Diệp Không Ngạn hừ lạnh một tiếng:
- Hết lần này tới lần khác, các ngươi lại đối tốt với hắn như vậy, ta chính là nhìn không thuận mắt đó!
Diệp Thần cho rằng trong lòng mình rất đau khổ, nhưng thật ra thì trong lòng phụ thân càng đau khổi hơn. Hắn ở nơi này chịu một chút ủy khuất, so với những gì mà phụ thân đã làm quả thật chả tính là gì. Ánh mắt Diệp Thần cảm thấy cay cay, cố nén nước mắt chỉ trực trào ra, phụ thân, hài nhi bất hiếu, để cho người phải chịu khổ, hai nhi xin thề, trong lúc còn sống, nếu như hài nhi có thể khôi phục huyền khí thì nhất định sẽ san bằng vương phủ Đông Lâm Quận, rửa sạch nơi người chịu khuất nhục kia!
- Diệp Thần ca ca, không nên nghe hắn nói lung tung, căn bản không có chuyện đó đâu!
Diệp Nhu lo lắng nhìn về phía Diệp Thần, mọi người lo nhất chính là Diệp Thần sau khi biết chuyện này thì hắn sẽ nghĩ quẩn.
- Yên tâm đi, ta sẽ không tự sát đâu, nếu như mới gặp chút khó khăn như vậy mà đã tự sát thì đó mới thực sự là hèn nhát!
Diệp Thần nắm chặt hai tay, móng tay đâm vào thật sâu trong thịt, đối với một người kinh mạch đứt đoạn mà nói, tiếp tục sống mới là dũng khí lớn nhất.
Trong đôi mắt Diệp Nhu thoáng qua một tia giận dữ, Diệp Thần ca ca, ta từ nhỏ cũng không có cha mẹ, ngươi là người thân duy nhất của ta, ngươi tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì!
- Có vài người thật đúng là da mặt dày.
Diệp Không Ngạn cười lạnh nói.
Diệp Thần ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn Diệp Không Ngạn, nói:
- Ta biết ngươi và Đại trưởng lão ước gì ta chết sớm một chút, nhưng ta cho ngươi hay, ta tuyệt đối sẽ không tìm chết dễ dàng như vậy. Cho dù hiện tại kinh mạch của ta đứt đoạn, nhưng vậy thì sao nào, làm sao biết chắc cả đời này ta sẽ là một phế vật!
- Ta không tin một phế vật như ngươi đời này còn có thể có ngày trở mình, để cho đám người tộc trưởng quay lại vương phủ Đông Lâm Quận xin thuốc sao? Ngươi cảm thấy Đông Lâm Quận Vương sẽ tặng bảo vật quan trọng như Đoạn Tục Đan cho ngươi sao? Khác nào nằm mơ giữa ban ngày!
Diệp Không Ngạn khinh miệt cười một tiếng, nói:
- Ngươi vĩnh vĩnh cũng chỉ làm liên lụy gia tộc! Tự giải quyết cho tốt đi.
Diệp Không Ngạn gắt lên một tiếng, cười lạnh xoay người rời đi.
- Diệp Thần ca ca, không cần nghe gã nới lung tung.
Thấy Diệp Không Ngạn rời đi, Diệp Nhu hoảng loạn nói. Mặc dù Diệp Thấn nói sẽ không tự sát, nhưng nàng vẫn rất lo lắng.
- Ta về trước đây.
Diệp Thần lắc đầu, xoay người đi ra ngoài diễn võ trường.
Nhìn bóng lưng cô đơn tiêu điều của Diệp Thần, trong lòng Diệp Nhu rất đau xót.
Diệp gia bảo, bên ngoài phủ gia chủ.
Phủ gia chủ điêu lan họa đống (ý nói trạm trổ trên cột và vẽ trên những xà ngang), thật là rộng rãi, chẳng qua mấy năm rồi vẫn không tu sửa, vách tường bên ngoài đã bị gió mưa xói mòn, ít nhiều cũng có chút mùi vị xuống dốc. Cây cối trong đình viện cũng đã rất lâu rồi không được tu bổ, sinh trưởng rất hỗn loạn.
Thời điểm khi Diệp gia bảo còn ở đỉnh cao, trong Liên Vân Thập Bát bảo cũng là xếp thứ hai, trong phủ gia chủ nuôi hai ba chục người làm vườn, chẳng qua về sau những người làm vườn này cũng bị đuổi đi, sản nghiệp bên ngoài của gia tộc cũng là mười phần mất năm sáu phần.
