Cửu Dĩ Hữu Tình

Chương 10: Giáo Huấn




Editor: Gió

Sau bữa tối, Cố Ngạo lại ra ngoài. Cũng không nói với Mẫn Thiều Kỳ là đi đâu, Mẫn Thiều Kỳ chỉ có thể ở nhà chờ.

Vết thương trên tay cậu đã hết đau, vết bầm trên đầu gối nếu không động đến cũng không đau, chủ yếu là do tâm trạng cậu rất tốt, vậy nên chút thương tích nhỏ với cậu cũng không là gì, chỉ là lúc rửa tay phải tránh vết thương mà thôi.

Cố Ngạo cũng không đi nơi nào khác cả, chỉ tới khách sạn của Lorraine ở. Nói ra thì số của Lorraine cũng thật đen đủi, bao nhiêu khách sạn không ở lại ở đúng khách sạn của nhà Hoắc Tinh. Cố Ngạo muốn làm gì ở đây, đánh tiếng một chút với Hoắc Tinh, không phải muốn thế nào sẽ thành thế đó hay sao.

Cố Ngạo dẫn theo mười mấy người, sau khi vào khách sạn liền đi thẳng đến căn phòng xa hoa của Lorraine.

Ra khỏi thang máy, Cố Ngạo liền thấy cửa căn phòng bên tay trái có bốn tên vệ sĩ người nước ngoài, ngoài họ ra tầng này không còn bất kỳ ai khác.

Không cần Cố Ngạo phải ra lệnh, thuộc hạ của anh đã trực tiếp xông lên đánh đám vệ sĩ đó, người ở gần Cố Ngạo không lên cùng mà theo Cố Ngạo đến trước cửa, một cước đạp văng cửa.

Tiếng động lớn như vậy đương nhiên đánh động tới Lorraine đang ở trong phòng uống rượu vang.

Lorraine lập tức lớn tiếng hỏi: “Ai?”

Cố Ngạo lười trả lời gã, đi thẳng vào.

“Mày…” Thấy Cố Ngạo, Lorraine có chút bất ngờ. Cái bất ngờ cũng không phải là nhìn thấy Cố Ngạo mà là tại sao Cố Ngạo lại tìm tới tận cửa. Sau vài lần thua lỗ dưới tay Cố Ngạo, gã cơ bản không gặp lại Cố Ngạo nữa.

Cố Ngạo lạnh lùng nhìn lướt qua căn phòng một lần, trong phòng chỉ có một mình Lorraine. Lúc này Lorraine đang mặc áo choàng tắm, tóc vẫn còn hơi ướt, ắt hẳn là vừa mới tắm xong chưa được bao lâu, rượu vang chắc cũng là vừa mới mở, cũng chưa uống mấy ngụm.

Sau vài phút ngắn ngủi, vệ sĩ ngoài cửa đã bị hạ gục, từng người đều vô cùng chật vật mà bị lôi vào.

“Gì thế này? Cố tam thiếu lại muốn động thủ ở chỗ này à?” Lorraine dùng tiếng Trung không quá chuẩn của mình để hỏi.

Ở trong cái giới này của bọn họ, thông thạo nhiều ngôn ngữ là điều cần thiết. Nhưng tiếng lóng chính thống và tiếng lóng ở tiếng địa phương lại không giống nhau, nhưng muốn làm chủ gia tộc, dù cho không biết nói nhưng cũng phải nghe hiểu, nếu không bị gài bẫy lúc nào cũng không hay. Lorraine tuy không đấu được với Cố Ngạo, nhưng là một người thừa kế, những thứ phải học cũng sẽ không bị mai một.

Cố Ngạo cầm bình rượu lên, rót đầy ly rượu, nói: “Tao muốn giết mày còn phải chọn chỗ à? Đừng đề cao mình vậy chứ.”

Lorraine nhíu mày, giận dữ nói: “Mày cũng đừng quá đắc ý, cái giới này cũng không phải do nhà mày thống trị.”

Cố Ngạo cười khinh bỉ, “Thứ không có não mới nghĩ rằng một nhà có thể thống trị, chẳng hạn như – mày.”

Chuyến này gã đi, vàng thau lẫn lộn, cũng chính bởi vì hỗn tạp như thế, tất cả đều có phần để chia nhau. Nhưng nếu thật sự là có một nhà thống trị, vậy thì cách cái chết không còn bao xa nữa rồi.

Lorraine vẫn lạnh mặt, thuộc hạ của hắn tuy rằng đã vô cùng chật vật không chống đỡ nổi, thế nhưng hắn cũng không thể mất mặt trước Cố Ngạo.

