Cửu Gia Đừng Làm Vậy

Quyển 1 - Chương 21




Hai người nhìn nhau, Sở Cuồng nói: “Tôi ra ngoài xem thử.”

Nhẫm Cửu vội giở chăn kéo tay Sở Cuồng lại: “Cùng đi đi! Ngươi muốn để ta một mình ở lại đây sợ chết khiếp sao?”

Sở Cuồng nhíu mày nghĩ một lúc: “Cũng được. Cô mang theo đồ đạc quan trọng đi, nếu thật sự có gì dị thường, chúng ta rời đi ngay tối nay, đi men theo đường sông chắc không lạc đâu.” Tiền tài đều để chỗ Sở Cuồng, Nhẫm Cửu cũng không có gì để thu dọn, nàng nhét hai cái bánh bao trên bàn vào người rồi theo Sở Cuồng âm thầm đẩy cửa đi ra.

Ban đêm trên núi yên tĩnh đến rợn người, nhưng càng yên tĩnh thì tiếng kêu của người đó lại càng quỷ dị hơn, lần theo âm thanh mà đi, càng đi càng gần một sơn động, cách chừng ba trượng Nhẫm Cửu đã cảm nhận được gió lạnh bên trong thổi ra, mang theo âm khí cùng với tiếng kêu kỳ quái kia, Nhẫm Cửu sợ hãi run cầm cập: “Hay là… chúng ta đi đi thì hơn, lỡ bên trong có ma thì sao…”

Sở Cuồng siết chặt vũ khí trong tay, chạm nhẹ vào Nhẫm Cửu để mở khóa, Nhẫm Cửu bị chạm vào, vội ôm lấy cánh tay hắn, giấu mặt đi không dám nhìn.”

“Các hạ đang kềm chế động tác của tôi.” Sở Cuồng đành phải lên tiếng nhắc nhở, “Trước mặt vẫn chưa thăm dò thấy địch ý, không cần sợ hãi.”

“Ma mà cũng thăm dò được sao…” Nhẫm Cửu gần như bị Sở Cuồng kéo đi về phía trước.”

“Tôi không kỳ thị tín ngưỡng tôn giáo, nhưng chuyện quỷ thần đích thực là hoàn toàn bịa đặt.” Sở Cuồng bất lực, chỉ đành đổi tay cầm vũ khí, lúc này hai người đã đi vào trong động, thanh âm bên tai càng thê thảm hơn. Nghe Sở Cuồng nói “Khởi động hệ thống chiếu sáng”, tiếp đó trong động sáng lên, là hai nút trên vai Sở Cuồng phát sáng.

Có ánh sáng, cảm giác quỷ dị khiến người ta ớn lạnh cũng giảm đi nhiều, Nhẫm Cửu mở mắt ra từ sau cánh tay hắn, xem xét sơn động ẩm ướt, thấy hai bên vách động có cắm đuốc gỗ, dường như đã nhiều năm không dùng tới, bên trên mọc đầy rêu xanh: “Ở đây hình như trước đây từng có người đến.”

Nhẫm Cửu vừa dứt lời, lại là một tiếng kêu to thê thảm khản đặc từ nơi sâu nhất của sơn động truyền đến. Chỗ họ đứng hình như rất gần hướng đó, thanh âm khẩn thiết khiến đến mức khiến Nhẫm Cửu sởn gai ốc toàn thân, Sở Cuồng nhàn nhạt nói: “Xem ra bây giờ cũng có người.” Nói xong hắn nhấc chân tiếp tục đi về phía trước.”

“Khoan đã!” Nhẫm Cửu vội chộp tay hắn, “Ngươi không cảm thấy quỷ dị sao? Đêm hôm khuya khoắt, trong sơn động có vẻ như lâu lắm rồi không ai đến lại truyền ra tiếng người…”

“Đích thực là vậy.”

“Vậy thì sao?” Nhẫm Cửu dùng hết sức lực toàn thân nói với Sở Cuồng rằng, chúng ta đi thôi, nhưng sau khi Sở Cuồng trầm ngâm một hồi lại nói: “Rất khiến người ta chú ý, phải tìm người này hỏi xem đêm hôm khuya khoắt ở đây gào thét là có mục đích gì.”