Trên bậc thang làm từ đá xanh bên ngoài cửa phủ gia chủ, Diệp Thần “bịch” một tiếng quỳ xuống, dập đầu “đông đông đông” mấy cái về hướng nơi ở của Diệp Chiến Thiên, trên trán chảy xuống một dòng máu đỏ, hắn vẫn hoàn toàn không biết.
- Phụ thân, hài nhi bất hiếu, để cho người phải chịu ủy khuất!
Giọng nói của Diệp Thần khàn khàn, trong lòng vô cùng chua xót.
Diệp Thần âm thầm thế, nếu như lúc còn sống, hắn có thể khôi phục thực lực thì nhất định sẽ trọng chấn Diệp gia, không phụ ân tình của mấy vị thúc thúc và phụ thân!
Trong đại sảnh phủ gia chủ.
Một người đàn ông trung niên mặc áo bào màu xám thở dài một tiếng, khí thế của ông ta vô cùng trầm ổn, chỉ là tùy tiện đứng ở nơi đó những lại giống như biển sâu núi cao. Chẳng qua khuôn mặt có chút già nua, hai bên tóc mai cũng nhiều hơn một chút tóc trắng, người này chính là gia chủ của Diệp gia – Diệp Chiến Thiên.
- Đại ca, ngươi không ra xem một chút sao?
Một người bên cạnh ông ta mở miệng nói, người này so với Diệp Chiến Thiên trẻ hơn một chút, chính là một trong những người em ruột của Diệp Chiến Thiên, tên gọi Diệp Chiến Long.
Diệp Chiến Thiên có ba người em ruột, hai người anh em kết nghĩa, sau người theo như số tuổi thì Diệp Chiến Thiên đứng hàng lão đại, Diệp Chiến Long đứng hàng lão nhị, đảm nhiệm Đường chủ Chấp Pháp Đường, Diệp Chiến Hùng đứng hàng lão tam, còn lại ba người khác đều ở bên ngoài, chịu trách nhiệm các công việc bên ngoài của gia tộc.
Diệp Thần vừa tới bên ngoài phủ gia chủ thì Diệp Chiến Thiên và Diệp Chiến Long đã nhận ra.
- Ta còn thể diện để gặp Thần nhi sao, mấy năm nay, đứa nhỏ này đã chịu biết bao khổ cực, Tiểu Nhược trước lúc qua đời cũng từng giao phó cho ta, muốn ta phải chiếu cố Thần nhi thật tốt, chỉ là ta lại không hoàn thành trách nhiệm của một người cha. Đứa nhỏ này từ bé đã rất có chủ kiến, thậm chí không chịu gọi ta một tiếng “phụ thân”, ta biết hắn vẫn còn oán hận ta, hiện tại, những việc ta làm đều là vì hy vọng có thể bồi thường lại cho nó một chút.
Mặc dù Diệp Chiến Thiên không đi ra ngoài, nhưng ông ta vẫn luôn chú ý đến Diệp Thần, nghe được Diệp Thân gọi hai từ “phụ thân”, nước mắt Diệp Chiến Thiên không khỏi tuôn đầy mặt, Thần nhi cuối cùng cũng chịu gọi ta một tiếng phụ thân rồi.
- Đại ca, Thần nhi rất hiểu chuyện, cũng rất kiên cường, ta không tin ông trời lại trêu cợt nó như vậy. Cho dù dốc hết toàn lực, chúng ta cũng phải giúp nó tìm được một viện Đoạn Tục Đan!
Giọng nói Diệp Chiến Long kiên quyết, trong ánh mắt thoáng qua một tia lạnh lùng:
- Đông Lâm Quận Vương làm nhục Diệp gia chúng ta, sớm muộn rồi sẽ có một ngày chúng ta phải để cho bọn chúng hoàn trả gấp bội!
- Chuyện Đông Lâm Quận Vương kia đến đây chấm dứt. Đông Lâm Quận Vương là Quận Vương được sắc phong, chỉ tính những tên cao thủ cấp chín dưới tay đã có mười bảy người rồi, lại còn mười vạn dong binh, hơn nữa còn có hậu thuẫn trong triều. Diệp gia chúng ta căn bản không thể nào là đối thủ của bọn họ, chỉ có thể nhẫn nhịn nuốt vào trong bụng. Hiện tại, ta chỉ muốn trị lành kinh mạch cho Diệp Thần, cho dù phải chịu ủy khuất lớn hơn nữa thì ta cũng cam tâm tình nguyện, không thể gây thêm chuyện nữa.
Diệp Chiến Thiên lắc đầu nói, cho dù lão gia tử trở lại thì thực lực Diệp gia cũng không thể sánh với vương phủ Đông Lâm Quận.