Cửu Dĩ Hữu Tình

Chương 52: Giúp Đỡ




Editor: Gió

Ăn cơm xong cả hai người đều no đến nỗi không muốn cử động. Vẫn còn sớm, không vội tới quán rượu, xuất phát từ ý định đi tiêu cơm, Mẫn Thiều Kỳ lái xe tới một trung tâm thương mại gần đó, mua hai cốc cà phê ở quán cà phê ở tầng một, hai người vừa uống vừa đi dạo, đi dạo là ý tưởng rất phù hợp ngay sau khi ăn cơm xong.

Đi dạo vài vòng đương nhiên không tránh khỏi việc mua sắm liên tục, dù cho hai người đã kiềm chế lại, mỗi người cũng mua một chiếc mũ lưỡi trai, Giang Hằng còn mua một chiếc áo hoodie, lúc ở Paris, Mẫn Thiều Kỳ đã mua rất nhiều quần áo rồi, cũng không xem thêm nữa, mà mua cho mình một đôi giày thể thao, mỗi ngày ăn cơm ra ngoài vận động một lúc cũng không tệ.

Lúc hai người đến quán đã là 8 giờ rưỡi rồi. Cố Ngạo đã đến sớm hai người họ nửa tiếng, Ngu Dịch cũng ở đó, đang ngồi uống rượu cùng Cố Ngạo.

Mẫn Thiều Kỳ mỉm cười đi tới, chào hỏi với Ngu Dịch rồi ngồi xuống bên cạnh Cố Ngạo, bởi vì vừa mới uống cà phê xong, tạm thời không muốn uống gì cả, nên không gọi đồ.

Sau khi chào hỏi với Cố Ngạo và Ngu Dịch xong, Giang Hằng liền đi tới hậu trường để chuẩn bị.

Mẫn Thiều Kỳ uống một ngụm nước chanh, mỉm cười nói với Ngu Dịch: “Lát nữa Ngu thiếu có việc gì không?”

“Không có, sao vậy?” Ngu Dịch cười nói. Thật ra Mẫn Thiều Kỳ rất ít khi chủ động nói chuyện với hắn, cơ bản đều là hắn mở lời trước, đây đại khái là vì tính cách, nhưng Mẫn Thiều Kỳ chủ động bắt chuyện với hắn, hắn cũng cảm thấy khá vui vẻ.

“Lát nữa có muốn cùng đi ăn đêm không? Nghe Giang Hằng nói dạo này anh hay đến nghe cậu ấy hát, tôi còn bảo nếu hôm nay anh cũng tới, thì cùng nhau đi ăn đem, nhưng Giang Hằng nói không chắc anh có rảnh hay không.” Mẫn Thiều Kỳ nói.

Ngu Dịch liếc nhìn Cố Ngạo, hắn không biết có phải Cố Ngạo đã nói gì với Mẫn Thiều Kỳ hay không. Nhưng ngẫm nghĩ thì hình như là không phải, nếu thật sự đã nói rồi, Cố Ngạo hẳn sẽ nói với hắn, chí ít hẳn sẽ hỏi hắn rằng có cần Mẫn Thiều Kỳ giúp đỡ hay hỏi thăm giúp hay không.

Cố Ngạo đối mắt với hắn một giây, cũng không có phản ứng gì khác.

Ngu Dịch càng chắc chắn là Cố Ngạo chưa nói gì với Mẫn Thiều Kỳ, mà là Mẫn Thiều Kỳ tự muốn mời hắn.

“Được. Vẫn đi phố chợ đêm à?” Ngu Dịch hỏi. Bốn người cùng nhau đi ăn đêm, cuối cùng hắn còn có thể đưa Giang Hằng về nhà, cũng không tệ.

Sau khi bữa tối hắn nhận được điện thoại của Cố Ngạo hỏi hắn tối nay có tới quán rượu không, đúng lúc hắn cũng có ý định tới đây, lại thêm rất lâu rồi chưa gặp Cố Ngạo, tất nhiên là phải tụ tập uống rượu rồi, vậy nên tự lái xe tạm thời chuyển thành tài xế đưa hắn tới, lát nữa bảo tài xế tới đón là được.

Vốn dĩ Cố Ngạo cũng gọi điện gọi Hoắc Tinh tới, kết quả Hoắc Tinh tạm thời đi công tác ở thành phố K từ ngày hôm qua, cuối tuần mới về được.