“Tao nghe nói nơi này dùng pháp luật để trị quốc, mày không thể làm được gì tao đâu.” Lorraine nói

“Nước mày cũng dùng pháp luật để trị quốc, nhưng có tác dụng gì không?” Cố Ngạo cầm ly rượu đi tới bên cạnh Lorraine. “Đầu óc của mày cũng có vấn đề thật đấy, họ Mẫn bảo mày tới mày liền tới? Không biết rằng chỗ này là địa bàn của tao à?”

“Mày muốn cái gì?” Mày của Lorraine càng nhíu chặt hơn.

“Không phải sắp tới giáng sinh rồi sao? Tao tiễn mày về đón Giáng sinh rồi tới năm mới, người ở đây thích điềm lành, tao lại không thích thấy mấy thứ màu đỏ, lại khiến ông ngoại tao ăn tết không ngon, tao nói có đúng không?” Cố Ngạo kéo lên khóe môi, nhưng trong mắt lại không có ý cười. “Nếu phải đi rồi, thì tao tất nhiên phải kính mày một ly.”

Nói rồi, Cố Ngạo từ từ đổ cốc rượu vang lên đầu gã Lorraine

Nếu như là ở nước ngoài, chuyện này cũng không thể cứ thế là xong được. Nhưng nghĩ đến việc không nên rước thêm phiền cho anh cả nhà anh, vậy nên Cố Ngạo trước tiên tha cho Lorraine một lần, chờ anh về chỗ ông ngoại rồi tính tiếp, nhất định không được gây thêm phiền cho anh cả vào lúc này.

“Mày…” Bị đổ một người toàn là rượu vang, Lorraine vừa cuống vừa tức. Gã lần này đi là thực sự muốn bàn chuyện làm ăn với Mẫn Kính Xuyên, tuy giữa chừng xảy ra vài chuyện khiến gã khó chịu, thế nhưng Mẫn Kính Xuyên lại tạo điều kiện cho gã, gã cũng không còn so đo nữa. Không ngờ rằng lúc này Cố Ngạo lại tìm tới, gã hiểu rất rõ, ở nước ngoài hắn còn có thể đấu một chút với Cố Ngạo, nhưng ở đây hắn hoàn toàn không có khả năng công kích chính diện Cố Ngạo.

Cố Ngạo nắm lấy cổ áo của Lorraine, mắt trừng trừng nhìn Lorraine, trầm giọng nói: “Tao nói cho mày biết, thứ tao không cần thì cũng vẫn là của tao. Mày còn dám đụng vào, tao ngay lập tức chặt tay mày, nghe rõ chưa?”

Lorraine cứng người, trong ký ức của gã, cho tới hiện tại Cố Ngạo chưa từng nói với gã nhiều như thế này, tựa như một con rắn độc lạnh lùng, cứ như vậy trừng trừng nhìn gã, bất cứ lúc nào cũng có có thể cắn gã, khiến cho gã gân cốt dã dời. Cố Ngạo trước đây luôn thờ ơ, bất luận việc làm vô cùng hoàn mỹ dường như cũng chẳng để tâm lắm. Không ngờ rằng hôm nay hắn vậy mà thấy được một khía cạnh khác của Cố Ngạo, gã không biết nên cảm thấy may mắn vì Cố Ngạo không để ý quá nhiều hay là nên sợ hãi với cảm giác dựng lông gáy này.

Cố Ngạo không cần hắn phải trả lời, buông tay đang nắm áo hắn ra, nói: “Tao có thể tiễn mày về nhà nguyên vẹn, những mày tốt nhất nên lôi mấy kẻ đã đánh Mẫn Thiều Kỳ hôm đó ra đây, nếu không đừng trách tao không nể mặt gia tộc Pullman.”

Lorraine tốt xấu gì cũng là người thừa kế một gia tộc, không thể mất mặt một cách triệt để như vậy được.

“Vì một thằng đàn ông có đáng hay không?” Lorraine hỏi

“Không phải vì cậu ấy, mà là vì họ Mẫn kia không đặt tao trong tầm mắt.” Cố Ngạo nói không chút khách khí, “Mày cũng là người có đầu óc, muốn tìm người hợp tác cũng nên tìm người cho ra hồn chút, Mẫn Kính Xuyên là cái thá gì? Mày vừa không được lợi lộc gì, lại còn đắc tội với tao.”