Đừng! Đừng mà! Ta không có ý này!

Trong lúc giằng co, hai người vòng qua một ngã rẽ nhỏ trong thạch động, ánh sáng trên vai Sở Cuồng chiếu đến một đầm nước phản chiếu lại lập tức sáng cả thạch động.

Một nữ nhân xõa tóc đang đứng trong nước, dường như cảm giác được ánh sáng, nàng ta lập tức quay đầu lại: “A…” Nữ nhân trong đầm nước phát ra âm tiết khản đặc. Gương mặt nàng ta trắng bệch đến rợn người, miệng không nói được thành lời, mắt đục ngầu, nhưng dường như có thể nhìn thấy người, nàng ta chìa tay về phía Sở Cuồng: “A a…”

Nhẫm Cửu kinh hãi hít một hơi lạnh: “Cô là người hay ma?”

“Chân cô ta dưới nước bị xích lại rồi.” Sở Cuồng nói.

Lúc này Nhẫm Cửu mới chú ý đến xiềng xích dưới mặt nước: “Đây… chắc là người rồi…” Nàng xem xét kĩ nữ nhân một hồi, “Bị người ta nhốt ở đây sao?”

Nữ nhân vội gật đầu, bàn tay đưa về phía họ dùng lực đến run rẩy, giống như đang gào lên hãy cứu mình.

Giọng nàng ta lớn như vậy, bọn Nhẫm Cửu đều nghe thấy, làm sao người trong thôn lại không nghe, không ai đến cứu chứng tỏ người trong thôn đều biết, có lẽ… chính người trong thôn đã nhốt nàng ta ở đây, rốt cuộc tại sao lại đối đãi với nàng ta như vậy…

“Tôi xuống cắt đứt xích sắt, cô cầm vũ khí canh chừng bên ngoài đi.”

Sở Cuồng vừa dứt lời, trong động đã truyền đến tiếng bước chân lộn xộn, chẳng bao lâu, năm sáu nữ nhân cầm dao và rìu chạy vào: “Ai ôi, sao hai vị lại ở đây?” Nông phụ cho Nhẫm Cửu ngủ nhờ cũng nằm trong số đó, bà ta vội nói, “Chẳng phải tôi nói ban đêm đừng ra ngoài rồi sao, ở đây dơ lắm, nhị vị mau theo tôi về đi.”

Bà ta không nhìn nữ nhân sau lưng Nhẫm Cửu lấy một lần, chìa tay ra kéo Nhẫm Cửu, Nhẫm Cửu trốn sau lưng Sở Cuồng nói: “Người này là ai, tại sao các người lại đối xử với cô ta như vậy?”

Mấy nông phụ nhìn nhau, thần tinh trên mặt có chút khinh miệt: “Cô ta là người không giữ trinh tiết.”

Một người khác nói: “Cô ta lấy Trưởng lão của chúng tôi nhưng lại muốn bỏ trốn cùng nam nhân khác, nam nhân đó đã bị loạn côn đánh chết rồi, chờ Trưởng lão về cô ta cũng bị kéo đi ngâm lồng heo.”

Nữ nhân kia lại vội kêu lên, nhưng chỉ có thể phát ra những âm tiết đơn giản, vô cùng bất lực, Nhẫm Cửu vừa định lên tiếng, bỗng nghe Sở Cuồng nói: “Xin lỗi, hành vi của các vị trái với hiệp nghị nhân quyền Liên bang. Thứ lỗi cho tôi không thể khoanh tay đứng nhìn.”

Mấy nông phụ im lặng một khắc, không khí bỗng trở nên kỳ quái: “Các người có đi hay không?” Sắc mặt nông phụ tiếp đón Nhẫm Cửu lạnh đi, “Đừng có rượu kính không uống mà uống rượu phạt.”

“Xin lỗi, tôi không uống rượu.” Nói xong, Sở Cuồng lấy trong y phục ra một thứ gì đó vứt sang bên kia, khói bốc lên, Sở Cuồng nắm tay Nhẫm Cửu bảo nàng bịt mũi miệng lại: “Nín thở.” Sau đó hắn bỗng nhảy xuống nước.

