Một linh hồn méo mó.
Gió bỗng nổi lên cuồn cuộn, len lỏi vào tất cả những khe hở của nhà gỗ tạo nên tiếng rít gào như sói tru quỷ khóc, cửa kính bị chấn động vỡ tan tành.
Ansbach mở cửa sổ ra.
Gió ào ạt lùa vào.
Rèm cửa bị thổi bay phần phật. Lúc này mới biết rèm dỏm cũng có cái hay của nó, ít ra không bị thổi bay tán loạn như lụa mỏng. Hộp khăn giấy trên bàn bị thổi bay ra tới gần cạnh bàn, sau đó rơi xuống lộn mấy vòng dưới đất, rồi lại tiếp tục bị thổi bay vào bếp. Mấy tờ giấy ghi chép đặt bừa trên kệ càng bay tứ tung, phấp pha phấp phới trong gió.
Đồ đạc trong nhà bị lăng nhục như vậy mà Ansbach vẫn không chịu đóng cửa sổ. Mắt anh dán vào nước biển đang lấn dần vô bờ. Dòng nước đỏ tươi giao thoa vào nhau tạo nên một câu thăm hỏi:
Ansbach, cậu ổn chứ.
Lần nào gặp Gordon, Ansbach cũng thấy trước chữ “ổn” phải thêm vào chữ “không”, hoặc nếu được dùng nhiều chữ hơn thì sẽ là “không hề”.
Lần đầu tiên gặp Gordon là khi nào?
Hình như trong con hẻm nhỏ tăm tối.
Anh ngồi gần cửa sau của quán bar nhìn mấy huyết tộc đời mười bốn, mười lăm chém giết lẫn nhau. Khi mặt trời mọc, những tên huyết tộc cấp thấp không trốn vào chỗ tối kịp lúc đều tan thành tro bụi.
Lúc bấy giờ Gorgon mặc khoác chiếc áo choàng màu xám rộng thùng thình chầm chậm xuất hiện từ đầu hẻm bên kia. Lão ta cầm cây chổi nhỏ quét hết tro bụi vào ki, sau đó đổ vào túi vải của mình.
Dù thái độ của lão vừa cứng nhắc vừa khô khan nhưng Ansbach vẫn cảm nhận được mùi của kẻ điên tỏa ra dưới lớp áo choàng.
Đồng loại và đồng loại vốn có thể bị thu hút bởi hơi thở của nhau.
Gordon đúng thật là kẻ điên. Lão ta xem thường thiên đường, xem thường địa ngục, xem thường tất cả sinh vật không phải con người, nhưng lại đau đớn vì sinh mạng ngắn ngủi và cuộc sống đơn điệu của nhân loại. Lão cho rằng con người là loài có sức sống mãnh liệt nhất trong cửu giới. Họ vừa thông minh vừa sáng tạo, gan dạ và cầu tiến. Con người không được Thần ban cho sức mạnh nhưng biết sử dụng khoa học kỹ thuật để đạt đến trình độ mà cả sức mạnh Thần ban cũng khó bì kịp.
Máy bay mang con người đến với nhau, điện thoại kết nối con người trên khắp thế giới, máy tính dùng để chia sẻ thông tin với nhau.
Càng điên hơn là lão ta cho rằng mình đại diện cho sự thông minh của nhân loại – Đây chính là nguyên nhân Ansbach khẳng định lão điên. Gordon bất mãn với sinh mạng trăm năm của con người, nhưng lại không muốn từ bỏ thân phận con người, vì vậy dùng cả trăm phương ngàn kế để tìm cách sống thọ mãi mãi.
Từ một nhà vật lý học lão ta chuyển sang học sinh vật, cuối cùng vì dục vọng trong cơ thể bộc phát mỗi ngày một mãnh liệt, lão lựa chọn trở thành hắc vu sư – tên gọi chung của nhân loại học vu thuật. Còn vu tộc mới sinh ra đã biết vu thuật, được gọi là bạch vu sư. Nhưng chỉ có mỗi nhân loại dùng cách phân biệt như vậy.
