đầu.

Oanh một tiếng, Quý Thính cảm thấy mặt mình như bị nấu lên, nóng đến nỗi làm cô muốn đi vào phòng tắm rửa mặt. Trong lòng điên cuồng giậm chân đấm tay, bực bội mình vì sao lại tiết lộ hết cả ý tưởng chân thật trong nội tâm.

Trong khoảng thời gian này cô vẫn không cảm thấy bình thường, gần đây là bởi vì mình giận dỗi Thân Đồ Xuyên nhưng vì nhiệm vụ trong người nên không thể hoàn toàn không quan tâm, còn là bởi vì sinh ra hoài nghi đến tự bản thân mình, cảm thấy chính mình tới thế giới này ngoại trừ cản chân người khác, căn bản không có ý nghĩa gì khác.

Nhưng Thân Đồ Xuyên đã nói, cô có ý nghĩa làm anh sống sót.

Quý Thính đột nhiên nhớ tới trong sách đoạn Thân Đồ Xuyên bị hại, tác giả nếu cho rằng anh đầu óc thông minh, vậy tại sao lại có thể dễ dàng bị cái người ngu ngốc Cố Trị kia hãm hại.

Đáp án chỉ sợ chỉ có một, chính là Thân Đồ Xuyên cảm thấy mình đã chôn đủ bẫy rập Thân Đồ Sơn cùng Cố Trị, cho nên hoàn toàn mất đi hứng thú với thế giới này, vừa lúc phát hiện Cố Trị hạ độc nên dứt khoát phối hợp. Nói không chừng, anh ấy còn để lại đủ chứng cứ có thể làm Cố Trị ngồi nhà giam cả đời.

Quý Thính thân thể có chút rét run, hốc mắt lại nóng lên. Đúng là bởi vì suy nghĩ kỹ cho nên mới biết mỗi câu của Thân Đồ Xuyên đều là thật, anh xác thực đã chán đời, là bởi vì cô xuất hiện nên lại có tia hưng phấn với thế giới, với cuộc sống.

Cô là cứu rỗi của anh ấy, cho nên cũng không phải tồn tại mà không có ý nghĩa gì.

Quý Thính cắn môi hướng vào trong ngực Thân Đồ Xuyên, ôm eo anh thật chặt.

"Tỉnh?" Trên đỉnh đầu truyền tới giọng Thân Đồ Xuyên vừa mới tỉnh ngủ, giọng nói khàn khàn ở ban đêm không ánh đèn này có vẻ thập phần mê người.

Quý Thính không biết vì sao thân thể run lên một chút, sau đó xấu hổ che trời lấp đất chợt đánh úp tới.

Cô đột nhiên nhớ lại, lúc uống say không những tâm sự với Thân Đồ Xuyên, còn hư hư bẹp bụng làm nũng chơi xấu, cuối cùng còn ôm châu báu khóc là cái quỷ gì!

"Làm sao vậy?" Cảm giác được cô gái trong lòng ngực đột nhiên cứng đờ, Thân Đồ Xuyên nhăn lại mày, "Đau đầu sao?"

Cầu anh đừng quan tâm tới.

"Anh đi lấy thuốc cho em." Thân Đồ Xuyên nói xong liền muốn ngồi lên.

Quý Thính vội vàng kéo anh trở về, như bạch tuộc cố định thân thể Thân Đồ Xuyên, sợ anh mở đèn thì khuôn mặt đỏ như cà chua sẽ bị lộ ra.

"Rốt cuộc làm sao vậy?" Thân Đồ Xuyên thấy thái độ cô khác thường, không chỉ không ôm trở về, ngược lại càng thêm lo lắng.

Quý Thính kêu lên một tiếng, đem mặt chôn trong quần áo của anh, sau một lúc nói lảng sang chuyện khác, "Anh, anh như thế nào lại ở trên giường em?"

"..." Thân Đồ Xuyên trầm mặc, "Em không nhớ rõ?"

Quý Thính cương người lên một chút, ra vẻ không có việc gì ừ một tiếng, "Cái gì nha, phát sinh chuyện gì sao, em uống chút rượu, sau đó không nhớ rõ chuyện gì hết, em không uống được nhiều rượu, hay làm chuyện tùm lum, nếu có làm chuyện gì đắc tội, anh đừng để ý."

