Cửu Tiểu Thư Phế Sài: Độc Y Tà Phi

Chương 4: Ngươi không phải là tiểu phong phong




Mộ Dung Phong đầu đầy hắc tuyến, tuy nàng đã thừa hưởng trí nhớ của khối thân thể này, nhưng khi tận mắt nhìn thấy một củ khoai tây hóa thành hình tiểu oa nhi nghịch ngợm đáng yêu vẫn cảm thấy có một chút khó tiếp nhận.

Thế giới này thật kỳ diệu !

“Không có” Nàng cong khóe miệng cười nói, bước đến giường nhỏ trong phòng.

Đậu Đậu mắt đen bóng chớp chớp, đầu nhỏ như có chút đăm chiêu nhìn bóng lưng Mộ Dung Phong, đột lại lớn tiếng thập phần xác định nói: “Ngươi không phải là Tiểu Phong Phong !”

Ngữ khí mang theo ý tứ thăm dò, chất vấn, còn có một chút.... địch ý !

Mộ Dung Phong quay đầu cười ngọt với Đậu Đậu, tiểu gia hỏa này xem ra rất lợi hại.

“Ta sao không phải Mộ Dung Phong ?? Chiều cao không giống, khuôn mặt không giống, hay giọng nói không giống ??” Mộ Dung Phong như cười mà như không cười nhìn tiểu manh oa, nàng biết tiểu manh oa này và Mộ Dung Phong luôn có quan hệ rất tốt.

Củ khoai tây này là do bốn năm trước, khi Mộ Dung Phong đang tu luyện ban đêm trên vùng núi phát hiện ra, ngày đó trên bầu trời sáng lóa bay qua từng vệt sao băng xinh đẹp, củ khoai tây này là từ trên trời giáng xuống ngay trước mặt nàng, sau này nàng liền mang nó theo về Mộ Dung gia.

Bốn năm, một lớn một nhỏ sống nương tựa lẫn nhau, ngay cả Mộ Dung Vi cũng không biết đến sự tồn tại của Đậu Đậu.

Đậu Đậu tay phải vuốt cằm, ánh mắt sắc bén, một bộ dáng tiểu đại nhân đưa mắt đánh giá trên dưới Mộ Dung Phong, nàng nói không sai, nhưng hắn vẫn có cảm giác có gì đó không giống, suy nghĩ một hồi, hắn vỗ vỗ đầu, hoảng hốt như vừa hiểu ra cái gì nói: “Khí thế các ngươi nói chuyện không giống nhau !”

“Ồ, vậy ngươi cảm thấy bây giờ tốt hơn hay trước kia tốt hơn ??” Mộ Dung Phong xoay người tiếp tục đi về phía giường nhỏ, ngồi xếp bằng, lấy ra ngân châm đâm vào các huyệt vị khống chế độc trong cơ thể.

Lông mày Đậu Đậu nhăn lại, trước kia Mộ Dung Phong là loại nữ tử dịu dàng, vô thế vô tranh, trên người không có khí thế của cường giả. Nhưng Mộ Dung Phong hiện tại chỉ mới nói với hắn có mấy câu, lại có thể cho hắn một loại cảm giác đặc biệt, còn tỏa ra một cỗ khí phách của cường giả.

Ừ, không sai, chính là khí phách, giống hắn !

Thật ra, trong bốn năm nay thấy Mộ Dung Phong bị các đệ tử trẻ tuổi của Mộ Dung gia khi dễ, hắn rất muốn ra ngoài giáo huấn bọn họ một trận, nhưng cuối cùng đều bị Mộ Dung Phong ngăn cản lại, hắn cực kì không thích, con người của hắn xưa nay chính là có thù tất báo

Cho nên hắn rất hi vọng Mộ Dung Phong có thể sửa đổi tính cách một chút, nhưng hắn cứ chờ, chờ tận đến bốn năm, bốn năm nay đã sắp đem hắn làm nghẹn khuất đến nổ tung.

“Bây giờ tốt hơn” Đậu Đậu hiểu ra, chạy đến trước mặt Mộ Dung Phong cười híp mắt nói, không đợi Mộ Dung Phong mở miệng, hắn chớp chớp mắt, nắm tay nàng hỏi: “Ta bây giờ có thể giúp ngươi dạy dỗ bọn họ phải không ??”

Hắn phải giúp Mộ Dung Phong giáo huấn những người đó, tuy thực lực của hắn còn chưa đủ giết sạch hết tất cả bọn chúng, nhưng dùng để giáo huấn bọn họ cũng không phải vấn đề lớn gì.

Mộ Dung Phong nhìn con ngươi chân thành của tiểu manh oa, chỗ sâu nhất tận đáy lòng có chút mềm mại, trí nhớ nói cho nàng biết, tiểu manh oa này rất bảo vệ Mộ Dung Phong, luôn muốn giúp nàng xả giận, nhưng đều bị nàng ngăn cản lại.

“Không được” Nàng lắc đầu nói, bây giờ còn chưa phải lúc trở mặt với Mộ Dung gia.

Thù, nàng có thể từ từ tính, không vội trả, điều quan trọng bây giờ là phải khiến mình trở nên càng mạnh !!

“A, tại sao còn không được nha ---” Mày Đậu Đậu nhăn lại càng sâu, giọng nói cực kì bất mãn.

“Chẳng lẽ ngươi muốn ta chết sao ??” Mộ Dung Phong khinh thường liếc hắn một cái.

Đậu Đậu ôm chặt tay Mộ Dung Phong, quyệt miệng nói: “Phi phi phi, ta mới không muốn ngươi chết, chúng ta nhất định phải luôn luôn sống.”

Hắn không biết bản thân mình là ai, nhưng khi hắn có ý thức, người đầu tiên hắn gặp được là Mộ Dung Phong, cho nên nàng là thân nhân duy nhất của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.