Cửu Tinh Thiên Thần Quyết

Chương 11: Vân gia bảo! (2)




- Hài nhi hiểu được.

Diệp Thần gật đầu nói, tâm tính của hắn so với lúc trước đã thành thục hơn rất nhiều. Tất cả những gì mà Vân gia bảo đã gây ra cho hắn, tất nhiên hắn phải trả lại gấp mười, đương nhiên, trước lúc có đủ thực lực để làm chuyện đó, hắn phải học cách nhẫn nại.

Phụ tử hai người gấp rút bàn bạc nhiều việc, cho đến mãi tận đêm khuya, Diệp Thần mới từ nơi ở của phụ thân đi ra. Biết được kinh mạch của Diệp Thần đã khôi phục, Diệp Chiến Thiên giống như trẻ ra hơn mười tuổi vậy, cảm giác kích động, hưng phấn không lời nào có thể diễn tả được.

Thấy tinh thần phụ thân như vậy, Diệp Thần cũng vui lây.

Trong bóng đêm dày đặc.

Diệp Thần nhờ ánh trăng yếu ớt soi đường, đi về tiểu viện của mình. Lúc vừa về tới cửa thì hắn nhìn thấy một thiếu nữ mặc áo lụa màu trắng đang vô cùng lo lắng nhìn xung quanh. Tóc dài đen nhánh, nhẹ nhàng chấm xuống hai vai, lộ ra vẻ ôn nhu động lòng người, làn da trắng nõn dưới ánh trăng làm cho nó càng thêm lấp lánh, giống như một đóa hoa sen nở rộ trong đêm.

- Diệp Thần ca ca, huynh đã trở lại.

Nhìn thấy Diệp Thần, tảng đá trong lòng Diệp Nhu cuối cùng cũng buông xuống.

- Nha đầu, sao muội lại ở chỗ này?

Diệp Thần mỉm cười nói, hắn có thể cảm giác được sự quan tâm của Diệp Nhu đối với mình. Kiếp trước, hắn là một cô nhi, cảm giác quan tâm chăm sóc như thế này khiến hắn cảm thấy thật ấm áp. Lúc này, cúi đầu nhìn lại Diệp Nhu, một thân áo lụa mỏng màu trắng, lộ ra những đường cong uyển chuyển cùng chiếc xương quai xanh, chiếc váy được may từ nhiều tấm lụa mỏng xếp tầng giống như những bông tuyết nhẹ nhàng rơi trên mặt đất dưới ánh trăng đang nở rộ, bên hông đeo một bó tơ sợi, ngọc phong nhô cao duyên dáng, càng làm tăng thêm mấy phần ôn nhu.

Chẳng biết từ lúc nào, tiểu nha đầu thắt bím năm xưa nay đã trở thành một thiếu nữ thanh thuần động lòng người. Mùi thơm nhàn nhạt từ cơ thể thiếu nữ khiến tiếng lòng của Diệp Thần lung lay.

Từ nhỏ đến lớn, Diệp Thần đều xem Nhu nhi như thân muội muội của mình, chẳng qua, theo thời gian lớn lên thì tình cảm giữa hai người đã có một chút biến hóa vi diệu.

- Lúc xế chiều ở đại sảnh, muội thấy vẻ mặt Diệp bá bá không đúng, còn tưởng rằng thân thể Diệp Thần ca ca…

Diệp Nhu nói tới đây thì có chút khẩn trương nhìn Diệp Thần.

- Nha đầu ngốc, thân thể của ta không có việc gì cả, muội xem nè, đây không phải là rất tốt sao?

Diệp Thần làm động tác vặn mình, cười nhẹ một tiếng nói, trong lòng tràn đầy yêu thương.

- Muội nhanh trở về đi, đêm hôm khuya khoắt như thế này nếu bị người khác nhìn thấy thì sẽ hiểu lầm đấy.

- Muội không sợ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn Diệp Nhu lộ vẻ nghiêm túc nói.

- Nha đầu, kinh mạch của huynh tất cả đều đã khôi phục, như vậy muội còn chưa yên tâm sao. Sau này, muội cũng không cần phải tiêu hao huyền khí để chăm sóc kinh mạch cho ta nữa.

Diệp Thần nói. Bởi vì mỗi khi đến đêm trăng tròn, Diệp Nhu đều vận chuyển huyển khí giúp hắn, nhờ vậy mà Diệp Thần mới có thể không bị những đau đớn cùng cực hành hạ. Nếu như ba năm qua Diệp Nhu không vì hắn mà tiêu hao huyền khí, với thiên phú của nàng thì e rằng giờ đây đã sớm đột phá lên cấp sáu rồi.

- Diệp Thần ca ca, kinh mạch của huynh đã khỏi rồi sao?

Trong con ngươi long lanh của Diệp Nhu tràn ngập vẻ khó tin.