"Em nói thật nhiều."

"..."

"Cực kỳ giống như chột dạ."

"Anh nói bậy cái gì!" Quý Thính tận lực ra vẻ thiên chân, sau đó từ kẽ răng thoát ra một câu.

Thân Đồ Xuyên thấy cô có vẻ không có chuyện gì, anh cũng không nóng nảy nữa, an tâm ôm cô vào trong lòng ngực, duỗi tay ra xoa xoa tóc cô.

Quý Thính chỉ cần anh đừng lại khiêu khích mình, cô ngoan ngoãn để mặc anh xoa tới xoa lui, không có chút ý tứ phản kháng gì.

Trong phòng lại lần nữa an tĩnh lại, đêm tối chỉ có ánh trăng mông lung chiếu sáng, cùng với tiếng hít thở đều đều quyện giữa hai người.

"Chúng ta, xem như hòa hảo đi?" Thân Đồ Xuyên nhẹ giọng hỏi, trong giọng nói mang theo một tia không tự tin ngay cả mình cũng không phát giác ra.

Quý Thính dừng một chút, xụ mặt trả lời: "Chuyện anh gạt em, em còn thật tức giận."

Cô còn chưa dứt lời, thân thể Thân Đồ Xuyên bắt đầu cứng đờ.

Quý Thính hạ mắt, ý cười cười: "Nhưng nói đến cùng, anh cũng không phạm chuyện sai gì lớn, lúc giả nghèo cũng không bỏ được để em chịu khổ, bị phát hiện thì thái độ nhận sai cũng thành khẩn, là do em vẫn luôn để tâm vào chuyện vụn vặt, có một số việc vẫn luôn không nghĩ ra được."

"Vậy em hiện tại nghĩ thông suốt sao?" Thân Đồ Xuyên thấp giọng hỏi.

"Phải," Quý Thính cong khóe môi, "Nghĩ thông suốt." Anh đến tâm tình của mình còn mổ ra cho cô xem, cô sao có thể còn không nghĩ ra.

"Có thể hòa hảo sao?" Thân Đồ Xuyên đối với vấn đề này tương đương chấp nhất.

"Ừ" Quý Thính có chút ngượng ngùng, thanh âm cũng hạ thấp xuống.

Thân Đồ Xuyên lúc này mới dần dần thả lỏng, duỗi tay mơn trớn tóc cô, tương đương chân thành nói câu cảm ơn.

"..." Quý Thính nghe câu này cùng với âm điệu cảm kích và cảm ơn của anh mà trái tim như bị bóp nghẹt.

Sau một lúc, Thân Đồ Xuyên khẽ cười một tiếng: "Còn nói chính mình không nhớ rõ, vậy vì sao không đuổi anh xuống giường!"

"..." Không khí hữu hảo như vậy không phá hư sẽ chết sao?

Quý Thính trả lời bằng cách nương theo ánh trăng dùng gối đầu đuổi người ra ngoài.

Thân Đồ Xuyên bị cô thẹn quá hóa giận đẩy ra cửa, còn chưa từ bỏ ý định ở lại trên giường: "Anh chỉ tùy tiện đùa một chút thôi, em đừng nóng, anh biết em cái gì cũng không nhớ..."

"Anh câm miệng!" Anh càng nói, Quý Thính càng tức.

Bả vai Thân Đồ Xuyên càng run rẩy, nhưng anh không dám cười ra tiếng, sợ cô lại tức giận rồi lãnh đạm với mình.

Chờ tới khi bị đẩy ra ngoài, cửa phòng vừa muốn đóng ở trước mặt, Thân Đồ Xuyên đột nhiên vươn tay ra chặn cửa lại, tay kia ôm lấy eo Quý Thính, cúi người hôn cô.

Quý Thính "ô" một tiếng, không tình nguyện nhón mũi chân, dưới ánh trăng đôi mắt long lanh tựa như oán giận nhìn Thân Đồ Xuyên, câu đến cả tâm anh thật ngứa ngáy.

Một cái hôn thật lâu mới chấm dứt, hai người đều có chút thở dốc, trong bóng đêm Quý Thính không thấy rõ mặt Thân Đồ Xuyên, nhưng cảm thấy được nguy hiểm.

"Thính Thính."

Phanh!

"..."

