Lựa chọn cuối cùng là gì.
“Người đó đang nói gì vậy?” Thầy pháp nhìn trái ngó phải, phát hiện giáo sĩ đã bị bỏ lại giữa đường thì không khỏi rủa khẽ một tiếng.
“Xin hãy tạm tránh mặt.” Thiên sứ nói với ả.
Ả ngơ ngác nhìn Ansbach, “Y đang nói cái…” Mà thôi, dù Ansbach có hiểu nhưng cũng đâu thể nào nói cho ả biết. Ả đang cân nhắc xem có nên quay lại đưa giáo sĩ qua không. Dù sao…
Đây là lần đầu tiên ả được nhìn thấy thiên sứ!
Thì ra sứ giả với đôi cánh to chuyên đi truyền đạt lời dạy của Thần là thật, mà còn xinh đẹp nhường ấy…
Ả vốn lúc nào cũng thấy mặt mũi người Tây quá sức kỳ cục, nhưng lại không thể không thừa nhận vẻ đẹp của thiên sứ này đã xóa nhòa sự khác biệt giữa hai quan điểm thẩm mỹ Đông Tây.
Tâm trạng của ả vô cùng kích động, nhìn chằm chằm vào thiên sứ không hề chớp mắt, nhưng trong đầu lại âm thầm tính kế đoạt lại cộc gỗ. Đúng là ả từng thề không lấy đồ của người khác, nhưng cộc gỗ nào phải của người khác mà vốn thuộc về ả, giành về là chuyện đương nhiên. Đáng tiếc kế hoạch của ả còn chưa thành hình thì cảnh vật trước mắt thoáng cái đã đổi thành Trường Thành.
Thầy pháp: “…” Chưa ngắm đã mắt mà!
Giáo sĩ hứng gió lạnh cả nửa ngày trời đến mức gần như tuyệt vọng, bất thình lình nhìn thấy thầy pháp xuất hiện thì xúc động nhào qua, nói tiếng Trung rõ từng chữ: “Cô quay lại rồi.”
Thầy pháp ngẩn ra nhưng lập tức nở nụ cười: “Phải đó, cố ý về đón ông.” Dứt lời, ả không thèm đợi giáo sĩ bày tỏ ý kiến đã túm lấy gã kẹp dưới nách vác đi.
Giáo sĩ chúi đầu xuống đất: “…” Giày của gã hình như đang bén lửa.
Sau khi ả thầy pháp bị đưa đi chỉ còn lại Ansbach, mèo đen và thiên sứ.
Thiên sứ nói: “Ta vẫn luôn chờ hai người.”
Câu này chẳng khác nào bảo “Cuối cùng hai người cũng đến.”, và trong trường hợp thầy pháp được mời đi thì đối tượng nhằm vào đã rõ vô cùng.
Ansbach hỏi: “Ngươi chính là đường về của bọn ta?”
Một câu không đầu không đuôi nhưng thiên sứ lại hiểu ý của anh, “Đúng.”
Ansbach hỏi: “Ngươi nghe theo mệnh lệnh của ai?” Gordon của năm 2015? Gordon của năm 1980? Hoặc là lão ta cũng xuyên không và cả hai đã vạch sẵn kế hoạch, nên là mệnh lệnh của hai Gordon?
Thiên sứ đáp: “Ta.”
Ansbach lại hỏi: “Vậy ngươi là ai?”
Nghe câu hỏi ấy xong, thiên sứ chỉ nhìn anh bằng ánh mắt mơ hồ.
Ansbach quan sát y.
Đôi mắt xanh thẳm gần như trong suốt, những cảm xúc ẩn sâu bên trong chẳng khác nào quyển sách đã mở sẳn để ai cũng có thể đọc và thấu hiểu. Trông y có vẻ như đang ngẫm nghĩ câu trả lời, “Ta không biết. Ta không có ký ức lúc xưa. Khi ta tỉnh lại đã ở sẵn đây để đợi hai vị.”
Ansbach hỏi: “Là ai đã đánh thức ngươi?”
Thiên sứ đáp: “Ta.”