Theo quan điểm hiện tại của Ansbach, Gordon chính là một tên tự luyến chính hiệu, nhưng kỳ quái ở chỗ nếu là Ansbach của ngày xưa, anh lại cho rằng mình và lão chẳng khác nào đôi người xấu hợp nhau đến lạ.
Khoảng thời gian lúc mới hợp tác đúng là không tệ, nhưng Gorgon càng ngày càng sa đọa – Để sống thêm một giây, lão ta có thể nhét nguyên con chuột chết vào mồm không chút do dự. Tình “hữu nghị” của hai người bắt đầu rạn nứt. Gordon càng ngày càng bảo thủ, bắt đầu nghiên cứu cách khống chế tinh thần, càng ngày càng mất đi lý trí, phần lớn thời gian đều như kẻ tâm thần mắc chứng hoang tưởng, ngu ngốc đến mức Ansbach không thể nào hiểu được.
Hai người rã đám chả mấy vui vẻ, Gordon tiếp tục chiêu mộ người, còn Ansbach gặp được Oregon, cuộc sống của hai người bắt đầu thay đổi theo hướng hoàn toàn mới. Ban đầu là nước sông không phạm nước giếng, về sau Gordon tự xưng là kẻ mạnh nhất trong cả chín giới, vô cùng tức giận với hành vi phản bội của Ansbach. Nhưng Ansbach còn chả biết mình biến thành cấp dưới của lão từ hồi nào nữa chứ!
Gordon bắt đầu xuất hiện bên cạnh anh với tần số cao hơn, đồng thời lợi dụng đường tình duyên gập ghềnh của hai người để mê hoặc anh, khiến một Ansbach cảm xúc không mấy ổn định càng rơi vào trạng thái điên cuồng, đến nỗi gây ra những chuyện anh vô cùng hối hận nhưng không có cách nào sửa đổi.
Mỗi khi nhớ lại chuyện cũ, tinh thần của Ansbach dao động mãnh liệt, không thể không nhìn mèo đen để cố ép mình phải bình tĩnh lại.
Ống quần của anh bỗng giật giật, cúi đầu nhìn xuống thì thấy mèo đen đang nằm lên giày anh, cọ đầu vào chân anh.
Anh khom người bồng nó lên, “Dường như càng ngày em càng thông minh.”
Nó nghiêng đầu, đôi mắt tròn xoe như hai hòn thủy tinh híp lại, sau đó ngáp một cái.
Ansbach vuốt đầu nó.
Cát trên bờ biển bỗng nhiên “bật dậy”, từ từ xếp thành hình người, hơn nữa còn là người quen.
Ansbach lẳng lặng đếm số bạn mới bạn cũ vừa xuất hiện.
Trưởng lão mười ba gia tộc.
Macewen.
Lão Benson.
Winston, Edwin.
Baal, Vương Tiểu Minh.
Yvonne.
…
Còn có cả Mammon.
Anh mỉm cười. Đội ngũ hùng mạnh thế này thật khiến cho kẻ khác phải kinh ngạc. Nếu thiên sứ liên lạc với anh ẩn mình trong ánh sáng thì có lẽ cũng đã xuất hiện ở đây. Đáng tiếc thật, còn tưởng vu thuật của Gordon có thể biến ra hình dáng thật của gã đấy, nào ngờ anh vẫn chỉ có thể tự tưởng tượng ra thôi.
Macewen đi đến trước mặt anh, mở miệng nói chuyện một cách cứng ngắc: “Ngươi phá giải bằng cách nào?” Vừa mở miệng là có thể nghe thấy giọng nói khô khốc ngang phè của Gordon.
Ansbach đáp: “Trí tưởng tượng của ông rất phong phú, tình tiết cũng đa dạng. Zofie bị bắt khai ra cả đống tên. Đọa thiên sứ bắt bọn ta dẫn đi. Nhưng dường như ông quên mất chuyện người lùn vốn sống trong giới người lùn, titan sống trong giới titan, làm sao chỉ đi một vòng quanh Biển Đỏ là ‘sưu tập’ được hết.”
Tượng cát của Macewen sụp đổ.