Khói nhanh chóng lan ra trong sơn động rồi lắng xuống, một lát sau, mấy nông phụ ngã xuống đất.

Nữ nhân trong đầm nước cũng ngất đi như mấy nông phụ, sau khi Sở Cuồng vác nữ nhân kia lên rồi, Nhẫm Cửu vẫn bịt chặt mũi không dám thở.

“Thở được rồi, chúng ta đi.”

“Ngươi nói trước với ta một tiếng mới rồi hành động không được sao?” Nhẫm Cửu ẩn nhẫn nói.

Sở Cuồng quay đầu nhìn nàng: “Tôi cho rằng tôi và các hạ đủ ăn ý với nhau.”

Nhẫm Cửu ngẩn ra, nghĩ kĩ lại, nàng và Sở Cuồng đích thực đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện lớn nhỏ…

Ra khỏi sơn động, bên ngoài sáng lên, các thôn dân đều cầm đuốc đứng vây lấy cửa động, Sở Cuồng tắt ánh sáng trên vai, ánh mắt trầm tĩnh, cuối cùng hắn cũng biết có chỗ nào không đúng, người trong thôn này không hề cày cấy, không có nông cụ, cho dù là trước đó trong ổ thổ phỉ của Nhẫm Cửu thì họ cũng trồng rau nuôi súc vật, nhưng ở đây thì không, hoàn toàn sạch sẽ, cái ăn cái mặc dường như đều được mua từ bên ngoài.

Nhìn đại đao sáng loáng trong tay các nông phụ, Nhẫm Cửu cũng sực tỉnh: “Ta xông vào chỗ của người trong nghề rồi!”

Người vây quanh họ đều là nữ nhân, thiết nghĩ nam nhân đã xuống núi đánh cướp hết, một phụ nhân thân hình cao to bước vài bước ra khỏi đám người, hét lên: “Để người trên lưng ngươi và tiền trên người lại thì ta sẽ tha cho các ngươi một mạng.”

Sở Cuồng liếc Nhẫm Cửu: “Cùng nghề với cô, vậy phân tích thử lời nói có đáng tin không.”

Nhẫm Cửu im lặng nhỏ một giọt mồ hôi lạnh: “Không đáng tin… Theo tác phong của ta trước đây thì sẽ bắt người, bá chiếm nam nhân, nữ nhân thì thu làm nha hoàn.”

Sở Cuồng quay đầu nhìn nàng: “Thật là ác đồ hiếp nam chiếm nữ.”

Hình dung vô cùng sát thực, bởi vậy Nhẫm Cửu không phản bác, Sở Cuồng vừa lấy trong y phục ra vật vừa dùng trong sơn động lúc nãy, vừa nói: “Chẳng phải cô nói tiền của chúng ta không đủ để ăn uống thoải mái sao?” Nhẫm Cửu quay đầu nhìn hắn, nhưng thấy Sở Cuồng một tay bịt miệng bịt mũi, tay kia nhẹ nhàng vứt vật đó ra, hắn nghiêm túc nói: “Chúng ta tiện thể mượn một ít đi.”

“Mượn?”

“Vì quý tinh cầu không có pháp luật hoàn thiện, bởi vậy mượn dùng lời của người xưa ở quý tinh cầu, đây gọi là gậy ông đập lưng ông.”

Nhân lúc trời tối, Nhẫm Cửu lấy ở mỗi nhà mỗi hộ một ít tiền bạc, dù sao thì trước đây đã từng làm rồi, Nhẫm Cửu cũng không áy náy lắm, nàng biết, chút tiền mình lấy đi này sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống thường ngày của ai.

“Đi thôi.” Sở Cuồng cất tiền Nhẫm Cửu lấy đi vào người, lúc vác nữ nhân bị ngất kia chuẩn bị rời đi, phía sơn cốc bỗng có ánh lửa sáng lên, có tiếng bước chân lộn xộn của nam nhân truyền đến. Xem ra đã làm ăn bên ngoài xong trở về rồi.