- Chẳng lẽ ta còn phải lừa muội hay sao?

Diệp Thần cười cười nói, hắn vận chuyện một chút huyền khí, lập tức một cỗ huyền khí chấn động phát ra.

- Thật sự đã khôi phuc…

Diệp Nhu lẩm bẩm, ánh mắt có chút ngây ngốc, nước mắt không tự chủ được mà tuôn rơi.

- Chẳng qua chuyện này muội không thể nói với những người khác.

Diệp Thần cười cười nói:

- Nhu nhi tại sao lại khóc, kinh mạch của ta khôi phục thì muội phải vui mừng mới đúng chứ!

- Kinh mạch của Diệp Thần ca ca cuối cùng cũng đã khôi phục, thật tốt quá! Ta thật sự rất vui!

Diệp Nhu giống như giật mình thức tỉnh, thoáng cái đã nhào vào lồng ngực của Diệp Thần, khóc nức nở.

Diệp Thần bị phản ứng kịch liệt của Diệp Nhu làm ngẩn người, qua một lúc lâu sau, hắn cười cười, tay phải vỗ vỗ vào sau lưng Diệp Nhu.

Sau khi Diệp Nhu khóc lớn một hồi, lúc này nàng vừa lau nước mắt vừa nghẹn ngào nói:

- Huynh yên tâm, Diệp Thần ca ca, muội sẽ không nói cho người khác biết.

Qua một lúc thật lâu, hai người mới từ từ yên tĩnh lại. Ôm Diệp Nhu trong lòng, cái loại cảm giác mềm mại trước ngực thế này, còn có mùi thơm thiếu nữ thoang thoảng, khiến cho trong lòng Diệp Thần sinh ra một thứ cảm giác khác thường. Hắn thuận tay vuốt ve mông Diệp Nhu, cười ha ha nói:

- Nha đầu, muội làm rớt nước mũi lên người của ta này!

Lòng bàn tay truyền đến cảm giác co dãn mềm mại khiến cho Diệp Thần giống như bị điện giật, ngu ngơ hồi lâu.

Nép trong ngực Diệp Thần, cái cảm giác ấm áp này khiến cho thân thể Diệp Nhu cứng đờ. Mới vừa rồi vì quá cao hứng nên làm cho nàng hoàn toàn quên mất chuyện nam nữ hữu biệt này. Sau khi bị Diệp Thần vỗ mông mấy cái, nàng mới đột nhiên cảm giác có gì đó không đúng, vội vàng nhảy lên như mèo bị dẫm phải đuôi, gương mặt đỏ bừng như lửa, cúi đầu không dám nhìn vào ánh mắt Diệp Thần:

- Diệp Thần ca ca, kinh mạch của huynh vừa mới khôi phục, vẫn là nên nghỉ ngơi nhiều, muội đi về trước đây!

- Để ta tiễn muội.

Diệp Thần có chút lúng túng nói, động tác vỗ mông của hắn vừa xong quả thật có diểm càn rỡ.

- Không cần đâu.

Diệp Nhu nhảy vụt qua tường chạy mất.

Nhìn bóng lưng Diệp Nhu biến mắt, Diệp Thần cảm thấy buồn cười, lại nhìn xuống lòng bàn tay, bỗng nhiên trong lòng hắn nảy ra một suy nghĩ kỳ quặc, mông của nhà đầu Diệp Nhu này cảm giác khá là tốt.

Từ bụi cỏ phía xa, nhìn Diệp Thần đi vào tiểu viện, Diệp Nhu vẫn đứng nguyên tại chỗ, gương mặt vẫn còn đỏ ửng, trong lòng như có con thỏ nhảy nhót, bình bịch không ngừng, lát sau, nàng vểnh cái miệng xinh xắn lên, có chút bất mãn, lầm bầm nói:

- Diệp Thần ca ca cũng quá khi dễ người ta, mông của con gái sao có thể tùy tiện mà vỗ được chứ?

Nhưng ngay sau đó, nàng lại buột miệng cười, cười tươi như hoa, chẳng qua dường như nàng lại nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt lại trở nên u sầu:

- Ta còn có thể ở lại Diệp gia bảo này bao lâu nữa đây?

Nội tâm của thiếu nữ thất lạc, giống như cây ngô đồng đong đưa trong bóng đêm lạnh lẽo.

Diệp Thần trở lại căn phòng nhỏ của mình, huyền khí trong cơ thể lại có dấu hiệu sắp đột phá. Hắn vội vàng ngồi xuống, bắt đầu tu luyện Lôi Đế Quyết, huyền khí trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển.

Có thể là do trước khi kinh mạch bị đứt đoạn, Diệp Thần đã tu luyện đến cấp sáu đỉnh phong, trụ cột vẫn còn, nên tốc độ tăng lên của huyền khí mới nhanh như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.