Cửu Gia Sủng Thê Thỉnh Tiết Chế

Chương 3: 3: Tuổi Thơ Hắn





Người đàn ông im lặng và nhìn chằm chằm vào người mình khiến cả người Triệu Gia Hân ngứa ngáy.

Cuối cùng, cô lấy hết cam đảm nhìn vào hắn:
- Tôi đã nói không đi là không đi.

Cửu gia, mong anh hãy tôn trọng lựa chọn của tôi.

Nếu anh muốn có một cô tình nhân thì có khó gì.

Người như anh sẽ có rất nhiều người sẵn sàng ngả vào lòng.

Tôi cũng chỉ là một con cá nhỏ trong hàng vạn con cá lớn.

Hà tất gì anh phải cất công như vậy.

Cửu gia, tôi nghĩ mình không xứng với cái thân phận cao quý này.

Xin lỗi, mong anh thông cảm cho tôi.
Cô nâng hắn lên chín tầng mây cao và tự hạ mình xuống đủ để biết Triệu Gia Hân này là người khôn khéo như thế nào.

Lùi một bước, nhẫn nhịn một chút để đạt được thứ mình cần chính là thứ những con người như cô nên làm ở trong cái xã hội coi trọng đồng tiền này.

Nhưng có một điều cô không hề ngờ tới, vốn dĩ thứ hắn muốn ở cô, không phải là nhan sắc hay tài năng gì cả.

Giữa muôn vàn những người phụ nữ thông minh, tài sắc vẹn toàn hắn lại chỉ chọn cô.

Chỉ đơn giản vì đó là cô, vì hắn cần cô.
Cửu Châu nhíu chặt lông mày, đôi mắt màu hổ phách khép lại sắc bén, có thể nhìn ra người đàn ông vốn không vui.


Hắn không vui không phải là vì cô từ chối hắn mà là cô đã thay đổi cách xưng hô với hắn, cách đối xử với hắn.

So với một Triệu Gia Hân khép nép, biết đối nhân xử thế, khéo léo cúi trên luồn dưới, biết điều, xu nịnh hắn thì hắn lại thích cô ngang ngược, không nghe lời, gọi thẳng tên hắn là "Cửu Châu" hơn.

Và đó mới là con người thật của cô.

Thứ hắn thích là con người thật của cô, là cô chứ không phải là lớp ngụy trang giả tạo cô bọc trên người.

Hắn biết cô là một con người nhân hậu, chỉ là cô quá ngang bướng, nhưng cô cũng rất yếu đuối.

Cô thuộc kiểu người sống nội tâm, thích cười với cả thế giới và thích khóc một mình.

Dù cô có mạnh mẽ bao nhiêu, có thích chống đối hay nhẫn nhịn bao nhiêu, bên trong cô gái ấy vẫn là một trái tim thiếu nữ mềm yếu mong manh dễ vỡ và dễ bị tổn thương.

Vừa đáng thương, vừa đáng trách, cô không biết tự chăm sóc bản thân mình, không biết tự bảo vệ trái tim mình.

Càng như thế, hắn càng muốn ôm cô vào lòng, phủ một lớp bao bọc để bảo vệ lấy cô.
Nhưng hắn là ai chứ? Một người từ khi sinh ra đã không được nhận tình yêu thương, lớn lên trong cô độc.

Tuổi thơ hắn không được đi học, được đến trường như bao đứa trẻ cùng trang lứa.

Cái xã hội bất công này dìm hắn tới đường cùng.

Một đứa trẻ ngày ngày mở mắt ra là chỉ nghĩ xem hôm nay được ăn gì để có thể sống tiếp thì có chuyện nghĩ đến việc sẽ được học chứ.

Ở cái lứa tuổi đáng ra được ba mẹ yêu thương, đùm bọc, được chơi đùa vô lo vô nghĩ thì hắn lại phải một mình gồng gánh để sống sót qua ngày.

Hiên nhà, ống cống, gầm cầu, thậm chí ở ruộng ngô...!Cửu Châu đều đã ngủ qua rồi.

Người người, nhà nhà đều xa lánh hắn.

Bị đánh đập, bị bêu xấu, bị đổ oan, hắn đều đã trải qua hết rồi.

Thật nực cười, bọn họ nói hắn là đứa hư hỏng, là đứa bất nhân, nhưng chính họ là những con người vô tâm lướt qua khi nhìn thấy một đứa trẻ con đói khát với bộ quần áo dơ bẩn.

Một đứa trẻ mấy tuổi đầu, trói gà chưa chặt, vậy mà bọn họ nỡ lòng nào nói hắn là kẻ bất nhân? Hắn hận cha mẹ hắn.