Ansbach cũng muốn hỏi xem lão bắt đầu thôi miên anh để anh đi vào ác mộng từ lúc nào. Là khi đọa thiên sứ gõ cửa, hay là từ khi đọa thiên sứ đuổi giết Zofie… Mỗi lần Gordon dùng hắc vu thuật thôi miên đều sẽ để lại một ám hiệu, lẽ nào lần này là đọa thiên sứ? Tại sao lại là đọa thiên sứ? Vì anh từng gặp Mammon và Baal ư?
Nếu đọa thiên sứ là dấu hiện anh đã đi vào giấc mộng, vậy anh của hiện tại có phải cũng đang ở trong mộng hay không?
Hay là anh vốn chưa từng tỉnh dậy.
Anh cúi đầu nhìn mèo đen.
Từ lúc tỉnh lại trên sô pha đến giờ, mèo đen vẫn nhìn anh chằm chằm nhưng chẳng kêu lấy một tiếng.
Nếu đọa thiên sứ là dấu hiệu việc anh đang nằm mơ, tiếng mèo kêu phải chăng là dấu hiệu anh tỉnh táo không nhỉ, giống như khi anh đầu hàng trước nổi cám dỗ chuẩn bị cắn người lùn, tiếng mèo hiếm hoi lại vang lên?
Trong lúc anh đã suy nghĩ, Mammon đã đến ngay trước mặt anh, “Chúng ta hãy bàn một giao dịch.”
“Giao dịch gì?”
“Giết Edwin và Winston, ta sẽ mở phong ấn của Oregon ra. Oregon do ta phong ấn, hắn biến thành thế này đều do ta cả, vì vậy kẻ đủ khả năng giúp hắn trở lại bình thường chỉ có mỗi mình ta mà thôi.”
Ansbach siết tay thành đấm.
Đối phương không hề muốn trao đổi điều kiện mà là đang chọc giận anh.
Giống như bao nhiêu lần trước.
Khiến anh nổi điên đánh mất lý trí, biến thành con rối bị chi phối bởi kích động và bạo lực.
Trong quá khứ anh đã như vậy vô số lần, nhưng hiện tại lại khác.
Anh mất đi Oregon.
Cái giá quá đắt cho sự kích động của mình.
Ansbach đột nhiên tháo nhẫn ra rồi bóp nát!
Động tác trong mơ có ảnh hưởng đến hiện thực chăng?
Lúc Ansbach mở mắt ra, nghe thấy tiếng kêu đau xót khản đặc của mèo đen thì anh đã biết, có.
Anh nhìn chung quanh, Oregon vẫn còn ở đây. Dù có đi vào giấc mộng, y vẫn được anh ôm chặt trong lòng. Mèo đen… đang đạp lên đầu của anh, cào rối tóc anh, phát hiện anh tỉnh lại nó bèn nhảy xuống, hắng giọng một tiếng rồi rúc vào lòng Oregon ngủ ngon lành.
Có thể nhận ra nó đã quá mệt, cả sức đòi vuốt cũng không còn.
Ansbach dịu dàng vuốt lưng nó.
Là em đúng không?
Dù em không có ý thức, em vẫn theo bản năng mà bảo vệ tôi?
Tâm trạng anh vốn phải rất điên cuồng, rất phẫn nộ, nhưng tình cảm mèo den dành cho anh đã xua đi hết những khó chịu trong lòng anh, cho phép anh lấy lại bình tĩnh.
Hiện giờ họ không đang ở trong nhà gỗ mà đang đi đến khu rừng rậm nhỏ sau nhà. Theo dấu vết để lại, chính là anh bồng Oregon đi qua nơi này. Là hành vi vô thức trong lúc mơ ư? Lúc đó chắc anh trông chẳng khác nào cương thi, mặt nghiêm túc, mắt nhắm lại, đi lòng vòng một cách cứng đờ.
Mèo đen nhất định bị dọa.
Nhưng anh cũng cảm nhận được cảnh trong mộng có ảnh hưởng đến hiện thực, vì vậy mới kịp thời bóp nát chiếc nhẫn.