Ngủ rồi mà còn có thể tự đánh thức mình, có đúng là không phải tâm thần phân liệt không vậy?
Mèo đen vẫy đuôi vỗ nhẹ vào gáy Ansbach.
Bị sự bình tĩnh của nó ảnh hưởng, Ansbach thôi không gặn hỏi tới cùng nữa. Nếu đã là cộc gỗ do Thần để lại thì dù nó có phải là cánh của Metatron không cũng sẽ rất đặc biệt. Biết đâu tự do qua lại giữa các không gian cũng là một trong các đặc điểm đó?
Ansbach hỏi: “Thử thách gì?”
Thiên sứ đáp: “Hai người phải tách ra…”
Lời y còn chưa dứt, Ansbach đã nhe nanh như muốn tấn công.
Thiên sứ nói tiếp: “Tách ra để trả lời câu hỏi, trả lời đúng mới được quay về. Trả lời sai sẽ phải ở lại.”
Trong lòng Ansbach giật thót, đang định “tham khảo đáp án” với mèo đen thì nó đã bị đưa đến sau lưng thiên sứ. Thiên sứ hóa ra một phiên bản nữa, một đối diện với mèo đen, một đối diện với Ansbach.
“Câu hỏi là, nếu tối đa chỉ có một người được phép quay về, ngươi sẽ lựa chọn thế nào?”
“A. Để Ansbach Malkavian quay về.”
“B. Để Oregon Gangrel quay về.”
“C. Cùng ở lại.”
Mèo đen và Ansbach cùng ngẩn ra.
Đây là thử thách?
Hay là bẫy?
Nỗi lo của họ không phải không có lý. Thiên sứ yêu cầu họ phải trả lời đúng, nhưng loại câu hỏi này làm sao có đáp án tiêu chuẩn được?
Trừ phi là kiểm tra mức độ ăn ý, xem xem hai người bọn họ có đưa ra cùng một đáp án hay không?
Hoặc có lẽ đang kiểm tra tinh thần hy sinh, xem họ có bằng lòng hy sinh cho đối phương hay không?
Nhưng biết đâu lại là một cái bẫy, để khi họ chọn bất cứ một đáp án nào xong sẽ lập tức biến nó thành hiện thực.
Ansbach nghiêng đầu, muốn liếc ra sau lưng thiên sứ để xem mèo đen có ra hiệu gì không, nhưng giữa người và mèo như bị hào quang chắn mất, mèo đen trông chỉ như một quả cầu lông tròn quay đen sì, đừng nói mắt mũi, cả tứ chi cũng khó lòng nhận rõ.
Thiên sứ thấy cả hai mãi không trả lời thì cất giọng nhắc nhở: “Mời đưa ra đáp án.”
Ansbach hỏi: “Không có gợi ý sao?”
Thiên sứ đáp: “Không có.”
Ansbach cười lạnh bảo: “Không công bằng! Bất cứ đề thi nào cũng sẽ công bố tiêu chuẩn chấm điểm, bằng không bọn ta làm sao biết được ngươi có ăn gian hay không?”
Thiên sứ đáp: “Ngươi sẽ không biết.”
Ansbach: “…”
Thiên sứ nói: “Còn ba phút.”
Ansbach nhìn chằm chằm vào mắt thiên sứ, cân nhắc xem nếu đánh trực diện có khả năng thắng y hay không. Nhưng dù có thắng cũng không bắt y làm theo lời mình được, dù sao y cũng chỉ là… một cây cộc gỗ.
“Hai phút ba mươi giây.”
…
Dù không hài lòng nhưng Ansbach đành phải nắm bắt thời gian để suy nghĩ cho kỹ.
Đương nhiên trong ba lựa chọn ấy, anh sẽ không ngần ngại chọn C. Thay vì để mình hoặc mèo đen quay về, anh thà cả hai cùng ở lại, ít nhất còn được ở bên cạnh nhau.
Nhưng nếu như mèo đen không quay về, Oregon của năm 2015 sẽ tan thành mây khói, chuyện này anh không thể nào chấp nhận nổi.