“Không ăn ở phố chợ đêm nữa. Hồi tối tôi với Giang Hằng vừa mới ăn đồ nướng với lẩu nhúng, đêm ăn nhẹ nhàng chút.” Đồ ăn ở phố chợ đêm đa phần là đồ nướng và rau củ nướng, ăn đến hai bữa liền quả thực không muốn ăn chút nào.

Ngu Dịch cũng không kén chọn, hỏi: “Hay là đến quán trà đi? Có cháo, cũng khá dễ tiêu.”

Mẫn Thiều Kỳ gật đầu nói: “Ý kiến hay đó.”

“Vậy tôi gọi điện trước đặt chỗ.” Ngu Dịch nói rồi cầm điện thoại lên đặt chỗ. Hắn biết một quán trà rất ngon có bán đồ ăn đêm, mỗi đêm mở đến hai giờ sáng thì đóng cửa, là một quán trà HongKong vô cùng chính chuyên, khách đến ăn khuya lúc nào cũng đông, vậy nên không đặt chỗ trước, đợi có chỗ cũng phải đợi một tiếng đồng hồ liền.

Ngu Dịch đặt chỗ xong, Giang Hằng cũng lên sân khấu.

Vẫn là tiếng hát dịu dàng êm tai và đầy truyền cảm ấy. Toàn bộ quán rượu dường như đều bị tiếng hát của Giang Hằng cảm hóa, ngập tràn sự lãng mạn, ngọt ngào cũng có chút bi thương hoặc cay đắng, đây đều là cảm xúc vốn có của phong cách và nội dung bài hát, mà người dẵn dắt những cảm xúc ấy chính là Giang Hằng.

“Em cảm thấy Giang Hằng hát càng ngày càng hay.” Sau khi một bài hát kết thúc, Mẫn Thiều Kỳ dán tới bên tai Cố Ngạo khẽ nói.

Cố Ngạo cầm lấy đầu ngón tay cậu, nói: “Quả thật rất hay. Phải rồi, có chuyện này anh muốn nói với em.”

“Chuyện gì?” Mẫn Thiều Kỳ hỏi.

Cố Ngạo lại gần ở khoảng cách như muốn hôn lên tai Mẫn Thiều Kỳ, anh nói: “Ngu Dịch có ý với Giang Hằng.” Nói xong tiện một cái hôn lên tai của cậu.

Mẫn Thiều Kỳ vô cùng sửng sốt nhìn Cố Ngạo.

Cố Ngạo mỉm cười nhéo mặt cậu, nói cho cậu rằng anh không nói đùa.

Mẫn Thiều Kỳ lại quay đầu ngó Ngu Dịch, bây giờ ánh mắt của Ngu Dịch hoàn toàn tập trung vào Giang Hằng, Mẫn Thiều Kỳ cũng không ngốc, đương nhiên có thể nhìn ra sự khác thường của ánh mắt Ngu Dịch khi nhìn Giang Hằng.

Mẫn Thiều Kỳ lại áp tới bên tai Cố Ngạo, nói: “Nhưng hôm nay lúc nói chuyện em với Giang Hằng có nhắc tới Ngu thiếu, Giang Hằng hình như không có ý đó với Ngu thiếu.”

Cố Ngạo tiếp túc ghé vào tai cậu nói, “Ừ, Ngu Dịch thầm thương người ta.”

Mẫn Thiều Kỳ ngẫm nghĩ môt chốc, hỏi: “Có cần em nói gì đó với Giang Hằng không?”

“Tạm thời chưa cần, đợi anh nói chuyện với Ngu Dịch xong xem cậu ta định làm gì đã.” Cố Ngạo cảm thấy nếu như Giang Hằng chưa biểu hiện gì cả thì cũng chưa cần phải gấp gáp, nói không chừng Ngu Dịch cũng có ý định riêng của mình.

Mẫn Thiều Kỳ gật đầu, không nói gì thêm. Nhưng thật ra với tư cách là một người bạn của Giang Hằng, cậu cảm thấy bây giờ Giang Hằng và Ngu Dịch chưa phải lúc.

Sau khi Giang Hằng kết thúc phần biểu diễn của tối nay, mấy người họ lại ngồi lại một lúc rồi mới đi tới quán trà.

Vì ăn tối hơi nhiều vậy nên Mẫn Thiều Kỳ và Giang Hằng ăn không nhiều lắm, nhưng Cố Ngạo và Cố Ngạo lại ăn rất nhiều nên cũng không lãng phí.