Nghe Cố Ngạo nói như vậy, Lorraine tỉ mỉ suy nghĩ lại một chút, càng nghĩ càng thấy đúng. Mẫn Kính Xuyên tuy là sắp xếp rất chu đáo, khiến gã ở đây vô cùng thoải mái, nhưng hạng mục hợp tác càng bàn càng chẳng có tiến triển gì, nguyên nhân cũng vì lợi nhuận Mẫn gia muốn giành lấy quá nhiều, gã đương nhiên sẽ không đồng ý. Để làm gã hài lòng, Mẫn Kính Xuyên muốn đem bạn trai cũ của Cố Ngạo cho hắn, còn nói là người kia đá Cố Ngạo. Lúc đó hắn nghĩ ngủ cùng người đã đá Cố Ngạo cũng không tệ, coi như vả vào mặt Cố Ngạo một cái, liền vui vẻ chấp nhận. Nhưng giờ ngẫm lại tất cả đều chỉ là trò mèo, chẳng những chuyện hợp tác bàn không được, Cố Ngạo còn đã tìm đến tận cửa.

Gã quả thật không phục Cố Ngạo, nhưng với tình thế nhà gã hiện giờ, gã không có cách nào đối nghịch được với Cố Ngạo. Hơn nữa với tình hình này, Cố Ngạo với người kia rốt cuộc là có chuyện gì, cũng chưa dám chắc đâu.

“Được rồi, tao cũng không rảnh nghe mày nói nhảm. Nếu mày đã không chịu giao người, tao cũng đành phiền phức một chút, dạy bọn chúng cách làm người.” Cố Ngạo cười lạnh, nói.

Sau đó người của Cố Ngạo ấn Lorraine ngồi xuống ghế sô pha, phía sau đặt một khẩu súng lục. Mà đám vệ sĩ của Lorraine đang bị dạy dỗ ngay trước mặt gã, tuy rằng người của Cố Ngạo không thể thật sự nổ sung bắn Lorraine, thế nhưng vệ sĩ của Lorraine cũng không dám đánh cược. Mấy người trở về phòng nghỉ ngơi cũng bị người của Cố Ngạo lôi tới, đánh cho thừa sống thiếu chết. Dù sao trong này chắc chắn có người đã từng đánh Mẫn Thiều Kỳ, cũng có người chưa đánh, nhưng nếu Lorraine không dám giao người ra, thì anh sẽ gom toàn bộ, cùng lắm lãng phí chút thời gian mà thôi.

Đợi đám vệ sĩ của Lorraine đều lê lết dưới sàn không bò dậy nổi, Cố Ngạo xách bình rượu đi tới, giơ tay lên trút hết toàn bộ rượu còn lại hơn phân nửa trong bình lên người đám vệ sĩ, nói: “Làm việc cho Lorraine, lại thay gã chịu đòn, rượu của gã chúng mày cũng nên chia nhau mà uống!” Nói xong ném thẳng bình rượu lên bàn trà trước mặt Lorraine, bình rượu vỡ choang, mảnh thủy tinh văng tung tóe khắp nơi.

Sau đó Cố Ngạo nói với người sau lưng: “Gọi vài người nữa tới dây, dọn dẹp một chút rồi để bọn chúng ngày mai lên máy bay cút đi. Bồi thường cho khách sạn đều tính vào chi phí của Lorraine. Xử lý xong các cậu cũng về nghỉ ngơi.”

“Vâng, Tam thiếu.” Người đàn ông đó đáp.

Cố Ngạo không thèm quan tâm Lorraine nữa, quay người rời khỏi khách sạn.

Cố Ngạo xử lý xong cũng sắp mười một giờ, Mẫn Thiều Kỳ vẫn ngồi trong phòng khách chờ anh. Thấy anh vào cửa, lập tức đứng lên, thấy anh không bị thương, cũng không có gì bất thường, mới yên tâm.

“Sao vẫn chưa ngủ?” Cố Ngạo hỏi. Anh đối với việc mình đi ngủ lúc mấy giờ cũng không có yêu cầu gì lắm, thế nhưng với người khác thì có chút yêu cầu, nhất là người đang bị thương.

Mẫn Thiều Kỳ không dám nói rằng đang đợi Cố Ngạo, sợ Cố Ngạo cảm thấy cậu can thiệp vào cuộc sống của anh, nói: “Buổi chiều ngủ rồi nên giờ vẫn chưa buồn ngủ. Anh có muốn ăn đêm không? Tôi nấu mì cho anh nhé.”

Cố Ngạo liếc cậu một cái rồi nói: “Đun hai cốc sữa, trong ngăn tủ chắc vẫn còn bánh quy, lấy ra ăn nhẹ chút thôi.”