Nếu đã thế, đáp án không cần phải cân nhắc nữa.
“Ta chọn B.”
Anh bình tĩnh nói ra đáp án.
Lớp màn ánh sáng đột nhiên biến mất, mèo đen ba chân bốn cẳng chạy qua nhảy phóc vào lòng anh. Ansbach siết lấy nó thật chặt, cứ như sợ rằng chỉ khẽ buông ra nó sẽ biến mất ngay lập tức.
Mèo đen liếm mặt anh lấy lòng, đuôi cong lên thành hình chữ C.
Mặt Ansbach cứng đờ lại: “Cái gì?”
Thấy anh biến sắc, ánh mắt nó đổi ngay từ thông điệp “xin hãy biểu dương” thành “xin được vuốt ve”.
Ansbach nhìn nó, ánh mắt của anh sắc bén như muốn xuyên qua đôi mắt của nó, chèn ép trái tim của nó.
Mèo đen tủi thân. Muốn ở cùng anh cũng không được hả? Cái tên quỷ hút máu già nua này càng ngày càng khó chiều!
Ansbach cảm nhận được nỗi buồn của nó thì thả lỏng đôi chút, thấp giọng nói: “Tôi biết.”
Hừ, muộn rồi.
Mèn đen lên cơn chảnh chọe, quay đầu sang chỗ khác không thèm nhìn anh.
“Chúc mừng hai người, đáp án chính xác.” Thiên sứ bình thản nói.
Giọng của y hệt như âm thanh tự nhiên của đất trời.
Ansbach và mèo đen vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
Ansbach dằn lòng không được bèn hỏi: “Đáp án chính xác là gì?”
Thiên sứ nói: “Ngươi lựa chọn để y ra đi.”
Ansbach ngẩn ra, nhưng lập tức nhìn thấu ý đồ của Gordon. Theo cách nhìn của lão ta, để mình ở lại còn đối phương quay về là khả năng nhỏ nhất. Đúng vậy, nếu đổi lại là Ansbach của năm 1980, anh sẽ lựa chọn như thế.
Nhưng hiện tại vì để người yêu được thoải mái một chút, anh tình nguyện chờ đợi, nhượng bộ, nhẫn nại. Buông tay là chuyện không thể nào. Vốn anh đã dự định sẽ chờ qua một trăm hai mươi năm dài đăng đẵng rồi núp sẵn gần nhà gỗ để cứu Oregon ra.
Đương nhiên kết quả này càng tốt đẹp hơn.
Anh thì vui mừng hớn hở, còn mèo đen lại rầu rĩ khôn nguôi. Mất công hồi nãy nó xoắn xuýt cả buổi, hóa ra câu trả lời của nó chẳng có tí sức ảnh hưởng nào.
…Đầu năm nay còn thịnh hành cả “thi ké” nữa cơ đấy.
Thiên sứ nói: “Ta đưa hai người quay về.”
Ansbach ôm mèo, đang định yêu cầu địa điểm thì trước mắt chợt lóe lên, thiên sứ đã không còn tăm hơi.
Thầy pháp dẫn giáo sĩ vội vã đuổi đến.
Không còn mèo đen.
Không còn Ansbach.
Cộc gỗ cũng không.
Giao sĩ thấy thầy pháp chạy vòng vòng quanh hố như sắp phát điên thì trắng bệch cả mặt, siết chặt thánh giá và cầu nguyện: “Thần ơi! Xin hãy cứu vớt cho con người khốn khổ kia.”
Thấy giáo sĩ rảnh rỗi đứng nhìn, thầy pháp tức anh ách, lập tức kéo gã gia nhập đội ngũ chạy vòng vòng quanh hố.
Giáo sĩ vừa chạy vừa chảy nước mắt ròng ròng, thầm nhủ: “Thần ơi! Xin hãy cứu vớt con với!”
Cảnh sắc trước mắt Ansbach và mèo đen nhoáng lên rồi biến thành bờ biển Địa Trung Hải.