Thân Đồ Xuyên ngốc ra, sửng sốt, sau một lúc mới ý thức được, mình mới nói được một nửa đã bị cô đóng cửa lại.

Không thể hiểu được bị cấm cửa, Thân Đồ Xuyên vốn dĩ cho rằng hôm nay sẽ có tiến triển lớn hiện giờ cảm thấy bực bội đến muốn bật cười ra, nhưng anh không dây dưa gõ cửa mà chỉ đơn giản dặn dò cô uống thêm nhiều nước rồi xoay người về phòng.

Dọc đường đi anh đều không bật đèn, đến khi nằm trên giường, trong bóng tối, duỗi tay chạm tới cái chăn mềm mại, trong nháy mắt Thân Đồ Xuyên cảm giác Quý Thính vẫn ở ngay tại đó.

Thật là điên cuồng.

Thân Đồ Xuyên không tiếng động cười cười, mặt mày sung sướng, nhắm hai mắt lại.

Một đêm yên tĩnh, hôm sau trời lại sáng rỡ.

Quý Thính mở choàng mắt, nhìn đến đã hơn 8 giờ, vội vàng rời giường, quay cuồng một hồi mới đột nhiên nhớ ra, hôm qua cô đã xin nghỉ.

Tinh thần căng chặt như được thả bong bóng, cả người đều thả lỏng ra, cô thở nhẹ một hơi, một lần nữa bò lên giường, nhìn bông tuyết phiêu linh ngoài cửa sổ, thở phào nhẹ nhõm.

Ngày không phải đi làm cũng quá sung sướng, nói đến cùng ai lại không muốn thành kẻ có tiền, không phải lo lắng đến việc làm đâu!

Quý Thính vui vẻ thoải mái, đồng thời lại có chút oán trách Thân Đồ Xuyên, nếu anh ấy không nói dối, mình đã sớm được hưởng loại ngày tháng nhàn nhã này, nào vì kế sinh nhai mà phát sầu!

Lúc này trong nhà máy sưởi đã mở lên tột bực, cô thoải mái trở mình, dây áo ngủ trễ xuống, cô cũng lười kéo lên, ôm mặt thưởng thức tuyết ngoài cửa sổ.

Tuyết ngoài cửa sổ.

Quý Thính đột nhiên nhảy dựng lên vọt tới mép giường, mở cửa sổ ra, trong nháy mắt một luồng gió lạnh quét vào, cô tức khắc bị đông lạnh đến run rẩy, cuống quýt đóng cửa sổ lại.

Mặc dù đóng, cô vẫn dán vào cửa kính mà nhìn ra, vẻ mặt không thể tưởng tượng. Không phải nói năm nay độ ấm khá cao cho nên khả năng tuyết rơi sẽ không lớn sao, vậy cái gì bay ngoài kia, gàu sao?

Quý Thính bị chính mình tưởng tượng ghê tởm một chút, vẻ mặt dại ra, cô lại nằm xuống giường, nhắm mắt lại, một lần nữa muốn lăn ra ngủ để hoàn toàn không phải nhìn tới hiện thực tàn khốc này.

Nhưng không đợi cô đi vào giấc ngủ, tiếng đập cửa dồn dập đã vang lên.

"..." Động tĩnh này, không biết còn tưởng là tới đòi nợ.

Quý Thính vừa toát ra ý niệm này, lại tưởng tượng, đây còn không phải là tới đòi nợ hay sao, vì thế cô quyết đoán giả vờ còn ngủ.

Thân Đồ Xuyên gõ cửa không được đáp lại, anh trực tiếp vọt vào, đại thiếu gia lãnh lệ cao ngạo cầm cái nồi đứng trước giường Quý Thính, không khống chế được vui sướng: "Thính Thính, tuyết rơi!"

"..."

Quý Thính hừ nhẹ một tiếng, nhíu mày trở mình, giống như đang ngủ bị quấy rầy, Thân Đồ Xuyên dừng một chút, giọng không tự giác hạ thấp xuống: "Thính Thính, em còn chưa tỉnh?"

Trả lời anh là bóng dáng vẫn không nhúc nhích.

Thân Đồ Xuyên nhấp môi: "Em ngủ tiếp đi, anh đi làm bữa sáng."