Nhẫm Cửu nhìn Sở Cuồng: “Khói của ngươi đâu?”

“Đạn này phải dùng bất ngờ, trước mắt không biết kẻ địch có bao nhiêu nhân mã, không tiện dùng, nếu không thể một mẻ bắt gọn thì lần thứ hai họ sẽ biết nín thở, đạn này sẽ không có tác dụng.”

“Vậy phải làm sao, đâu thể nào bắn bọn họ thành khói?”

Sở Cuồng thoáng trầm ngâm, rút bên gối ra một cây gậy màu đen, là thanh kiếm ánh sáng màu đen của hắn.

“Ngươi định…” Nhẫm Cửu không dám tin nói, “Giáp lá cà? Chỉ nghe thanh âm thôi ít nhất cũng có bốn năm chục người đó!”

“Không thành vấn đề.” Sở Cuồng không hề do dự đáp, “Chiến lực của đối phương thua xa tôi, yếu điểm duy nhất chính là các hạ. Bởi vậy phiền cô nằm xuống đây giả chết, chờ chiến đấu kết thúc hãy vác cô gái kia ra.”

“Ngươi không thể nói chuyện khách sáo một chút sao…”

“Sự thật là vậy.” Nói xong, thân hình Sở Cuồng khẽ động, chạy về hướng các nam nhân kia, Nhẫm Cửu thật thà nằm xuống đất giả chết, chỉ nghe sau một loạt tiếng kinh hô bên kia, tiếng hét đánh nhau nổi lên, không biết kéo dài bao lâu, lâu đến mức Nhẫm Cửu gần như nhắm mắt ngủ thiếp đi, thanh âm bên đó chợt dừng, Nhẫm Cửu ngồi dậy nhìn về hướng đó, trên đám bại tướng đầy mặt đất, Sở Cuồng đứng thẳng, bộ y phục gọn gàng kia càng tôn lên thân hình với tỷ lệ gần như hoàn mĩ của hắn, hắn nhẹ vung tay, thanh kiếm trong tay thu lại, kết thúc trận chiến.

Hắn như chiến thần trong truyền thuyết, như thần thoại sức mạnh vô song trong sách vở.

“Đi thôi.”

Chiến thần vẫy tay với nàng, Nhẫm Cửu bò dậy, kéo cô nương bên cạnh về phía hắn: “Ngươi vác cô ấy đi.” Nàng sai bảo chiến thần, “Chân cô ấy bị thương rồi, kéo như vậy sẽ đau đó!” Vậy là chiến thần tuân lệnh bước qua.

Hai người đang chuẩn bị rời sơn cốc ra khỏi sơn thôn, bỗng nghe mấy tiếng thiếu niên kêu lớn: “Này! Cứu chúng tôi với!”

“Cứu chúng tôi với! Chúng tôi bị đám sơn tặc này bắt đó!”

Nhẫm Cửu quay đầu tìm một hồi, thấy một thiếu niên tay bị trói ngược bò ra trong đám sơn tặc: “Chúng nói muốn kéo chúng tôi đi bán ở bên kia núi.” Các thiếu niên mắt đỏ hoe, chắc là sợ hãi lắm, “Hôm nay cha mẹ không tìm được tôi, không biết đang nóng lòng dường nào.”

Sở Cuồng hỏi: “Các người có tìm thấy đường về không?”

“Không biết… Trời tối, chúng tôi không nhớ đường.”

“Đi cùng bọn ta đi.” Nhẫm Cửu vừa cởi dây thừng trên tay họ vừa hỏi, “Có ba người thôi à?”

“Còn một đạo sĩ áo xanh nữa.” Thiếu niên chỉ đạo sĩ bị sơn tặc đè ở bên cạnh, “Nhưng hình như hắn hơi say rồi, dọc đường đến đây cứ mơ mơ màng màng, làu bàu đòi uống rượu.” Nhẫm Cửu xem xét đạo sĩ kia, trong đêm tối không nhìn rõ hắn trông thế nào, nàng bảo ba thiếu niên kia vác hắn lên, cùng nhau xuống núi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.