“Được.” Mẫn Thiều Kỳ gật đầu, cũng may hộp bánh quy đó khá lớn, cậu cũng chưa ăn nhiều lắm, bằng không Cố Ngạo đột nhiên muốn ăn lại không còn, vậy thì sẽ khó xử lắm.

Cố Ngạo vào trong phòng tắm rửa, Mẫn Thiều Kỳ ở trong phòng bếp hâm nóng sữa. Đợi đến khi sữa được hâm nóng xong để nguội đến mức có thể uống được, Cố Ngạo cũng tắm xong mà đi ra. Hai người ngồi ở quầy bar ăn khuya, đèn lớn đã tắt, chỉ còn lại ánh sáng mờ mờ từ đèn tường, hơi nước bốc lên từ cốc sữa, khiến cho bầu không khí trở nên hết sức ấm áp.

Nghỉ ngơi một tuần, vết thương trên tay Mẫn Thiều Kỳ không còn gì đáng ngại nữa, có một số miệng vết thương cũng đã bong vảy, lúc làm việc mang găng tay cao su là được.

Cố Ngạo không phải là một người khó chiều, Mẫn Thiều Kỳ chỉ cần đúng giờ nấu ba bữa cơm, mỗi buổi sáng chỉ cần lau nhà, lau bàn ghế một  chút, buổi chiều và buổi tối thì cậu tự chơi. Cố Ngạo cũng không yêu cầu cậu phải làm gì, hai người vẫn như trước không nói chuyện quá nhiều. Nhưng Mẫn Thiều Kỳ cảm thế như vậy cũng tốt, cậu làm cái gì thì Cố Ngạo ăn cái đó, chỉ cần phải đủ bốn món một món canh. Cũng may mắn thay trình độ nấu nướng của cậu cũng không tồi, ít nhất cũng sẽ không hành hạ cái dạ dày của Cố Ngạo.

Chiều hôm đó, thím Tuệ dẫn người tới quét dọn. Nhìn thấy Mẫn Thiều Kỳ thì rất vui vẻ còn lôi kéo cậu hàn huyên vài câu. Thím Tuệ cũng không biết chuyện cậu làm giúp việc cho Cố Ngạo, chỉ cho rằng hai người làm hòa rồi, không thể làm người yêu nhưng có thể làm bạn.

Cố Ngạo không ở nhà, nhưng có nói buổi tối sẽ về ăn tối. Vậy nên Mẫn Thiều Kỳ nói chuyện với thím Tuệ xong phải tới phòng bếp để chuẩn bị nguyên liệu để nấu bữa tối. Nhưng vừa mở tủ lạnh ra thì Mạnh Chương tới.

Thím Tuệ đương nhiên cũng quen biết Mạnh Chương, cười một tiếng rồi gọi: “Cậu Chương.”

“Thím Tuệ.” Mạnh Chương cũng cười rồi đáp lại.

“Cậu tới tìm Tam thiếu à? Cậu ấy không có ở nhà.” Thím Tuệ nói.

“Cháu biết, cháu tới giúp anh ấy dọn hành lý.” Mạnh Chương cười nói.

“À, thế thì cậu đi làm đi.” Thím Tuệ dường như cũng không cảm thấy ngạc nhiên lắm, dường như cũng đã quen rồi.

Mạnh Chương quay đầu nhìn Mẫn Thiều Kỳ đang đứng cạnh tủ lạnh, gật đầu với cậu rồi vào phòng ngủ.

Mẫn Thiều Kỳ nhìn cửa phòng ngủ mở ra rồi đóng vào, trong lòng có đủ loại cảm xúc – Mạnh Chương nói cậu ấy là trợ lý của Cố Ngạo, nhưng cảm giác so với trợ lý bình thường dường như lại còn thân thiết hơn. Cố Ngạo là người rất chú trọng tới vấn đề riêng tư, nếu như không phải là người được anh chấp thuận, chắc chắn sẽ không để người đó động vào đồ riêng tư của mình. Hơn nữa nghe ý của Mạnh Chương, Cố Ngạo hẳn là phải đi xa. Cậu cũng không biết Cố Ngạo phải đi đâu, trước đó cũng chưa từng thấy Cố Ngạo nhắc đến một chữ.

Giờ phút này, cậu đột nhiên cảm thấy mình thực sự đã trở thành một kẻ ngoài cuộc, một người giúp việc bình thường. Cái gì cũng không biết, cái gì cũng không cần phải biết…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.