Quý Thính nghe tiếng bước chân anh ra tới cửa, sau đó là tiếng cửa bị đóng lại, rốt cuộc cô thở ra một hơi thật dài, xoay người, chuẩn bị đi tìm đối sách.

"A."

Vốn nên đi ra ngoài Thân Đồ Xuyên lúc này đứng ở mép giường, thấy cô đã phát hiện ra mình, cong môi lên nằm lên giường, nhéo nhéo mặt cô, hỏi: "Giả bộ ngủ! Cái túi đồ vật của anh sắp quá hạn rồi, chúng ta nhân lúc còn sớm dùng cho hết mới được."

Quý Thính mặt hơi hơi nóng lên, cố ý xem nhẹ nửa câu sau: "Em, em không có, chỉ là vừa mới tỉnh."

"Tuyết rơi, em thấy không?" Thân Đồ Xuyên hỏi.

Quý Thính nhắm mắt lại: "Em mù, cái gì cũng không nhìn thấy."

Thân Đồ Xuyên bị bộ dáng vô lại của cô làm cho tức điên lên, nâng mặt cô lưu lại dấu răng trên môi. Không nghĩ tới Thân Đồ Xuyên sẽ cắn mình, Quý Thính tức khắc hoảng sợ mở to mắt: "Anh làm sao vậy, vì yêu sinh hận hay sao?"

"Em cũng biết anh yêu em sao?" Thân Đồ Xuyên hỏi lại.

Quý Thính bị lời âu yếm đột nhiên kích tới, cô sững người ra không biết phản ứng gì, nghẹn nửa ngày mới nói được một câu: "Em cũng yêu anh."

Thân Đồ Xuyên lặng người ra, sau một hồi ánh mắt tối sầm xuống: "Em nói cái gì?"

"Em, em cái gì cũng chưa nói, lò còn mở ở trong bếp, anh chạy nhanh nhanh đi xem, đừng làm cháo của em thành hồ nhão." Quý Thính vừa nói vừa đẩy anh ra khỏi giường, đẩy anh xuống xong còn không cam lòng, muốn trực tiếp đẩy người ra ngoài phòng.

Thân Đồ Xuyên bắt lấy cổ tay cô, thanh âm trầm thấp: "Lập lại lời em vừa nói một lần nữa."

"Anh lại không phải không nghe được, vì sao em phải lặp lại." Quý Thính bất mãn ngẩng đầu, nhìn đến đôi mắt anh, gương mặt cô lại nóng thêm vài phần.

"Bởi vì anh muốn nghe."

Quý Thính sửng sốt, ngược lại càng thêm ngượng ngùng khó nói ra được. Trời mới biết vừa rồi sao lại toát ra câu nói đó.

"Thật sự không nói?" Thân Đồ Xuyên đợi nửa ngày cũng chưa nghe được, mày không khỏi nhíu lại.

Quý Thính vừa thấy bộ dáng này liến biết không được tốt, nhưng cô vẫn nhịn không được, hỏi: "Nếu em không nói, anh có thể làm gì em?"

Thân Đồ Xuyên nhẹ nhàng cong lên khóe môi, tay cắm túi, tới gần vành tai cô, trầm giọng nói: "Hiện tại không nói, anh sẽ bắt em trả gấp bội trên giường."

Mặt Quý Thính đỏ như tôm luộc, cô vươn móng vuốt ra đẩy anh một chút: "Anh tránh xa em một chút."

"Thật sự không nói?" Thân Đồ Xuyên liếc cô.

Quý Thính không nói lời nào, đỏ mặt đẩy mạnh anh ra ngoài cửa, "bang" một cái đóng cửa lại thật chặt.

Mặt mày Thân Đồ Xuyên đầy ý cười, anh xoay người đi nấu cháo tiếp.

Bữa sáng làm xong là đã nửa giờ sau, Thân Đồ Xuyên lại gõ gõ cửa phòng Quý Thính: "Ăn cơm."

"Không đói bụng."

"Xuất hiện đi, anh không chọc em nữa." Thân Đồ Xuyên có chút bất đắc dĩ.

Trong phòng im lặng, sau một hồi Quý Thính lại mở he hé cửa, lộ ra một đôi mắt cảnh giác: "Anh không đùa em nữa?"

"Thật sự." Thân Đồ Xuyên vẻ mặt chân thành.