Họ chơi bời, ngủ qua đêm với nhau, sinh hắn ra rồi bỏ mặc hắn khi hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ tám tuổi.

Họ nói họ không yêu nhau, họ nói hắn là đứa sao chổi.

Sao chổi ư? Vậy sinh ra hắn để làm gì chứ? Lúc sung sướng sao không ai tìm cách phòng tránh đi.

Không ai quan tâm hắn, không ai để ý hắn, họ lạnh lùng lướt qua hắn mặc cho hắn có mỏi miệng cầu xin.

Thật bất công.

Cửu Châu hận cuộc đời, hắn hận cả những đứa trẻ cùng trang lứa được sống trong vòng tay yêu thương của cha mẹ.

Ông trời bất công, tại sao cả thế giới đều có gia đình.


Còn hắn, thì không?
Là cuộc đời không cho hắn được lương thiện, có cơ hội được lương thiện, chứ không phải hắn không muốn làm người lương thiện.
Lớn lên một chút, với tư chất hơn người, cùng khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, hắn đã được giới xã hội đen để ý đến và hắn được một đại ca xã hội đen có tiếng trong vùng nhận nuôi.

Đây là một cơ hội tốt.

Là cơ hội để hắn có điều kiện được tiếp xúc với học hành.

Hắn lao vào học.

Học như điên.

Gần như đã nhồi nhét hết tất cả kiến thức mà người bình thường cần tới chục năm học mới hiểu hết Cửu Châu là người thông minh.

Chỉ trong vòng mấy năm liền, hắn từ một thằng mồ côi, nhếch nhác, một thanh niên "hư" không có học thức, tự đứng lên lập công ti, tự nỗ lực đạt được những thành quả nhất định.

Không hiểu sao, ông trùm xã hội đen nhận hắn về nuôi lại hết sức coi trọng hắn.

Nhận hắn về không bắt làm gì mà còn cử người bảo vệ, cử gia sư dạy học riêng cho hắn.

Lúc hắn lập công ti, ông ta không ngần ngại đem tất cả vốn liếng của mình tặng cho hắn.

Trong những năm đầu, còn ra sức giúp hắn, diệt trừ các thế lực thù địch, làm nên một công ti phát triển thịnh vượng.

Cửu Châu luôn thắc mắc, vì sao ông ta lại làm vậy.

Nhưng lúc nào cũng chỉ nhận được một cái lắc đầu im lặng.

Mãi đến sau này, khi ông ta đỡ cho hắn một viên đạn mà chết, hắn mới biết, ông ta chính là ba của mình.

Biết rằng hắn cũng có tên: Cửu Châu.
Ông ta chết, toàn bộ gia tài của Cửu thị đều được luật sư riêng của ông ta trao lại cho hắn.

Thì ra, ông ta đã biết trước hắn là con của ông từ lâu, cũng đã biết trước cái chết này sẽ xảy ra nên đã chuẩn bị sẵn từ lâu.
Đến khi đó, Cửu Châu đã không còn hận ba nữa.


Không phải vì lý do hắn được nhận toàn bộ gia tài mà ông ta để lại.

Chỉ là hắn cảm thấy không còn hận nữa.

Ông ta đỡ cho hắn một viên đạn, giúp hắn nhận ra rằng, thì ra, hắn không phải là kẻ bỏ đi, là nghiệt chủng.

Ít ra hắn biết được những gì nghe họ kể lúc nhỏ về ba hắn không giống thật.

Ít ra hắn biết rằng chuyện ba hắn không cần hắn không phải là sự thật.

Ba của hắn cũng yêu thương hắn như bao ba của những người khác.

Hắn cũng có ba, một người ba luôn cố gắng bù đắp những tình cảm mà hắn thiếu thốn bấy lâu nay, một người ba thầm lặng, một người ba không phải là vĩ đại nhất nhưng đã đỡ cho hắn một viên đạn chí mạng.

Có lẽ, ba của hắn đã làm tròn trách nhiệm của một người ba rồi.
Sau khi làm tang cho ba, Cửu Châu càng trở nên trầm lặng, đề phòng với tất cả mọi người, không tin tưởng ai.

Cũng phải thôi, vì đằng sau cái công ti nhỏ của hắn là cả một tập đoàn Cửu thị to lớn mà hắn phải gánh vác.

Có một người ngoại lệ.

Người duy nhất hắn tin tưởng là một người anh em kết nghĩa mà hắn nhặt được tại một hẻm nọ.

Có lẽ vì anh ta cũng giống như hắn, không nơi nương tựa, cũng có lẽ là vì họ chính là anh em kiếp trước nên mới gây cho hắn cảm tình đặc biệt đến thế.

Nhưng hắn tin, anh ta sẽ không bao giờ phản bội lại hắn..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.