Chiếc nhẫn trên ngón trỏ trái của anh bị bóp hở ra một cái khe nhỏ đủ để đựng một giọt nước. Giọt nước thánh bên trong đã dùng hết, nó chính là quà thiên sứ trong ánh hào quang tặng cho anh, tinh khiết hơn nước thánh của giáo hội nhiều, có thể dễ dàng giải trừ hắc vu thuật.
Chiếc nhẫn vốn do Gordon đích thân chế tạo, nó dung hợp với máu của Oregon, sau đó dùng nước thuốc luyện bằng hắc vu thuật để che giấu mùi máu của chính mình, như vậy mùi máu trên nhẫn sẽ giúp anh ngụy trang thân phận. Tiếc rằng máu bị pha với nhiều loại thuốc nên không tinh khiết, vì vậy đám huyết tộc khác không ngửi ra đời thứ mấy.
Nhìn chiếc nhẫn trống rỗng, anh miết trán.
Hơn một trăm năm chờ đợi lại thất bại trong gang tấc.
Trước khi đến Biển Đỏ, trong lòng anh đã vạch sẵn kế hoạch – Tìm Gordon, hắt nước thánh lên người lão ta, tháo gỡ triệt để gút mắt giữa anh và lão. Nhưng kế hoạch lại thay đổi, nước thánh bị dùng trước khi cần thiết, chưa kịp dính vào cả sợi lông của Gordon.
Anh không thể không tìm cách khác.
Ví dụ như tìm thiên sứ trong ánh hào quang xin thêm một giọt?
Mỗi lần họ gặp nhau đều do đối phương liên lạc với anh trước. Sau lần trước, chỉ sợ thiên sứ sẽ cho rằng mối quan hệ hợp tác của hai người đã kết thúc. Vì anh cũng nghĩ thế. Giá trị lợi dụng của thiên sứ chỉ là giải phong ấn cho Oregon, nếu không được thì đường ai nấy đi thôi.
Hay là báo với Edwin chuyện Gordon muốn giết chết hai người bọn họ? Như vậy anh sẽ có thêm đồng minh. Có Baal và Vương Tiểu Minh, phần thắng của họ sẽ cao hơn.
Nhưng thân phận đúng là mối phiền lớn cho anh. Đa số các trưởng lão chắc chắn không thích nghe tin anh đã bỏ trốn.
Trên thực tế, ngụy trang được lâu vậy đúng là ngoài sức tưởng tượng của anh.
Trong lúc thánh chiến nổ ra, anh và Oregon đang mải vờn nhau nên số lần tham gia thánh chiến chỉ đếm trên đầu ngón tay. Kẻ thật sự gặp được hai người họ không nhiều, rồi sau đó thánh chiến kết thúc, rất nhiều huyết tộc cấp cao không muốn ở lại nhân giới – nơi tràn ngập ký ức chiến tranh, nên đều quay về huyết tộc, chuyện này đúng là trời giúp cho việc anh giả dạng làm Oregon.
Để tránh thân phận bại lộ, anh chỉ ru rú trong nhà, sống âm thầm được bao nhiêu hay bấy nhiêu, chỉ có hai chuyện khiến anh cảm thấy hứng thú.
Một là hợp tác với vị thiên sứ trong ánh hào quang chủ động tìm đến anh, điều kiện là tìm cách giải bỏ phong ấn của Oregon. Sau khi thăm dò, anh phát hiện thiên sứ không có ấn tượng tốt với “Ansbach” mà lại rất đồng cảm với “Oregon”, vì vậy anh giữ nguyên thân phận Oregon hùa theo thiên sứ, lên án hành vi “man rợ” của Ansbach, ngầm ám chỉ mình muốn giải phong ấn chính là để giết chết y. Quả nhiên thiên sứ nhận lời.
Một chuyện khác là tự rèn luyện, học cách khống chế cảm xúc. Anh nghĩ ra phương pháp mô phỏng. Mô phỏng theo cách ăn nói, kiểu suy nghĩ và thói quen sinh hoạt của Oregon. Ban đầu khó vô cùng, một trong những mâu thuẫn giữa anh và Oregon chính là anh không thể nào hiểu được lối tư duy của y. Nhưng dần dần đắm chìm trong mơ tưởng “Oregon đang ở cạnh mình”, thậm chí “ở ngay trong cơ thể mình”, anh bắt đầu cảm nhận được hơi thở của Oregon, hơn nữa mỗi khi nhớ lại chuyện cũ lúc còn là kẻ thù của Oregon, anh cho rằng mình đã quá vô lý.