Quý Thính hoài nghi nhìn: "Cũng không nói, nói ra loại chuyện này."

"Loại chuyện nào?" Thân Đồ Xuyên thật vô tội.

Quý Thính khẽ cắn môi muốn đóng cửa, Thân Đồ Xuyên thật nhanh chen vào kẹt cửa, mỉm cười gật đầu, "Không nói, một câu cũng không nói."

Quý Thính không quá tin tưởng nhân phẩm của anh, nhưng bụng lại thật sự đói, rối rắm nửa ngày sau vẫn rầm rì ra tới.

Có thể không cần lo lắng đến trễ, hoàn toàn nhàn nhã ăn bữa sáng, chuyện này đối với Quý Thính thật là vui sướng chờ mong đã lâu. Thân Đồ Xuyên nói cô so với ngày thường ăn nhiều hơn được một cái bánh bao, nửa chén cháo, cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều sung sướng, lại một lần nữa nghĩ tới sai lầm, chuyện mình đã gạt cô.

Không nên dối gạt, bằng không cô ấy đã có thể ăn nhiều hơn một chút.

Quý Thính ăn nốt ngụm cháo cuối cùng, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy vẻ mặt áy náy của Thân Đồ Xuyên, giống như cô là tên ăn xin đã đói bụng mấy năm vừa đi ra ngoài xin cơm.

"..." Loại cảm giác này thật là, làm người không thể nào sung sướng.

Hai người cơm nước xong, Quý Thính chủ động thu thập chén đũa, nhìn thấy Thân Đồ Xuyên bên cạnh nhìn mình chằm chằm, cô dở khóc dở cười "Thiếu gia, em chỉ là ăn sạch sẽ một chén cháo thôi, có cần thiết nhìn chằm chằm như vậy không!"

"Anh chỉ muốn nhìn em một chút," hai người lạnh lùng không nói chuyện đã lâu, anh rất muốn cô, chẳng sợ cô ấy vẫn luôn ở bên người nhưng vẫn cảm thấy rất muốn, "Còn nữa, không cho em gọi anh là thiếu gia."

"Vì sao?" Quý Thính nhướng mày.

Thân Đồ Xuyên hừ nhẹ một tiếng: "Em cũng đã xé hợp đồng còn không phải là không muốn gọi anh thiếu gia, nếu không muốn về sau không cho kêu nữa."

"Em nào phải bởi vì không muốn gọi anh thiếu gia mới xé? Rõ ràng là bởi vì bị anh lừa, tức giận mới xé!" Quý Thính cảm thấy mạch não của anh cũng thật kỳ lạ.

Thân Đồ Xuyên liếc cô một cái: "Vậy em hiện giờ còn tức giận không?"

"Không giận." Với cái người ngốc nghếch theo giai đoạn này tức giận cái gì, về sau cô không tức giận nữa.

Thân Đồ Xuyên dừng một chút, thử đưa ra: "Nếu không tức giận, có phải hay không có thể tiếp tục thực hiện hiệp ước?"

"..." Quý Thính trầm mặc một hồi, không nói gì nhìn về phía anh, "Anh rốt cuộc muốn em làm người hầu cho anh tới cỡ nào?"

"Anh không muốn em làm người hầu, chỉ là muốn có một hiệp ước có thể trói chặt em, đỡ phải một ngày nào đó không cao hứng em lại muốn rời khỏi anh." Thân Đồ Xuyên tựa hồ nghĩ tới chuyện gì không thoải mái, thanh âm hạ thấp xuống.

Quý Thính chớp chớp mắt, thật không thể tức giận nổi.

Sau một lúc lâu Thân Đồ Xuyên như suy tư gì: "Kỳ thật hiệp ước có rất nhiều loại, loại hiệp ước thuê mướn này là vô dụng nhất, thật ra còn có một loại, có thể càng có hiệu lực pháp luật."

"Khác?" Quý Thính nhíu mày.

Thân Đồ Xuyên cười khẽ, không nói gì.

Quý Thính cổ quái liếc anh một cái, tiếp theo nghĩ tới chuyện khác: "Trước không đề cập tới cái kia, anh sao không đi làm?"

"Em đã từ chức, anh còn đi làm làm gì?" Thân Đồ Xuyên không vui.