Sao sáng giăng đầy trên màn trời cao thẳm, mặt biển sóng sánh ánh bạc, ngôi nhà gỗ trên bờ biển giờ đã biến thành tòa biệt thự lớn. Đèn trong biệt thự sáng rực, hai người vừa xuất hiện đã bị phát hiện.
Zofie xông ra trước tiên, mặt tràn đầy vẻ ngạc nhiên: “Hai người thật sự có thể quay về?”
Ansbach cũng ngẩn ra, trông Zofie có vẻ thảm, trên cánh vết thương chi chít, lông thì lưa thưa. Nhưng chẳng có gì liên quan đến anh, anh hỏi thẳng hắn: “Oregon đâu?”
Zofie nhướng mày toan đáp thì Gordon đã chạy ra. Lão cả kinh nhìn Ansbach, đột nhiên phá ra cười to, cười đến suýt tắt thở, qua một lúc mới bình tĩnh lại được, lấy ra một cây cộc gỗ – Chính là cây mèo đen và Ansbach từng thấy trong tay thầy pháp.
Cộc gỗ hóa thành thiên sứ: “Hai người về rồi.”
Khóe miệng Gordon vẫn mang nụ cười nhưng mắt lại long sòng sọc, “Ngươi từng nói họ sẽ không thể quay về!”
Thiên sứ nói: “Là ngươi nói.”
Gordon nghẹn họng một lúc rồi nói: “Ngươi đã lén dùng thủ đoạn gì?!”
Thiên sứ đáp: “Không có.”
Gordon nói: “Không thể nào! Ansbach không thể nào vượt qua được thử thách đó.”
Thiên sứ im lặng.
Gordon trừng mắt Ansbach, đột nhiên lại cười: “Được thôi. Chúc mừng cậu đã thông qua thử thách.”
Ansbach hỏi Zofie: “Ngươi có chắc ngươi muốn đi theo một thằng bệnh thần kinh bất cứ lúc nào cũng có thể lên cơn và nhổ lông người ta?”
Zofie đáp: “Ông ấy thích ăn canh dơi hơn.”
Gordon chỉ vào Ansbach và mèo đen: “Bắt chúng lại!”
Đối tượng lão ra lệnh đương nhiên là thiên sứ.
Thiên sứ chớp mắt, thời gian quanh Ansbach và mèo đen chợt ngừng lại. Không biết vì sao, y cảm thấy sức mạnh của mình càng lúc càng dồi dào, hình như sắp tới thời điểm đột phá nào đó.
Gordon không phát hiện sự thay đổi trên nét mặt thiên sứ, lão đắc ý nói: “Quá tuyệt vời. Khi đã khống chế được thời gian, ta sẽ có thể khống chế cả thế giới, làm chúa tể của quá khứ, hiện tại và tương lai. Đây còn chẳng phải là khả năng của Thần sao?”
Lão nghiêng đầu nhìn Zofie trong bộ dáng thảm hại, mắt tối lại nhưng rồi chợt phá ra cười: “Yên tâm đi Zofie. Những tổn thương quân đoàn đọa thiên sứ gây ra cho ngươi, hôm khác ta sẽ bắt chúng đền bù gấp bội.”
Khoảng thời gian này quân đoàn thiên sứ truy đuổi sát sao, có vài lần đã sắp bắt được họ. Để bảo vệ cho đại bản doanh khó khăn lắm mới tìm được của họ, Zofie không thể không chạy ra đánh lạc hướng các đọa thiên sứ.
“Nhưng bây giờ chúng ta phải giải quyết chúng trước.” Gordon đi đến trước mặt Ansbach, đau đớn vào phẫn nộ tràn ngập trên mặt lão khó lòng che giấu, “Cậu vượt qua thử thách tức là đã vứt bỏ bản tính của con người – Ích kỷ. Vậy cậu còn lại những gì đây? Đôi cánh dơi lạnh giá sao? Cậu khiến ta quá thất vọng. Nếu để cậu phải sống phàm tục và tầm thường như vậy, thôi thì hãy để một Ansbach Malkavian điên cuồng tiếp tục sống trong truyền thuyết.”
Gordon rút dao găm ra đâm thẳng vào cổ Ansbach không chút nương tay…