Trong bữa ăn nhân lúc Mẫn Thiều Kỳ và Giang Hằng đi vệ sinh, Cố Ngạo hỏi ý định của Ngu Dịch.

Ngu Dịch hiện tại cứ như một cậu nhóc mới biết yêu, hoàn toàn không biết nên làm thế nào để theo đuổi Giang Hằng, thậm chí còn đang do dự xem nên theo đuổi hay tiếp tục thầm thương. Cố Ngạo cũng không biết nên nói gì với hắn, nghĩ tới khi ấy thằng nhóc này là người phong lưu nhất trong mấy người bọn anh. Nhưng thế này cũng được, chí ít cũng chứng tỏ Ngu Dịch nghiêm túc.

Cố Ngạo cũng hỏi hắn rằng có muốn Mẫn Thiều Kỳ giúp hỏi thăm hay không.

Ngu Dịch suy nghĩ một chốc, đoạn nói: “Cũng được, nhưng đừng để Giang Hằng phát hiện.”

Cố Ngạo bắt đắc dĩ nhìn hắn, “Giang Hằng cũng không ngốc, hỏi nhiều cậu ta chắn chắn sẽ phát hiện, hỏi ít lại không thăm dò được gì. Tôi thấy giờ cậu ấy rất được chào đón ở quán rượu, cậu cứ chần chứ như này mãi nói không chừng bị người khác cướp trước đó.”

Ngu Dịch thấy Cố Ngạo nói cũng đúng, hắn cũng nhìn ra được rằng không ít khách trong quán rượu đều có ý với Giang Hằng, trong có chắc chắn có người không thiếu tiền, vậy nên đối thủ tiềm tàng của hắn rất nhiều.

“Được rồi, cậu đã nói với Mẫn Thiều Kỳ rằng tôi có ý với Giang Hằng chưa?” Ngu Dịch hỏi.

“Lúc Giang Hằng hát trên sân khấu tôi mới nói với Kỳ Kỳ, đợi xem Kỳ Kỳ hỏi thăm thế nào rồi tôi lại nói với cậu.” Cố Ngạo nói.

Ngu Dịch gật đầu, thật ra hắn có chút mong chờ câu trả lời này.

Ăn đêm xong, Ngu Dịch được đưa Giang Hằng về như ý nguyện.

Sau khi lên xe, Mẫn Thiều Kỳ thở phào một hơi, không phải giả bộ không biết là Ngu Dịch thích Giang Hằng nữa, cậu sợ mình vô ý một cái là bị Giang Hằng phát hiện ra cái gì đó, lại khiến bầu không khí trở nên gượng gạo, dù sao Giang Hằng cũng đủ thông minh để hiểu.

Hôm nay Cố Ngạo ké xe Cố Hàm tới, tự anh không lái xe, vậy nên mới yên tâm uống chút rượu. Vốn dĩ anh cũng muốn để Cố Hàm tới nghe hát nhưng buổi tối có một buổi diễn thuyết rất quan trọng của một giáo sư nước ngoài Cố Hàm rất muốn nghe nên chỉ có thể để lần tới.

Mẫn Thiều Kỳ lái xe, Cố Ngạo ngồi ở ghế phó lái. Lúc này trên đường không có nhiều xe, tình hình giao thông rất ổn định.

Mẫn Thiều Kỳ nói với Cố Ngạo chuyện này hôm nay đụng phải Mẫn Kính Xuyên ở nhà hàng, còn oán Mẫn Kính Xuyên thế nào, oán xong tâm tình còn rất tốt.

Cố Ngạo nhìn dáng vẻ tự hào của cậu, đưa tay xoa đầu cậu, nói: “Dù hiện tại Mẫn gia không dám làm gì Cố gia, nhưng cứ để thế cũng thấy phiền.”

“Em cảm thấy chỉ cần Mẫn Kính Trình vẫn còn ở đó, Mẫn gia sẽ không trụ lâu được.” Bất cứ doanh nghiệp nào sợ nhất là có tin tức tiêu cực, nhất tin tiêu cực của lãnh đạo hoặc nội bộ gia tộc. Hiện tại nghiễm nhiên đã hoàn toàn trở thành một tai họa ngầm, chỉ là Mẫn Kính Xuyên dường như vẫn còn chưa biết, Mẫn Thiều Kỳ cũng có chút mong chờ ngày Mẫn Kính Xuyên biết chuyện. Còn về việc Mẫn Kính Trình sẽ thay đổi? Nếu như là người khác cậu còn tin chun chút nhưng Mẫn Kính Trình không phá hoại hơn đã may lắm rồi.