Quý Thính trừng anh một cái: "Em từ chức là bởi vì những người khác thấy em ở đó đều không được tự nhiên, hơn nữa vốn dĩ cũng đã muốn nghỉ, còn anh là một đại tổng tài, không có việc gì thì ở nhà làm gi?"

"Anh trước kia cũng đâu có đi đến công ty, nếu không phải do em đi làm, anh quá nhàm chán, trong khoảng thời gian này cũng sẽ không đi."

Anh từ trước đến nay chỉ giải quyết đại sự, còn hoạt động hàng ngày của công ty gì đó, vẫn luôn là Chu Tiền xử lý, nếu không anh cũng sẽ không đến nỗi không biết chuyện công ty con cho người đi tham quan tổng bộ, càng sẽ không dễ dàng trước mặt Quý Thính mà bị lộ.

Quý Thính nghe anh nói ra vẻ rất đúng lý hợp tình, lập tức tức lên: "Nói tóm lại là Chu Tiền là làm trâu làm ngựa cho anh đúng không?"

"Phải, anh ta làm trâu làm ngựa cho anh, anh làm trâu làm ngựa cho em," Thân Đồ Xuyên nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau, "Cho nên em chừng nào thì cho anh cái này..."

Thấy hôm nay tuyết rơi, Quý Thính thật đáng xấu hổ hiểu sai. Mặt cô bạo hồng lên, không lưu tình chút nào mà thoát khỏi vòng tay anh, nghiêm trang nói từng chữ: "Anh nghĩ cũng đừng nghĩ!"

"..." Thân Đồ Xuyên biết cô sẽ không giữ lời hứa, bởi vậy cũng không quá để ý, chỉ là không muốn phá hư tâm tình hiện tại, "Hôm nay chuyện gì cũng không làm, chúng ta ra ngoài hẹn hò đi."

"Không được, anh không thể ra gió." Quý Thính cự tuyệt thật nhanh.

Thân Đồ Xuyên mím môi: "Hiện tại thân thể anh đã tốt lên rất nhiều."

Quý Thính liếc anh một cái, vẫn không chịu nhượng bộ. Từ sau khi ra khỏi nhà Thân Đồ, thân thể anh đúng đã khá hơn nhiều, nhưng nếu một khi cảm lạnh vẫn sẽ phát sốt.

Thân Đồ Xuyên thấy không lay chuyển được cô, chỉ có thể cầm sách đến ngồi cạnh cửa sổ tống cổ thời gian, Quý Thính cười cười, cũng cầm sách qua theo.

Bông tuyết ngoài cửa sổ càng lúc càng nhiều, cảnh vật ngoài kia dần dần trở nên trắng toát, phòng khách thập phần an tĩnh, thỉnh thoảng chỉ có tiếng lật trang sách.

Quý Thính xem một lát, dần dần cảm thấy buồn ngủ, ngáp một cái, gối lên đùi Thân Đồ Xuyên, cô nhắm mắt lại, thật mau đã chìm vào giấc ngủ.

Khi cô làm những việc này, Thân Đồ Xuyên vẫn không nhúc nhích, giống như anh vẫn chăm chú đọc sách, nhưng cả người không động đậy, sách cũng không động đến một tờ.

Không biết qua bao lâu, Quý Thính mơ mơ màng màng tỉnh dậy, đụng tới cánh tay Thân Đồ Xuyên, đột nhiên nghe được anh hừ nhẹ một tiếng. Quý Thính nghe vậy, cương lên một chút, cô hoàn toàn tỉnh, cuống quít bắt lấy cổ tay anh, hỏi "Làm sao vậy, làm sao vậy?"

Thân Đồ Xuyên rất nhẫn nại, rất ít khi nào tỏ ra vẻ không thoải mái, tiếng vừa rồi rõ ràng là tiếng rên. Quý Thính trong lòng sốt ruột, càng dùng thêm sức bắt tay anh.

Thân Đồ Xuyên biểu tình có chút vi diệu thống khổ, sau một lúc lâu, anh chậm rãi nói: "Đã tê rần."

"..."

"Em trước buông tay ra." Chỗ bị nắm lấy giống như bị điện giật, cảm giác thật sự không được tốt lắm.

Quý Thính vội buông cổ tay anh ra, nhìn anh cứng đờ bỏ quyển sách xuống, vừa bực mình vừa buồn cười, hỏi: "Sao lại bị tê?"