Ai cũng bảo Malkavian đều điên cả, nhưng mấy ai ngờ được hóa ra bệnh điên ấy có thể trị khỏi?
Ansbach vuốt ve gò má của Oregon, dùng móng tay khều đi đất cát dính trên mặt y, không ngừng lắng nghe tiếng động trong rừng cây.
Bấy giờ là buổi chiều tà, trên trời bồng bềnh trôi vô số mây hồng, lá cây xanh mướt có mảng bị nhuộm đỏ rực, có mảng bị nhuộm vàng ươm như bừng cháy. Không khí gần biển ẩm ướt mà ngột ngạt, lá cây đung đưa khẽ đến mức khó lòng nhận ra.
Bất thình lình, những hàng cây rậm rạp trong rừng dạt qua hai bên tạo thành một con đường, cái bóng màu đen khổng lổ theo đó phóng ra! Ansbach nhe nanh rống lên, hai tay bắt lấy cặp sừng trên đầu bóng đen ngăn chặn thế tấn công của nó!
“Meo!!!” Mèo đen rít lên chói tai, eo Ansbach chợt nhói lên, cả người anh bị xô bổ nhào sang phải. Con quái vật bị một luồng sáng đánh trúng, hóa thành đống cát bụi khô cằn. Vị trí đó chính là vị trí mới vừa rồi của Ansbach, nếu anh không bị xô ngã, kết cục của quái vật có lẽ cũng là kết cục của anh.
Ansbach vừa chạm đất là bật dậy ngay lập tức, một tay tóm lấy người tông ngã mình, một tay ôm chặt thân thể của Oregon.
“Đừng đi.”
Tiếng gọi khẽ vang lên bên tai khiến anh cứng đờ cả người.
Ansbach chưa bao giờ thấy hoảng sợ như giây phút này đây.
Lúc Oregon bị phong ấn, anh cảm thấy phẫn nộ, cảm thấy nản lòng, cảm thấy buồn đau. Quá nhiều thứ cảm xúc phức tạp đan xen khiến trái tim anh gần như không thể chịu nổi, vốn chẳng còn chỗ trống cho hoảng sợ. Nhưng hiện tại, rõ ràng anh nghe thấy tiếng của Oregon, mới rồi còn nhìn thấy thân thể bất động của y nằm trên mặt đất.
Tình huống quá đỗi mâu thuẫn đưa anh vào ranh giới giữa hiện thực và ảo tưởng. Tiến thêm một bước sẽ lại quay về với hiện thực băng giá đến lạnh người, lùi một bước thì sẽ rơi vào ảo ảnh huyền diệu mê người.
Là hắc vu thuật của Gordon?
Đúng là mở mang tầm mắt. Trước đây lão không bao giờ dám dùng Oregon để tạo ra ảo ảnh, bởi vì không thể nào qua nổi mắt anh. Anh hiểu Oregon còn hơn chính bản thân mình, bởi thế nên Oregon trong những ảo ảnh trước đó đều chỉ là cái xác không biết động đậy giống như hiện thực.
Nếu vậy càng nên quay đầu nhìn một cái để phá nát cái bẫy vụng về của Gordon.
Ansbach bình tĩnh cân nhắc rồi chầm chậm quay đầu lại, ngón tay của anh siết lấy cổ tay đối phương càng lúc càng chặt.
…
Là… Người mèo?
Trên đầu mọc thêm một đôi tai mèo, đôi con ngươi hẹp dài màu vàng xanh đang chăm chăm nhìn theo hướng sau lưng Ansbach đầy vẻ cảnh giác.
Hình tượng vô cùng kỳ cục, kỳ cục hơn cả đôi cánh gà gắn trên lưng thiên sứ và đọa thiên sứ.
Thế nhưng Ansbach biết rõ…
Oregon, là y.