“Cũng phải.” Cố Ngạo hiểu rất rõ mức độ nguy hiểm khi trong nhà có một quả bom nổ chậm. Giống như nhà nah chẳng hạn, anh dù cho chơi bời đến thế nào cũng không dàm làm ra bất cứ chuyện gì, nếu không dù cho anh không tham dự vào việc kinh doanh của Cố thị, cũng sẽ ảnh hướng tới sự phát triển của Cố thị, dù sao đều là người một nhà, đều sẽ bị ảnh hưởng.

Nói xong chuyện về Mẫn Kính Xuyên, Mẫn Thiều Kỳ lại chuyển sang chủ đề của Ngu Dịch, hỏi: “Ngu thiếu có ý với Giang Hằng từ lúc nào?”

“Lần đầu tiên chúng mình đến nghe Giang Hằng hát, anh hỏi Ngu Dịch, lúc đó cậu ta đã có ý rồi.” Cố Ngạo nói. Với những chuyện thế này thật ra anh cũng không quá quan tâm, nhưng chuyện của bản mình cũng nên quan tâm một chút, “Lúc ăn đêm anh lại hỏi ý định của cậu ta, cậu bây giờ vẫn rất thích Giang Hằng, vậy nên nếu em có cơ hội thì giúp cậu ta thăm dò ý của Giang Hằng một tí.”

“Được thì được, nhưng em sợ Giang Hằng sẽ phát hiện.” Chuyện nhỏ nhặt thế này Mẫn Thiều Kỳ cam tâm tình nguyện giúp đỡ, dù cho cậu cảm thật Giang Hằng và Ngu Dịch chưa phải lúc thích hợp.

“Phát hiện thì phát hiện thôi, dù sao cũng hơn là cứ kéo dài thế này.” Cố Ngạo nói. Dù cho Giang Hằng có đồng ý hay không, Ngu Dịch có thể chuẩn bị bước tiếp theo, muốn theo đuổi hay buông tay thì tùy Ngu Dịch.

“Vậy cũng được.” Như vậy thì Mẫn Thiều Kỳ cũng không cảm thấy áp lực, định mấy hôm nữa gọi điện cho Giang Hằng hỏi xem sao.

Về đến nhà đã là 12 giờ hơn, hai người tắm xong chuẩn bị đi ngủ, lúc sắp ngủ Cố Ngạo đột nhiên nhớ ra, nói hôm nay muộn nhất là 8 giờ phải dậy, anh cả anh 9 giờ sáng sẽ tới.

Mẫn Thiều Kỳ vội chỉnh báo thức, tuy là thái độ của Cố Diễm với cậu rất tốt nhưng cậu muốn giữ gìn hình tượng của mình, không thể để cho Cố Diễm ghét bỏ.

“Em có cần dậy sớm làm chút bánh để anh ấy mang theo không?” Mẫn Thiều Kỳ hỏi.

“Không cần đâu, anh cả sau đó còn phải về công ty, mang theo cũng không tiện ăn.” Cố Ngạo cười nói.

Mẫn Thiều Kỳ gật đầu, sau đó tắt đèn, sau đó cùng Cố Ngạo đi vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau lúc 9 giờ, Cố Diễm đúng giờ đến nơi.

“Anh cả, anh uống chút gì không ạ?”

“Không, nói chuyện xong anh đi luôn, lát còn có việc,” Cố Diễm thoạt nhìn có vẻ rất bận.

“Anh cả, sáng sớm anh tới có chuyện gấp gì sao?” Cố Ngạo cười hỏi. Hôm qua anh cả anh gọi đến cũng chỉ nói là hôm nay đến, cụ thể là chuyện gì thì không nói.

“Không phải đến tìm em, là muốn tìm Thiều Kỳ.” Cố Diễm đặt một túi tài liệu lên bàn trà, sau đó nói với Mẫn Thiều Kỳ: “Lại đây ngồi đi, xem cái này rồi nếu cảm thấy không có vấn đề gì thì kí tên vào.”

Mẫn Thiều Kỳ không hiểu gì mà ngồi xuống, mở túi tài liệu ra nhìn kĩ tài liệu bên trong, là một hợp đồng chuyển nhượng cửa hàng cà phê và đồ ngọt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.