"Không dám động, sợ đánh thức em." Thân Đồ Xuyên từ từ nói.

Quý Thính im lặng một chút, sau một lúc lâu cô khụ một tiếng: "Vậy anh cũng thật đủ tri kỷ."

"Không có gì, đều là chuyện anh nên làm." Đối với việc khích lệ, Thân Đồ Xuyên một chút đều không khách khí.

Quý Thính bật cười, đánh giá anh một chút, sau đó cảm khái: "Xem đức hạnh này của anh nè, ai có thể nghĩ đến lúc trước anh lại hung dữ như vậy."

"Kỳ thật hiện tại anh cũng hung dữ, chẳng qua không hung với em thôi." Thân Đồ Xuyên in một nụ hôn trên mặt cô.

Quý Thính biết rõ đáp án, nhưng vẫn muốn hỏi: "Vì cái gì?"

"Không dám." Thân Đồ Xuyên ý vị thâm trường nhìn nhìn.

"..." Cô còn tưởng anh sẽ trả lời như, bởi vì yêu em gì gì đó, lại không nghĩ tới đáp án thẳng ra như vậy.

"Làm sao vậy?" Thân Đồ Xuyên thấy đôi mắt cô mở to, còn cố ý hỏi.

Quý Thính ghét bỏ, liếc anh một cái: "Không có gì, chính là cảm thấy có người thật sự cẩu."

Thân Đồ Xuyên lý trí không hỏi tiếp, mà kéo cô lại nói chuyện khác.

Cả ngày nay tuyết cũng chưa dừng lại, tới buổi tối, dưới lầu đã tích một tầng dày.

Quý Thính bưng cà phê nóng hầm hập đứng trước cửa sổ, phát ngốc nhìn tuyết bên ngoài, cả ngày hôm nay cùng Thân Đồ Xuyên ở miết trong nhà, lúc này thật ra có ý muốn đi ra ngoài một chút.

"Dự báo thời tiết nói ngày mai có lẽ sẽ tuyết lớn hơn nữa, chúng ta đi siêu thị mua đồ đi, em không phải thích lẩu sau, ngày mai ăn lẩu, thế nào?" Thân Đồ Xuyên đi đến phía sau, đề nghị.

Lẩu nha, Quý Thính đáng xấu hổ cảm thấy tâm động, nhưng khi nhìn lại khuôn mặt tái nhợt của anh, cô do dự một chút, sau đó vẫn lắc lắc đầu, "Thôi đi, không thể để anh trúng gió."

"Anh sẽ mặc thêm 2 áo, đội nón cùng choàng khăn quàng cổ, mang thêm khẩu trang, bảo đảm không để ra gió." Thân Đồ Xuyên vẻ mặt thật bất đắc dĩ.

Quý Thính còn do dự đã bị Thân Đồ Xuyên đẩy đi thay quần áo, đành phải ỡm ờ đáp ứng.

Hai người võ trang hạng nặng ra cửa, vừa đến dưới lầu Quý Thính cởi khẩu trang ra, hít một hơi thật sâu không khí lạnh, đại não bị máy sưởi làm mê man tức khắc thanh tỉnh lại.

"Quá thoải mái." Quý Thính hưng phấn nhìn về phía Thân Đồ Xuyên.

Thân Đồ Xuyên thật nghe lời, mặc nguyên một bộ đồ lạnh, cả người bao thành một bọc chỉ lộ một đôi mắt bên ngoài, lúc này đôi mắt ấy chứa đầy ánh sáng cùng ý cười.

"Đi thôi." Anh vươn tay ra.

Quý Thính cười nắm lấy, hai người trên tuyết đi lắc lư, bông tuyết bay đầy trời, dưới ánh đèn đường, Quý Thính vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy được mũ Thân Đồ Xuyên đầy tuyết.

Cô chỉ chỉ đỉnh đầu Thân Đồ Xuyên: "Anh biết không, cái này kêu là bạch đầu giai lão."

* Bạch đầu giai lão/Bách niên giai lão: vợ chồng cùng sống chung với nhau đến trăm tuổi, bên nhau đến già.

Thân Đồ Xuyên sửng sốt một chút, sau đó cổ họng truyền ra tiếng cười sung sướng: "Phải không?"

"Là xem trên mạng, anh không cảm thấy thật vui hay sao?" Quý Thính đôi mắt cong cong.

Khóe môi Thân Đồ Xuyên nâng lên, lúng búng nói đằng sau khẩu trang: "Tốt, anh sẽ nghiêm túc suy xét."

Suy xét cái gì, kết hôn sao? Quý Thính sửng sốt, vừa muốn mở miệng đã bị anh nắm kéo đi, cô chỉ có thể nuốt vấn đề này xuống.

Bởi vì dạo chơi trên đường, siêu thị bình thường chỉ tốn mười phút đi bộ, hai người đi tới đi lui là hai tiếng, khi về nhà đã là hơn 9 giờ tối.

Vừa vào cửa, Quý Thính lập tức cởi áo lông, thoải mái nằm ra sô pha: "Lần sau nhất định không đi ra ngoài nữa, khi trời có tuyết, đi ra đường thật mệt."

"Em xác định là đi đường mệt?" Cũng không biết là ai, trên đường về gặp được một đám trẻ con thì cùng chúng chơi ném tuyết cả hơn mười phút.

Quý Thính bất mãn liếc anh một cái: "Anh cũng không giúp em." Cô là tòa tháp trong đám trẻ kia, bọn chúng chuyên chọn một mình cô mà ném.

"Là ai không cho anh cởi bớt đồ!" Thân Đồ Xuyên nhướng mày.

Quý Thính hừ nhẹ một tiếng không phản ứng lại, Thân Đồ Xuyên xách túi vào trong phòng bếp, đem đồ vật sắp xếp vào tủ lạnh.

Dưới ánh đèn ấm áp, Quý Thính nhìn đến bóng dáng bận rộn của anh, đôi mắt cô chợt đỏ lên. Cô không có người nhà, có duy nhất một người thân là cô bạn cùng lớn lên trong cô nhi viện, nhưng cả hai người đều sống cơ bản nhờ vào cơm hộp, rất ít khi có cảm giác gia đình như thế này.

Không nghĩ đến lần đầu tiên trải nghiệm lại là trong thế giới tiểu thuyết.

Thân Đồ Xuyên xếp đồ xong quay trở lại, nhìn thấy Quý Thính vẻ mặt dại ra nhìn mình chằm chằm, không khỏi cong môi lên: "Em nhìn anh như vậy, làm anh lại nghĩ đến túi đồ trong phòng."

"Không phải nói không trêu chọc em sao?" Quý Thính khóe miệng ngậm cười.

Thân Đồ Xuyên nhún vai: "Bản năng đàn ông, ngay cả ngoài miệng không nói, trong lòng cũng suy nghĩ, anh không khống chế được."

"Vậy đừng khống chế."

"Cái gì?" Giọng cô quá nhỏ, trong lúc nhất thời anh nghe không rõ.

Quý Thính khụ một tiếng, mặt dần dần đỏ lên, nhưng vẫn nâng lên âm lượng, nói lại một lần. Hầu kết Thân Đồ Xuyên giật giật, bước đi đến trước mặt cô, ngồi xổm xuống, "Em nghiêm túc?"

"Nếu anh không nghĩ tới, vậy em thu hồi lại."

Nói còn chưa dứt lời, đã bị Thân Đồ Xuyên ấn ngã vào trên sô pha, Quý Thính nhìn lên, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng.

"Chỉ là nghe quá đột nhiên thôi, anh chưa nói không nghĩ tới." Đáy mắt Thân Đồ Xuyên hiện lên ý cười, che dấu khát cầu chôn dấu.

Quý Thính quay mặt đi, ngượng ngùng mở miệng: "Bắt, bắt đầu như vậy, có phải quá bình thường hay không?"

"Vậy em muốn bất bình thường như thế nào?" Thân Đồ Xuyên khàn giọng.

Quý Thính suy nghĩ một chút: "Bình thường... trong tiểu thuyết không phải là bỏ thuốc, cãi nhau, hiểu lầm, hay là..."

Không chờ cô nói hết lời, Thân Đồ Xuyên đã ngăn miệng cô lại, hơn nữa còn quyết định buổi tối hôm nay, trừ bỏ làm cô phát ra thanh âm mình muốn nghe, tiếng động khác đều không cho nói ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.